Hoàng Hậu Vi Thượng, Khuynh Phi Niệm

Chương 2: Tố Đồng Hoàng Hậu



Sử quan ghi chép: Huệ đế ba năm, Tố Đồng Thanh Dao được phong hậu, chấp chưởng phượng ấn, quản lý hậu cung, khiến cho mọi người kính phục. Tố Đồng hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, đức huệ nhân ái, đoan trang thanh lịch, những hoàng hậu đời trước không có ai có thể so sánh với nàng.

Dã sử lại truyền: Tố Đồng hoàng hậu là cháu họ của Thái hoàng thái hậu thâm thụ sủng ái. Lúc Tố Đồng hoàng hậu sinh ra liền có thầy tướng số đến, gieo quẻ kỳ nhân dị sự*, phỏng đoán nàng mệnh cách phi thường, ngày sau trưởng thành, sẽ tác động đến giang sơn xã tắc. Từ khi Tố Đồng Thanh Dao được phong hậu, bách tính an khang, mưa thuận gió hoà, lại càng không có ngoại bang xâm chiếm quốc thổ. Hoàng đế đối với nàng tôn ái có gia, bách tính cũng thâm hoài cảm kích.

*kỳ: kỳ tài; dị: dị biệt

**yêu thương có thêm

Ngự hoa viên là nơi chốn các loài hoa tranh nhau đua sắc, toả ngát hương thơm. Đoá hoa tươi diễm tắm rửa dưới ánh dương quang, thỉnh thoảng theo gió chập chờn. Lan Hồ Điệp ở trong bụi hoa hốt phi hốt lạc*, thỉnh thoảng phát hiện có người vãng lai, liền vội vã nấp mình vào trong cánh, tưởng muốn che lấp. Đàn cá trong hồ sen tự tại bơi qua bơi lại, khi thì bướng bỉnh nhô đầu lên nhìn tiểu mỹ nhân bên lan can, khi thì cắn lá sen, len lén tha đi.

*hốt: mờ mịt, mơ hồ; phi: bay lên; lạc: rơi xuống

Nhẹ nhàng đem ngư thực* thảy vào hồ sen, rước lấy đàn cá tranh nhau thưởng thực. Gió nhè nhẹ phẩy, bát giác đình** có một nữ nhân độc thân ngồi ngắm cảnh, nàng vẩy ra một ít ngư thực cuối cùng, hơi thở dài nhìn mặt nước bốn phía nổi lên rung động. Nữ nhân mặc phượng bào hồng sắc, viền áo dùng tơ vàng may tỉ mỉ, chưa từng có chút tì vết nào. Nàng sinh cực mỹ, phong hoa tuyệt đại, cũng mỹ bất tại nhân gian, bừng tỉnh vị thần nữ trên chín tầng trời, không thể khinh nhờn. Rõ ràng mặt lộ vẻ trong trẻo lạnh lùng, nhưng giữa mi tâm lại có một điểm chu sa, tăng thêm nét đẹp của nàng. Nữ nhân có một đôi mắt xếch mỹ lệ làm cho người ta hồn khiên mộng nhiễu, sáng suốt đạm nhiên, giống như trong suy nghĩ, người và vật cũng không qua mây khói.

*thức ăn dành cho cá

**đình tám góc

Bên ngoài bát giác đình, vài cung nữ thái giám cung kính đứng hầu, không dám có nửa phần quấy rối. Một lát sau, một lão mẹ lớn tuổi nhanh nhẹn bước đến. Nàng trực tiếp đến bên cạnh nữ nhân, cách nàng hai ba bước chân thì ngừng lại, hạ thấp người thi lễ: "Lão nô bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương cát tường."

"Đứng lên đi." Tố Đồng Thanh Dao xoay người lại, không có bất luận biểu tình gì. Thanh âm của nàng lộ ra đạm mạc, cho dù tinh tế thưởng thức cũng khó có thể từ trong đó tìm ra chút ít tâm tình. "Hoàng thượng hồi cung chưa?" Nàng hỏi, giọng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng.

"Khởi bẩm nương nương, Hoàng thượng vừa hồi cung." Lão mẹ rất nhanh nhấc mắt nhìn biểu tình ở trên mặt Tố Đồng Thanh Dao, sau đó cúi đầu, do dự mở miệng: "Nương nương, nghe nói Hoàng thượng hồi cung, có mang theo một nữ nhân, nàng không phải người trong cung, là từ ngoài cung mang về, lai lịch bất minh, bối cảnh lại càng không rõ."

Hoàng đế tự ý mang nữ tử hồi cung, nhưng lại là nữ tử ngoại lai* lai lịch bất minh, chuyện này chỉ sợ là lần đầu tiên phát sinh. Lão mẹ mặt lộ vẻ sợ hãi nhìn Tố Đồng Thanh Dao, đối với thái độ của nàng, thật sự không hiểu. Nô tài trong cung đều biết, Hoàng thượng đối Hoàng hậu nương nương luôn luôn lễ ái, mặc kệ là tuyển tú hay nạp phi, đừng nói là chuyện hậu cung, thỉnh thoảng Hoàng thượng đều hướng nương nương thỉnh giáo việc triều chính. Giờ khắc này, Hoàng thượng vô thanh vô tức mang một nữ tử về cung, nương nương sẽ xử lý ra sao? Có thể xử lý như thế nào? Tuy rằng nương nương rất lợi hại, nhưng bất quá chỉ là Hoàng hậu, giang sơn xã tắc, rốt cuộc vẫn do Hoàng thượng làm chủ.

*ngoại: bên ngoài; lai:đi đến

Lão mẹ suy nghĩ rất nhiều, kết quả đều là phí công. Nàng ở trong lòng thầm phiến bản thân hai cái tát, trách cứ chính mình quá mức lo xa. Đây là chuyện giữa Hoàng thượng và nương nương, nàng một cái nô tài, lung tung xen vào, chắc chắn rơi đầu!

Trên mặt Tố Đồng Thanh Dao không thấy chút giận dữ nào, giống như người lão mẹ vừa nhắc đến không phải Hoàng thượng, càng không phải trượng phu của nàng: "Thái hoàng thái hậu biết chuyện này chưa?" Nàng hỏi ngược lại, đầu ngón chân vô thức thay đổi phương hướng, tựa hồ là dự định khởi giá hồi cung.

"Khởi bẩm nương nương, Thái hoàng thái hậu bên kia có lẽ đã biết, nhưng mà cho dù có biết cũng không có biện pháp!" Lão mẹ thấy Tố Đồng Thanh Dao ra ngoài bát giác đình, cũng cẩn thận theo sau nàng, miệng to liên tục dong dài: "Thái hoàng thái hậu tuổi tác đã cao, chuyện tình trong cung đâu còn có khả năng quản? Nương nương đừng trách nô tài lắm miệng, lão nô một lòng hướng về nương nương! Hoàng thượng mang một nữ tử lai lịch bất minh hồi cung, phi tần hậu cung đều chú ý nương nương, các nàng đang nhìn ngài suy tính thế nào! Nương nương, những năm gần đây hậu cung do ngài cai quản vẫn bình an vô sự, không thể chỉ bởi vì một nữ nhân không thân phận không bối cảnh mà rối loạn nội bộ nha! Nương nương..."

Lão mẹ lải nhải, trong lòng cấp thiết, dật vu ngôn biểu*. Tố Đồng Thanh Dao xoay người lại, con ngươi trong suốt thật sâu nhìn lão mẹ đang không có chút nào tự giác. Nhất thời, lão mẹ câm họng, kinh sợ theo sau Tố Đồng Thanh Dao, tuỳ ý nô tài cùng nhau theo nàng không nhanh không chậm tản bộ, không dám nói thêm nửa chữ.

*tư tưởng hay tình cảm nào đó dù chưa giải thích nhưng lại có thể khiến cho người khác hiểu được

Dọc theo con đường trải đá cuội, chậm rãi tiến về phía trước, ánh mắt Tố Đồng Thanh Dao chẳng bao giờ bị phong cảnh xung quanh hấp dẫn. Khi tới giao lộ, có thanh tâm từ núi giả bay tới: "Nương nương, ngài thân thể không khoẻ, thái y đã kêu ngài nghỉ ngơi trong tẩm cung! Sao ngài chạy đến đây?" Người nói là một cung nữ tuổi còn trẻ, nàng tựa hồ rất quan tâm vị nương nương kia, lời nói hỗn loạn lại hàm chứa lưu ý sâu sắc.

Nương nương có ở trong tẩm cung nghỉ ngơi hay không, hoặc đi nơi nào, vốn không phải là phận làm nô tài có thể quản. Hết lần này đến lần khác, vị nương nương sau núi giả kia vẫn không phẫn nộ, mặc dù thanh âm lộ vẻ suy yếu, nhưng vẫn có thể nghe ra mấy phần ôn hoà: "Thiển Thư, đừng nhắc chuyện này nữa. Ở tẩm cung phát ngốc lâu ngày, đi ra phơi nắng, tinh thần cũng sảng khoái không ít. Ngươi chớ chuyện bé xé ra to, ta bất quá chỉ là thân thể không khoẻ, nếu để người khác nghe được còn tưởng rằng ta là ma ốm trời sinh."

Nương nương trong cung hầu như không ai tự xưng "ta" trước mặt cung nữ, nếu bị những phi tần khác nghe thấy thì nhất định sẽ bị chê cười. Quả nhiên, nghĩ như vậy không chỉ có Tố Đồng Thanh Dao, cung nữ tên Thiển Thư cũng đồng dạng khẩn trương: "Nương nương, ngài không thể tự xưng như vậy, phải là 'bổn cung' mới đúng a. Ngài có phải có chút khó chịu hay không? Thiển Thư phù ngài hồi cung!"

"Cũng tốt. Là lúc nên trở về rồi."

Thanh âm suy yếu lần thứ hai phiêu tiến vào tai Tố Đồng Thanh Dao, nàng đã đoán được vị nương nương sau núi giả kia là ai, lúc này nghe các nàng chuẩn bị trở lại, Tố Đồng Thanh Dao bất động thanh sắc vòng sang hướng khác, nàng cũng không dự định cùng nhất chủ nhất phó kia chạm mặt. Mới vừa đi không xa, một nô tài vóc dáng nhỏ nhắn đầu đầy mồ hôi chạy tới, thở hổn hển rồi quỳ xuống thi lễ: "Hoàng hậu nương nương, khải tấu Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng đã trở về, không tìm thấy ngài liền vào trong tẩm cung chờ, kêu nô tài gọi ngài đi qua!"

"Ngoại trừ Hoàng thượng, còn có người khác sao?" Tố Đồng Thanh Dao hỏi.

"Chỉ có Hoàng thượng, không có người khác ạ." Tiểu thái giám ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa chạm đến gò má tuyệt mỹ của Tố Đồng Thanh Dao, liền nhanh chóng thu lại. Cuối cùng, tiểu thái giám thập phần muốn tìm đường chết, lắm miệng một câu: "Vị nương nương Hoàng thượng đem về kia được an trí ở Chiêu Hoa Cung, nói là... Nói là ngày mai sẽ cùng những phi tần khác thỉnh an Hoàng hậu nương nương."

Tiểu thái giám nói làm mắt Tố Đồng Thanh Dao cấp tốc nheo lại rồi khôi phục như thường. Nàng liếc nhìn tiểu thái giám đang quỳ ở trên mặt đất, áo dài che khuất nửa cánh tay hơi giơ lên: "Đứng lên trước." Sắc mặt của nàng lạnh lẽo, đáy mắt trộn lẫn bất đắc dĩ cùng đạm nhiên: "Bổn cung hỏi ngươi, nữ nhân Hoàng thượng mang về từ ngoài cung có được sắc phong không?"

"Khởi bẩm nương nương, có ạ." Thân thể tiểu thái giám run lên ba cái, cúi đầu không dám ngẩng lên: "Hoàng thượng cực kỳ yêu thích vị nương nương kia, phong làm... Phong làm Quý phi."

Nữ nhân lai lịch bất minh nhảy lên thành phi, tin tức như vậy, lọt vào lỗ tai bất kỳ người nào trong cung đều là thiên đại kỳ văn*. Tuy nhiên nạp phi chính là Thánh thượng hiện nay, cửu ngũ chí tôn, những người khác phản đối hoặc không thích cũng không thể làm được gì. "Thôi." Tố Đồng Thanh Dao vung tay áo, nhất thời không có tâm tình tiếp tục dạo chơi ở ngự hoa viên: "Hồi cung." Nàng xoay người sang chỗ khác, dư quang thoáng nhìn nhất chủ nhất phó đang đi đến.

*kinh thiên động địa, lạ đời

Phi tử nhìn thấy Hoàng hậu, tự nhiên sẽ phải thỉnh an: "Nô tỳ bái kiến Hoàng hậu nương nương." Người nói là một mỹ nhân dung nhan thanh mỹ chọc người trìu mến, mày liễu tự tần phi tần, thoạt nhìn thật tiều tuỵ. Nàng mặc quần lụa mỏng nguyệt sắc, mỗi một bước đi nhược liễu phù phong*, gọi người ta yêu thương. Đứng cạnh nàng là tiểu cung nữ khuôn mặt thanh tú cùng một thân tố y, tiểu cung nữ đỡ cánh tay của nàng, ánh mắt chăm chú dõi theo nàng, không dám có nửa phần lơi lỏng nào.

*liễu tàn trước gió

"Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an." Tiểu cung nữ đối chủ tử khẩn trương hầu như người nào sáng suốt đều nhìn ra, cho dù quỳ gối xuống cũng không quên đỡ chủ tử, rất sợ một cái không cẩn thận liền nhượng chủ tử mất đi trọng tâm, ngã xuống đất.

"Thân thể Đức phi còn chưa khoẻ lên sao?" Tố Đồng Thanh Dao hơi nâng tay, ý bảo chủ tớ trước mặt đứng dậy trả lời.

"Tạ ơn nương nương quan tâm, đã tốt hơn nhiều." Đức phi mỉm cười, thanh nhã động nhân. Tiểu cung nữ không khỏi xem ngây dại, mắt không di chuyển nhìn nàng, âm thầm nuốt ngụm nước bọt.

Tố Đồng Thanh Dao xem kỹ biểu hiện của tiểu cung nữ, bất động thanh sắc, vẫn duy trì sự uy nghi mà Hoàng hậu nên có: "Vậy là được rồi, hôm nay thái dương vừa vặn, là khí trời tốt dạo chơi ngự hoa viên. Đáng tiếc, bổn cung còn có việc muốn làm, không thể cùng muội muội trò chuyện thêm. Ngày khác bổn cung sẽ gọi người chuẩn bị trà bánh, chúng ta cùng ngắm hoa."

"Nô tỳ toàn bộ nghe theo Hoàng hậu nương nương an bài." Đức phi hơi gật đầu, đồng dạng không muốn ở ngự hoa viên ngẩn người nữa: "Nếu nương nương có việc, nô tỳ không dám quấy rối, cung tống nương nương."

"Hồi cung." Ánh mắt Tố Đồng Thanh Dao đảo qua Đức phi và cung nữ Thiển Thư bên cạnh nàng, khi không ai phát hiện thì thở dài một tiếng. Hoàng đế mang một nữ tử lai lịch bất minh hồi cung, thậm chí sắc phong làm phi, cũng không biết chuyện quái dị như vậy là tốt hay xấu! Lại có thể liên luỵ yên bình nơi hậu cung hay không, thật khó tránh khỏi cảnh tượng gợn sóng nổi lên bốn phía a.

QT bộ này phải nói một chữ, khó -_-
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...