Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 2 - Chương 39: Viêm hàn (1)



Edit: Docke

Y Nhân cũng chẳng hề kiêng dè mà ngồi, còn xê dịch cái mông tìm một tư thế thoải mái nhất.

Lão già kia nhíu nhíu mày xét nét, còn bộ dáng của sáu người kia thì làm như gặp phải đại địch vậy. Chỉ có cừu y nam tử vẫn mỉm cười, đưa cho cô một bộ chén đũa. 

Y Nhân cảm kích nhìn hắn một chút. Chợt phát hiện dây cột tóc cuộn tròn trên đầu, cùng dung mạo của hắn rất tương xứng: Khuôn mặt của hắn cùng đường viền hoàn mỹ theo kiểu Hy Lạp, cao quý mà rõ ràng.

Thật giống chiến thần Apollo trong tranh châm biếm.

“Nghe nói phụ nữ Thiên Triều rất hàm súc, tiểu nha đầu này cũng không phải khách khí gì.” Ông già râu bạc thấy Y Nhân vừa cười cười vừa xông lên nhai cắn tới tấp, không khỏi thấp giọng oán giận một câu.

Trước khi cô đến, mọi người vẫn bị vây trong trạng thái đề phòng. Chỉ đến lúc Y Nhân thật sự ngồi xuống bên bàn, thì những ý nghĩ cùng ánh mắt thù địch mới tan biến mất tăm mất tích. Lời nói của ông lão cũng dần trở nên tùy ý.

Cô là một cô bé mà không ai có thể còn giữ được ý định bố trí phòng vệ cô.

Nghe vậy, Y Nhân liền nuốt xuống miếng thịt dê vừa nhét vào miệng. Nuốt xong mới mở miệng nói câu đầu tiên: “Chúng ta tỷ thí đi.”

Mọi người hơi kinh ngạc. Cừu y nam tử hỏi: “So cái gì?”

“Ngươi mới vừa nói rượu rất lạt. Vậy thì chúng ta so tài uống rượu. Ngươi nhất định không có cách nào có thể thắng nổi ta đâu.” Y Nhân đưa tay lên chùi hai bên mép bóng mỡ, tràn đầy tự tin nói, “Rượu này thực sự rất lạt rất nhẹ, ngươi có muốn so hay không?”

Giọng điệu này, cơ hồ là đang công nhiên dụ dỗ người khác tham gia.

Cừu y nam tử ngạc nhiên ngưng cười, “Cược cái gì?”

“Nếu ngươi thua thì ngươi phải giúp ta một chuyện. Còn nếu ta thua, ta sẽ làm cho ngươi một chuyện. Bất kể nặng nhọc.” Y Nhân nháy mắt mấy cái, nghiêm trang nói: “Trước phải làm quen một chút. Ta là Y Nhân. Y Nhân là họ tên thật.”

Người nọ cúi đầu, nghẹn cười nói: “Được, một lời đã định. Ta là – - Ta là Viêm Hàn” Dừng một chút, hắn bổ sung, “Cũng là tên thật.”

“Ồ.” Y Nhân nhàn nhạt đáp, sau đó ôm lấy vò rượu vốn vẫn để ở một bên, tự châm cho mình một chén.

Ông lão vốn vẫn im lặng không lên tiếng, thấy thế, ánh mắt lóe lóe rồi đột nhiên đưa tay nói: “Chờ một chút. Tiểu cô nương, ngươi nghe thấy cái tên này lại không nhớ đến cái gì sao?”

Y Nhân ngẩng đầu lẳng lặng nhìn ông, thản nhiên nói: “Ta không biết cái tên này.”

Ánh mắt cô rất chân thành, nhìn không ra chút giả tạo nào.

Thế nhưng câu nói kế tiếp lại làm cho ông già không dám có chút thư giãn.

“Nhưng ta biết hắn là ai.” Y Nhân bình tĩnh nói, “Hắn là Hoàng đế của Viêm Quốc, đúng không?”

Y Nhân vừa dứt lời, sáu người ngồi phía đối diện lập tức rút kiếm ra, nhìn chằm chằm vào Y Nhân.

Viêm Hàn lúc này cũng không ngăn cản thủ hạ, mà chỉ dùng khửu tay che miệng  ngáp một cái, rồi mỉm cười nhìn phản ứng của Y Nhân.

Trong tim hắn không hề có gì cố kỵ.

Y Nhân nhìn cảnh dàn trận cũng không sợ hãi đến mức mặt mày thất sắc như nữ nhi tầm thường. Biểu hiện của cô, có thể nói là trấn định, trấn định đến mức dường như không hề nhìn thấy đao kiếm trùng trùng trước mặt.

“Lúc ta vừa đi tới thì đã đoán ra rồi.” Y Nhân tiếp tục giải thích. Ngay cả giọng điệu cũng không thay đổi bao nhiêu, chỉ như đang bàn chuyện phiếm, dáng dấp không từ không hoãn. “Lúc ta học vẽ tranh, thầy ta có nói khuôn mặt của con người thật sự rất đáng để học. Xem tướng số ở Trung Quốc đã có bề dầy lịch sử hơn mấy nghìn năm, không phải là không có đạo lý của nó. Lúc trước ta cũng không tin. Gặp hắn rồi, ít nhiều gì cũng tin một ít – - Tướng mạo của hắn, đường cong, trán, toàn bộ đều tạo cho người ta cảm giác không hẹn mà cùng tạo thành thái độ vương giả. Hơn nữa, cách nói năng, cách ăn mặc của các ngươi cùng với thái độ của bọn họ đều khiến ta nghĩ ngay đến, đây chính là Hoàng đế của một nước.”

“Ta biết về thế giới này không nhiều lắm, nhưng đã từng nghe A Tuyết nói. Nước có hứng thú nhìn hướng trời, chính là Viêm quốc. Ngươi lại mang họ Viêm, tất nhiên là hoàng đế của Viêm Quốc rồi.”
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...