Hoàng Hậu Nàng Là Của Trẫm
Chương 12
Tâm trạng rối bờiSau khi từ biệt Lăng Thiên Phong , Thư Nguyệt quay người lững thững quay về phủ. Hình bóng của nàng thật cô đơn , khiến cho người ta không đành lòng.Dường như tất cả mọi người trong phủ đều biết tâm trạng nàng không tốt nên cũng chẳng ai hỏi han gì, họ chỉ biết nàng đang buồn. Nhưng lí do nàng buồn như vậy thì họ không thể hiểu nổi. Tiểu thư của họ chỉ vừa vui vẻ được một thời gian ngắn , ấy vậy mà giờ lại quay về bộ dạng buồn thảm như xưa họ thấy thương cho nàng.Thư Nguyệt về phòng khóa chặt cửa , nhốt mình trong phòng, nàng ngồi lặng bên cửa sổ đưa mắt nhìn về phía bầu trời xanh thẳm. Bất giác một giọt nước mắt rơi xuống, nàng chợt giật mình ngây ngốc hỏi chính lòng mình. Tại sao mình lại khóc? Tại sao mình lại có cảm giác trống vắng như vậy? Nàng tự đặt ra câu hỏi nhưng chẳng thế trả lời nổi, nàng đã nghĩ mình không còn nước mắt ấy vậy mà hôm nay nàng lại khóc. Rốt cuộc nàng khóc vì điều gì?Có lẽ là vì nàng cảm thấy cô đơnCó lẽ là vì nàng cảm thấy mình đã mất đi một thứ gì đó quan trọng.Chàng nói " chúng ta nhất định sẽ gặp lại" liệu có thật như thế? Liệu rằng ông trời có cho nàng được gặp lại chàng hay không? Điều đó đã do ông trời sắp đặtThoáng chốc mặt trăng đã lên, người xưa nói nhìn trăng nhớ người quả không sai. Thiên Phong nhớ nàng, chàng nhớ hình ảnh u sầu khi lần đầu gặp nàng. Chàng nhớ nụ cười tỏa nắng của nàng, nhớ vẻ thướt tha yêu kiều khi cùng nàng múa dưới trăng. vừa mới xa nàng vài canh giờ thôi mà Thiên Phong tưởng mình đã xa nàng bao nhiêu năm rồi.Thoáng chốc mặt trăng đã lên, người xưa nói nhìn trăng nhớ người quả không sai. Thiên Phong nhớ nàng, chàng nhớ hình ảnh u sầu khi lần đầu gặp nàng. Chàng nhớ nụ cười tỏa nắng của nàng, nhớ vẻ thướt tha yêu kiều khi cùng nàng múa dưới trăng. vừa mới xa nàng vài canh giờ thôi mà Thiên Phong tưởng mình đã xa nàng bao nhiêu năm rồi.Có lẽ chuyến đi này chính là chuyến đi định mệnh mà số phận đã sắp đặt trước." Mưa qua đảo Cò Trắng, lưu luyến lầu Đồng TướcCỏ nước nhuộm hoàng hôn, sắc hồng bay khắp chốnNắng xế nhuộm đen cỏ, hỏi mặt trời còn hồng mấy độLung linh cánh buồm nhỏ xa xaNgoảnh đầu lại, đèn như hoa, ngượng ngùng người không thốt nên lờiKhẽ nắm đôi bàn tay, chải tâm tư nhè nhẹKhẽ nắm đôi bàn tay, chải tâm tư nhè nhẹĐể mặc tóc mây phe phất trước đôi mắt huyền êm dịuHoa thơm khắp trời, hạnh phúc lưu truyền khắp nơiLưu truyền những bi thương hoan lạc quyến luyến của những ngày đã quaDung nhan nghiêng nước nghiêng thành vẫn như xưaVà bỗng chốc đã trở thành vĩnh cửuVà lúc này hoa thơm bay đầy trời, hạnh phúc ở kề bên "
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương