Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu
Chương 275: Thế giới khác
“La Sát, đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau cảm ơn đại ca!” Bạch Hổ mở miệng nói.
Đương nhiên anh ta biết đại ca muốn tặng phần quà lớn này cho La Sát.
Được lĩnh hội tri thức uyên bác cả đời của cảnh giới hậu kỳ Chiến Hoàng, điều mà rất nhiều người mơ ước, đây chính là may mắn của La Sát.
“Cảm ơn Ngài sứ giả!” Huyết La Sát lập tức phản ứng lại.
Vừa nãy cô ta chỉ thuận mắt nhìn mấy động tác ở trên vách tường, mơ hồ cảm giác được đây tuyệt đối là một loại kiếm pháp uyên thâm.
“Đi đi, dù sao cô cũng dập đầu mấy cái rồi, vậy coi như tôi đã là sư phụ của cô!” Lăng Túc Nhiên cười nhạt.
“Ừ!” Huyết La Sát dùng lực gật đầu mạnh một cái, nhấc chân tiến vào hang đá. Sau khi đi tới bên cái xác, hai đầu gối cô ta đã quỳ xuống.
Uỳnh!
Lúc Huyết La Sát khom người xuống dập đầu, một luồng khí vô cùng cường hãn từ trên cái xác bắn nhanh ra ngoài, may mắn thay toàn bộ luồng khí đó không tiến vào trong cơ thể của Huyết La Sát.
“Huyết La Sát, cẩn thận!” Đám người Lục Tần Nam cùng lúc kinh hô một tiếng, sau đó định chạy vào trong cứu người.
“Đừng khẩn trương!” Lăng Túc Nhiên lên tiếng, chặn mọi người lại. Sau đó anh nhìn về phía Huyết La Sát, thấp giọng nói.
“Đừng chống lại. Hãy thuận theo nó, vận khí tâm pháp, phòng thủ bách hội khí hải, huyệt vị tam đại dũng tuyền, vận chuyển đại chu thiên!”
“Ừ!” Huyết La Sát gật đầu đáp lại.
Mặc dù cô ta không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng trước giờ cô ta đều rất tin tưởng lời của Lăng Túc Nhiên cho nên Huyết La Sát không chút do dự đã đứng dậy làm theo lời Lăng Túc Nhiên nói.
“Đại ca, cô ấy đang làm gì vậy?” Bạch Hổ mở miệng hỏi.
“Đây chính là món quà mà vị cường giả kia tặng cho người hữu duyên!” Huyền Bàn đứng bên cạnh, dường như nhớ ra chuyện gì đã lên tiếng.
“Nếu như tính toán không sai thì Huyết La Sát có thể đột phá vài cấp bậc chỉ trong một thời gian ngắn!”
“Còn có loại chuyện này sao?” Phán Quan không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Ừ!” Huyền Bàn gật đầu: “Theo như tôi được biết, không ít các đại cường giả trước khi chết, bọn họ sẽ dùng thủ pháp đặc biệt đem chân khí trong cơ thể mình ngưng kết lại sao đó sẽ tặng cho người hữu duyên.”
“Vị cường giả này khi còn sống chính là cảnh giới hậu kỳ Chiến Hoàng. Mặc dù đã chết mấy chục năm, chân khí ngưng tụ cũng đã bị hao tổn nhưng đối với những võ giả chiến tông trở xuống nhất định sẽ có ích!”
“Đại ca, những gì Huyền Bàn nói đều là sự thật sao?” Bạch Hổ nửa tin nửa ngờ, quay sang hỏi Lăng Túc Nhiên.
“Đúng vậy!” Lăng Túc Nhiên khẽ mỉm cười gật đầu một cái: “Tương truyền rằng những đại cường giả võ công tuyệt thế có thể đem chân khí của mình ngưng kết thành chân nguyên, trải qua hàng trăm năm cũng không biến mất!”
“Khoa trương như vậy sao?” Bạch Hổ ngẩn người một lúc sau đó lại nói tiếp: “Vậy tại sao ngưng khí của ông ta không ra sớm cũng không ra muộn, lại nhằm đúng lúc Huyết La Sát quỳ xuống dập đầu mà xuất hiện?”
“Cái này rất dễ hiểu, nhất định là lúc Huyết La Sát quỳ lạy đã đụng phải một cơ quan nào đó.” Huyền Bàn giải thích một lần nữa.
“Sự thông minh của vị cường giả này nằm ở chỗ, nếu như là một kẻ vô danh lỗ mãng nào đó xông vào thì chắc chỉ có thể lấy được mấy kiếm pháp trên tường mà thôi.”
“Cái này quá thần kỳ!” Phán Quan kinh ngạc nói.
Ha!
Lúc mọi người đang đứng nói chuyện, một cỗ khí thế cường hãn phát ra từ trên người Huyết La Sát, mạnh hơn mấy bậc so với cô ta của trước kia.
“Tiểu Thành Chiến Tôn?” Bạch Hổ khiếp sợ lên tiếng, trên mặt Phán Quan cùng Thanh Long cũng tràn đầy sự kinh hãi.
Chỉ với một chút công phu như vậy, Huyết La Sát đã đột phá liên tiếp ba cấp bậc!
“Cũng không tệ lắm!” Lăng Túc Nhiên cười một tiếng.
“Cảm ơn tiền bối!” Huyết La Sát mở hai mắt, trong con ngươi thoáng vẻ mừng rỡ, cô ta đứng lên dập đầu ba cái về phía di thể của cường giả.
Sau đó cô ta xoay người về phía Lăng Túc Nhiên, cảm kích nói: “Cảm ơn Ngài sứ giả!”
“Đây là thứ cô nên có được!” Lăng Túc Nhiên lại cười một tiếng.
Uỳnh!
Ngay tại lúc này, xác người khô trên tấm đá sụp đổ ầm ầm, biến thành một đống bột trải khắp tấm đá.
“Đó là cái gì vậy?”
Điều khiến mọi người kinh ngạc đó là có một miếng ngọc bội huyết sắc xuất hiện giữa đống bột kia. Chắc hẳn miếng ngọc bội này sớm đã bị đè ở dưới xác khô, chẳng qua nhóm người bọn họ không ai để ý tới.
“Ừ?’
Lập tức con ngươi Lăng Túc Nhiên trở nên lạnh lẽo.
Lăng Túc Nhiên phát hiện miếng ngọc bội kia cùng với miếng ngọc bội rồng trên người anh giống nhau như đúc!
Ha!
Nhân lúc mọi người vẫn còn chưa hết bàng hoàng trước sự việc vừa xảy ra, một thân ảnh nhanh như chớp từ sau lưng mọi người xông vào hang đá, đưa tay bắt lấy ngọc bội rồi vội xoay người bỏ chạy.
Bởi vì chuyện xảy ra trong chớp nhoáng, hơn nữa tốc độ của người quả thực rất nhanh khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng lại.
“Đứng lại cho tôi!”
Ngay lập tức, Lăng Túc Nhiên trầm giọng lên tiếng, sau đó giơ tay lên đánh một chưởng về phía bóng lưng của người kia, khí thế ngút trời.
“Hừ!” Người kia căn bản không nghĩ tới còn có nhóm cường giả ở đây, cả người hơi ngừng một lát, sau đó vội vàng tránh sang một bên.
“Bùm!”
Nhưng cuối cùng vẫn chậm chân, đụng phải Lăng Túc Nhiên ngã lăn trên mặt đất.
Mọi người lúc này mới thấy rõ mặt mũi kẻ vừa cướp ngọc bội. Người này khoảng chừng sáu mươi bảy mươi tuổi, cả người gầy trơ xương, ánh mắt sắc bén, kình khí quấn quanh người.
“Chiến hoàng đại thành?” Lăng Túc Nhiên kinh ngạc lên tiếng.
“Không hổ là Ngài sứ giả tiếng tăm lừng lẫy của nước Đại Hạ. Như vậy mà lại có thể đánh bại tôi, cậu khiến tôi thật bất ngờ!” Lão ta không để ý tới Lục Tần Nam, chỉ nhìn về phía Lăng Túc Nhiên mở miệng nói. Trong ánh mắt lão ta không khỏi có tia kinh ngạc, không nghĩ tới bản thân đường đường là cường giả của cảnh giới Chiến hoàng vậy mà lại bị Lăng Túc Nhiên đánh bại.
“Ông là người của Ám Vực Thánh điện?” Lăng Túc Nhiên trầm giọng hỏi.
“Tôi cảnh cáo các người, đừng có trở thành kẻ địch của Ám Vực Thánh điện. Các người không biết Ám Vực Thánh điện mạnh đến mức nào đâu!” Lão ta lạnh giọng đáp lại.
“Trả lại ngọc bội, tôi sẽ cho ông một con đường sống!” Lăng Túc Nhiên không quan tâm lời nói của lão ta.
“Cậu cảm thấy tôi sẽ làm vậy sao?” Lão ta đáp lại.
“Vậy thì ông cùng miếng ngọc bội cùng nhau ở lại đây đi.” Ánh mắt Lăng Túc Nhiên toát lên tia lạnh lẽo.
Mặc dù Lăng Túc Nhiên không biết miếng ngọc bội có tác dụng gì, nhưng nếu miếng ngọc bội đó giống hệt như miếng ngọc bội trên người anh vậy thì chuyện này khẳng định không phải trùng hợp. Anh không thể nào để đối phương cứ như vậy mà cướp miếng ngọc bội đi.
Hơn nữa, Lăng Túc Nhiên nghĩ tới cha nuôi của mình cũng bởi vì miếng ngọc bội trên người mình mà bị diệt môn. Chính vì vậy anh càng cảm thấy hiếu kỳ, nhất định phải làm rõ chuyện này.
Đồng thời anh cũng muốn biết, tại sao Ám Vực Thánh điện lại có hứng thú với tấm bản đồ trên người Huyết La Sát như vậy, chắc chắn có liên quan tới miếng ngọc bội này!
“Vậy thì phải xem cậu có bản lĩnh đó không!” Lão ta ta trầm giọng nói một câu.
Ha!
Vừa nói xong, một thân ảnh phóng cực nhanh về phía lối ra bên ngoài hẹp dài.
“Muốn chạy thoát sao?” Ánh mắt Lăng Túc Nhiên đảo qua một cái, sau đó ngay lập tức đuổi theo.
Cùng lúc thân ảnh biến mất, Lăng Túc Nhiên cao giọng nói: “Lục Tần Nam, bảo vệ Huyết La Sát trong lúc cô ấy ghi nhớ bộ kiếm pháp kia.”
Dứt lời, Lăng Túc Nhiên biến mất trước mắt mọi người.
Ha!
Chớp mắt một cái, Lăng Túc Nhiên đã xuất hiện bên ngoài sơn động, mà lão già kia đã ở trong rừng cây cách đó ba trăm mét.
Đồng thời Lăng Túc Nhiên cũng thấy hơn hai, ba chục tên huyết vệ quân đang nằm ngổn ngang trên mặt đất. May mắn không ai bị thương nặng.
“Ngài sứ giả!” Thấy Lăng Túc Nhiên, mọi người đều mở miệng hô to.
“Các ngươi nghỉ ngơi tại chỗ một chút đi!” Lăng Túc Nhiên nói nhanh một câu, sau đó đuổi theo cực nhanh.
Mặc dù cảnh giới của lão già kia cũng là cảnh giới Chiến hoàng, nhưng lại kém xa so với Lăng Túc Nhiên, nhất là thuật di chuyển.
Sau khi thở mấy cái, phía trước Lăng Túc Nhiên đã xuất hiện bóng lưng của lão già bốn mươi năm mươi tuổi kia.
Ha!
Ngay tại lúc này, một đạo chưởng phong khí thế ngút trời từ bên kia cuốn tới.
Những chỗ đi qua, cuồng phong cũng nổi lên, từng đợt khí cuồn cuộn ngất trời.
Đương nhiên anh ta biết đại ca muốn tặng phần quà lớn này cho La Sát.
Được lĩnh hội tri thức uyên bác cả đời của cảnh giới hậu kỳ Chiến Hoàng, điều mà rất nhiều người mơ ước, đây chính là may mắn của La Sát.
“Cảm ơn Ngài sứ giả!” Huyết La Sát lập tức phản ứng lại.
Vừa nãy cô ta chỉ thuận mắt nhìn mấy động tác ở trên vách tường, mơ hồ cảm giác được đây tuyệt đối là một loại kiếm pháp uyên thâm.
“Đi đi, dù sao cô cũng dập đầu mấy cái rồi, vậy coi như tôi đã là sư phụ của cô!” Lăng Túc Nhiên cười nhạt.
“Ừ!” Huyết La Sát dùng lực gật đầu mạnh một cái, nhấc chân tiến vào hang đá. Sau khi đi tới bên cái xác, hai đầu gối cô ta đã quỳ xuống.
Uỳnh!
Lúc Huyết La Sát khom người xuống dập đầu, một luồng khí vô cùng cường hãn từ trên cái xác bắn nhanh ra ngoài, may mắn thay toàn bộ luồng khí đó không tiến vào trong cơ thể của Huyết La Sát.
“Huyết La Sát, cẩn thận!” Đám người Lục Tần Nam cùng lúc kinh hô một tiếng, sau đó định chạy vào trong cứu người.
“Đừng khẩn trương!” Lăng Túc Nhiên lên tiếng, chặn mọi người lại. Sau đó anh nhìn về phía Huyết La Sát, thấp giọng nói.
“Đừng chống lại. Hãy thuận theo nó, vận khí tâm pháp, phòng thủ bách hội khí hải, huyệt vị tam đại dũng tuyền, vận chuyển đại chu thiên!”
“Ừ!” Huyết La Sát gật đầu đáp lại.
Mặc dù cô ta không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng trước giờ cô ta đều rất tin tưởng lời của Lăng Túc Nhiên cho nên Huyết La Sát không chút do dự đã đứng dậy làm theo lời Lăng Túc Nhiên nói.
“Đại ca, cô ấy đang làm gì vậy?” Bạch Hổ mở miệng hỏi.
“Đây chính là món quà mà vị cường giả kia tặng cho người hữu duyên!” Huyền Bàn đứng bên cạnh, dường như nhớ ra chuyện gì đã lên tiếng.
“Nếu như tính toán không sai thì Huyết La Sát có thể đột phá vài cấp bậc chỉ trong một thời gian ngắn!”
“Còn có loại chuyện này sao?” Phán Quan không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Ừ!” Huyền Bàn gật đầu: “Theo như tôi được biết, không ít các đại cường giả trước khi chết, bọn họ sẽ dùng thủ pháp đặc biệt đem chân khí trong cơ thể mình ngưng kết lại sao đó sẽ tặng cho người hữu duyên.”
“Vị cường giả này khi còn sống chính là cảnh giới hậu kỳ Chiến Hoàng. Mặc dù đã chết mấy chục năm, chân khí ngưng tụ cũng đã bị hao tổn nhưng đối với những võ giả chiến tông trở xuống nhất định sẽ có ích!”
“Đại ca, những gì Huyền Bàn nói đều là sự thật sao?” Bạch Hổ nửa tin nửa ngờ, quay sang hỏi Lăng Túc Nhiên.
“Đúng vậy!” Lăng Túc Nhiên khẽ mỉm cười gật đầu một cái: “Tương truyền rằng những đại cường giả võ công tuyệt thế có thể đem chân khí của mình ngưng kết thành chân nguyên, trải qua hàng trăm năm cũng không biến mất!”
“Khoa trương như vậy sao?” Bạch Hổ ngẩn người một lúc sau đó lại nói tiếp: “Vậy tại sao ngưng khí của ông ta không ra sớm cũng không ra muộn, lại nhằm đúng lúc Huyết La Sát quỳ xuống dập đầu mà xuất hiện?”
“Cái này rất dễ hiểu, nhất định là lúc Huyết La Sát quỳ lạy đã đụng phải một cơ quan nào đó.” Huyền Bàn giải thích một lần nữa.
“Sự thông minh của vị cường giả này nằm ở chỗ, nếu như là một kẻ vô danh lỗ mãng nào đó xông vào thì chắc chỉ có thể lấy được mấy kiếm pháp trên tường mà thôi.”
“Cái này quá thần kỳ!” Phán Quan kinh ngạc nói.
Ha!
Lúc mọi người đang đứng nói chuyện, một cỗ khí thế cường hãn phát ra từ trên người Huyết La Sát, mạnh hơn mấy bậc so với cô ta của trước kia.
“Tiểu Thành Chiến Tôn?” Bạch Hổ khiếp sợ lên tiếng, trên mặt Phán Quan cùng Thanh Long cũng tràn đầy sự kinh hãi.
Chỉ với một chút công phu như vậy, Huyết La Sát đã đột phá liên tiếp ba cấp bậc!
“Cũng không tệ lắm!” Lăng Túc Nhiên cười một tiếng.
“Cảm ơn tiền bối!” Huyết La Sát mở hai mắt, trong con ngươi thoáng vẻ mừng rỡ, cô ta đứng lên dập đầu ba cái về phía di thể của cường giả.
Sau đó cô ta xoay người về phía Lăng Túc Nhiên, cảm kích nói: “Cảm ơn Ngài sứ giả!”
“Đây là thứ cô nên có được!” Lăng Túc Nhiên lại cười một tiếng.
Uỳnh!
Ngay tại lúc này, xác người khô trên tấm đá sụp đổ ầm ầm, biến thành một đống bột trải khắp tấm đá.
“Đó là cái gì vậy?”
Điều khiến mọi người kinh ngạc đó là có một miếng ngọc bội huyết sắc xuất hiện giữa đống bột kia. Chắc hẳn miếng ngọc bội này sớm đã bị đè ở dưới xác khô, chẳng qua nhóm người bọn họ không ai để ý tới.
“Ừ?’
Lập tức con ngươi Lăng Túc Nhiên trở nên lạnh lẽo.
Lăng Túc Nhiên phát hiện miếng ngọc bội kia cùng với miếng ngọc bội rồng trên người anh giống nhau như đúc!
Ha!
Nhân lúc mọi người vẫn còn chưa hết bàng hoàng trước sự việc vừa xảy ra, một thân ảnh nhanh như chớp từ sau lưng mọi người xông vào hang đá, đưa tay bắt lấy ngọc bội rồi vội xoay người bỏ chạy.
Bởi vì chuyện xảy ra trong chớp nhoáng, hơn nữa tốc độ của người quả thực rất nhanh khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng lại.
“Đứng lại cho tôi!”
Ngay lập tức, Lăng Túc Nhiên trầm giọng lên tiếng, sau đó giơ tay lên đánh một chưởng về phía bóng lưng của người kia, khí thế ngút trời.
“Hừ!” Người kia căn bản không nghĩ tới còn có nhóm cường giả ở đây, cả người hơi ngừng một lát, sau đó vội vàng tránh sang một bên.
“Bùm!”
Nhưng cuối cùng vẫn chậm chân, đụng phải Lăng Túc Nhiên ngã lăn trên mặt đất.
Mọi người lúc này mới thấy rõ mặt mũi kẻ vừa cướp ngọc bội. Người này khoảng chừng sáu mươi bảy mươi tuổi, cả người gầy trơ xương, ánh mắt sắc bén, kình khí quấn quanh người.
“Chiến hoàng đại thành?” Lăng Túc Nhiên kinh ngạc lên tiếng.
“Không hổ là Ngài sứ giả tiếng tăm lừng lẫy của nước Đại Hạ. Như vậy mà lại có thể đánh bại tôi, cậu khiến tôi thật bất ngờ!” Lão ta không để ý tới Lục Tần Nam, chỉ nhìn về phía Lăng Túc Nhiên mở miệng nói. Trong ánh mắt lão ta không khỏi có tia kinh ngạc, không nghĩ tới bản thân đường đường là cường giả của cảnh giới Chiến hoàng vậy mà lại bị Lăng Túc Nhiên đánh bại.
“Ông là người của Ám Vực Thánh điện?” Lăng Túc Nhiên trầm giọng hỏi.
“Tôi cảnh cáo các người, đừng có trở thành kẻ địch của Ám Vực Thánh điện. Các người không biết Ám Vực Thánh điện mạnh đến mức nào đâu!” Lão ta lạnh giọng đáp lại.
“Trả lại ngọc bội, tôi sẽ cho ông một con đường sống!” Lăng Túc Nhiên không quan tâm lời nói của lão ta.
“Cậu cảm thấy tôi sẽ làm vậy sao?” Lão ta đáp lại.
“Vậy thì ông cùng miếng ngọc bội cùng nhau ở lại đây đi.” Ánh mắt Lăng Túc Nhiên toát lên tia lạnh lẽo.
Mặc dù Lăng Túc Nhiên không biết miếng ngọc bội có tác dụng gì, nhưng nếu miếng ngọc bội đó giống hệt như miếng ngọc bội trên người anh vậy thì chuyện này khẳng định không phải trùng hợp. Anh không thể nào để đối phương cứ như vậy mà cướp miếng ngọc bội đi.
Hơn nữa, Lăng Túc Nhiên nghĩ tới cha nuôi của mình cũng bởi vì miếng ngọc bội trên người mình mà bị diệt môn. Chính vì vậy anh càng cảm thấy hiếu kỳ, nhất định phải làm rõ chuyện này.
Đồng thời anh cũng muốn biết, tại sao Ám Vực Thánh điện lại có hứng thú với tấm bản đồ trên người Huyết La Sát như vậy, chắc chắn có liên quan tới miếng ngọc bội này!
“Vậy thì phải xem cậu có bản lĩnh đó không!” Lão ta ta trầm giọng nói một câu.
Ha!
Vừa nói xong, một thân ảnh phóng cực nhanh về phía lối ra bên ngoài hẹp dài.
“Muốn chạy thoát sao?” Ánh mắt Lăng Túc Nhiên đảo qua một cái, sau đó ngay lập tức đuổi theo.
Cùng lúc thân ảnh biến mất, Lăng Túc Nhiên cao giọng nói: “Lục Tần Nam, bảo vệ Huyết La Sát trong lúc cô ấy ghi nhớ bộ kiếm pháp kia.”
Dứt lời, Lăng Túc Nhiên biến mất trước mắt mọi người.
Ha!
Chớp mắt một cái, Lăng Túc Nhiên đã xuất hiện bên ngoài sơn động, mà lão già kia đã ở trong rừng cây cách đó ba trăm mét.
Đồng thời Lăng Túc Nhiên cũng thấy hơn hai, ba chục tên huyết vệ quân đang nằm ngổn ngang trên mặt đất. May mắn không ai bị thương nặng.
“Ngài sứ giả!” Thấy Lăng Túc Nhiên, mọi người đều mở miệng hô to.
“Các ngươi nghỉ ngơi tại chỗ một chút đi!” Lăng Túc Nhiên nói nhanh một câu, sau đó đuổi theo cực nhanh.
Mặc dù cảnh giới của lão già kia cũng là cảnh giới Chiến hoàng, nhưng lại kém xa so với Lăng Túc Nhiên, nhất là thuật di chuyển.
Sau khi thở mấy cái, phía trước Lăng Túc Nhiên đã xuất hiện bóng lưng của lão già bốn mươi năm mươi tuổi kia.
Ha!
Ngay tại lúc này, một đạo chưởng phong khí thế ngút trời từ bên kia cuốn tới.
Những chỗ đi qua, cuồng phong cũng nổi lên, từng đợt khí cuồn cuộn ngất trời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương