Hoàng Hôn Dưới Đáy Đại Dương
Chương 11
“Ed.” Cậu híp mắt cười, coi như không thấy ánh mắt tránh né của anh “Em biết mà, phải không? Chỉ có những con quỷ xấu xa nhất, những vị thần phạm phải tội ác tày trời mới bị đuổi xuống trần gian dưới hình dạng súc vật để chịu đựng sự trừng phạt của Đấng.”
“Anh à…” Edouard ngập ngừng, tim không ngừng đập mạnh, anh vẫn luôn biết Socécher là người có trái tim nhân hậu, sẵn sàng bao dung mọi khuyết điểm của đối phương nhưng nỗi sợ mất đi Socécher luôn khiến anh trở nên lo sợ và dễ nổi nóng. Anh luôn cảnh giác với mọi thứ xung quanh người kia, chỉ là một thứ lạ mắt xuất hiện, nỗi lo sợ kia lại trồi lên, không ngừng bao vây lấy anh.
Sắc mặt Edouard càng ngày càng trở nên u ám tuy nhiên Socécher vẫn rất vui vẻ đung đưa chiếc đuôi của mình, chiếc vòng kia cũng trở nên đặc biệt chói mắt, nó như xích sắt, một lần nữa giam cầm lại trái tim của người kia.
Anh thở dài, hơi nghiêng mặt sang một bên, lúc này mới để ý đến trong góc kho. Nơi ấy mọc lên một khóm hoa trong suốt như pha lê, khẽ đung đưa như chào hỏi với anh.
“Anh trồng hoa à?” Edouard nhấc tay chỉ về phía khóm hoa kia, Socécher cũng theo ngón tay anh chỉ mà nhìn qua, nhướn mày, khoé môi cũng cong lên “Không phải, có lẽ là chúng thấy nơi này của anh trai em ấm áp và có ánh mặt trời chiếu thẳng xuống nên đã định cư tại đây.”
Từ ‘anh trai’ được cậu nhấn mạnh, Edouard ngừng lại rồi như xem như chưa có việc gì mà lại gần khóm hoa, anh xoay lưng lại để cậu không thể nhìn được cảm xúc trong đôi mắt của mình.
Dẫu biết là lửa nóng nhưng vẫn cứ đâm đầu mặc kệ tất cả mà lao vào như thiêu thân, chỉ cần là cậu, anh cũng sẵn sàng bất chấp tất cả.
Chết cũng chẳng màng.
Edouard điều chỉnh lại vẻ mặt, khi quay lại nhìn, sự đau khổ đã được thay thế bởi thái độ dửng dưng thường ngày, cười cười nhìn cậu “Cho em một bông được chứ? Em cũng muốn thử nuôi chúng để rèn luyện tâm tính!”
Ánh mắt Socécher lóe lên, nụ cười dịu dàng vẫn không thay đổi, gật đầu “Được chứ, rèn luyện một chút cái tính nóng nảy của em cũng rất tốt, kẻo lại rước họa vào thân, anh cũng chẳng muốn lần nữa gặp lại chính là nhặt xác của em đâu.”
Cậu xoa xoa viên ngọc trai trên cổ, buông câu bông đùa nhằm xoá đi không khí ngượng ngùng của cả hai. Như Socécher mong muốn, mắt thường cũng có thể thấy cơ thể đang căng cứng của Edouard cũng dần được thả lỏng.
Anh coi khóm hoa như vật quý của mình, nhẹ nhàng nâng niu chúng bằng hai tay của mình, trông vừa cứng ngắc vừa buồn cười.
Socécher vốn đang dần nhàm chán nhìn thấy cũng không nhịn được phì cười, mắt hoa đào đa tình cong lên, trông quyến rũ câu nhân biết nhường nào.
“Ôi chao…” cậu cảm thán, hai hàm răng trắng cũng nhe ra “Em đừng như thế, có rơi xuống cũng không vỡ được đâu, chúng rất cứng rắn đấy vả lại cũng có lực cản của nước biển nữa, chúng sẽ rơi xuống chậm thôi!”
“Em biết chứ!” Edouard đỏ bừng mặt lên vì ngượng, dùng hết sức bình sinh vừa cứng đơ hai tay giữ hoa vừa bơi hướng ra ngoài, không quên lưu luyến nhìn lại “Em về đây!”
Cậu cũng không mù, Edouard thể hiện rất rõ tình yêu, sự quan tâm lo lắng của mình dành cho cậu như vậy muốn làm lơ cũng rất khó. Cậu cũng hay ám chỉ rất nhiều nhưng anh không quan tâm, chỉ chăm chăm làm theo ý mình.
Tình yêu của Edouard không khiến cậu ghét bỏ nhưng cậu cũng không thể chấp nhận được, chẳng rõ từ khi nào thằng bé đã xuất hiện tình cảm này với cậu, cũng có lẽ chỉ là tình thân tuy nhiên anh lại mặc nhiên cho rằng nó là tình yêu. Dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng không thể để Edouard hãm sâu vào thứ tình cảm này.
Cậu đáp lại, “Được, về cẩn thận đấy.”
Khi xác định Edouard đã ra khỏi khe đá. Cậu bơi thẳng lên phía bên trên, nơi đặt một chiếc dây chuyền bằng bạc.
Viên đá Sapphire vàng tỏa sáng trong bàn tay cậu. Bên trong viên đá có ghi một dãy ký tự cổ xưa, đến hiện tại cậu vẫn chưa thể tìm ra được ý nghĩa của chúng nhưng sâu trong nội tâm, cậu có thể cảm nhận được rằng dòng ký tự bên trong kia chính là tình yêu lẫn sự dịu dàng của người tạo ra sợi dây chuyền muốn gửi gắm cho người mà hắn yêu.
Cậu luôn có cảm giác quen thuộc khó hiểu với nó, sự xuất hiện của nó cũng hết sức kỳ lạ. Sau trận chiến khốc liệt năm ấy, nghe cha nói lại rằng khi cậu bất tỉnh, thứ cậu nắm chặt trong tay chính là sợi dây chuyền này, ai cũng không lấy được nó ra nhưng khi cậu gặng hỏi mọi người thì không ai giải đáp thắc mắc của cậu.
Ngón cái nhẹ nhàng miết lên mặt đá, bề mặt nhẵn mịn như thể đã được vuốt ve rất nhiều lần, chắc hẳn chủ nhân sợi dây chuyền rất trân trọng nó, dù sao có lẽ đây chính là tín vật đại diện cho tình yêu của họ đi.
Sau một hồi suy ngẫm về viên đá, cậu lại cất nó về vị trí cũ, về lại tảng đá kia, ngước mắt lên quan sát xung quanh một hồi rồi mới quay lưng ra khỏi đây.
Nhưng cậu nào biết, khi cậu quay đi, viên đá Sapphire ấy liền tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt rồi mới tắt ngúm.
Ra ngoài, Henris đã cầm vỏ sò ghi chép đợi cậu, nhìn sự tập trung đếm ốc của cậu ta cũng đủ để cậu biết đứa nhóc này đợi bên ngoài cũng khá lâu rồi.
“Henris, trên tay cầm vỏ sò ghi cái gì thế? Bên kia có đáp án chưa?”
“Bên kia đã phản hồi lại rồi thưa Hoàng tử, họ còn gửi một vài món quà đi kèm, như một lời xin lỗi khi không thể giúp được người!” Henris vừa nói vừa đưa vào tay Socécher một sấp vỏ sò ghi chép.
Cậu bơi về phía cung điện, tay vẫn không ngừng lật các vỏ sò lên. Quả nhiên vẫn thất bại. Cậu đã dò la khắp nơi về các ký tự trong viên đá và về sự ngẫu nhiên khi con người, thiên sứ và thần thánh có gương mặt và giọng nói giống nhau nhưng lần nào cũng tay trắng.
Cũng có lúc có được chút manh mối nhưng cố đi theo thì lại rẽ vào đường cụt không thể không quay đầu.
Nắm lấy vỏ sò trong tay, nét mặt hiện rõ sự thất vọng, môi cậu mím lại, rũ mi nhìn xuống, không biết cậu có nên điều tra tiếp nữa hay không, dù gì suốt bao lâu nay tìm kiếm cũng chẳng được gì.
“Ừm… Hoàng tử, ngài nghĩ nó có liên quan đến Địa Ngục chăng?” Henris đi sau thấy cậu ủ rũ liền căng não, mãi mới ngập ngừng hỏi cậu.
Socécher bỗng nhiên thẳng lưng dậy, hai mắt lấp lánh quay lại nhìn cậu ta, khuôn mặt hớn hở viết rõ ‘quả nhiên cậu đi theo ta mới trở nên thông minh như vậy’.
Cậu không nói gì nhưng vẻ mặt đã trở nên tươi tắn hơn, đẩy nhanh tốc độ bơi trở về điện, không ngừng lục tung tủ đặt vỏ sò cho đến khi tìm được mấy cuốn sổ làm bằng gỗ.
Bề ngoài cuốn sổ này trông rất mới, không hề có vẻ bị mục nát do ngâm trong nước biển lâu.
Tựa đề của cuốn sổ là…
L'enfer de Satan.
“Anh à…” Edouard ngập ngừng, tim không ngừng đập mạnh, anh vẫn luôn biết Socécher là người có trái tim nhân hậu, sẵn sàng bao dung mọi khuyết điểm của đối phương nhưng nỗi sợ mất đi Socécher luôn khiến anh trở nên lo sợ và dễ nổi nóng. Anh luôn cảnh giác với mọi thứ xung quanh người kia, chỉ là một thứ lạ mắt xuất hiện, nỗi lo sợ kia lại trồi lên, không ngừng bao vây lấy anh.
Sắc mặt Edouard càng ngày càng trở nên u ám tuy nhiên Socécher vẫn rất vui vẻ đung đưa chiếc đuôi của mình, chiếc vòng kia cũng trở nên đặc biệt chói mắt, nó như xích sắt, một lần nữa giam cầm lại trái tim của người kia.
Anh thở dài, hơi nghiêng mặt sang một bên, lúc này mới để ý đến trong góc kho. Nơi ấy mọc lên một khóm hoa trong suốt như pha lê, khẽ đung đưa như chào hỏi với anh.
“Anh trồng hoa à?” Edouard nhấc tay chỉ về phía khóm hoa kia, Socécher cũng theo ngón tay anh chỉ mà nhìn qua, nhướn mày, khoé môi cũng cong lên “Không phải, có lẽ là chúng thấy nơi này của anh trai em ấm áp và có ánh mặt trời chiếu thẳng xuống nên đã định cư tại đây.”
Từ ‘anh trai’ được cậu nhấn mạnh, Edouard ngừng lại rồi như xem như chưa có việc gì mà lại gần khóm hoa, anh xoay lưng lại để cậu không thể nhìn được cảm xúc trong đôi mắt của mình.
Dẫu biết là lửa nóng nhưng vẫn cứ đâm đầu mặc kệ tất cả mà lao vào như thiêu thân, chỉ cần là cậu, anh cũng sẵn sàng bất chấp tất cả.
Chết cũng chẳng màng.
Edouard điều chỉnh lại vẻ mặt, khi quay lại nhìn, sự đau khổ đã được thay thế bởi thái độ dửng dưng thường ngày, cười cười nhìn cậu “Cho em một bông được chứ? Em cũng muốn thử nuôi chúng để rèn luyện tâm tính!”
Ánh mắt Socécher lóe lên, nụ cười dịu dàng vẫn không thay đổi, gật đầu “Được chứ, rèn luyện một chút cái tính nóng nảy của em cũng rất tốt, kẻo lại rước họa vào thân, anh cũng chẳng muốn lần nữa gặp lại chính là nhặt xác của em đâu.”
Cậu xoa xoa viên ngọc trai trên cổ, buông câu bông đùa nhằm xoá đi không khí ngượng ngùng của cả hai. Như Socécher mong muốn, mắt thường cũng có thể thấy cơ thể đang căng cứng của Edouard cũng dần được thả lỏng.
Anh coi khóm hoa như vật quý của mình, nhẹ nhàng nâng niu chúng bằng hai tay của mình, trông vừa cứng ngắc vừa buồn cười.
Socécher vốn đang dần nhàm chán nhìn thấy cũng không nhịn được phì cười, mắt hoa đào đa tình cong lên, trông quyến rũ câu nhân biết nhường nào.
“Ôi chao…” cậu cảm thán, hai hàm răng trắng cũng nhe ra “Em đừng như thế, có rơi xuống cũng không vỡ được đâu, chúng rất cứng rắn đấy vả lại cũng có lực cản của nước biển nữa, chúng sẽ rơi xuống chậm thôi!”
“Em biết chứ!” Edouard đỏ bừng mặt lên vì ngượng, dùng hết sức bình sinh vừa cứng đơ hai tay giữ hoa vừa bơi hướng ra ngoài, không quên lưu luyến nhìn lại “Em về đây!”
Cậu cũng không mù, Edouard thể hiện rất rõ tình yêu, sự quan tâm lo lắng của mình dành cho cậu như vậy muốn làm lơ cũng rất khó. Cậu cũng hay ám chỉ rất nhiều nhưng anh không quan tâm, chỉ chăm chăm làm theo ý mình.
Tình yêu của Edouard không khiến cậu ghét bỏ nhưng cậu cũng không thể chấp nhận được, chẳng rõ từ khi nào thằng bé đã xuất hiện tình cảm này với cậu, cũng có lẽ chỉ là tình thân tuy nhiên anh lại mặc nhiên cho rằng nó là tình yêu. Dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng không thể để Edouard hãm sâu vào thứ tình cảm này.
Cậu đáp lại, “Được, về cẩn thận đấy.”
Khi xác định Edouard đã ra khỏi khe đá. Cậu bơi thẳng lên phía bên trên, nơi đặt một chiếc dây chuyền bằng bạc.
Viên đá Sapphire vàng tỏa sáng trong bàn tay cậu. Bên trong viên đá có ghi một dãy ký tự cổ xưa, đến hiện tại cậu vẫn chưa thể tìm ra được ý nghĩa của chúng nhưng sâu trong nội tâm, cậu có thể cảm nhận được rằng dòng ký tự bên trong kia chính là tình yêu lẫn sự dịu dàng của người tạo ra sợi dây chuyền muốn gửi gắm cho người mà hắn yêu.
Cậu luôn có cảm giác quen thuộc khó hiểu với nó, sự xuất hiện của nó cũng hết sức kỳ lạ. Sau trận chiến khốc liệt năm ấy, nghe cha nói lại rằng khi cậu bất tỉnh, thứ cậu nắm chặt trong tay chính là sợi dây chuyền này, ai cũng không lấy được nó ra nhưng khi cậu gặng hỏi mọi người thì không ai giải đáp thắc mắc của cậu.
Ngón cái nhẹ nhàng miết lên mặt đá, bề mặt nhẵn mịn như thể đã được vuốt ve rất nhiều lần, chắc hẳn chủ nhân sợi dây chuyền rất trân trọng nó, dù sao có lẽ đây chính là tín vật đại diện cho tình yêu của họ đi.
Sau một hồi suy ngẫm về viên đá, cậu lại cất nó về vị trí cũ, về lại tảng đá kia, ngước mắt lên quan sát xung quanh một hồi rồi mới quay lưng ra khỏi đây.
Nhưng cậu nào biết, khi cậu quay đi, viên đá Sapphire ấy liền tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt rồi mới tắt ngúm.
Ra ngoài, Henris đã cầm vỏ sò ghi chép đợi cậu, nhìn sự tập trung đếm ốc của cậu ta cũng đủ để cậu biết đứa nhóc này đợi bên ngoài cũng khá lâu rồi.
“Henris, trên tay cầm vỏ sò ghi cái gì thế? Bên kia có đáp án chưa?”
“Bên kia đã phản hồi lại rồi thưa Hoàng tử, họ còn gửi một vài món quà đi kèm, như một lời xin lỗi khi không thể giúp được người!” Henris vừa nói vừa đưa vào tay Socécher một sấp vỏ sò ghi chép.
Cậu bơi về phía cung điện, tay vẫn không ngừng lật các vỏ sò lên. Quả nhiên vẫn thất bại. Cậu đã dò la khắp nơi về các ký tự trong viên đá và về sự ngẫu nhiên khi con người, thiên sứ và thần thánh có gương mặt và giọng nói giống nhau nhưng lần nào cũng tay trắng.
Cũng có lúc có được chút manh mối nhưng cố đi theo thì lại rẽ vào đường cụt không thể không quay đầu.
Nắm lấy vỏ sò trong tay, nét mặt hiện rõ sự thất vọng, môi cậu mím lại, rũ mi nhìn xuống, không biết cậu có nên điều tra tiếp nữa hay không, dù gì suốt bao lâu nay tìm kiếm cũng chẳng được gì.
“Ừm… Hoàng tử, ngài nghĩ nó có liên quan đến Địa Ngục chăng?” Henris đi sau thấy cậu ủ rũ liền căng não, mãi mới ngập ngừng hỏi cậu.
Socécher bỗng nhiên thẳng lưng dậy, hai mắt lấp lánh quay lại nhìn cậu ta, khuôn mặt hớn hở viết rõ ‘quả nhiên cậu đi theo ta mới trở nên thông minh như vậy’.
Cậu không nói gì nhưng vẻ mặt đã trở nên tươi tắn hơn, đẩy nhanh tốc độ bơi trở về điện, không ngừng lục tung tủ đặt vỏ sò cho đến khi tìm được mấy cuốn sổ làm bằng gỗ.
Bề ngoài cuốn sổ này trông rất mới, không hề có vẻ bị mục nát do ngâm trong nước biển lâu.
Tựa đề của cuốn sổ là…
L'enfer de Satan.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương