Hoàng Thượng Là Của Ta
Chương 3: Một Nghìn Năm Sau
Người đàn ông tên Vương Lão Bản kia bị Thẩm Hoằng uy hiếp, không được nói chuyện ta hóa thành cương thi ra ngoài.
Rất nhanh chóng đã thức thời rời đi, dùng năng lực kim tiền bịt miệng đám công nhân kia.
Còn lý do tại sao Vương Lão Bản lại nghe lời Thẩm Hoằng như vậy.
Theo như lời Thẩm Hoằng sau này nói.
Là bởi vì mảnh đất chôn cất ta này, bây giờ là của Thẩm Hoằng, Vương Lão Bản muốn động thổ xây nhà, đã bỏ ra một số tiền lớn để mua lại mảnh đất, còn mời Thẩm Hoằng đến xem phong thủy, tính ngày.
Lúc đầu Thẩm Hoằng đã nói rõ với hắn là nửa năm sau mới được động thổ, hắn cần thời gian để di chuyển t.h.i t.h.ể của ta đi.
Nhưng Vương Lão Bản lại chê như vậy quá mất thời gian, di chuyển mộ phần thôi mà, cần gì tới nửa năm?
Vì vậy, hắn muốn lén lút đánh móng trước, ép Thẩm Hoằng nhanh chóng xử lý.
Ai ngờ nhát xúc đầu tiên đã chọc giận ta, khiến ta tỉnh lại.
Nói cho cùng, Vương Lão Bản chột dạ, lại sợ chuyện cương thi truyền ra ngoài, sau này nhà của hắn sẽ không bán được.
Liền muốn giải quyết trong êm đẹp.
Thẩm Hoằng lén lút nhặt Phượng quan bị đập nát của ta lên, dùng vải bọc lại nhét vào trong ngực.
Sau đó xách ta đi vào khu rừng nhỏ cách đó không xa.
Thấy xung quanh không có ai.
Mới thả ta ra khỏi pháp khí.
Ta đứng đối diện hắn, xoa xoa cổ tay, xoay xoay cổ.
"Bệ hạ không có lời gì muốn nói với ta sao?"
Nói di ngôn đi, ta chuẩn bị động thủ rồi!
Thẩm Hoằng nuốt nước bọt, đột nhiên tiến lại gần ta.
Chưa kịp phản ứng, hắn đã nhắm mắt véo má ta một cái, thở dài nói:
" Nhược Nhược, nàng dưỡng da như thế nào vậy? Đã qua một nghìn năm rồi mà da nàng vẫn đẹp như thế! Quả nhiên là da như mỡ đông, thổi một cái là rách, thật là ghen tị."
"A, vậy sao?"
Ta kinh ngạc sờ sờ mặt mình, có chút ngại ngùng.
"Ây da, không có đâu, ta không hề dưỡng da, chẳng phải chàng biết rõ nhất sao, một nghìn năm nay ta vẫn luôn nằm im trong quan tài, ngay cả cử động cũng không được, ta là do bẩm sinh da đã..."
Lời nói khiêm tốn còn chưa dứt.
Ta lại nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Hoằng:
【Vợ yêu thật đáng yêu, vẫn giống như trước đây, khen một câu là quên hết giận dỗi. 】
【Vừa thẹn thùng là mặt đỏ bừng, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn này, giống như củ khoai lang đỏ vừa mới được đào lên từ trong đất vậy, thật muốn cắn một cái.】
Ta: "..."
Ta lau bùn còn dính trên mặt.
Hận không thể vo tròn nó thành một quả bóng ném vào miệng Thẩm Hoàng.
Ngươi mới giống khoai lang! Cả nhà ngươi mới giống khoai lang!
Thật đấy, có ai hình dung con gái người ta như vậy chứ?
Chẳng phải nên là giống quả đào nhỏ, quả táo nhỏ sao? Còn củ khoai lang đỏ... Sao ngươi không nói giống m.ô.n.g khỉ luôn đi?
Thẩm Hoằng đang cười ngây ngô.
Thấy ta đột nhiên không nói gì, khó hiểu tiếp lời nịnh nọt.
"Ừ, Nhược Nhược nhà chúng ta là do bẩm sinh da đã đẹp, căn bản không cần dưỡng da... A a a! Đau!!!"
Thẩm Hoằng nhảy dựng lên.
Rút ngón chân sắp bị ta dẫm bẹp ra, nhảy lò cò xoay vòng vòng.
Hắn hờn dỗi chỉ vào ta:
" Nhược Nhược, nàng! Nàng đây là muốn mưu sát chồng!"
Ta tức giận nhìn hắn.
"Lão bất tử, hôm nay ta phải xử lý ngươi, ngươi muốn c.h.ế.t thế nào?"
"..."
Thẩm Hoằng run rẩy, vội vàng chột dạ dời mắt đi chỗ khác.
"Xử... Xử lý tốt, ta vỗ tay cho nàng!"
【A a a! 】
【Hình như ta chọc Nhược Nhược tức giận hơn rồi. 】
【Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? 】
【Thẩm Hoằng, lão già nhà ngươi, chỉ có mỗi cái tuổi là tăng chứ đầu óc chẳng phát triển tí nào. 】
【 Nhược Nhược muốn đánh ngươi, ngươi để nàng ấy đánh là được rồi, nói gì mà mưu sát chồng? 】
【Chẳng lẽ Nhược Nhược nỡ g.i.ế.c ngươi sao? Nàng ấy đương nhiên là không nỡ rồi! Nàng ấy thấy ngươi nghĩ nàng ấy xấu xa như vậy, cho nên mới tức giận đấy!
【A a a đồ ngốc nhà ngươi! Mau đi dỗ dành nàng ấy! Nhanh đi dỗ dành nàng ấy!】
Thẩm Hoằng im lặng đổi từ nhảy lò cò sang đi bằng hai chân.
Hắn cẩn thận từng li từng tí đi đến trước mặt ta, kéo tay ta làm nũng.
"Ái phi, ta sai rồi, nàng đừng giận nữa được không?"
Ta bĩu môi: 【Thẩm Hoằng, Đại Càn đã diệt vong rồi, lấy đâu ra ái phi? Ngươi còn mơ mộng hão huyền làm hoàng đế à?】 Thẩm Hoằng lập tức đổi cách xưng hô: " Nhược Nhược, vợ ơi, bảo bối, cục cưng, chúng ta đừng giận nữa được không?"
Ặc, sến súa quá.
"Được không, được không, được không mà ~"
Ta muốn nôn quá!
Ta ghét bỏ rút tay về.
"Lão già kia, bình thường một chút đi."
Thẩm Hoằng lập tức khôi phục bình thường.
"OK!"
Nói cái quái gì vậy?
Nghe không hiểu.
Rất nhanh chóng đã thức thời rời đi, dùng năng lực kim tiền bịt miệng đám công nhân kia.
Còn lý do tại sao Vương Lão Bản lại nghe lời Thẩm Hoằng như vậy.
Theo như lời Thẩm Hoằng sau này nói.
Là bởi vì mảnh đất chôn cất ta này, bây giờ là của Thẩm Hoằng, Vương Lão Bản muốn động thổ xây nhà, đã bỏ ra một số tiền lớn để mua lại mảnh đất, còn mời Thẩm Hoằng đến xem phong thủy, tính ngày.
Lúc đầu Thẩm Hoằng đã nói rõ với hắn là nửa năm sau mới được động thổ, hắn cần thời gian để di chuyển t.h.i t.h.ể của ta đi.
Nhưng Vương Lão Bản lại chê như vậy quá mất thời gian, di chuyển mộ phần thôi mà, cần gì tới nửa năm?
Vì vậy, hắn muốn lén lút đánh móng trước, ép Thẩm Hoằng nhanh chóng xử lý.
Ai ngờ nhát xúc đầu tiên đã chọc giận ta, khiến ta tỉnh lại.
Nói cho cùng, Vương Lão Bản chột dạ, lại sợ chuyện cương thi truyền ra ngoài, sau này nhà của hắn sẽ không bán được.
Liền muốn giải quyết trong êm đẹp.
Thẩm Hoằng lén lút nhặt Phượng quan bị đập nát của ta lên, dùng vải bọc lại nhét vào trong ngực.
Sau đó xách ta đi vào khu rừng nhỏ cách đó không xa.
Thấy xung quanh không có ai.
Mới thả ta ra khỏi pháp khí.
Ta đứng đối diện hắn, xoa xoa cổ tay, xoay xoay cổ.
"Bệ hạ không có lời gì muốn nói với ta sao?"
Nói di ngôn đi, ta chuẩn bị động thủ rồi!
Thẩm Hoằng nuốt nước bọt, đột nhiên tiến lại gần ta.
Chưa kịp phản ứng, hắn đã nhắm mắt véo má ta một cái, thở dài nói:
" Nhược Nhược, nàng dưỡng da như thế nào vậy? Đã qua một nghìn năm rồi mà da nàng vẫn đẹp như thế! Quả nhiên là da như mỡ đông, thổi một cái là rách, thật là ghen tị."
"A, vậy sao?"
Ta kinh ngạc sờ sờ mặt mình, có chút ngại ngùng.
"Ây da, không có đâu, ta không hề dưỡng da, chẳng phải chàng biết rõ nhất sao, một nghìn năm nay ta vẫn luôn nằm im trong quan tài, ngay cả cử động cũng không được, ta là do bẩm sinh da đã..."
Lời nói khiêm tốn còn chưa dứt.
Ta lại nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Hoằng:
【Vợ yêu thật đáng yêu, vẫn giống như trước đây, khen một câu là quên hết giận dỗi. 】
【Vừa thẹn thùng là mặt đỏ bừng, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn này, giống như củ khoai lang đỏ vừa mới được đào lên từ trong đất vậy, thật muốn cắn một cái.】
Ta: "..."
Ta lau bùn còn dính trên mặt.
Hận không thể vo tròn nó thành một quả bóng ném vào miệng Thẩm Hoàng.
Ngươi mới giống khoai lang! Cả nhà ngươi mới giống khoai lang!
Thật đấy, có ai hình dung con gái người ta như vậy chứ?
Chẳng phải nên là giống quả đào nhỏ, quả táo nhỏ sao? Còn củ khoai lang đỏ... Sao ngươi không nói giống m.ô.n.g khỉ luôn đi?
Thẩm Hoằng đang cười ngây ngô.
Thấy ta đột nhiên không nói gì, khó hiểu tiếp lời nịnh nọt.
"Ừ, Nhược Nhược nhà chúng ta là do bẩm sinh da đã đẹp, căn bản không cần dưỡng da... A a a! Đau!!!"
Thẩm Hoằng nhảy dựng lên.
Rút ngón chân sắp bị ta dẫm bẹp ra, nhảy lò cò xoay vòng vòng.
Hắn hờn dỗi chỉ vào ta:
" Nhược Nhược, nàng! Nàng đây là muốn mưu sát chồng!"
Ta tức giận nhìn hắn.
"Lão bất tử, hôm nay ta phải xử lý ngươi, ngươi muốn c.h.ế.t thế nào?"
"..."
Thẩm Hoằng run rẩy, vội vàng chột dạ dời mắt đi chỗ khác.
"Xử... Xử lý tốt, ta vỗ tay cho nàng!"
【A a a! 】
【Hình như ta chọc Nhược Nhược tức giận hơn rồi. 】
【Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? 】
【Thẩm Hoằng, lão già nhà ngươi, chỉ có mỗi cái tuổi là tăng chứ đầu óc chẳng phát triển tí nào. 】
【 Nhược Nhược muốn đánh ngươi, ngươi để nàng ấy đánh là được rồi, nói gì mà mưu sát chồng? 】
【Chẳng lẽ Nhược Nhược nỡ g.i.ế.c ngươi sao? Nàng ấy đương nhiên là không nỡ rồi! Nàng ấy thấy ngươi nghĩ nàng ấy xấu xa như vậy, cho nên mới tức giận đấy!
【A a a đồ ngốc nhà ngươi! Mau đi dỗ dành nàng ấy! Nhanh đi dỗ dành nàng ấy!】
Thẩm Hoằng im lặng đổi từ nhảy lò cò sang đi bằng hai chân.
Hắn cẩn thận từng li từng tí đi đến trước mặt ta, kéo tay ta làm nũng.
"Ái phi, ta sai rồi, nàng đừng giận nữa được không?"
Ta bĩu môi: 【Thẩm Hoằng, Đại Càn đã diệt vong rồi, lấy đâu ra ái phi? Ngươi còn mơ mộng hão huyền làm hoàng đế à?】 Thẩm Hoằng lập tức đổi cách xưng hô: " Nhược Nhược, vợ ơi, bảo bối, cục cưng, chúng ta đừng giận nữa được không?"
Ặc, sến súa quá.
"Được không, được không, được không mà ~"
Ta muốn nôn quá!
Ta ghét bỏ rút tay về.
"Lão già kia, bình thường một chút đi."
Thẩm Hoằng lập tức khôi phục bình thường.
"OK!"
Nói cái quái gì vậy?
Nghe không hiểu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương