Hoàng Thượng Không Thích Nữ Nhân
Chương 4
11.
Vừa rồi ta sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là họa vô đơn chí.
Ta nhìn tiểu cung nữ trước mặt, thấp thỏm hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ biết Thái hậu tìm ta có việc gì không?”
Người trong cung Thái hậu đến tìm ta, nói rằng Thái hậu có việc muốn gặp. Tiểu Hổ tử vốn muốn đi cùng nhưng bị cung nữ ngăn lại.
Bước chân tiểu cung nữ không ngừng, âm thanh nhỏ nhẹ: “Tâm tư của Thái hậu, nô tỳ không dám suy đoán.”
Tốt, ngươi không muốn nói cho ta biết.
Ta ta nắm chặt chiếc túi thơm, trong lòng không khỏi cảm thấy bi thương.
Rất nhanh đã đến Khải Hoa cung, cung nữ lần trước cũng đang đợi ở cửa, thấy ta đến liền đẩy cửa vào.
Thái hậu vẫn nghiêng người nằm trên ghế quý phi.
Ta ngoan ngoãn quỳ xuống thỉnh an bà.
“Đã mấy ngày rồi Hoàng thượng không gặp ngươi?” m thanh Thái hậu lười biếng, tựa như vừa tỉnh ngủ.
Ta không ngờ bà hỏi việc này, sửng sốt một lát mới đáp: “Vâng.”
Sau đó âm thanh sột soạt của quần áo truyền tới, ta lặng lẽ giương mắt nhìn Thái hậu từ ghế ngồi dậy.
Bà nhìn về phía ta: “Ngươi để Hoàng thượng nhìn thấy túi thơm?”
Ta nhìn túi thơm treo bên hông, cái này không khó thấy đi?
Chưa kể Tiểu Hổ tử còn thần thông quảng đại như vậy, từ khi đeo cái túi thơm này, căn bệnh mơ mơ màng màng thường ngày của ta cũng biến mất.
Quả nhiên là dưỡng thần.
“Ngươi nói với Hoàng thượng đây là ai gia cho?” Thái hậu tiếp tục hỏi.
Ta vội vàng đáp: “Nô tài nói là nhặt được ở bên ngoài.”
Vừa dứt lời, âm thanh trong điện cũng biến mất.
Chẳng lẽ ta nói sai câu nào hả?
Không thể nào?
Ta không ch.ết trên tay Tiêu Cẩn Du lại muốn ch.ết dưới tay Thái hậu hả?
“Hoàng thượng vì sao không gặp ngươi?” Lát sau Thái hậu lại mở miệng hỏi.
Vấn đề này sao lại hỏi ta? Đi hỏi Tiêu Cẩn Du ấy!
Làm sao ta biết hắn vì sao không gặp ta.
Nhưng ta không dám làm càng, ngoan ngoãn nói: “Nô tài không biết.”
“Có lẽ là có tiểu thái giám khác tiến cung.” Ta tùy tiện giải thích.
Mặc dù ta biết khả năng rất cao Tiêu Cẩn Du không thích thái giám, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng hắn thích thái giám.
Giải thích như thế nhất định không ai nghi ngờ.
Và hiển nhiên, Thái hậu tin tưởng câu này.
“Ngươi phải dụng tâm hầu hạ Hoàng thượng hơn.” Thái hậu lại nằm xuống ghế, “Hầu hạ Hoàng thượng cho tốt, có chuyện gì thì có thể nói với Tiểu Toàn tử.”
Tiêu Cẩn Du bị thương nặng như vậy bà không gặp cũng chẳng quan tâm. Ra vẻ từ mẫu!
Trong lòng ta chửi thề một tiếng nhưng ngoài mặt vẫn cười đáp: “Vâng.”
Thái hậu đưa tay che miệng ngáp một cái, còn chưa nói câu tiếp theo đã có cung nhân đến báo: “Thái hậu nương nương, Hoàng thượng đến.”
Thái hậu sững sờ sau đó liếc nhìn ta đang quỳ.
“Cho hắn vào đi.” Bà miễn cưỡng nói.
Từng nhóm cung nhân đồng loạt thỉnh an.
Mà tình cảnh của ta hết sức khó xử, bởi vì ta căn bản đang quỳ.
Đợi Tiêu Cẩn Du đến bên cạnh ta mới dập đầu thỉnh an.
“Hôm nay Hoàng thượng lại có nhã hứng đến chỗ này của ai gia.” m thanh Thái hậu mang theo ý cười nhưng lại không nghe ra tia nhiệt độ nào.
Tiêu Cẩn Du đứng cạnh ta, cười nói: “Nhi thần nghe nói nô tài của nhi thần đến nơi này của mẫu hậu, vậy nên đích thân tới đây xem xem có phải tên nô tài này đắc tội gì với mẫu hậu hay không, nếu có thì nhi thần bồi tội với người.”
Tiêu Cẩn Du rất ít khi cười.
Ta lại không cảm nhận được tâm tình vui vẻ của hắn.
Rõ ràng là đang cười nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo buốt giá.
“Đắc tội thì không có, ai gia chẳng qua thấy thật vất vả Hoàng thượng mới tìm được một người tri kỷ, dạy bảo hắn hai câu mà thôi.” Thái hậu nhắm mắt lại, “Hoàng thượng đã đến đây vậy thì mang người đi đi.”
Cứ như là nhìn thêm chút tôi cũng cảm thấy phiền.
Trên mặt Tiêu Cẩn Du vốn còn mang theo ý cười trong nháy mắt liền lạnh như băng, đôi mắt cũng lạnh đến dọa người.
“Nhi thần cáo lui.”
Lúc đi còn nhấc chân đá ta.
Ta hiểu ý, tâm tình của hắn ta cũng có thể lý giải, nhưng mà đá ta như vậy hắn không cảm thấy mất lịch sự à?
Quên đi, dù lịch sự hay không lịch sự miễn sống là được.
Ta chân chó đuổi theo: “Bệ hạ thật sự đến đây vì tìm nô tài à?”
Tiêu Cẩn Du dừng lại quay đầu nhìn ta.
Hắn thật sự rất đẹp, đứng ngược sáng còn mang lại cảm giác như vị thần tối thượng lạc vào thế gian.
“Cách xa Trẫm một chút.” Đôi mày xinh đẹp của hắn nhăn thành một cục, “Duy trì khoảng cách ba thước.”
Ta chớp chớp mắt không hiểu ý hắn là gì.
Sau đó nghe hắn nói: “Sau này, trừ phi Trẫm đến gần ngươi, nếu không đều duy trì khoảng cách ba thước cho Trẫm.”
Quy định quái quỷ gì vậy?
Hắn lại lên cơn điên gì thế?
12.
Như thường lệ ta lại bắt đầu hầu hạ Tiêu Cẩn Du.
Nói hầu hạ cũng không đúng lắm, chi bằng nói nhìn Toàn công công hầu hạ hắn có lẽ hợp lý hơn.
Mặc quần áo, chia thức ăn, từ đầu tới cuối đều do Toàn công công làm.
Toàn công công đứng trước mặt ta đấm đấm bóp bóp tay chân già nua không dưới mười lần.
Lão ngoài đứng trước mặt ta bóp bóp thì còn làm được gì.
Là do ta không chịu đi làm sao?
Không quá hai ngày, lời đồn trong cung lại nổi lên.
Nói rằng ta ỷ vào sủng ái của Tiêu Cẩn Du, không để Toàn công công vào mắt, trèo trên đầu trên cổ Toàn công công.
Lúc nghe mấy tin nhảm này, ta hít sâu một hơi, nói với bản thân nóng giận hại thân.
Mà tên đầu sỏ khởi nguồn lời đồn này hiển nhiên không biết những chuyện mình gây nên, hắn lúc này một tay chống cằm, tay còn lại cầm bút: “Tới giúp Trẫm xoa bóp.”
Toàn công công “vâng” một tiếng đi tới.
Tiêu Cẩn Du ngẩng đầu nhìn thoáng qua Toàn công công, Toàn công công lập tức ngừng lại.
Hắn lui trở về, nghiêng đầu nhìn thoáng qua ta.
Hả?
Nhìn ta làm gì?
Tiêu Cẩn Du giương mắt liếc ta: “Không nghe thấy sao?”
Quên đi, nhịn một chút, sau cơn mưa trời lại sáng.
Ta chạy tới: “Bệ hạ đau chỗ nào? Nô tài xoa bóp cho người.”
Tiêu Cẩn Du không ngẩng đầu nhìn ta, ngón trỏ chỉ vào huyệt thái dương.
Ta ngoan ngoãn dùng tay bắt đầu xoa cho hắn.
Không giống lần trước, lần này ta càng xoa mày hắn lại càng nhăn.
Mãi đến khi hắn thở khẽ một hơi: “Ngươi ra ngoài điện đứng đi.”
???
Ta không thể tin: “Bệ hạ để nô tài đứng ngoài điện sao?”
Tiêu Cẩn Du “ừ” một tiếng.
Thật luôn kìa!
Lòng dạ nam nhân như mò kim đáy bể, xem như ta đã ngộ sâu sắc câu nói này.
Ta đứng ngoài điện vỏn vẹn hai canh giờ mới được trở về chỗ ở.
“Ta không hiểu, ta thật sự không hiểu.” Ta ôm Tiểu Hổ tử khóc, “Đây là đạo lý gì, có phải hắn lấy ta hành hạ làm niềm vui không?”
Tiểu Hổ tử từ cổ tới tai đều đỏ ửng, cuối cùng lắp ba lắp bắp mói: “Tiểu, Tiểu Đức tử, ngươi đừng khóc.”
Ta khóc càng ác liệt hơn.
Tiểu Hổ tử an úi ta hơn nửa đêm, thấy ta sắp ngủ thiếp đi mới bò lại giường mình.
Ta nghiêng đầu nhìn cậu nói, “Tiểu Hổ tử, ngươi vừa đẹp tính tình cũng tốt, lại còn thông minh. Nếu không phải thái giám nhất định có rất nhiều tiểu cô nương muốn gả cho ngươi.”
Tiểu Hổ tử nghe xong sững sờ, cười nói với ta: “Ngươi cũng vậy.”
Ta không phải.
Ta là tiểu cô nương mà.
Đáng kinh ngạc hơn nữa là, ngày hôm sau ta lại phải đứng ngoài điện cả ngày.
Mãi đến khi Cố Bạch vô cùng lo lắng đến gặp Tiêu Cẩn Du, y đứng ở cửa nhìn ta hồi lâu, nhìn tới mức ta hoài nghi có phải y đã phát hiện ra thân phận của ta rồi không.
Sau khi y vào điện ta mới biết, Giáo chủ trốn thoát rồi.
Trốn thoát ngay trong đại lao.
Tin tức này khiến cho ta thấy được hy vọng.
Đêm đó hy vọng tới tìm ta.
Ta nương theo âm thanh tìm tới một hòn non bộ, quả nhiên Giáo chủ đang ở đó.
“Giáo chủ, người tới đón ta sao?” Ta nhìn hắn, trong mắt sáng ngời.
Giáo chủ nhìn ta, đưa cho ta một gói giấy nhỏ: “Bỏ cái này vào trong trà của Tiêu Cẩn Du.”
Đây không phải đang tìm đường ch.ết cho ta sao!
Tay giáo chủ đặt trên vai ta, “Đây là vi dân trừ hại! Thiên hạ hưng vong, nữ tử có trách! Ngươi là đệ tử ưu tú nhất Thanh Long giáo, sao ngươi có thể chịu trận ngồi im nhìn những thứ này xảy ra?”
Nghe những lời này khiến nhiệt huyết ta sôi trào.
Quỷ thần xui khiến làm cho ta nhận gói giấy của hắn.
“Ngươi yên tâm, thuốc này vô sắc vô vị, sẽ không ai phát hiện ra.” Giáo chủ nghiêm túc nói: “Đến lúc đó ta sẽ phái người tới đón ngươi, ngươi sẽ trở thành anh hùng cứu vớt thiên hạ!”
Đúng!
Ta muốn trở thành nữ hiệp vang danh thiên hạ!
Nhưng ta không muốn gi.ết Tiêu Cẩn Du.
“Giáo chủ.” Ta nhìn hắn, ý đồ muốn thuyết phục, “Bệ hạ không phải bạo quân, hắn cần chính yêu dân, là một Hoàng thượng tốt.”
Ngoại trừ có chút chóa còn làm người ta khá đau lòng, ngay cả ta cũng không nhịn được muốn đối xử tốt với hắn một chút.
Giáo chủ nhìn ta, thanh kiếm đột nhiên gác trên cổ ta: “Ngươi muốn phản bội ta?”
“Ta không có…” Ta vốn muốn trừ bạo cho dân, nhưng Tiêu Cẩn Du không phải bạo quân!
“Người phản bội Thanh Long giáo chỉ có một con đường ch.ết” Ánh mắt Giáo chủ nhìn ta tràn ngập sát khí.
Ngay lúc ta không biết nên giải thích như thế nào, bốn phía đột nhiên sáng lên, ta không cần quay đầu cũng biết có người đang tới.
Người tới cũng không ít.
Giáo chủ gác kiếm trên cổ ta bước ra khỏi sơn giả.
Hắn muốn dùng ta làm con tin.
Nói thế nào đây nhỉ, ta từ nhỏ không cha không mẹ, được sư phụ Thanh Long giáo nuôi lớn, sau khi sư phụ qua đời cũng không ai đếm xỉa tới sự sống ch,ết của ta nữa.
Sao Giáo chủ dám dùng ta làm con tin, ta cũng không hiểu nữa.
Sao hắn dám vậy?
13.
Tiêu Cẩn Du đứng phía trước, trông thấy thanh kiếm Giáo chủ đang đặt trên cổ tôi thì cau mày lại.
Theo lý mà nói, người nên cau mày lúc này phải là ta chứ.
“Ngươi cảm thấy ngươi bắt một tiểu thái giám làm con tin thì có thể thoát khỏi nơi này à?” Tiêu Cẩn Du nhìn ta một cái lại nhìn Giáo chủ.
Cứ xem như lòng ta đã hóa thành tro nguội nhưng cũng không thể không khen ngợi hắn nói có lý.
Giáo chủ là thủ lĩnh của một giáo phái, hiển nhiên hắn đủ thông minh để nghĩ tới việc này, thế nên kiếm của hắn cách cổ của ta gần thêm chút nữa.
Trong nháy mắt ta có thể cảm nhận được, nếu Tiêu Cẩn Du không thả hắn đi vậy cái mạng này của ta thật sự sẽ để lại nơi này.
Chỉ là không biết Tiêu Cẩn Du có lương tâm đem ta đi chôn không nữa.
Có lẽ sẽ giống như chín tên thái giám trước, trực tiếp ném ra bãi tha ma.
“Nghe nói Hoàng thượng rất yêu thương tên tiểu thái giám này.” Giáo chủ vẫn còn giãy giụa.
Nhìn ra được hắn rất không muốn ch.ết.
“Không sai.” Tiêu Cẩn Du điên rồi.
Thật đó!!!
Chờ khi ta ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Tiêu Cẩn Du, sau đó nhìn Giáo chủ bay đi.
Ta cũng điên rồi!!!
Ta nhìn Tiêu Cẩn Du, chớp chớp mắt, tuyệt nhiên không thể tin được những chuyện vừa mới phát sinh.
Tiêu Cẩn Du vì ta thả đi một người muốn gi.ết hắn.
“Cố Bạch bên kia thu lưới đi.” Tiêu Cẩn Du nói với thị vệ sau lưng.
Mặc dù ta không hiểu đây là ý gì, nhưng ta có cảm giác Giáo chủ chạy không thoát.
Ta đã nói mà, hắn sẽ không vì một tên thái giám mà thả đi một tên thích khách muốn giết hắn đâu.
Vừa nghĩ thế, ta yên tâm hơn nhiều.
“Ngươi khóc cái gì?” Tiêu Cẩn Du nhìn ta nhíu mày: “Hắn làm ngươi bị thương?”
Ta đang khóc sao?
Ta tiện tay sờ sờ bên mặt, quả nhiên ươn ướt.
Chỉ là ta lớn thế này này rồi, chưa từng có ai đối xử với ta như thế.
Ngay cả sư phụ của ta, nếu như Giáo chủ muốn mạng của ta, ông nhất định sẽ không cản.
Ta nhìn Tiêu Cẩn Du cười cười: “Không có, chỉ là cát vô mắt thôi.”
Tiêu Cẩn Du nâng tay, đầu ngón tay lạnh buốt lướt qua mặt ta, nhẹ nhàng mang nước mắt trên mặt ta rời đi.
Sau khi thị vệ lui xuống, Tiêu Cẩn Du nhìn gói thuốc trong tay ta nhướn mày: “Đây là>”
Ta phản ứng lại, cúi đầu nhìn độc dược trong tay.
Thời điểm này ta còn dám nói láo sao?
“Đây là thích khách vừa rồi đưa cho nô tài, để nô tài bỏ vào đồ ăn của bệ hạ, nô tài không muốn nên hắn nhét vào tay nô tài.” Ta vôi vàng đem củ khoai lang bỏng tay cung kính dâng lên: “Nô tài trung thành tận tâm với bệ hạ, trung trinh bất nhị, tuyệt đối không hai lòng, đến chết cũng không thay đổi.”
Tiêu Cẩn Du vươn tay nhận gói thuốc, cười hỏi: “Phải không?”
Trước kia không phải, sau này sẽ phải.
Người Giáo chủ ta xem là anh hùng không phân tốt xấu một mực muốn giết ta, mà người ta nghĩ là bạo quân lại ra tay cứu ta.
Xem như hắn hoàn toàn nắm chắc phần thắng mới có thể làm vậy, nhưng trước mặt nhiều người như thế hắn có thể đồng ý điều kiện này, ta cảm thấy hắn vẫn rất tốt.
Thật sự rất tốt.
Lần này Tiêu Cẩn Du bảo ta hầu hạ hắn đi ngủ.
Không biết Toàn công công đi đâu rồi.
Ta nhìn vết máu trong áo trong của hắn sợ hãi kêu lên: “Bệ hạ!”
Tiêu Cẩn Du theo ánh mắt ta nhìn về áo trong của hắn, mặt không biến sắc.
“Vết thương lần trước nứt ra.”
Ta đặt quần áo trên tay xuống, vội la lên: “Nô tài đi truyền ngự y.”
Vừa xoay người liền bị Tiêu Cẩn Du bắt lấy.
“Không cần, ngươi bôi chút thuốc cho Trẫm là được.” Hắn không muốn để người khác biết thương thế của hắn.
Hẳn là vết thương lần trước còn chưa khỏi hắn đã vội vàng xử lý chính vụ dẫn đến vết thương dễ dàng nứt ra.
Không phải nói, long thể không thể bị tổn hại sao?
Vì sao hắn rõ ràng là bậc cửu ngũ chí tôn lại lít nha lít nhít nhiều thương tổn như vậy.
Giống như vô số con kiến bò qua tim, tay ta bôi thuốc cho hắn không khỏi run lên.
Đoạn đường hắn đi qua dường như rất vất vả.
“Bệ hạ, đau thì nói ra nha.” Ta nhìn vết thương chảy máu, trong lòng có chút buồn bực.
Tiêu Cẩn Du ngẩng đầu nhìn ta, cười nói: “Trẫm là người đau, ngươi đỏ mắt cái gì?”
Hắn cười lên thật sự rất đẹp, giống như vầng trăng thanh cao trên trời.
Ta cảm thấy có chút, chỉ có chút xíu đau lòng thôi.
Đợi đến khi ta rời khỏi tẩm điện của Tiêu Cẩn Du mới nhìn thấy Toàn công công vội vội vàng vàng đi tới.
“Bệ hạ ngủ rồi?” Toàn công công dừng trước mặt ta.
Ta gật đầu, nhìn lão: “Toàn công công có việc ra ngoài à?”
Giờ này mà không ở cạnh Tiêu Cẩn Du quả là kỳ quái.
Nhớ tới đủ loại chuyện trước giờ của lão.
Lại nghĩ tới Thái hậu.
Toàn công công là người của Thái hậu!
Lão nhân một mực hầu hạ bên Tiêu Cẩn Du là người Thái hậu phái tới gi.ết hắn.
Khóe miệng Toàn công công giật giật: “Có chút việc.”
Ta không hỏi nhiều liền bị Toàn công công đẩy về chỗ ở.
Tiểu Hổ tử ngồi trước bàn, thấy ta về mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ta vừa tỉnh dậy phát hiện ra ngươi không có trong phòng, ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện, làm ta sợ muốn ch.ết.” Cậu ta đi tới giường ta ngồi xuống.
Tiểu Hổ tử đối xử với ta càng ngày càng tốt, không giống như lúc vừa đến, thỉnh thoảng sẽ nói ra hai câu hù ta sợ.
Đôi khi ta cảm thấy nếu như cậu ta không phải thái giám, sau này gả cho cậu ta hẳn cũng có thể sống qua ngày.
Ta ngồi xuống giường mình, bắt đầu kể cho Tiểu Hổ tử nghe chuyện hôm nay.
Nếu ta không nói thì ngày mia chuyện này cũng truyền khắp cung mà thôi.
Ta đã thấy rõ bản chất của cái hoàng cung này rồi.
Đây đích thị là một căn cứ tạo ra lời đồn.
Bởi vì trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện của Toàn công công, đến khuya ta mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ màng, ta thấy Tiểu Hổ tử móc thứ gì đó dưới gầm giường ra.
Nhung do quá buồn ngủ, ta vùng vẫy một hồi vẫn là ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau vừa tỉnh đã bị gọi đi hầu hạ Tiêu Cẩn Du nên chưa kịp hỏi chuyện Tiểu Hổ tử tối qua.
Quả nhiên chuyện hôm qua truyền khắp cung, ta nghe được hai tin.
Thứ nhất là người từng giết người không chớp mắt- Tiêu Cẩn Du vì cứu ta mà thả tên thích khách ám sát hắn đi.
Ánh mắt cung nhân nhìn ta cũng thay đổi.
Nếu như ta không phải tên thái giám, bọn họ hận không thể quỳ xuống gọi ta là nương nương.
Thứ hai đương nhiên là tin Giáo chủ bị Cố Bạch bắt.
Đây là Cố Bạch nói với Tiêu Cẩn Du.
Mà rất kỳ quái.
Y luôn lén nhìn ta hết lần này tới lần khác.
Nhìn tới mức ta dựng tóc gáy, tay mài mực cho Tiêu Cẩn Du cũng không kiềm chế được phát run.
“Tàn dư của Thanh Long giáo, lần này thần cũng phải một mẻ bắt gọn.” m thanh Cố Bạch khí phách vang lên.
‘Ba’ một tiếng, thỏi mực gãy mất một khúc.
Tiêu Cẩn Du và Cố Bạch nhìn về phía ta.
Ta vội vàng quỳ xuống: “Bệ hạ thứ tội!”
“Đây là mực hiếm.” Tiêu Cẩn Du nhìn ta, nhàn nhạt lên tiếng.
Dù mực hiếm đến mấy thì mạng sống của ta cũng hiếm mà!
14.
Đường đường là vua một nước thế mà keo kiệt bủn xỉn như vậy!
Hắn yêu cầu ta đền thỏi mực cho hắn?
Trên người ta trừ số tiền ít ỏi mấy công công cung nữ “kính biếu” ra thì lấy cái gì bồi thường thỏi mực hiếm này cho hắn đây?
“Bệ hạ tha mạng, cho dù người có đem nô tài đi bán, nô tài cũng không đáng tiền bằng thỏi mực này của người!”
Ta ôm chân Tiêu Cẩn Du một bên khóc một bên hô.
Có lẽ Cố Bạch cảm thấy khó coi, y thở dài: “Để tần bồi thường thay hắn.”
Câu nói này khiến ta bối rối.
Ta ngừng khóc.
Nhưng Tiêu Cẩn Du chẳng ngạc nhiên gì, hắn sờ cằm: “Được, khối mực trong thư phòng của ngươi Trẫm cảm thấy không tồi!”
Ngay lập tức ta thấy được sắc mặt hối hận của Cố Bạch.
Lúc ta nghĩ rằng y không đồng ý dùng khối mực kia để đổi lại cái mạng này của ta, y lại cắn răng nói: “Ngày mai thần đưa tới cho bệ hạ.”
Đại ân đại đức này ta xin nhận!!!
Tiêu Cẩn Du hài lòng, không đề cập tới vấn đề thỏi mực này nữa.
Bọn họ lại bàn tiếp chuyện của Thanh Long giaos.
Lần này ta không mài mực mà đứng một bên nghe, nghe đến đầu ngón chân phát run.
Ta chính thức tuyên bố, ta đã rời khỏi Thanh Long giáo.
Hai người họ thương nghị rất lâu, mãi đến giờ ăn trưa Cố Bạch mới cáo lui.
Ta ngoài điện đợi Cố Bạch đi ra.
Thấy y đến ta vội vàng hành lễ: “Nô tài đa tạ ân cứu mạng của Cố đại nhân!”
Cố Bạch không nhìn ta, chỉ trầm ngâm một câu: “Khối mực kia, thật sự rất quý.”
Ý gì đây?
Chê lễ của ta nhẹ?
Ta tiếp tục hành lễ: “Sau này Cố đại nhân có chỗ nào muốn dùng đến nô tài, nô tài nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ.”
Ta thành tâm thành ý nói câu này, nếu là người bình thường nghe thấy sẽ vô cùng cảm động.
Cố Bạch hai tay khoanh trước ngực, nhìn ta: “Sau này nhớ kỹ ta là được.”
??? Ta mặt đầy chấm hỏi…
Lúc ta đem chuyện này nói với Toàn công công, Toàn công công trừng lớn mắt.
“Bệ hạ đã nhiều lần muốn lấy khối mực trong thư phòng của Cố đại nhân, nhưng hắn không cho, xem như bảo bối mà cất giữ!” Toàn công công nhìn ta tựa như đang nhìn sinh vật thần kỳ nào đó.
Nghe lão giải thích ta càng chấm hỏi…
Đến chiều ta mới miễn cưỡng đưa ra một kết luận để lấp liếm cho hành động này của Cố Bạch.
Đó chính là…
Y cũng thích thái giám!!!
Y còn lén lút nhìn ta!
Cũng không trách y được, đến Tiểu Hổ tử cũng khen ta đẹp mà.
Toàn công công nhìn ta cau mày: “Bây giờ nhìn lại mới thấy, đuôi lông mày của ngươi với Cố đại nhân có chút tương tự.’’
“Có lẽ là do thấy hữu duyên nên Cố đại nhân mới ra tay tương trợ.” Lão bổ sung.
Ta bỗng nhiên giác ngộ.
Khó trách ta vẫn luôn cảm thấy Cố Bạch nhìn quen mắt nhưng không biết đã gặp qua y ở đâu.
Thiên hạ này lớn như thế, người giống người rất nhiều.
May là ta lớn lên giống Cố Bạch, nếu ta lớn lên giống Tiêu Cẩn Du, nói không chừng hôm nay hắn không chỉ không bỏ qua cho ta, mà còn tặng ta thêm khoảng đất trong bãi tha ma nữa để đặt cái đầu nữa.
Rất nhanh chuyện này đã bị ta quên.
Bởi vì Tiêu Cẩn Du nói ta không cần cách hắn ba thước nữa.
Nói thật nha.
Ta cảm thấy đầu óc hắn có vấn đề.
Hắn đúng là không phải bạo quân trong truyền thuyết.
Ngoại trừ người bị kéo ra ngoài ngày đầu ta đến, ta chưa thấy hắn tùy ý xử tử ai cả.
Nhưng tính cách điên cuồng thì quả là thật.
Nhất là mỗi ngày sau khi tảo triều về, hắn sẽ nghiêm túc xử lý chính sự, triệu kiến đại thần.
Tỷ như hiện tại, ta nhìn ngọn đèn bấc đang lập lòe trong đêm, không nhịn được ngáp dài một cái.
Nhìn về phía Tiêu Cẩn Du, hắn vẫn cau mày, dồi dào tinh lực.
Đã rất muộn rồi, nếu không có người nhắc nhở hắn có thể ngồi ở đây phê duyệt tấu chương cả đêm.
Thật sự không phải bạo quân.
“Bệ hạ, người nên nghỉ ngơi rồi ạ, ngày mai các tú nữ sẽ tiến cung.” Toàn công công đi đến nhắc nhở một câu.
Đây đã là lần thứ ba hắn nói câu này.
Giống như việc tuyển tú không liên quan tới Tiêu Cẩn Du mà là liên quan tới hắn vậy.
Từ khi ta nghi ngờ Toàn công công, lão làm bất cứ chuyện gì cũng khiến ta nghi ngờ.
Vậy nên khi nghe được chuyện tuyển tú, ta rất không thoải mái. Ta cho rằng chính mình không nhìn được cách làm việc của Toàn công công nên trong lòng mới ê ẩm khó chịu như vậy.
Ta hận không thể nói cho Tiêu Cẩn Du biết Toàn công công là tên phản đồ, đừng nghe lời lão.
Cũng đừng có tuyển tú.
Nhưng nghe nói lần tuyển tú này, quan võ bá quan trong triều ngàn khuyên vạn khuyên mới khuyên được Tiêu Cẩn Du đồng ý để tú nữ tiến cung.
Dăm ba câu của ta sao có thể thay đổi được chứ.
15.
Không biết chỉ có Tiêu Cẩn Du làm như này hay các Hoàng thượng trước đây đều như vậy.
Hắn dùng thời gian một nén nhang để tuyển tú.
Ta nhìn Tiêu Cẩn Du ngẫu nhiên vẽ mấy chữ lên danh sách, sau đó chọn trong đó vài cái tên giữ lại.
Đến mặt người ta cũng không nhìn qua.
Tuyển tú hoàn toàn dựa vào vận khí.
Nếu lúc trước ta lấy thân phận tú nữ tiến cung, ta cảm giác mình không đủ vận khí để chèo chống chờ đến ngày Tiêu Cẩn Du thị tẩm mình.
Bất quá cũng có mấy người ngoại lệ, là những cái tên Tiêu Cẩn Du cố ý tìm rồi khoanh tròn lại.
Nghe Toàn công công nói đó đều là thiên kim của những vị trọng thần trong triều.
Tác phong làm việc của kính sự phòng rất nhanh nhẹn, đêm đó đã mang thẻ bài trình lên cho Tiêu Cẩn Du.
Ta đoán là Tiêu Cẩn Du sẽ không chọn ai cả, dù sao hắn cũng đã dựng cái bia in mấy chữ ‘yêu thích thái giám’ lên lâu vậy mà.
Nhưng ta tuyệt đối không ngờ rằng, một tay hắn cầm bút, tay còn lại ôm lấy eo ta.
Hắn kéo ta vào ngực mới giương mắt nhìn thái giám kính sự phòng.
“Đêm nay Trẫm không rảnh.”
Ta bị động tác bất thình lình của hắn dọa cho giật nảy mình, vội vàng vòng tay ôm lấy hắn.
Đợi đến khi phản ứng lại, thái giám kính sự phòng đã đỏ mặt vội vã lui ra ngoài.
Không biết tại sao tim ta đập rất nhanh, mặt cũng nháy nóng lên.
“Bệ, bệ hạ…” Thấy Tiêu Cẩn Du hồi lâu vẫn không thả ra, ta sợ tim mình đập nhanh quá sẽ dẫn tới đột tử vội vàng lên tiếng.
Tiêu Cẩn Du nhàn nhạt “ừ” một cái.
Ta nghiêng đầu phát hiện hắn vẫn đang tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Cái này…
Ta…
Tiêu Cẩn Du không hề cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ta đang cao lên, một bút lại một bút nghiêm túc viết.
Ta ch.ết thật đó!
Trái tim đang đập như muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Kỳ quái hơn chính là, Tiêu Cẩn Du sao lại tựa đầu vào vai ta?
Như này sao được chứ!!!
Tiêu Cẩn Du sao lại thành ra thế này!!!
Kịch bản không nên phát triển như thế!!!
Sau khi thái giám rời đi hắn nên quẳng ta xuống đất mới đúng chứ!
Lúc ta đang nghi ngờ nhân sinh, Tiêu Cẩn Du rốt cuộc cũng buông ra.
“Ngươi về trước đi.” Thần sắc bình thường, không có tí cảm xúc nào về việc khùng điên mình vừa mới làm.
Mà ta, đừng nói là mặt, ngay cả đầu cũng nóng.
Nghe hắn bảo vậy, ta không kịp nghĩ ngợi gì vội vàng lui xuống.
Nhưng nhân sinh đâu chỉ để ngươi nghi ngờ một lần.
Ta bởi vì chuyện này mà mất ngủ, trong đầu tất cả đều là Tiêu Cẩn Du.
Vậy nên ta thấy Tiểu Hổ tử thần thần bí bí rời giường.
Cậu ta đột nhiên chạy đến giường ta, kiểm tra xem ta ngủ hay chưa.
Đến khi xác định ta thật sự đã ngủ, cậu ta mới từ gầm giường lôi ra một gói đồ rồi mở cửa ra ngoài.
Tiểu Hổ tử đối xử với ta rất tốt, có món gì ngon đều sẽ giữ lại phần cho ta, ta về trễ cậu ta cũng sẽ ngồi chờ ta.
Với ta mà nói, ngoại trừ sư phụ thì cậu ta là người ta thân thiết nhất.
Nếu như cậu ta là người của Thái hậu thì ta phải làm gì bây giờ?
Hiện tại ta tuyệt đối không muốn giết Tiêu Cẩn Du, thậm chí còn hy vọng hắn có thể sống thật tốt.
Thế nhưng ta cũng hy vọng Tiểu Hổ tử sống thật tốt.
Vì đến ngăn cản cậu ta làm điều xấu, ta quyết định lén lút lẻn theo.
Thiên địa chứng giám!
Thật sự ta không biết cậu ta muốn đi tắm đâu!
Không phải ta vụng trộm xem cậu ta tắm rửa, ta chỉ sợ cậu ta làm ra chuyện gì nguy hiểm thôi!
Ngay lúc đầu ta ong ong chuẩn bị rời đi, ta thấy trên ngực cậu ta quấn một tầng vải trắng thật dày.
Cái loại đồ chơi này không nghĩ tới còn có người xài quen hơn cả ta!
Sau đó, ta sững sờ tại chỗ khi thấy “cậu ta” rút tấm vải trắng trên ngực ra.
!!!!!!!!!
Ta nhìn mái tóc dài của Tiểu Hổ tử bồng bềnh trong thùng tắm, ngọn đèn mờ ảo chiếu vào da thịt trắng nõn nà của “cậu ta”, ta không nhịn được nuốt nước bọt một cái.
Nếu như con mắt và đầu óc ta không có vấn đề, thì Tiểu Hổ tử là một cô nương!
Nhất định là do ta điên rồi!
Ta đang nằm mơ sao.
Ta dùng sức nhéo mạnh cánh tay mình một cái, đau đến mức xém tí đã kêu thành tiếng.
Có khả năng nhân sinh sinh ra là dùng để hoài nghi.
Vừa rồi ta sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là họa vô đơn chí.
Ta nhìn tiểu cung nữ trước mặt, thấp thỏm hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ biết Thái hậu tìm ta có việc gì không?”
Người trong cung Thái hậu đến tìm ta, nói rằng Thái hậu có việc muốn gặp. Tiểu Hổ tử vốn muốn đi cùng nhưng bị cung nữ ngăn lại.
Bước chân tiểu cung nữ không ngừng, âm thanh nhỏ nhẹ: “Tâm tư của Thái hậu, nô tỳ không dám suy đoán.”
Tốt, ngươi không muốn nói cho ta biết.
Ta ta nắm chặt chiếc túi thơm, trong lòng không khỏi cảm thấy bi thương.
Rất nhanh đã đến Khải Hoa cung, cung nữ lần trước cũng đang đợi ở cửa, thấy ta đến liền đẩy cửa vào.
Thái hậu vẫn nghiêng người nằm trên ghế quý phi.
Ta ngoan ngoãn quỳ xuống thỉnh an bà.
“Đã mấy ngày rồi Hoàng thượng không gặp ngươi?” m thanh Thái hậu lười biếng, tựa như vừa tỉnh ngủ.
Ta không ngờ bà hỏi việc này, sửng sốt một lát mới đáp: “Vâng.”
Sau đó âm thanh sột soạt của quần áo truyền tới, ta lặng lẽ giương mắt nhìn Thái hậu từ ghế ngồi dậy.
Bà nhìn về phía ta: “Ngươi để Hoàng thượng nhìn thấy túi thơm?”
Ta nhìn túi thơm treo bên hông, cái này không khó thấy đi?
Chưa kể Tiểu Hổ tử còn thần thông quảng đại như vậy, từ khi đeo cái túi thơm này, căn bệnh mơ mơ màng màng thường ngày của ta cũng biến mất.
Quả nhiên là dưỡng thần.
“Ngươi nói với Hoàng thượng đây là ai gia cho?” Thái hậu tiếp tục hỏi.
Ta vội vàng đáp: “Nô tài nói là nhặt được ở bên ngoài.”
Vừa dứt lời, âm thanh trong điện cũng biến mất.
Chẳng lẽ ta nói sai câu nào hả?
Không thể nào?
Ta không ch.ết trên tay Tiêu Cẩn Du lại muốn ch.ết dưới tay Thái hậu hả?
“Hoàng thượng vì sao không gặp ngươi?” Lát sau Thái hậu lại mở miệng hỏi.
Vấn đề này sao lại hỏi ta? Đi hỏi Tiêu Cẩn Du ấy!
Làm sao ta biết hắn vì sao không gặp ta.
Nhưng ta không dám làm càng, ngoan ngoãn nói: “Nô tài không biết.”
“Có lẽ là có tiểu thái giám khác tiến cung.” Ta tùy tiện giải thích.
Mặc dù ta biết khả năng rất cao Tiêu Cẩn Du không thích thái giám, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng hắn thích thái giám.
Giải thích như thế nhất định không ai nghi ngờ.
Và hiển nhiên, Thái hậu tin tưởng câu này.
“Ngươi phải dụng tâm hầu hạ Hoàng thượng hơn.” Thái hậu lại nằm xuống ghế, “Hầu hạ Hoàng thượng cho tốt, có chuyện gì thì có thể nói với Tiểu Toàn tử.”
Tiêu Cẩn Du bị thương nặng như vậy bà không gặp cũng chẳng quan tâm. Ra vẻ từ mẫu!
Trong lòng ta chửi thề một tiếng nhưng ngoài mặt vẫn cười đáp: “Vâng.”
Thái hậu đưa tay che miệng ngáp một cái, còn chưa nói câu tiếp theo đã có cung nhân đến báo: “Thái hậu nương nương, Hoàng thượng đến.”
Thái hậu sững sờ sau đó liếc nhìn ta đang quỳ.
“Cho hắn vào đi.” Bà miễn cưỡng nói.
Từng nhóm cung nhân đồng loạt thỉnh an.
Mà tình cảnh của ta hết sức khó xử, bởi vì ta căn bản đang quỳ.
Đợi Tiêu Cẩn Du đến bên cạnh ta mới dập đầu thỉnh an.
“Hôm nay Hoàng thượng lại có nhã hứng đến chỗ này của ai gia.” m thanh Thái hậu mang theo ý cười nhưng lại không nghe ra tia nhiệt độ nào.
Tiêu Cẩn Du đứng cạnh ta, cười nói: “Nhi thần nghe nói nô tài của nhi thần đến nơi này của mẫu hậu, vậy nên đích thân tới đây xem xem có phải tên nô tài này đắc tội gì với mẫu hậu hay không, nếu có thì nhi thần bồi tội với người.”
Tiêu Cẩn Du rất ít khi cười.
Ta lại không cảm nhận được tâm tình vui vẻ của hắn.
Rõ ràng là đang cười nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo buốt giá.
“Đắc tội thì không có, ai gia chẳng qua thấy thật vất vả Hoàng thượng mới tìm được một người tri kỷ, dạy bảo hắn hai câu mà thôi.” Thái hậu nhắm mắt lại, “Hoàng thượng đã đến đây vậy thì mang người đi đi.”
Cứ như là nhìn thêm chút tôi cũng cảm thấy phiền.
Trên mặt Tiêu Cẩn Du vốn còn mang theo ý cười trong nháy mắt liền lạnh như băng, đôi mắt cũng lạnh đến dọa người.
“Nhi thần cáo lui.”
Lúc đi còn nhấc chân đá ta.
Ta hiểu ý, tâm tình của hắn ta cũng có thể lý giải, nhưng mà đá ta như vậy hắn không cảm thấy mất lịch sự à?
Quên đi, dù lịch sự hay không lịch sự miễn sống là được.
Ta chân chó đuổi theo: “Bệ hạ thật sự đến đây vì tìm nô tài à?”
Tiêu Cẩn Du dừng lại quay đầu nhìn ta.
Hắn thật sự rất đẹp, đứng ngược sáng còn mang lại cảm giác như vị thần tối thượng lạc vào thế gian.
“Cách xa Trẫm một chút.” Đôi mày xinh đẹp của hắn nhăn thành một cục, “Duy trì khoảng cách ba thước.”
Ta chớp chớp mắt không hiểu ý hắn là gì.
Sau đó nghe hắn nói: “Sau này, trừ phi Trẫm đến gần ngươi, nếu không đều duy trì khoảng cách ba thước cho Trẫm.”
Quy định quái quỷ gì vậy?
Hắn lại lên cơn điên gì thế?
12.
Như thường lệ ta lại bắt đầu hầu hạ Tiêu Cẩn Du.
Nói hầu hạ cũng không đúng lắm, chi bằng nói nhìn Toàn công công hầu hạ hắn có lẽ hợp lý hơn.
Mặc quần áo, chia thức ăn, từ đầu tới cuối đều do Toàn công công làm.
Toàn công công đứng trước mặt ta đấm đấm bóp bóp tay chân già nua không dưới mười lần.
Lão ngoài đứng trước mặt ta bóp bóp thì còn làm được gì.
Là do ta không chịu đi làm sao?
Không quá hai ngày, lời đồn trong cung lại nổi lên.
Nói rằng ta ỷ vào sủng ái của Tiêu Cẩn Du, không để Toàn công công vào mắt, trèo trên đầu trên cổ Toàn công công.
Lúc nghe mấy tin nhảm này, ta hít sâu một hơi, nói với bản thân nóng giận hại thân.
Mà tên đầu sỏ khởi nguồn lời đồn này hiển nhiên không biết những chuyện mình gây nên, hắn lúc này một tay chống cằm, tay còn lại cầm bút: “Tới giúp Trẫm xoa bóp.”
Toàn công công “vâng” một tiếng đi tới.
Tiêu Cẩn Du ngẩng đầu nhìn thoáng qua Toàn công công, Toàn công công lập tức ngừng lại.
Hắn lui trở về, nghiêng đầu nhìn thoáng qua ta.
Hả?
Nhìn ta làm gì?
Tiêu Cẩn Du giương mắt liếc ta: “Không nghe thấy sao?”
Quên đi, nhịn một chút, sau cơn mưa trời lại sáng.
Ta chạy tới: “Bệ hạ đau chỗ nào? Nô tài xoa bóp cho người.”
Tiêu Cẩn Du không ngẩng đầu nhìn ta, ngón trỏ chỉ vào huyệt thái dương.
Ta ngoan ngoãn dùng tay bắt đầu xoa cho hắn.
Không giống lần trước, lần này ta càng xoa mày hắn lại càng nhăn.
Mãi đến khi hắn thở khẽ một hơi: “Ngươi ra ngoài điện đứng đi.”
???
Ta không thể tin: “Bệ hạ để nô tài đứng ngoài điện sao?”
Tiêu Cẩn Du “ừ” một tiếng.
Thật luôn kìa!
Lòng dạ nam nhân như mò kim đáy bể, xem như ta đã ngộ sâu sắc câu nói này.
Ta đứng ngoài điện vỏn vẹn hai canh giờ mới được trở về chỗ ở.
“Ta không hiểu, ta thật sự không hiểu.” Ta ôm Tiểu Hổ tử khóc, “Đây là đạo lý gì, có phải hắn lấy ta hành hạ làm niềm vui không?”
Tiểu Hổ tử từ cổ tới tai đều đỏ ửng, cuối cùng lắp ba lắp bắp mói: “Tiểu, Tiểu Đức tử, ngươi đừng khóc.”
Ta khóc càng ác liệt hơn.
Tiểu Hổ tử an úi ta hơn nửa đêm, thấy ta sắp ngủ thiếp đi mới bò lại giường mình.
Ta nghiêng đầu nhìn cậu nói, “Tiểu Hổ tử, ngươi vừa đẹp tính tình cũng tốt, lại còn thông minh. Nếu không phải thái giám nhất định có rất nhiều tiểu cô nương muốn gả cho ngươi.”
Tiểu Hổ tử nghe xong sững sờ, cười nói với ta: “Ngươi cũng vậy.”
Ta không phải.
Ta là tiểu cô nương mà.
Đáng kinh ngạc hơn nữa là, ngày hôm sau ta lại phải đứng ngoài điện cả ngày.
Mãi đến khi Cố Bạch vô cùng lo lắng đến gặp Tiêu Cẩn Du, y đứng ở cửa nhìn ta hồi lâu, nhìn tới mức ta hoài nghi có phải y đã phát hiện ra thân phận của ta rồi không.
Sau khi y vào điện ta mới biết, Giáo chủ trốn thoát rồi.
Trốn thoát ngay trong đại lao.
Tin tức này khiến cho ta thấy được hy vọng.
Đêm đó hy vọng tới tìm ta.
Ta nương theo âm thanh tìm tới một hòn non bộ, quả nhiên Giáo chủ đang ở đó.
“Giáo chủ, người tới đón ta sao?” Ta nhìn hắn, trong mắt sáng ngời.
Giáo chủ nhìn ta, đưa cho ta một gói giấy nhỏ: “Bỏ cái này vào trong trà của Tiêu Cẩn Du.”
Đây không phải đang tìm đường ch.ết cho ta sao!
Tay giáo chủ đặt trên vai ta, “Đây là vi dân trừ hại! Thiên hạ hưng vong, nữ tử có trách! Ngươi là đệ tử ưu tú nhất Thanh Long giáo, sao ngươi có thể chịu trận ngồi im nhìn những thứ này xảy ra?”
Nghe những lời này khiến nhiệt huyết ta sôi trào.
Quỷ thần xui khiến làm cho ta nhận gói giấy của hắn.
“Ngươi yên tâm, thuốc này vô sắc vô vị, sẽ không ai phát hiện ra.” Giáo chủ nghiêm túc nói: “Đến lúc đó ta sẽ phái người tới đón ngươi, ngươi sẽ trở thành anh hùng cứu vớt thiên hạ!”
Đúng!
Ta muốn trở thành nữ hiệp vang danh thiên hạ!
Nhưng ta không muốn gi.ết Tiêu Cẩn Du.
“Giáo chủ.” Ta nhìn hắn, ý đồ muốn thuyết phục, “Bệ hạ không phải bạo quân, hắn cần chính yêu dân, là một Hoàng thượng tốt.”
Ngoại trừ có chút chóa còn làm người ta khá đau lòng, ngay cả ta cũng không nhịn được muốn đối xử tốt với hắn một chút.
Giáo chủ nhìn ta, thanh kiếm đột nhiên gác trên cổ ta: “Ngươi muốn phản bội ta?”
“Ta không có…” Ta vốn muốn trừ bạo cho dân, nhưng Tiêu Cẩn Du không phải bạo quân!
“Người phản bội Thanh Long giáo chỉ có một con đường ch.ết” Ánh mắt Giáo chủ nhìn ta tràn ngập sát khí.
Ngay lúc ta không biết nên giải thích như thế nào, bốn phía đột nhiên sáng lên, ta không cần quay đầu cũng biết có người đang tới.
Người tới cũng không ít.
Giáo chủ gác kiếm trên cổ ta bước ra khỏi sơn giả.
Hắn muốn dùng ta làm con tin.
Nói thế nào đây nhỉ, ta từ nhỏ không cha không mẹ, được sư phụ Thanh Long giáo nuôi lớn, sau khi sư phụ qua đời cũng không ai đếm xỉa tới sự sống ch,ết của ta nữa.
Sao Giáo chủ dám dùng ta làm con tin, ta cũng không hiểu nữa.
Sao hắn dám vậy?
13.
Tiêu Cẩn Du đứng phía trước, trông thấy thanh kiếm Giáo chủ đang đặt trên cổ tôi thì cau mày lại.
Theo lý mà nói, người nên cau mày lúc này phải là ta chứ.
“Ngươi cảm thấy ngươi bắt một tiểu thái giám làm con tin thì có thể thoát khỏi nơi này à?” Tiêu Cẩn Du nhìn ta một cái lại nhìn Giáo chủ.
Cứ xem như lòng ta đã hóa thành tro nguội nhưng cũng không thể không khen ngợi hắn nói có lý.
Giáo chủ là thủ lĩnh của một giáo phái, hiển nhiên hắn đủ thông minh để nghĩ tới việc này, thế nên kiếm của hắn cách cổ của ta gần thêm chút nữa.
Trong nháy mắt ta có thể cảm nhận được, nếu Tiêu Cẩn Du không thả hắn đi vậy cái mạng này của ta thật sự sẽ để lại nơi này.
Chỉ là không biết Tiêu Cẩn Du có lương tâm đem ta đi chôn không nữa.
Có lẽ sẽ giống như chín tên thái giám trước, trực tiếp ném ra bãi tha ma.
“Nghe nói Hoàng thượng rất yêu thương tên tiểu thái giám này.” Giáo chủ vẫn còn giãy giụa.
Nhìn ra được hắn rất không muốn ch.ết.
“Không sai.” Tiêu Cẩn Du điên rồi.
Thật đó!!!
Chờ khi ta ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Tiêu Cẩn Du, sau đó nhìn Giáo chủ bay đi.
Ta cũng điên rồi!!!
Ta nhìn Tiêu Cẩn Du, chớp chớp mắt, tuyệt nhiên không thể tin được những chuyện vừa mới phát sinh.
Tiêu Cẩn Du vì ta thả đi một người muốn gi.ết hắn.
“Cố Bạch bên kia thu lưới đi.” Tiêu Cẩn Du nói với thị vệ sau lưng.
Mặc dù ta không hiểu đây là ý gì, nhưng ta có cảm giác Giáo chủ chạy không thoát.
Ta đã nói mà, hắn sẽ không vì một tên thái giám mà thả đi một tên thích khách muốn giết hắn đâu.
Vừa nghĩ thế, ta yên tâm hơn nhiều.
“Ngươi khóc cái gì?” Tiêu Cẩn Du nhìn ta nhíu mày: “Hắn làm ngươi bị thương?”
Ta đang khóc sao?
Ta tiện tay sờ sờ bên mặt, quả nhiên ươn ướt.
Chỉ là ta lớn thế này này rồi, chưa từng có ai đối xử với ta như thế.
Ngay cả sư phụ của ta, nếu như Giáo chủ muốn mạng của ta, ông nhất định sẽ không cản.
Ta nhìn Tiêu Cẩn Du cười cười: “Không có, chỉ là cát vô mắt thôi.”
Tiêu Cẩn Du nâng tay, đầu ngón tay lạnh buốt lướt qua mặt ta, nhẹ nhàng mang nước mắt trên mặt ta rời đi.
Sau khi thị vệ lui xuống, Tiêu Cẩn Du nhìn gói thuốc trong tay ta nhướn mày: “Đây là>”
Ta phản ứng lại, cúi đầu nhìn độc dược trong tay.
Thời điểm này ta còn dám nói láo sao?
“Đây là thích khách vừa rồi đưa cho nô tài, để nô tài bỏ vào đồ ăn của bệ hạ, nô tài không muốn nên hắn nhét vào tay nô tài.” Ta vôi vàng đem củ khoai lang bỏng tay cung kính dâng lên: “Nô tài trung thành tận tâm với bệ hạ, trung trinh bất nhị, tuyệt đối không hai lòng, đến chết cũng không thay đổi.”
Tiêu Cẩn Du vươn tay nhận gói thuốc, cười hỏi: “Phải không?”
Trước kia không phải, sau này sẽ phải.
Người Giáo chủ ta xem là anh hùng không phân tốt xấu một mực muốn giết ta, mà người ta nghĩ là bạo quân lại ra tay cứu ta.
Xem như hắn hoàn toàn nắm chắc phần thắng mới có thể làm vậy, nhưng trước mặt nhiều người như thế hắn có thể đồng ý điều kiện này, ta cảm thấy hắn vẫn rất tốt.
Thật sự rất tốt.
Lần này Tiêu Cẩn Du bảo ta hầu hạ hắn đi ngủ.
Không biết Toàn công công đi đâu rồi.
Ta nhìn vết máu trong áo trong của hắn sợ hãi kêu lên: “Bệ hạ!”
Tiêu Cẩn Du theo ánh mắt ta nhìn về áo trong của hắn, mặt không biến sắc.
“Vết thương lần trước nứt ra.”
Ta đặt quần áo trên tay xuống, vội la lên: “Nô tài đi truyền ngự y.”
Vừa xoay người liền bị Tiêu Cẩn Du bắt lấy.
“Không cần, ngươi bôi chút thuốc cho Trẫm là được.” Hắn không muốn để người khác biết thương thế của hắn.
Hẳn là vết thương lần trước còn chưa khỏi hắn đã vội vàng xử lý chính vụ dẫn đến vết thương dễ dàng nứt ra.
Không phải nói, long thể không thể bị tổn hại sao?
Vì sao hắn rõ ràng là bậc cửu ngũ chí tôn lại lít nha lít nhít nhiều thương tổn như vậy.
Giống như vô số con kiến bò qua tim, tay ta bôi thuốc cho hắn không khỏi run lên.
Đoạn đường hắn đi qua dường như rất vất vả.
“Bệ hạ, đau thì nói ra nha.” Ta nhìn vết thương chảy máu, trong lòng có chút buồn bực.
Tiêu Cẩn Du ngẩng đầu nhìn ta, cười nói: “Trẫm là người đau, ngươi đỏ mắt cái gì?”
Hắn cười lên thật sự rất đẹp, giống như vầng trăng thanh cao trên trời.
Ta cảm thấy có chút, chỉ có chút xíu đau lòng thôi.
Đợi đến khi ta rời khỏi tẩm điện của Tiêu Cẩn Du mới nhìn thấy Toàn công công vội vội vàng vàng đi tới.
“Bệ hạ ngủ rồi?” Toàn công công dừng trước mặt ta.
Ta gật đầu, nhìn lão: “Toàn công công có việc ra ngoài à?”
Giờ này mà không ở cạnh Tiêu Cẩn Du quả là kỳ quái.
Nhớ tới đủ loại chuyện trước giờ của lão.
Lại nghĩ tới Thái hậu.
Toàn công công là người của Thái hậu!
Lão nhân một mực hầu hạ bên Tiêu Cẩn Du là người Thái hậu phái tới gi.ết hắn.
Khóe miệng Toàn công công giật giật: “Có chút việc.”
Ta không hỏi nhiều liền bị Toàn công công đẩy về chỗ ở.
Tiểu Hổ tử ngồi trước bàn, thấy ta về mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ta vừa tỉnh dậy phát hiện ra ngươi không có trong phòng, ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện, làm ta sợ muốn ch.ết.” Cậu ta đi tới giường ta ngồi xuống.
Tiểu Hổ tử đối xử với ta càng ngày càng tốt, không giống như lúc vừa đến, thỉnh thoảng sẽ nói ra hai câu hù ta sợ.
Đôi khi ta cảm thấy nếu như cậu ta không phải thái giám, sau này gả cho cậu ta hẳn cũng có thể sống qua ngày.
Ta ngồi xuống giường mình, bắt đầu kể cho Tiểu Hổ tử nghe chuyện hôm nay.
Nếu ta không nói thì ngày mia chuyện này cũng truyền khắp cung mà thôi.
Ta đã thấy rõ bản chất của cái hoàng cung này rồi.
Đây đích thị là một căn cứ tạo ra lời đồn.
Bởi vì trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện của Toàn công công, đến khuya ta mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ màng, ta thấy Tiểu Hổ tử móc thứ gì đó dưới gầm giường ra.
Nhung do quá buồn ngủ, ta vùng vẫy một hồi vẫn là ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau vừa tỉnh đã bị gọi đi hầu hạ Tiêu Cẩn Du nên chưa kịp hỏi chuyện Tiểu Hổ tử tối qua.
Quả nhiên chuyện hôm qua truyền khắp cung, ta nghe được hai tin.
Thứ nhất là người từng giết người không chớp mắt- Tiêu Cẩn Du vì cứu ta mà thả tên thích khách ám sát hắn đi.
Ánh mắt cung nhân nhìn ta cũng thay đổi.
Nếu như ta không phải tên thái giám, bọn họ hận không thể quỳ xuống gọi ta là nương nương.
Thứ hai đương nhiên là tin Giáo chủ bị Cố Bạch bắt.
Đây là Cố Bạch nói với Tiêu Cẩn Du.
Mà rất kỳ quái.
Y luôn lén nhìn ta hết lần này tới lần khác.
Nhìn tới mức ta dựng tóc gáy, tay mài mực cho Tiêu Cẩn Du cũng không kiềm chế được phát run.
“Tàn dư của Thanh Long giáo, lần này thần cũng phải một mẻ bắt gọn.” m thanh Cố Bạch khí phách vang lên.
‘Ba’ một tiếng, thỏi mực gãy mất một khúc.
Tiêu Cẩn Du và Cố Bạch nhìn về phía ta.
Ta vội vàng quỳ xuống: “Bệ hạ thứ tội!”
“Đây là mực hiếm.” Tiêu Cẩn Du nhìn ta, nhàn nhạt lên tiếng.
Dù mực hiếm đến mấy thì mạng sống của ta cũng hiếm mà!
14.
Đường đường là vua một nước thế mà keo kiệt bủn xỉn như vậy!
Hắn yêu cầu ta đền thỏi mực cho hắn?
Trên người ta trừ số tiền ít ỏi mấy công công cung nữ “kính biếu” ra thì lấy cái gì bồi thường thỏi mực hiếm này cho hắn đây?
“Bệ hạ tha mạng, cho dù người có đem nô tài đi bán, nô tài cũng không đáng tiền bằng thỏi mực này của người!”
Ta ôm chân Tiêu Cẩn Du một bên khóc một bên hô.
Có lẽ Cố Bạch cảm thấy khó coi, y thở dài: “Để tần bồi thường thay hắn.”
Câu nói này khiến ta bối rối.
Ta ngừng khóc.
Nhưng Tiêu Cẩn Du chẳng ngạc nhiên gì, hắn sờ cằm: “Được, khối mực trong thư phòng của ngươi Trẫm cảm thấy không tồi!”
Ngay lập tức ta thấy được sắc mặt hối hận của Cố Bạch.
Lúc ta nghĩ rằng y không đồng ý dùng khối mực kia để đổi lại cái mạng này của ta, y lại cắn răng nói: “Ngày mai thần đưa tới cho bệ hạ.”
Đại ân đại đức này ta xin nhận!!!
Tiêu Cẩn Du hài lòng, không đề cập tới vấn đề thỏi mực này nữa.
Bọn họ lại bàn tiếp chuyện của Thanh Long giaos.
Lần này ta không mài mực mà đứng một bên nghe, nghe đến đầu ngón chân phát run.
Ta chính thức tuyên bố, ta đã rời khỏi Thanh Long giáo.
Hai người họ thương nghị rất lâu, mãi đến giờ ăn trưa Cố Bạch mới cáo lui.
Ta ngoài điện đợi Cố Bạch đi ra.
Thấy y đến ta vội vàng hành lễ: “Nô tài đa tạ ân cứu mạng của Cố đại nhân!”
Cố Bạch không nhìn ta, chỉ trầm ngâm một câu: “Khối mực kia, thật sự rất quý.”
Ý gì đây?
Chê lễ của ta nhẹ?
Ta tiếp tục hành lễ: “Sau này Cố đại nhân có chỗ nào muốn dùng đến nô tài, nô tài nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ.”
Ta thành tâm thành ý nói câu này, nếu là người bình thường nghe thấy sẽ vô cùng cảm động.
Cố Bạch hai tay khoanh trước ngực, nhìn ta: “Sau này nhớ kỹ ta là được.”
??? Ta mặt đầy chấm hỏi…
Lúc ta đem chuyện này nói với Toàn công công, Toàn công công trừng lớn mắt.
“Bệ hạ đã nhiều lần muốn lấy khối mực trong thư phòng của Cố đại nhân, nhưng hắn không cho, xem như bảo bối mà cất giữ!” Toàn công công nhìn ta tựa như đang nhìn sinh vật thần kỳ nào đó.
Nghe lão giải thích ta càng chấm hỏi…
Đến chiều ta mới miễn cưỡng đưa ra một kết luận để lấp liếm cho hành động này của Cố Bạch.
Đó chính là…
Y cũng thích thái giám!!!
Y còn lén lút nhìn ta!
Cũng không trách y được, đến Tiểu Hổ tử cũng khen ta đẹp mà.
Toàn công công nhìn ta cau mày: “Bây giờ nhìn lại mới thấy, đuôi lông mày của ngươi với Cố đại nhân có chút tương tự.’’
“Có lẽ là do thấy hữu duyên nên Cố đại nhân mới ra tay tương trợ.” Lão bổ sung.
Ta bỗng nhiên giác ngộ.
Khó trách ta vẫn luôn cảm thấy Cố Bạch nhìn quen mắt nhưng không biết đã gặp qua y ở đâu.
Thiên hạ này lớn như thế, người giống người rất nhiều.
May là ta lớn lên giống Cố Bạch, nếu ta lớn lên giống Tiêu Cẩn Du, nói không chừng hôm nay hắn không chỉ không bỏ qua cho ta, mà còn tặng ta thêm khoảng đất trong bãi tha ma nữa để đặt cái đầu nữa.
Rất nhanh chuyện này đã bị ta quên.
Bởi vì Tiêu Cẩn Du nói ta không cần cách hắn ba thước nữa.
Nói thật nha.
Ta cảm thấy đầu óc hắn có vấn đề.
Hắn đúng là không phải bạo quân trong truyền thuyết.
Ngoại trừ người bị kéo ra ngoài ngày đầu ta đến, ta chưa thấy hắn tùy ý xử tử ai cả.
Nhưng tính cách điên cuồng thì quả là thật.
Nhất là mỗi ngày sau khi tảo triều về, hắn sẽ nghiêm túc xử lý chính sự, triệu kiến đại thần.
Tỷ như hiện tại, ta nhìn ngọn đèn bấc đang lập lòe trong đêm, không nhịn được ngáp dài một cái.
Nhìn về phía Tiêu Cẩn Du, hắn vẫn cau mày, dồi dào tinh lực.
Đã rất muộn rồi, nếu không có người nhắc nhở hắn có thể ngồi ở đây phê duyệt tấu chương cả đêm.
Thật sự không phải bạo quân.
“Bệ hạ, người nên nghỉ ngơi rồi ạ, ngày mai các tú nữ sẽ tiến cung.” Toàn công công đi đến nhắc nhở một câu.
Đây đã là lần thứ ba hắn nói câu này.
Giống như việc tuyển tú không liên quan tới Tiêu Cẩn Du mà là liên quan tới hắn vậy.
Từ khi ta nghi ngờ Toàn công công, lão làm bất cứ chuyện gì cũng khiến ta nghi ngờ.
Vậy nên khi nghe được chuyện tuyển tú, ta rất không thoải mái. Ta cho rằng chính mình không nhìn được cách làm việc của Toàn công công nên trong lòng mới ê ẩm khó chịu như vậy.
Ta hận không thể nói cho Tiêu Cẩn Du biết Toàn công công là tên phản đồ, đừng nghe lời lão.
Cũng đừng có tuyển tú.
Nhưng nghe nói lần tuyển tú này, quan võ bá quan trong triều ngàn khuyên vạn khuyên mới khuyên được Tiêu Cẩn Du đồng ý để tú nữ tiến cung.
Dăm ba câu của ta sao có thể thay đổi được chứ.
15.
Không biết chỉ có Tiêu Cẩn Du làm như này hay các Hoàng thượng trước đây đều như vậy.
Hắn dùng thời gian một nén nhang để tuyển tú.
Ta nhìn Tiêu Cẩn Du ngẫu nhiên vẽ mấy chữ lên danh sách, sau đó chọn trong đó vài cái tên giữ lại.
Đến mặt người ta cũng không nhìn qua.
Tuyển tú hoàn toàn dựa vào vận khí.
Nếu lúc trước ta lấy thân phận tú nữ tiến cung, ta cảm giác mình không đủ vận khí để chèo chống chờ đến ngày Tiêu Cẩn Du thị tẩm mình.
Bất quá cũng có mấy người ngoại lệ, là những cái tên Tiêu Cẩn Du cố ý tìm rồi khoanh tròn lại.
Nghe Toàn công công nói đó đều là thiên kim của những vị trọng thần trong triều.
Tác phong làm việc của kính sự phòng rất nhanh nhẹn, đêm đó đã mang thẻ bài trình lên cho Tiêu Cẩn Du.
Ta đoán là Tiêu Cẩn Du sẽ không chọn ai cả, dù sao hắn cũng đã dựng cái bia in mấy chữ ‘yêu thích thái giám’ lên lâu vậy mà.
Nhưng ta tuyệt đối không ngờ rằng, một tay hắn cầm bút, tay còn lại ôm lấy eo ta.
Hắn kéo ta vào ngực mới giương mắt nhìn thái giám kính sự phòng.
“Đêm nay Trẫm không rảnh.”
Ta bị động tác bất thình lình của hắn dọa cho giật nảy mình, vội vàng vòng tay ôm lấy hắn.
Đợi đến khi phản ứng lại, thái giám kính sự phòng đã đỏ mặt vội vã lui ra ngoài.
Không biết tại sao tim ta đập rất nhanh, mặt cũng nháy nóng lên.
“Bệ, bệ hạ…” Thấy Tiêu Cẩn Du hồi lâu vẫn không thả ra, ta sợ tim mình đập nhanh quá sẽ dẫn tới đột tử vội vàng lên tiếng.
Tiêu Cẩn Du nhàn nhạt “ừ” một cái.
Ta nghiêng đầu phát hiện hắn vẫn đang tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Cái này…
Ta…
Tiêu Cẩn Du không hề cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ta đang cao lên, một bút lại một bút nghiêm túc viết.
Ta ch.ết thật đó!
Trái tim đang đập như muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Kỳ quái hơn chính là, Tiêu Cẩn Du sao lại tựa đầu vào vai ta?
Như này sao được chứ!!!
Tiêu Cẩn Du sao lại thành ra thế này!!!
Kịch bản không nên phát triển như thế!!!
Sau khi thái giám rời đi hắn nên quẳng ta xuống đất mới đúng chứ!
Lúc ta đang nghi ngờ nhân sinh, Tiêu Cẩn Du rốt cuộc cũng buông ra.
“Ngươi về trước đi.” Thần sắc bình thường, không có tí cảm xúc nào về việc khùng điên mình vừa mới làm.
Mà ta, đừng nói là mặt, ngay cả đầu cũng nóng.
Nghe hắn bảo vậy, ta không kịp nghĩ ngợi gì vội vàng lui xuống.
Nhưng nhân sinh đâu chỉ để ngươi nghi ngờ một lần.
Ta bởi vì chuyện này mà mất ngủ, trong đầu tất cả đều là Tiêu Cẩn Du.
Vậy nên ta thấy Tiểu Hổ tử thần thần bí bí rời giường.
Cậu ta đột nhiên chạy đến giường ta, kiểm tra xem ta ngủ hay chưa.
Đến khi xác định ta thật sự đã ngủ, cậu ta mới từ gầm giường lôi ra một gói đồ rồi mở cửa ra ngoài.
Tiểu Hổ tử đối xử với ta rất tốt, có món gì ngon đều sẽ giữ lại phần cho ta, ta về trễ cậu ta cũng sẽ ngồi chờ ta.
Với ta mà nói, ngoại trừ sư phụ thì cậu ta là người ta thân thiết nhất.
Nếu như cậu ta là người của Thái hậu thì ta phải làm gì bây giờ?
Hiện tại ta tuyệt đối không muốn giết Tiêu Cẩn Du, thậm chí còn hy vọng hắn có thể sống thật tốt.
Thế nhưng ta cũng hy vọng Tiểu Hổ tử sống thật tốt.
Vì đến ngăn cản cậu ta làm điều xấu, ta quyết định lén lút lẻn theo.
Thiên địa chứng giám!
Thật sự ta không biết cậu ta muốn đi tắm đâu!
Không phải ta vụng trộm xem cậu ta tắm rửa, ta chỉ sợ cậu ta làm ra chuyện gì nguy hiểm thôi!
Ngay lúc đầu ta ong ong chuẩn bị rời đi, ta thấy trên ngực cậu ta quấn một tầng vải trắng thật dày.
Cái loại đồ chơi này không nghĩ tới còn có người xài quen hơn cả ta!
Sau đó, ta sững sờ tại chỗ khi thấy “cậu ta” rút tấm vải trắng trên ngực ra.
!!!!!!!!!
Ta nhìn mái tóc dài của Tiểu Hổ tử bồng bềnh trong thùng tắm, ngọn đèn mờ ảo chiếu vào da thịt trắng nõn nà của “cậu ta”, ta không nhịn được nuốt nước bọt một cái.
Nếu như con mắt và đầu óc ta không có vấn đề, thì Tiểu Hổ tử là một cô nương!
Nhất định là do ta điên rồi!
Ta đang nằm mơ sao.
Ta dùng sức nhéo mạnh cánh tay mình một cái, đau đến mức xém tí đã kêu thành tiếng.
Có khả năng nhân sinh sinh ra là dùng để hoài nghi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương