Hoàng Hậu Vi Thượng, Khuynh Phi Niệm

Chương 4: Đối Chọi Gay Gắt



"Thân thể ngươi đã không khoẻ, bổn cung cũng không trách cứ." Tố Đồng Thanh Dao thoáng nâng tay, ý bảo nữ nhân ngồi xuống, ánh mắt lại thả lên người Cơ Phi Yên: "Cơ phi nhận thức bổn cung từ trước sao? Hay là, ngươi từng cùng bổn cung gặp mặt qua một lần?"

"Khởi bẩm nương nương, nô tỳ chưa từng." Cơ Phi Yên thật sâu nhìn Tố Đồng Thanh Dao, không thể phủ nhận, nàng có khí chất cao quý, hồn nhiên thiên thành, giống như hiện tại, nàng đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế, vẻ mặt thanh tâm quả dục, nhất là phần cô lạnh phát ra từ trong khung, làm người nhìn ngực ngứa. A! Hảo muốn bỏ đi cung bào của nàng, áo lót bên trong cũng cởi sạch! Cơ Phi Yên huyễn tưởng trong đầu, tiếu ý trên mặt càng thêm rõ ràng. Không biết Tố Đồng thượng tiên sắc mặt bình tĩnh kia một khi bị kinh hách, sẽ là quang cảnh thế nào nha?

Cơ Phi Yên vong tình nghĩ, cười cười. Xung quanh nàng, các phi tần đều mở to hai mắt nhìn nàng, vô cùng kinh ngạc. Không ai biết Cơ Phi Yên rốt cuộc suy nghĩ cái gì, chỉ là dáng dấp đó của nàng, thật dễ dàng khuynh đảo chúng sinh, cũng có người khác nghĩ nàng có vấn đề. "Cơ phi." Tố Đồng Thanh Dao cùng chúng phi tần nhất trí: "Ngươi có chỗ nào khó chịu à? Ví dụ như, ở đây..." Nàng chỉ chỉ đầu, đối với hoạn giả* giọng nói ân cần.

*người bệnh

Hoàng hậu nương nương sinh ý thân thiết với phi tần mới tới, những phi tần khác đều noi theo, bắt đầu phụ hoạ: "Đúng, muội muội thân thể không khoẻ? Có cần gọi thái y đến xem mạch hay không?" Người nói chính là nữ nhân thoạt nhìn tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn hoà hiền thục, phong hào của nàng đồng dạng cũng có một chữ "Thục", nàng là Thục phi.

Thục phi nói, song song có một ánh mắt thuỷ chung dừng lại ở trên mặt nàng. Nàng quay đầu nhìn vị Quý phi nương nương đến trễ. "Liên phi dường như có điều muốn nói?" Nàng mỉm cười, nguyên bản tay đặt ở giữa hai chân tự nhiên cầm tay Cơ Phi Yên, thoạt nhìn thân mật khăng khít.

"Thục phi làm sao sẽ nghĩ ta muốn nói ra suy nghĩ của mình?" Liên phi tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, ánh mắt nóng rực dừng lại ở hai bàn tay nắm chặt lấy nhau của Thục phi và Cơ Phi Yên, âm ngoan xẹt qua đáy mắt: "Nhìn Thục phi cùng Cơ phi muội muội quan hệ rất tốt, làm sao không thấy Thục phi nói cho muội muội, ngoại trừ Hoàng hậu nương nương, phi tần không ai được mặc trang phục đỏ sẫm?"

Lời Liên phi nói, giống như ném một cục đá vào trong hồ nước, trước tiên nổi lên bọt nước không nói, càng làm cho mặt hồ trở nên nhợt nhạt rung động. Trên thực tế, chúng phi tần ai cũng rõ ràng Cơ Phi Yên mặc một thân xiêm y hậu cung không cho phép, sở dĩ các nàng không đề cập tới, là vì tạm thời không đánh giá được tình huống chính xác. Cũng có thể, các nàng đều đang chờ xem náo nhiệt, phi tần mới vào cung liền phạm vào cấm kỵ, Hoàng hậu nương nương sẽ xử lý ra sao?

"Hoàng hậu nương nương." Phi tần an tĩnh lại, Cơ Phi Yên lo lắng từ trên toạ ỷ đứng lên, hạ thấp người thi lễ, cặp đồng tử vốn cất giấu âm mưu quỷ kế giờ khắc này bao hàm áy náy cùng chút hồn nhiên: "Nô tỳ mới đến, không hiểu quy củ trong cung, mặc vào kiện xiêm y xinh đẹp nhất, là tưởng cho nương nương một ấn tượng tốt thôi. Ai biết..." Cơ Phi Yên nước mắt lưng tròng nhìn Tố Đồng Thanh Dao, tuy làm bộ làm tịch nhưng vẫn xinh đẹp khuynh thành: "Nô tỳ phạm sai, cũng biết sai, thỉnh Hoàng hậu nương nương trách phạt."

"Thôi. Niệm ngươi mới tới, không hiểu quy củ trong cung, bổn cung tạm thời khoan lượng khuyết điểm của ngươi." Cũng không phải là Cơ Phi Yên điềm đạm đáng yêu nổi lên tác dụng, mặc kệ là ai, Tố Đồng Thanh Dao luôn đối xử công bình, là tốt hay xấu, nàng tự có cách xử trí. Nàng biết rõ suy nghĩ của chúng phi tần lại càng không muốn trước mặt các nàng thiên vị bất kỳ người nào, đại phạt có thể miễn, nhưng tiểu trừng vẫn phải có: "Bất quá, vì miễn ngày sau tái phạm sai lầm, ngươi đem quy củ trong cung sao chép mười lần, ghi nhớ trong lòng cũng tốt."

"Vâng, nô tỳ cẩn tuân ý chỉ của Hoàng hậu." Cơ Phi Yên ngẩng đầu lên, lần nữa xung động muốn đem Tố Đồng Thanh Dao dằn vặt đến chết đi sống lại. Bị phạt sao chép quy củ, nàng đương nhiên không vui. Phần không vui kia tựa như thanh chuỷ thủ, trát tiến đầu khớp xương, cả người đều bắt đầu khó chịu. Thế nhưng còn có thể thế nào? Người ta là Hoàng hậu, là quốc mẫu một nước! Nàng có thể làm trò chống đối gì?

"Ngồi xuống đi." Tố Đồng Thanh Dao không lưu ý Cơ Phi Yên suy nghĩ loạn thất bát tao, bỏ mặc phản ứng của các phi tần. Nàng là Hoàng Hậu, chủ của hậu cung, sở tác sở vi của nàng cho tới bây giờ đều căn cứ theo nguyên tắc và công bằng: "Đức phi, ngươi gần đây thân thể không khoẻ, bổn cung có thuốc bổ do phiên bang tiến cống, ngươi hãy thu để dùng bổ thân đi."

Hoàng hậu quan ái trong mắt chúng phi tần, là trời ban cho ân huệ, là vinh hạnh, càng nói rõ cùng Hoàng hậu thân cận. "Nô tỳ tạ ơn nương nương ưu ái." Đức phi là thiên kim Hộ bộ Thị lang, là nữ tử khiêm tốn bất tranh khó có được, dù bị vây trong thâm cung nội viện, cũng không nguyện tham dự tranh đấu gay gắt, chỉ lo thân mình. Không được Hoàng thượng sủng ái, cũng miễn đi mấy phi tần đố kỵ.

Thiển Thư bên người Đức phi tiến lên tiếp được thuốc bổ đặt trong hộp gấm, nàng nỗ lực khắc chế hưng phấn trên gương mặt, cúi đầu thối lui đến cạnh Đức phi, ánh mắt lại một lần nữa rơi vào trên người nàng, cố chấp không muốn dời.

Trải qua Cơ Phi Yên đoạn nhạc đệm, Tố Đồng Thanh Dao không cùng các nàng dây dưa, cánh tay bị ống tay áo che khuất thoáng giơ lên, nói thêm vài câu, các phi tần như trút được gánh nặng, lục tục ly khai. Cơ Phi Yên lưu lại cuối cùng, nàng trấn định tự nhiên ngồi ở chỗ, nhìn Tố Đồng Thanh Dao dáng vẻ đoan trang để cung nữ đỡ đi xuống, sau đó nàng đứng lên, giả vờ không cẩn thận tiến đến trước mặt nàng, cười đến ái muội.

"Cơ phi còn có chuyện sao?" Tố Đồng Thanh Dao không quá thích Cơ Phi Yên thân cận, bất động thanh sắc lui về phía sau vài bước, biểu tình ở trên mặt chưa từng thay đổi. Nàng xem Cơ Phi Yên, xem nàng ta thành một nha đầu ngoạn nháo, không tuân thủ quy củ, đâu rõ ràng người ta lúc này đây đang có ý nghĩ muốn đẩy nàng xuống nước.

Thanh âm Tố Đồng Thanh Dao luôn có chút nhàn nhạt, tựa như ngày hè, lại có gió lạnh xuy phất, khiến người ta thư thích. Mùa đông đến, tuyết cũng không băng lãnh bằng nàng. Bất quá thanh âm như vậy nghe vào tai Cơ Phi Yên, cũng là một sự hưởng thụ thanh lương. "Nương nương xưng hô khuê danh của nô tỳ như vậy, không tốt lắm đâu!" Nàng lộ vẻ xấu hổ, ở trên mặt bỗng nhiên nhiều hơn hai đoá phấn hồng xinh đẹp: "Nô tỳ mới gặp gỡ nương nương, chỉ cảm thấy nương nương rất thân thiết, nô tỳ không tự chủ được muốn thân cận ngài."

Làm sao sẽ có một nữ nhân, có thể nói ra những ngôn từ trắng trợn như vậy? Lại có nữ nhân nào có thể như Cơ Phi Yên, dù cho làm bộ làm tịch, cũng lộ ra mỹ cảm cùng mị cảm làm cho người ta say mê. Nàng làm sao có thể mỹ, làm sao có thể mị, điên đảo hồng trần chúng sinh, nhượng tất cả khí tức vốn nên thuộc về tiên giới nhuộm đẫm một tầng trần tục.

Đồng dạng, đối mặt nữ nhân yêu mị như vậy, có khả năng tự giữ đạm nhiên, cũng chỉ có Tố Đồng Thanh Dao. Tố Đồng Thanh Dao bất mị bất kiều, nhưng có thể trở thành thiên sơn tuyết liên trong lòng mọi người, bọn họ chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể chạm đến.

"Khuê danh? Bổn cung không hiểu ý của ngươi." Tố Đồng Thanh Dao thanh âm lãnh đạm, giống như hai đoá kiều hoa trên mặt Cơ Phi Yên bất quá chỉ là trọc vật chướng mắt.

"Thế nào lại không hiểu?" Cơ Phi Yên lại mỉm cười: "Nô tỳ danh hoán Cơ Phi Yên, nương nương gọi nô tỳ Cơ phi, chẳng phải là ái muội?"

Nói càng ngày càng hoang đường, Cơ phi chỉ là xưng hô vô cùng thân thiết, nào có tới nỗi ái muội. Bất quá, Tố Đồng Thanh Dao minh bạch dụng ý của Cơ Phi Yên. Cơ Phi Yên tên này, nàng sẽ nhớ kỹ. "Nếu như Cơ phi thấy không được tốt lắm, bổn cung cũng không thể tránh được. Hoàng thượng đã ban thưởng cho ngươi phong hào Cơ phi, nếu như ngươi không muốn, có thể tìm Hoàng thượng nói một chút. Thế nào, còn có sự tình gì khác sao?" Tố Đồng Thanh Dao nói.

Hảo lãnh đạm a! Cơ Phi Yên chưa từng bị ai lãnh đạm đối đãi qua, ngoại trừ Tố Đồng Thanh Dao, trước đạp đuôi bảo bối của nàng, sau lại đối nàng hờ hững như thế. Hảo thương tâm a! Cơ Phi Yên ngực hận nghiến răng, nhưng trên mặt xuân phong ấm áp, tươi cười không giảm: "Là đại sự nhưng cũng không to tát cho lắm. Đặt ở gia đình tầm thường, không phải đại sự, nhưng đặt ở hậu cung ở trên người ngài, thật sự là đại sự vinh hạnh. Chẳng hay Hoàng hậu nương nương, có nguyện ý đến tẩm cung của nô tỳ uống chén trà nói chuyện phiếm hay không?" Cơ Phi Yên dựa sát vào, bộ dáng cười tươi lấy lòng.

Sủng phi có ý định mượn hơi Hoàng hậu, thất sủng phi lấy lòng hữu sủng phi, những chuyện như vậy hậu cung nhìn mãi quen mắt. Từ sau khi Tố Đồng Thanh Dao quản lý hậu cung, những chuyện này hầu như không có khả năng phát sinh. Tố Đồng Thanh Dao là Hoàng hậu, cũng là người được sủng ái nhất trong hậu cung, mà tính tình của nàng cản trở đông đảo phi tần hướng nàng lấy lòng.

Cơ Phi Yên mời, Tố Đồng Thanh Dao xem là lấy lòng, mà mục đích thật sự của nàng, cho tới bây giờ cũng không phải là lấy lòng. "Vì sao Hoàng hậu nương nương không trả lời? Là nô tỳ mời quá đường đột sao?" Cơ Phi Yên đột nhiên uỷ khuất, nhãn thần nũng nịu lộ ra nhân tâm: "Nô tỳ mới gặp gỡ nương nương thì cảm giác đặc biệt thân thiết, từ lúc tiến cung, nô tỳ tựa như một cánh chim cô đơn phiêu bạt, rất tịch mịch. Nương nương, ngài không nguyện ý bồi nô tỳ sao? Chỉ là ăn bánh uống trà, tán gẫu việc nhà, giải giải phiền muộn. Nương nương, ngài không muốn sao?"

Tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, lê hoa đái vũ* mời, bất luận nam nữ, nào có mấy người có thể cự tuyệt? Đương nhiên, Tố Đồng Thanh Dao cho tới bây giờ đều thoát ly phàm trần thế tục, dù cho Cơ Phi Yên có là nam tử tuấn mỹ vô song, nàng cũng không nhận lời mời. Thế nhưng, nam tử cùng nữ tử luôn luôn bất đồng, nữ tử làm nũng cùng uỷ khuất, có đôi khi mang theo ngụ ý không cho cự tuyệt, là cưỡng bức ngầm. Tố Đồng Thanh Dao muốn cự tuyệt, chỉ là tại ẩn giấu bức bách, đành phải gật đầu: "Khi nào?" Nàng nhìn Cơ Phi Yên, trên mặt không có chút vui sướng.

*lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa

Tuy rằng không muốn, nhưng vẫn là đáp ứng. Cơ Phi Yên thầm cảm thấy may mắn bởi vì Tố Đồng Thanh Dao chung quy là một con người, lạnh lùng cao ngạo thế nào, cũng không có khả năng bất cận thân tình. "Nương nương mỗi ngày đều phải xử lý mấy việc vặt vãnh ở hậu cung nhất định rất mệt mỏi. Nô tỳ không dám làm chủ, toàn bộ đều do nương nương định đoạt." Cơ Phi Yên phao mị nhãn, một thân dụ dỗ triển lộ ra.

"Ngày mai sau giờ Ngọ*, bổn cung tự nhiên sẽ đến." Tố Đồng Thanh Dao nói, bất động thanh sắc tránh khỏi Cơ Phi Yên nhãn thần tình ý kéo dài, trong đầu vang lên cảnh báo. Nàng không rõ ràng lắm nữ nhân trước mặt này rốt cuộc có mục đích gì, càng không rõ nữ nhân này làm sao có thể tuỳ ý động dục. Nói cách khác, nàng ta là một nữ nhân lai giả bất thiện**, bất luận đối nam đối nữ đều có hứng thú tương đồng. Xem ra, mình nên cùng nàng ta bảo trì cự ly thì tốt hơn.

*từ 11h đến 13h trưa

**người đến không có ý tốt

Phi nhi là nam nữ thông ăn ~
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...