Hoàng Hậu Vi Thượng, Khuynh Phi Niệm

Chương 10: Tâm Tồn Dụ Dỗ



Nữ nhân giúp nữ nhân lau người, cho tới bây giờ cũng không có gì xấu hổ a.

Tố Đồng Thanh Dao lòng thầm yên tâm, sóng gió lúc đầu từ từ tĩnh lặng. Nàng giật khăn mặt trong tay Cơ Phi Yên, hai gò má đỏ ửng đã sớm tiêu thất: "Được rồi Cơ phi, bổn cung tự mình làm." Tố Đồng Thanh Dao cự tuyệt Cơ Phi Yên nhãn thần như lang như hổ, ở trước mặt nàng xoát xoát chà lau thân thể, giống như xung quanh tất cả đều là không khí, không có nhăn nhó, lại càng không có che lấp.

Nữ nhân này, thật sự là quá đáng ghét.

Cơ Phi Yên khoanh tay đứng trước mặt Tố Đồng Thanh Dao, tầm mắt nhiều lần qua lại giữa vùng ngực của ai kia. Đột nhiên, ở trong lòng nàng sinh ra một ý niệm chưa từng có: Nghe nói, phương pháp nhượng một người muốn sống mà không được muốn chết cũng không xong, đó là tình yêu. Nếu không muốn thương tổn tính mạng của nàng, không bằng ra sức câu dẫn Tố Đồng Thanh Dao, đợi nàng yêu mình rồi tàn nhẫn vứt bỏ. Hơn nữa, tiền bối trên thiên giới đã nói, một khi phàm nhân bỏ đi phàm thai quay về thiên giới, tất cả ký ức đều sẽ biến mất. Như vậy, mặc kệ nàng làm chuyện gì không kháo phổ*, Tố Đồng Thanh Dao cũng không thể đối nàng sinh thêm trách cứ.

*từ phương ngôn ở phương Bắc, mô tả một người nào đó khiến ta tin tưởng, hoặc dùng một từ ngữ để nói, thì chính là đáng tin (nguồn: hoctiengtrung.kenh7)

Nghĩ đến Tố Đồng Thanh Dao lạnh như băng có một ngày sẽ bị mình đánh nát, ngực Cơ Phi Yên bất giác tuôn ra chút xíu rạo rực. Nàng tin tưởng, sẽ không có loại trả thù nào càng thêm đại khoái nhân tâm bằng việc nhượng thiên niên hàn băng động tình cả. "Khanh khách..." Quá khó khăn để khống chế tâm tình, Cơ Phi Yên che miệng cười ra tiếng: Nếu chúng tiên gia ở trên thiên giới biết được Tố Đồng thượng tiên cao quý của bọn họ sẽ hầu hạ dưới thân một hồ tiên mới "thăng chức", cảnh tượng từng người trợn mắt há hốc mồm, ngẫm lại thấy đã ghiền dễ sợ!

Tố Đồng Thanh Dao sửa sang lại xiêm y mới đổi, mặc dù mái tóc ẩm ướt như cũ nhưng không ảnh hưởng đến nét đoan trang của nàng. Nàng nhìn Cơ Phi Yên, đáy mắt xẹt qua một tia quái dị: "Cơ phi, ngươi..." Nàng khẽ mở chu thần, cuối cùng lại không có hỏi những gì nàng muốn hỏi. Từ lần đầu gặp mặt đến bây giờ, Cơ Phi Yên trong mắt Tố Đồng Thanh Dao hoàn toàn là một nữ nhân tự kỷ kỳ quái. Tỷ như hiện tại đang êm êm đẹp đẹp, vậy mà nàng ta cũng có thể "tự biên tự diễn" che miệng liên tục cười khúc khích. Thanh âm "khanh khách" kia chảy xuôi trong không khí, quả thật là quỷ dị...

"Thế nào đây? Hoàng hậu nương nương ~" Cơ Phi Yên gọi ra bốn chữ "Hoàng hậu nương nương", muốn bao nhiêu mềm mại thì có bấy nhiêu mềm mại, nàng đương nhiên đã nhìn thấy đáy mắt Tố Đồng Thanh Dao thiển thệ quái dị, cũng biết rõ nàng vừa muốn nói vấn đề gì nhưng lại thôi. Bất quá, hết thảy đều không trọng yếu, không phải sao? Quan trọng là... Nàng muốn câu dẫn Tố Đồng Thanh Dao, câu dẫn nàng ấy động tình, cũng muốn ôm lấy nàng ấy... Trên giường.

Nữ nhân làm nũng đối nam nhân luôn là trí mạng, nhất là Cơ Phi Yên vưu vật như vậy, cử chỉ làm nũng của nàng, không ai có thể chống cự. Đáng tiếc, Tố Đồng Thanh Dao không phải nam nhân, cũng không có thất tình lục dục. Lòng nàng, giống như là bị niêm phong cất vào kho tại thiên niên hàn băng, vô cung vô cầu, thanh bần cô lạnh. Cho nên, Cơ Phi Yên làm nũng khiến cho mọi người thần hồn điên đảo, hoàn hoàn toàn toàn bị Tố Đồng Thanh Dao bỏ qua.

"?" Tố Đồng Thanh Dao nhìn nàng, coi như Cơ Phi Yên đứng trước mặt nàng không hề xinh đẹp, tao thủ lộng tư*.

*cố làm ra vẻ, khoe khoang phong tình

Cơ Phi Yên cũng không đáp lời, đôi mắt lộ ra vô tận triền miên. Nàng tiến lên phía trước, đầu ngón tay xẹt qua đuôi tóc còn ướt đang thuỳ khoát trước ngực Tố Đồng Thanh Dao, ánh mắt nhìn theo giọt nước thỉnh thoảng nhỏ xuống. Qua hồi lâu, nàng cảm thấy Tố Đồng Thanh Dao có ý thức giật lại cự ly, đầu ngón tay quấn tại đuôi tóc liền nhiễu khai.

"Bổn cung cần phải đi. Chuyện hôm nay..." Tố Đồng Thanh Dao mong muốn Cơ Phi Yên có thể đối việc nàng rơi xuống nước thủ khẩu như bình*, ngẫm lại thì thấy không cần thiết... Đã bị không ít thái giám cung nữ nhìn thấy nàng quẫn thái** cả người ướt đẫm, cần gì phải giấu giếm nữa đây? "Y phục ở trên người bổn cung sẽ có cung nữ tẩy sạch rồi đưa tới, về phần ngươi sao chép quy củ, cứ tiếp tục đi." Nói xong, Tố Đồng Thanh Dao đã đi ra Chiêu Hoa Cung, nàng có chút không khoẻ, vô cớ rơi xuống hồ nước lạnh lẽo, lại mặc ướt đẫm xiêm y đi lại trong gió một hồi, hiện tại ý nghĩ ảm đạm, sợ là nhiễm phong hàn rồi.

*giữ miệng kín như bình

**quẫn: quẫn bách, thái: trạng thái

Lúc Tố Đồng Thanh Dao ly khai, Cơ Phi Yên cũng không có dự định giữ lại nàng ấy. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, thẳng đến khi thân ảnh Tố Đồng Thanh Dao khuất xa khỏi tầm mắt, nàng mới lui về sàng đan, lấy tư thế lười biếng nằm xuống, đóng mắt cười khẽ.

Hoàng hậu nương nương cả người ướt đẫm, bị Cơ phi nắm tay lôi kéo vào Chiêu Hoa Cung, Hoàng hậu nương nương lại mặc y phục của Cơ phi đi ra, một người trở về tẩm cung. Hậu cung không ai trông thấy Hoàng hậu rơi xuống nước a, thế mà tin tức thoạt nhìn không đầu không đuôi nhưng cố tình chọc người mơ màng này... Lại gây sốt!

"Nương nương, nương nương." Thiển Thư từ bên ngoài đi vào, thấy Đức phi đang chải tóc, nhanh chóng bước lên tiếp nhận ngọc sơ* trong tay cung nữ phía sau lưng nàng, một chút một chút, tràn đầy ôn nhu vuốt ve tóc dài phi thuỳ của Đức phi. "Nương nương, không phải đã nói để Thiển Thư chải tóc cho ngài rồi sao?"

*chiếc lược làm bằng ngọc

"Thấy ngươi không ở, đơn giản nhờ cung nữ khác chải giúp." Đức phi nhìn ảnh thu nhỏ của Thiển Thư trong gương đồng, mỉm cười, cũng không bất duyệt: "Đi đâu vậy? Hơn nửa ngày."

"Nguyên bản là đi Phủ Nội vụ* một chuyến, trở về lại thấy chúng cung nữ thái giám đang bàn luận cái gì đó, nên mới thấu đi qua xem náo nhiệt." Ngón tay Thiển Thư chậm rãi lướt qua tóc Đức phi, nhìn dáng dấp của nàng trong gương, không khỏi hoảng thần. Đợi nàng phục hồi tinh thần lại, ánh mắt Đức phi xuyên thấu qua gương đồng mỉm cười nhìn Thiển Thư, dịu dàng tường hoà.

*nơi chế tác và cất giữ các bảo vật trong cung điện

"Tưởng cái gì?" Nàng nói, đưa tay nắm lấy tay Thiển Thư ngừng lại đã lâu, nghĩ không thích hợp, lại lần nữa buông ra.

Được bàn tay hơi lạnh của Đức phi nắm lấy, tay Thiển Thư không khỏi run lên một chút. Nàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ được đỏ lên: "Không, không tưởng cái gì." Thanh âm của Thiển Thư mang theo một tia kích động, nàng không dám nhìn dung nhan Đức phi ở trong gương nữa, rất sợ khi ngẩng đầu lên, con mắt sẽ tiết lộ nhiều bí mật bị ẩn giấu. "Nương nương, nghe mấy cung nữ và thái giám khác nói, hôm qua Hoàng hậu nương nương cả người ướt đẫm, cùng Cơ phi nắm tay trở về Chiêu Hoa Cung. Chúng nô tài đều bị kêu lui ra, có người nói rất lâu sau thì Hoàng hậu nương nương mới ly khai. Còn có, nghe nói thời gian ngài ấy ly khai, trên người mặc chính là xiêm y của Cơ phi. Hơn nữa, ngày đó bên cạnh Hoàng hậu nương nương cũng không có nô tài đi theo, nếu vậy... Giữa Hoàng hậu cùng Cơ phi..."

Thiển Thư không nói hết, trong ngực lại mong muốn Hoàng hậu nương nương và Cơ phi cảo tại cùng nơi. Chính xác hơn là, nàng mong muốn tất cả nương nương trong hậu cung đều cảo tại cùng nơi, ngoại trừ Đức phi. Nếu thiên hạ có thể đại đồng, Thiển Thư sợ rằng sẽ trốn ở trong chăn cười to ba ngày ba đêm.

"Hoàng hậu nương nương và Cơ phi?" Đức phi ngẩn ngơ một chút. Trong ký ức, Hoàng hậu rất ít khả năng cùng những phi tần khác nhấc lên quan hệ, nàng vĩnh viễn đều lãnh đạm, bất luận là cùng ai chăng nữa. Huống chi, Cơ phi vừa tiến cung, khoảng thời gian trước còn bị Hoàng hậu cấm túc trong tẩm cung sao chép quy củ, hiện nay thế nào cùng Hoàng hậu nương nương ở cùng một chỗ? Hẳn là, không có khả năng. "Thiển Thư, trong cung nhàn ngôn toái ngữ* nhiều lắm, nghe một chút thì được, nhưng không thể tin tưởng."

*lời nói linh tinh không căn cứ

"Thiển Thư biết, Thiển Thư sẽ không tin đâu. Thế nhưng nương nương, nếu như Hoàng hậu nương nương thật sự cùng Cơ phi, các nàng..." Thiển Thư không dám nói ba chữ "cùng một chỗ", chúng nó thoạt nhìn thường thường vô kỳ, nhưng lại đại biểu quá trình gian nan cùng bí mật áp dưới đáy lòng. Thiển Thư dừng lại, một đôi mắt đẹp thật sâu nhìn gò má Đức phi trong gương, có chút thất lạc: "Vì sao, rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng lại có cảm giác rất xa xôi?" Nàng thì thào tự nói, trái lại bị Đức phi nghe hết không sót một chữ.

Xung quanh dần dần an tĩnh.

Đức phi xem như không lưu ý câu nói của Thiển Thư, khoé môi gợi lên tiếu ý, nâng tay vỗ vỗ tay Thiển Thư, ý bảo nàng kế tục chải đầu: "Thiển Thư, gần đây có không ít cung nữ và thái giám xin nghỉ mấy ngày để hồi hương, ngươi thì sao? Có nghĩ là về nhà ngây ngốc vài ngày không?"

Về nhà, cái từ này đối với chúng nô tài trong hoàng cung mà nói, vĩnh viễn là đặc xá khó có được nhất. Nhà Thiển Thư tại Ly Hương, cách kinh thành không xa lắm. Dù vậy, nàng đã rất nhiều năm không ly khai hoàng cung, càng không có cơ hội về nhà. Đức phi vừa nói như thế, trên mặt Thiển Thư không khỏi lộ ra chờ mong: "Thật vậy chăng? Nương nương sẽ ân chuẩn cho Thiển Thư rời cung mấy ngày sao?" Hỏi xong, đáy mắt của nàng lại xẹt qua một tia không muốn. "Nhưng nếu Thiển Thư về nhà, ai tới hầu hạ nương nương uống thuốc đúng hạn? Có phải sẽ có cung nữ mới thay thế Thiển Thư? Vậy... Thiển Thư không nên về nhà." Câu nói kế tiếp Thiển Thư không dám nói quá lớn, nàng nhỏ giọng thì thầm, trong ngực phân vân không biết nên về nhà hay lưu lại làm bạn bồi Đức phi.

Đức phi đạm bạc, cùng Hoàng hậu lãnh đạm bất đồng. Nàng có tri thức, hiểu lễ nghĩa, lại không mất thông minh. Cho nên, dù cho nghe thấy được Thiển Thư nói nhỏ, cũng không chỉ một lần giả vờ không chút nào cảm kích. "Thiển Thư, đứng đó nói thầm cái gì vậy?" Nàng sâu kín nhắc nhở, trong đầu lại hiện ra: Từ nàng sơ lâm cửa cung rồi trở thành phi tần phổ thông, Thiển Thư liền làm bạn bên cạnh nàng, trung thành không rời. Rõ ràng các nàng chỉ cách nhau có một tuổi thôi, nhưng Thiển Thư lại như một hài tử, không có nhiều tâm tư. Sau đó, Thiển Thư không còn đơn thuần như lúc trước, trong lòng cất giấu rất nhiều bí mật. Nhưng xét cho cùng, thì nàng không có tâm cơ, có chút cảm tình, càng thêm lơ đãng toát ra từ trong ánh mắt.

Đức phi cho tới bây giờ đều hiểu rõ bí mật của Thiển Thư. Chỉ là bí mật này, nàng không biết nên đáp lại như thế nào. Nàng là phi tử, là nữ nhân của Hoàng đế, là một nữ nhân thật đáng buồn. Nàng như vậy, mệnh hệ hậu cung, căn bản là không có quyền lợi thoát khỏi.

"Không, không có." Bị Đức phi nhắc nhở, Thiển Thư tiếp tục giúp nàng chải tóc. Chỉ là ngực quá mức lo lắng, một lần không cẩn thận, liền để ngọc sơ rơi xuống đất. "Nương nương thứ tội, nương nương thứ tội! Là Thiển Thư không tốt, là Thiển Thư không cẩn thận..." Thiển Thư uỷ khuất quỳ gối bên người Đức phi, nàng làm như vậy, bất tri bất giác kéo ra khoảng cách chủ tớ.

Nguyên cái hậu cung y như động gei =))
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...