Hoàng Thượng Ban Cho Ta Bát Canh Tránh Tử
Chương 5
14.
Đêm trừ tịch, Hoàng đế cử hành một buổi gia yến long trọng.
Phi tần các cung đều không vắng một ai, trong điện ngồi đầy nhóc nương nương.
Hoàng hậu và Hoàng thượng ngồi cùng một chỗ, nâng chén hướng về bọn ta kính rượu.
Ta có thai, đương nhiên là lấy trà thay rượu, Vừa mới uống xong Lan tần bên cạnh liền bắt đầu nhỏ giọng lầm bầm.
"Ai, tỷ tỷ thật đúng là tốt số, nào có giống ta......" Lan tần ra vẻ sầu bi, thở dài một hơi.
Lan tần a, ngươi nên thưởng thức chút đồ ăn đi, đây dù gì cũng là gia yến a!
Trong ngày hỷ khánh như vậy ngươi lại bày ra một bộ mặt sầu bi, muốn để Hoàng thượng đuổi ngươi ra ngoài sao?
Vì ngăn cản Lan tần phạm xuẩn, ta đã gắp cho nàng một cái đùi gà nằm bịt miệng của nàng ta.
Lan tần ngây người tại chỗ, thành công ngăn chặn tính già mồm của nàng ta.
Ta luôn luôn cảm thấy là do nàng ta quá ngu ngốc Hoàng thượng mới không nguyện ý đến chỗ nàng ta.
Giống như lần trước, nàng ta trong Lúc thị tẩm ra vẻ thông minh đưa ra ý kiến cùng Hoàng thượng đối thơ, nhìn xem Hoàng thượng bộ có dáng vẻ rảnh rỗi như vậy à? Lúc ấy liền phất ống tay áo một cái, để lại nàng ta một mình trong cung khóc sướt mướt, hối hận việc đã làm.
Sao lại chẳng nhớ được lâu như Gia hoàng quý phi chứ, thật là!
Ta lắc lắc đầu, rồi vô tình nghiêng mắt liếc nhìn Hoàng thượng.
Chà, ngài ấy đang nhìn ta.
Ta nhớ lại quá khứ, ngạc nhiên khi phát hiện trên mặt ngài ấy là một biểu cảm khó nói lên lời.
Ta đã làm ra chuyện gì sao?
Tại vì sao...... Lại nhìn ta như vậy?
15.
Vào cuối tháng giêng, Hoàng hậu hạ sinh một vị hoàng tử, Hoàng thượng tự mình đặt tên.
Ta và chúng phi tần cùng nhau đi đến chúc hỷ, nhìn thấy Hoàng hậu đang nằm trên giường.
Nàng đang ngồi dựa vào chiếc gối mềm, trên mặt vẫn mang một nụ cười nhàn nhạt.
"Thật làm khó các ngươi phải đến thăm ta, ban tọa." Hoàng hậu vẫy vẫy tay, lập tức liền có thái giám mang ghế dài đến.
Ta vén váy lên ngồi xuống, cảm giác có chút chật chội.
"Con của Vân Tần cũng được hai ba tháng rồi phải không?" Hoàng hậu nhìn về phía ta, sau đó gọi người mang đến một cái gối mềm
Ta gật đầu, trả lời có.
Nàng nhẹ nhàng cười lên: "Đến lúc đó nhất định có thể hạ sinh cho Hoàng thượng một tiểu hoàng tử."
Ta có chút xấu hổ, tạ ơn nói: "Xin nhận lời chúc cát tường của nương nương."
Hoàng hậu sinh ra cũng không phải quá xinh đẹp, thậm chí có thể nói là hơi bình thường, nhưng lúc ở cùng nàng ấy, luôn cảm thấy được sự bình yên đến không hiểu.
Đến cả Lan tần ….cũng trở nên rất an tĩnh.
Ta nhìn nàng ấy, rất muốn hỏi một câu Hoàng thượng mấy ngày nay có đến thăm người không? Nhưng lời đến khóe miệng, lại nuốt trở vào.
Sau một hồi nói xong việc những chuyện sinh hoạt thường ngày, bọn ta cũng để biết điều mà đề nghị hồi cung, chắc hẳn Hoàng hậu đã mệt, nên cũng không cản.
Vừa ra khỏi Phượng Nghi điện, Lan tần liền nhịn không nổi.
"Ai nha, Hoàng hậu nương nương đúng là khác với chúng ta, ta chỉ lo lắng ngày nào đó lời nói ra sẽ khiến người phải hoảng sợ."
"Cho nên ngươi tốt nhất là nên ngậm miệng lại."
"Ngươi —— " Lan tần giống như là bắt lấy được bím tóc gì của ta, tiến đến ta trước mặt dương dương đắc ý nói: "Ò, ta biết rồi, tỷ tỷ nhất định là đang ghen tỵ với ta!"
"Ghen tỵ với ngươi?
"Đúng vậy, Hoàng thượng gần đây đều ở lại cung của ta."
Ta liếc mắt nhìn, nhưng cũng không định nhắc nhở kẻ ngốc như nàng ta.
A, ghen tỵ với ngươi a, chờ ngươi mang thai liền sẽ biết thôi.
16.
Ta không thể ngồi yên thế này chờ chết, tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng kết thúc.
Người ta luôn nói thánh ý khó đoán, lời này quả thật không sai chút nào.
Bảo vật thuốc bổ được ban thưởng không ngừng, nhưng Hoàng thượng lại không hề đến thăm, ta phải đến thăm dò một chút.
Bất luận là vì ta hay là vì đứa con trong bụng này.
Nhưng nên tìm cớ gì để đến gặp Hoàng thượng đây?
Ta ở trong phòng đi tới đi lui, xoa cằm rầu rĩ.
Lần trước muốn mượn việc cãi nhau với Trương quý phi để dụ Hoàng thượng tới, nhưng ngài ấy lại nói mình rất bận, còn chưa xem qua đã hạ luôn phân vị của Trương quý phi, dọa đến ta cũng không dám khiêu chiến nữa.
Nam nhân này quả thật độc ác, không thể dùng đạo lý thường ngày mà đoán được.
"Nương nương, Tiêu Xuân Tử bên cạnh đại thái giám truyền tin tới—— " Tiểu Thúy từng bước nhỏ chạy đến, ghé sát tai ta thì thầm thì thầm.
"Tốt!" Ta nghe xong vỗ tay một cái, vui mừng nhướng mày: "Ngươi căn dặn phòng bếp mau chuẩn bị, Hoàng thượng nếu tới, có thể linh hoạt một chút."
Tiểu Thúy ừm lên một tiếng, lại vội vội vàng vàng chạy ra cửa.
Hừm, số ngân lượng này thật không phí công đưa a!
Nịnh nọt tên đại thái giám này quả nhiên vẫn là hữu dụng.
Sau khi ta đảo đảo hai vòng liền kéo tủ ra, bắt đầu băn khoăn không biết nên mặc gì."
"Ha ha ha ha —— Hoàng thượng a Hoàng thượng, tối nay người đến thì đừng nghĩ đến việc rời đi!"
"Trẫm không nghĩ đến việc sẽ đi."
Ách, mới vừa rồi là không phải có người nói tiếp?
Giọng nói nhờ như có chút quen thuộc......
Ta chậm rãi quay đầu, sau đó đứng sững sờ tại chỗ trong giây lát.
Mẹ kiếp, tại sao ngài ấy luôn đến không đúng lúc thế này vậy!!!
17.
Có lẽ đây là sự trừng phạt của Thượng đế cho sự cuồng vọng không biết kiềm chế của ta, mỗi lần buông lời xuống đều bị Hoàng thượng bắt ngay tại chỗ.
Ta đang ngồi trên ghế đẩu, Hoàng thượng ngồi đối diện, cảnh tượng này có phần quen thuộc.
"Hoàng thượng hôm nay sao lại có thời gian đến chỗ thần thiếp vậy?" Ta cúi thấp đầu lén nhìn ngài ấy.
"Chính vụ đã xử lý xong, muốn đến thăm ngươi một chút." Ngài ấy vẫy tay một cái, đại thái giám phía sau lưng nhanh chóng mang đến một cái hộp đặt trên bàn.
Ngài ấy có chút hất cằm lên, ra hiệu: "Mở ra xem đi."
Nói thật thì, ta không mở ra thì cũng thừa biết bên trong là vật gì, đơn giản cũng chỉ là một loại ngọc bội hay son phấn.
Mặc dù trong lòng cảm thấy không chút hứng thú, nhưng vẫn giả bộ làm ra dáng vẻ hứng khởi, cao giọng, nói: "Thần thiếp a, chỉ cần thấy được Hoàng thượng đã Cảm thấy vui vẻ rồi."
Vừa nói vừa mở chiếc hộp ra, ai ngờ khi quét mắt qua, nghĩ đến cảnh trước mắt nhất thời không nói nên lời.
Thứ được đặt bên trong đó, bất ngờ thay là là một khối Sơn ấn.
"Hoàng thượng......" Ta nhìn ngài ấy, có chút không rõ ràng, nói: "Hoàng thượng, người đây là có ý gì?
Ngài ấy cụp mắt xuống, trả lời câu hỏi của ta: "Đợi ngươi sinh hạ hài tử, sẽ làm lễ sắc phong."
Dưới trướng Hoàng hậu, gần như chỉ còn một khối ấn của Hoàng Quý Phi, trong mắt ngài ấy có vẻ như không không đáng nhắc tới.
"Trẫm rất vừa ý với ngươi, không làm điều ta nghĩ." Hoàng thượng xoa xoa trên nhẫn trên ngón cái, rồi chậm rãi nói: "Ngươi…có chút không giống."
Cái gì không giống chứ?
Ngài ấy như vậy là có ý gì chứ?
Chỉ vì vừa ý nên liền đem Hoàng Quý Phi ấn, thứ mà không ít người khao khát trao cho ta?
Cái bánh này quả thật có lớn một chút.
Hơn nữa, nếu là vừa ý vậy tại sao trước đó cũng không tới thăm ta, hàng đêm đều ở chỗ những phi tần khác, đến cả đã có vài tin đồn bọn họ mang thai được truyền ra.
Ta miễn cưỡng cười lên, nhận lấy hộp gấm, trong lòng lại tràn đầy nghi hoặc..
Đêm trừ tịch, Hoàng đế cử hành một buổi gia yến long trọng.
Phi tần các cung đều không vắng một ai, trong điện ngồi đầy nhóc nương nương.
Hoàng hậu và Hoàng thượng ngồi cùng một chỗ, nâng chén hướng về bọn ta kính rượu.
Ta có thai, đương nhiên là lấy trà thay rượu, Vừa mới uống xong Lan tần bên cạnh liền bắt đầu nhỏ giọng lầm bầm.
"Ai, tỷ tỷ thật đúng là tốt số, nào có giống ta......" Lan tần ra vẻ sầu bi, thở dài một hơi.
Lan tần a, ngươi nên thưởng thức chút đồ ăn đi, đây dù gì cũng là gia yến a!
Trong ngày hỷ khánh như vậy ngươi lại bày ra một bộ mặt sầu bi, muốn để Hoàng thượng đuổi ngươi ra ngoài sao?
Vì ngăn cản Lan tần phạm xuẩn, ta đã gắp cho nàng một cái đùi gà nằm bịt miệng của nàng ta.
Lan tần ngây người tại chỗ, thành công ngăn chặn tính già mồm của nàng ta.
Ta luôn luôn cảm thấy là do nàng ta quá ngu ngốc Hoàng thượng mới không nguyện ý đến chỗ nàng ta.
Giống như lần trước, nàng ta trong Lúc thị tẩm ra vẻ thông minh đưa ra ý kiến cùng Hoàng thượng đối thơ, nhìn xem Hoàng thượng bộ có dáng vẻ rảnh rỗi như vậy à? Lúc ấy liền phất ống tay áo một cái, để lại nàng ta một mình trong cung khóc sướt mướt, hối hận việc đã làm.
Sao lại chẳng nhớ được lâu như Gia hoàng quý phi chứ, thật là!
Ta lắc lắc đầu, rồi vô tình nghiêng mắt liếc nhìn Hoàng thượng.
Chà, ngài ấy đang nhìn ta.
Ta nhớ lại quá khứ, ngạc nhiên khi phát hiện trên mặt ngài ấy là một biểu cảm khó nói lên lời.
Ta đã làm ra chuyện gì sao?
Tại vì sao...... Lại nhìn ta như vậy?
15.
Vào cuối tháng giêng, Hoàng hậu hạ sinh một vị hoàng tử, Hoàng thượng tự mình đặt tên.
Ta và chúng phi tần cùng nhau đi đến chúc hỷ, nhìn thấy Hoàng hậu đang nằm trên giường.
Nàng đang ngồi dựa vào chiếc gối mềm, trên mặt vẫn mang một nụ cười nhàn nhạt.
"Thật làm khó các ngươi phải đến thăm ta, ban tọa." Hoàng hậu vẫy vẫy tay, lập tức liền có thái giám mang ghế dài đến.
Ta vén váy lên ngồi xuống, cảm giác có chút chật chội.
"Con của Vân Tần cũng được hai ba tháng rồi phải không?" Hoàng hậu nhìn về phía ta, sau đó gọi người mang đến một cái gối mềm
Ta gật đầu, trả lời có.
Nàng nhẹ nhàng cười lên: "Đến lúc đó nhất định có thể hạ sinh cho Hoàng thượng một tiểu hoàng tử."
Ta có chút xấu hổ, tạ ơn nói: "Xin nhận lời chúc cát tường của nương nương."
Hoàng hậu sinh ra cũng không phải quá xinh đẹp, thậm chí có thể nói là hơi bình thường, nhưng lúc ở cùng nàng ấy, luôn cảm thấy được sự bình yên đến không hiểu.
Đến cả Lan tần ….cũng trở nên rất an tĩnh.
Ta nhìn nàng ấy, rất muốn hỏi một câu Hoàng thượng mấy ngày nay có đến thăm người không? Nhưng lời đến khóe miệng, lại nuốt trở vào.
Sau một hồi nói xong việc những chuyện sinh hoạt thường ngày, bọn ta cũng để biết điều mà đề nghị hồi cung, chắc hẳn Hoàng hậu đã mệt, nên cũng không cản.
Vừa ra khỏi Phượng Nghi điện, Lan tần liền nhịn không nổi.
"Ai nha, Hoàng hậu nương nương đúng là khác với chúng ta, ta chỉ lo lắng ngày nào đó lời nói ra sẽ khiến người phải hoảng sợ."
"Cho nên ngươi tốt nhất là nên ngậm miệng lại."
"Ngươi —— " Lan tần giống như là bắt lấy được bím tóc gì của ta, tiến đến ta trước mặt dương dương đắc ý nói: "Ò, ta biết rồi, tỷ tỷ nhất định là đang ghen tỵ với ta!"
"Ghen tỵ với ngươi?
"Đúng vậy, Hoàng thượng gần đây đều ở lại cung của ta."
Ta liếc mắt nhìn, nhưng cũng không định nhắc nhở kẻ ngốc như nàng ta.
A, ghen tỵ với ngươi a, chờ ngươi mang thai liền sẽ biết thôi.
16.
Ta không thể ngồi yên thế này chờ chết, tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng kết thúc.
Người ta luôn nói thánh ý khó đoán, lời này quả thật không sai chút nào.
Bảo vật thuốc bổ được ban thưởng không ngừng, nhưng Hoàng thượng lại không hề đến thăm, ta phải đến thăm dò một chút.
Bất luận là vì ta hay là vì đứa con trong bụng này.
Nhưng nên tìm cớ gì để đến gặp Hoàng thượng đây?
Ta ở trong phòng đi tới đi lui, xoa cằm rầu rĩ.
Lần trước muốn mượn việc cãi nhau với Trương quý phi để dụ Hoàng thượng tới, nhưng ngài ấy lại nói mình rất bận, còn chưa xem qua đã hạ luôn phân vị của Trương quý phi, dọa đến ta cũng không dám khiêu chiến nữa.
Nam nhân này quả thật độc ác, không thể dùng đạo lý thường ngày mà đoán được.
"Nương nương, Tiêu Xuân Tử bên cạnh đại thái giám truyền tin tới—— " Tiểu Thúy từng bước nhỏ chạy đến, ghé sát tai ta thì thầm thì thầm.
"Tốt!" Ta nghe xong vỗ tay một cái, vui mừng nhướng mày: "Ngươi căn dặn phòng bếp mau chuẩn bị, Hoàng thượng nếu tới, có thể linh hoạt một chút."
Tiểu Thúy ừm lên một tiếng, lại vội vội vàng vàng chạy ra cửa.
Hừm, số ngân lượng này thật không phí công đưa a!
Nịnh nọt tên đại thái giám này quả nhiên vẫn là hữu dụng.
Sau khi ta đảo đảo hai vòng liền kéo tủ ra, bắt đầu băn khoăn không biết nên mặc gì."
"Ha ha ha ha —— Hoàng thượng a Hoàng thượng, tối nay người đến thì đừng nghĩ đến việc rời đi!"
"Trẫm không nghĩ đến việc sẽ đi."
Ách, mới vừa rồi là không phải có người nói tiếp?
Giọng nói nhờ như có chút quen thuộc......
Ta chậm rãi quay đầu, sau đó đứng sững sờ tại chỗ trong giây lát.
Mẹ kiếp, tại sao ngài ấy luôn đến không đúng lúc thế này vậy!!!
17.
Có lẽ đây là sự trừng phạt của Thượng đế cho sự cuồng vọng không biết kiềm chế của ta, mỗi lần buông lời xuống đều bị Hoàng thượng bắt ngay tại chỗ.
Ta đang ngồi trên ghế đẩu, Hoàng thượng ngồi đối diện, cảnh tượng này có phần quen thuộc.
"Hoàng thượng hôm nay sao lại có thời gian đến chỗ thần thiếp vậy?" Ta cúi thấp đầu lén nhìn ngài ấy.
"Chính vụ đã xử lý xong, muốn đến thăm ngươi một chút." Ngài ấy vẫy tay một cái, đại thái giám phía sau lưng nhanh chóng mang đến một cái hộp đặt trên bàn.
Ngài ấy có chút hất cằm lên, ra hiệu: "Mở ra xem đi."
Nói thật thì, ta không mở ra thì cũng thừa biết bên trong là vật gì, đơn giản cũng chỉ là một loại ngọc bội hay son phấn.
Mặc dù trong lòng cảm thấy không chút hứng thú, nhưng vẫn giả bộ làm ra dáng vẻ hứng khởi, cao giọng, nói: "Thần thiếp a, chỉ cần thấy được Hoàng thượng đã Cảm thấy vui vẻ rồi."
Vừa nói vừa mở chiếc hộp ra, ai ngờ khi quét mắt qua, nghĩ đến cảnh trước mắt nhất thời không nói nên lời.
Thứ được đặt bên trong đó, bất ngờ thay là là một khối Sơn ấn.
"Hoàng thượng......" Ta nhìn ngài ấy, có chút không rõ ràng, nói: "Hoàng thượng, người đây là có ý gì?
Ngài ấy cụp mắt xuống, trả lời câu hỏi của ta: "Đợi ngươi sinh hạ hài tử, sẽ làm lễ sắc phong."
Dưới trướng Hoàng hậu, gần như chỉ còn một khối ấn của Hoàng Quý Phi, trong mắt ngài ấy có vẻ như không không đáng nhắc tới.
"Trẫm rất vừa ý với ngươi, không làm điều ta nghĩ." Hoàng thượng xoa xoa trên nhẫn trên ngón cái, rồi chậm rãi nói: "Ngươi…có chút không giống."
Cái gì không giống chứ?
Ngài ấy như vậy là có ý gì chứ?
Chỉ vì vừa ý nên liền đem Hoàng Quý Phi ấn, thứ mà không ít người khao khát trao cho ta?
Cái bánh này quả thật có lớn một chút.
Hơn nữa, nếu là vừa ý vậy tại sao trước đó cũng không tới thăm ta, hàng đêm đều ở chỗ những phi tần khác, đến cả đã có vài tin đồn bọn họ mang thai được truyền ra.
Ta miễn cưỡng cười lên, nhận lấy hộp gấm, trong lòng lại tràn đầy nghi hoặc..
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương