Hoàng Thượng, Thỉnh Thương Tiếc

Chương 29: Nguyên Âm Nguyên Dương



Sáng sớm hôm sau, hoàng hậu miễn mọi người thỉnh an. Thanh Mai lặng lẽ tìm hiểu tin tức, Ứng Thải Mị nghe xong không nhịn được cười ra tiếng.

Nàng biết hôm qua mình gây động tĩnh lớn như vậy, đi một vòng mấy cung điện, không thèm để ý né tránh cơ sở ngầm của hoàng đế.

Chỉ là hoàng đế đêm qua ở Nhân Minh điện, sáng nay liền trễ giờ lâm triều.

Không giống nàng là suýt trễ, sáng nay xác thực là trễ một khắc.

Lần trước ngự sử đã có những phê bình kín đáo, thế nhưng Ứng Thải Mị tốt xấu vẫn không làm hoàng đế trễ giờ lâm triều. Bây giờ lại bất đồng, muộn đúng một khắc, các ngự sử không thể nhịn được.

Nhất là không phải đối tượng là một phi tần mới vào cung còn hồ đồ vô tri, mà là một quốc gia chi mẫu hoàng hậu.

Nhẫn thục có thục nhưng không nhẫn, các ngự sử nổi giận, lúc lâm triều quở trách hoàng hậu một hồi.

Chỉ sợ là mấy ngày này hoàng hậu sẽ không gặp người.

Về những phi tần khác, chỉ sợ là đố kị đến phát điên.

Ứng Thải Mị cong môi cười, nàng thật sự ngày càng thích hoàng đế, nam nhân này phối hợp như vậy, trò hay rất nhanh sẽ bắt đầu.

Uyển sung viện, mong là đừng khiến cho nàng thất vọng.....

Các ngự sử dâng một chồng tấu sớ buộc tội đặt đầy trên bàn, Hoắc Cảnh Duệ sai người đưa qua cho thái hậu, thái hậu tức giận không nhịn được, trực tiếp triệu kiến hoàng hậu.

Thấy vẻ mặt nàng đầy ý xuân, liền biết đêm qua khó có được cùng hoàng đế triền miên, thái độ của tiểu nữ nhi, thái hậu không khỏi nhẹ nhàng thở dài: " Hoàng hậu, ai gia còn tưởng rằng ngươi là người hiểu chuyện, sao lại hổ nháo như vậy? Thân là một quốc gia chi mẫu, lại làm cho hoàng đế tham luyến mỹ sắc mà lỡ giờ lâm triều. Tấu sớ buộc tội của ngự sử đang ở chỗ ai gia, đây không phải muốn làm khó hoàng đế sao?"

Sắc mặt hoàng hậu trắng bệch, con ngươi co rút liền cúi đầu: " Bác, ta sai rồi."

Tiểu biệt thắng tân hôn, đêm qua hoàng đế quá ôn nhu, làm cho hoàng hậu không tủ chủ được mà trầm mê, không phát hiện đã lỡ canh giờ. Nói cho cùng, hoàng hậu ngóng trông ngày này đã rất lâu rồi, lâu đến mức nàng còn tưởng mình đang nằm mộng, muốn sa vào trong đó và không muốn tỉnh lại.

Thái hậu nhíu mày, nhìn hoàng hậu tuy nhận sai, nhưng lại không có nghe lọt.

Nguyên bản chất nữ này đã rất xuất sắc, từ nhỏ dung mạo đã tú lệ thông tuệ, khó khăn lắm nàng mới đưa chất nữ lên làm hoàng hậu. Lại không nghĩ rằng hoàng hậu vào cung liền yêu hoàng đế, bây giờ công tư cũng chẳng phân biệt được, sau này chỉ sợ sẽ mắc thêm lỗi lầm.

Thái hậu không khỏi hối hận, sớm biết như vậy, lúc trước nên để cho Uyển Như làm hoàng hậu.

Thân phận tương đương, Uyển Như so với cháu ruột hiểu chuyện hơn nhiều. Cho tới bây giờ sủng ái của hoàng đế sẽ không vĩnh viễn dừng trên người một nữ tử, chỉ có chất nữ vẫn không thấy rõ, sa vào trong ôn nhu của hoàng đế không thể thoát ra được.

" Ngự sử chỉ trích, ai gia cũng phải cho bọn hắn một cái công đạo. Hoàng hậu bị cấm túc một tháng, không được bước ra khỏi Nhân Minh điện, mười lăm cũng không cần thị tẩm." Thái hậu muốn cho chất nữ thấy rõ, có một số thứ nàng không thể chấp nhất mãi được.

Mặt hoàng hậu không còn một chút máu, cấm túc một tháng, thật vất vả mới lấy được quyền lợi từ trong tay thái hậu, một lần nữa lại mất đi. Một tháng sau ai biết được hoàng đế còn nhớ ra mình hay không?

Mấy phi tần có bao nhiêu người đã được hoàng đế ưu ái, biểu muội của nàng có thể hay không nhân cơ hội này thượng vị?

" Bác, ta sai rồi, thật sự sai rồi! Ta nguyện ý vì bác cùng hoàng thượng cầu phúc, chép kinh Phật, có thể không cấm túc ta được không?" Nước mắt hoàng hậu rơi lã chã, khẩn cầu nhìn thái hậu. Nàng thân là cô ruột, chẳng lẽ muốn mở to mắt nhìn mình bị hoàng đế vắng vẻ, thất sủng hay sao?

Thái hậu quyết tâm muốn cho hoàng hậu tỉnh táo lại, phất tay để ma ma đưa nàng ra ngoài: " Ngươi sẽ rõ, ai gia cũng vì tốt cho ngươi."

Mặt hoàng hậu xám như tro tàn, bị ma ma đỡ về Nhân Minh điện, cảm thấy trong điện càng ngày càng lạnh lẽo.

" Chủ tử..." Lão ma ma lo lắng nhìn nàng, chỉ sợ hoàng hậu lẩn quẩn trong lòng.

Hoàng hậu lộ ra một tia châm chọc, thân là cô ruột của nàng, bởi vì đã có Uyển Như, nên không đem nàng đặt vào trong mắt?

Vì tốt cho nàng? Thật là buồn cười. Cấm túc một tháng, là muốn để Uyển Như bắt lấy tâm hoàng đế, để nhanh chóng mang thai sao?

Hoàng hậu sẽ khiến thái hậu nhìn rõ, nàng không phải là con cờ để người ta tùy ý bố trí!

Chuyện thái hậu nhúng tay vào cấm túc hoàng hậu một tháng, chưa tới một canh giờ liền truyền khắp toàn bộ hậu cung.

Có người vui, có người lo lắng, có người nóng lòng muốn thử, có người xoa tay.

Hoàng hậu bị cấm túc, cũng không thể thị tẩm, không biết sẽ tiện nghi cho ai?

Bạch Mai cau mày: " Thái hậu khẳng định thiên vị, hoàng hậu không thể thị tẩm, liền sẽ nhắc tới Uyển sung viện, căn bản sẽ không để người khác nếm được ngon ngọt."

Thanh Mai trừng mắt nhìn nàng một cái, muội muội ngày càng làm càng ở trước mặt chủ tử, không có quy củ. Mặc dù lời Bạch Mai nói là sự thật.

" Yên tâm, Uyển sung viện cũng đang rất lo lắng, các ngươi hãy chờ xem." Ứng Thải Mị thả ra bên ngoài một hạt giống tốt rơi vào trong lòng Uyển sung viện. Bây giờ hoàng hậu bị cấm túc, Nhân Minh điện bị phong tỏa, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào, nàng căn bản không có cơ hội hạ thủ, sao có thể không vội?

Một tháng sau, ai biết hoàng hậu có thể lợi hại hơn, làm cho Uyển sung viện không có cơ hội?

Tuy bây giờ Uyển sung viện vẫn bán tín bán nghi, thế nhưng thà tin còn hơn là không tin, nếu như hoàng hậu mang thai, hậu cung sẽ không có chỗ cho nàng, sao có thể cam tâm?

- ------------------------------------------------

"Chuẩn bị một vò rượu hoa đào và một ít đồ nhắm, tối nay ta muốn ngắm trăng." Ứng Thải Mị mỉn cười, thưởng thức kỳ lân châu trong lòng bàn tay.

Đối với yêu cầu cổ quái của chủ tử, Thanh Mai đã quen, hỏi cũng không hỏi, liền tỉ mỉ chuẩn bị tất cả rất tốt.

Buổi tối, Ứng Thải Mị sau khi tắm rửa xong mặc một bộ hồng sa, ngồi trước cửa sổ ngắm trăng.

Qủa nhiên, một thân ảnh quen thuộc đúng giờ xuất hiện, nhẹ nhàng đáp xuống trước cửa sổ, một thân huyền y, như muốn dung nhập vào bóng đêm, con ngươi đen kịt sâu thẳm nhìn nàng.

" Thế nào, đêm qua hoàng thượng còn chưa thỏa mãn?" Ứng Thải Mị nhịn không được mà trêu ghẹo hắn, giơ chén rượu trong tay lên, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên.

Ánh mắt Hoắc Cảnh Duệ như muốn bao phủ nàng, con ngươi phản chiếu thân ảnh của Ứng Thải Mị.

" Cháo hoa chỉ để ăn sáng mà thôi, sao có thể so được với ái phi?"

Hắn liền cầm lấy tay Ứng Thải Mị, cúi đầu uống một ngụm rượu trong chén: " Mười năm hoa đào nhưỡng, trăng tròn trước cửa sổ, ái phi cũng rất hưởng thụ."

" Thiếp đang đợi hoàng thượng, đêm còn dài, sao lại không thưởng thức rượu ngon?" Ứng Thải Mị một ngụm đem chút rượu còn lại uống cạn, đầu lưỡi liếm môi một cái, hết sức quyến rũ mê người.

Hoàng đế cầm lấy một lọn tóc dài của Ứng Thải Mị đặt bên miệng nhẹ nhàng hôn: " Cái miệng nhỏ nhắn của ái phi càng ngày càng ngọt, có phải uống mật hay không?"

" Hoàng thượng nếm thử liền biết thiếp có uống mật hay không?" Ứng Thải Mị ôm lấy cổ Hoắc Cảnh Duệ, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

" Vậy trẫm từ chối thì bất kính rồi." Hoàng đế mỉm cười, hắn đứng bên ngoài, Ứng Thải Mị ở bên trong, đem nàng áp vào song cửa, cúi người liền hôn đôi môi đỏ mọng mê người kia.

Cánh môi mềm mại mang theo mùi rượu hoa đào nhè nhẹ, thuần khiết mà say lòng người. Môi lưỡi giao triền, ai cũng không nhường ai, ngươi tới ta đi, quấn quýt ngày càng sâu, ai cũng không muốn chịu thua trước.

Chỉ sau một khắc, Hoắc Cảnh Duệ tránh được Ứng Thải Mị đang muốn bắt lấy mạch trên tay hắn, nheo mắt lại đem nàng hãm sâu vào trong ngực: " Giờ khắc này ái phi thật là sát phong cảnh."

Đầu ngón tay của Ứng Thải Mị điểm trên môi một cái, trên mặt lộ ra mấy phần mị hoặc, dường như người muốn nắm giữ mạch môn của hoàng đế không phải là nàng: " Thật đáng tiếc, thiếp cư nhiên lại thất thủ."

Trên đời này người có thể tránh khỏi nàng, ngoại trừ sư phụ, cũng chỉ có hoàng đế.

" Thế nào, ái phi còn chưa nhớ ra được trẫm là người nào?" Hoắc Cảnh Duệ không chút hoang mang xoay người đi vào, ôm lấy Ứng Thải Mị ngồi xuống giường, đem nàng ép sâu vào trong ngực.

" Biết được công pháp yếu quyết của môn phái, cũng chỉ có người trong sư môn. Người biết thần công, cũng không có nhiều." Ứng Thải Mị ngẩng mặt lên, nghiêm mặt nói: " Hoàng thượng, ngươi đến tột cùng là sư phụ của ai?"

Nàng không có đem nội công yếu quyết nói cho bất luận kẻ nào, trên đời này ngoại trừ sư phụ, không biết còn ai sẽ tiết lộ công pháp yếu quyết.

" Ái phi quả nhiên là thông tuệ, đã đoán được một nửa. Chỉ tiếc một ngày một đêm rồi mà ái phi vẫn không thể nào nhớ tới trẫm." Vẻ mặt của Hoắc Cảnh Duệ tiếc hận, bàn tay dọc theo đường cong trước ngực của Ứng Thải Mị trượt xuống, làm cho nàng thoải mái nhắm mắt than thở một tiếng.

Thế nhưng trong nháy mắt, hoàng đế liền thu tay, trong lòng bàn tay có một viên kỳ lân châu, nàng lập tức mất hứng: " Không phải hoàng thượng nói đưa thiếp, nghĩ như thế nào lại lật lọng?"

" Ái phi không nhớ ra trẫm, đương nhiên trẫm phải phạt ngươi. Bất quá ái phi làm tốt lắm, trẫm chỉ thu hồi kỳ lân châu, coi như là trừng phạt đi."

Ứng Thải Mị nhíu mày, đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong câu nói " làm tốt lắm", rất hài lòng nàng gây xích mích quan hệ giữa thái hậu, hoàng hậu và Uyển sung viện.

Thật là nhỏ mọn, chỉ muốn làm hắn không dậy nổi, lấy kỳ lân châu về.

Bất quá, Ứng Thải Mị sẽ không chịu ăn mệt: " Hoàng thượng biết sư phụ của ta sao? Có bị thương không? Có gầy không? Có chiếu cố bản thân tốt không?"

Liên tiếp vài vấn đề, sắc mặt hoàng đế ngày càng khó coi, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài: " Ái vẫn giống như cũ, trong lòng chỉ có mỗi sư phụ ngươi. Hắn còn sống tốt, ngươi yên tâm đi."

Cái gì gọi là còn sống tốt? Căn bản không có trả lời vấn đề của nàng!

Ứng Thải Mị không vui trừng mắt nhìn Hoắc Cảnh Duệ: " Biết được yếu quyết của sư phụ, ngươi coi như là đệ tử của sư phụ, sao có thể không tôn sư trọng đạo?"

" Tôn sư? Hừ!" Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: " Ngươi nghe cho rõ, thần công yếu quyết không phải sư phụ ngươi nói cho ta biết, sư phụ ngươi không phải là sư phụ của trẫm."

Hắn cúi đầu hung hăng cướp lấy môi của Ứng Thải Mị, tức giận hôn, dương khí so với bình thượng cực nóng mà dũng mãnh xông vào, nàng nhịn không được mà đánh một quyền về phía hoàng đế.

Tối nay Hoắc Cảnh Duệ rất dũng mãnh so với bình thường, lật qua lật lại, lăn tới lăn lui, Ứng Thải Mị đổ mồ hôi liên tục, ngoại trừ trong miệng tràn ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào, toàn thân chỉ cảm thấy vô lực, đan điền ngày càng căng.

Nàng không cam lòng tỏ ra yếu kém, tích góp không ít sức lực, liền đem hoàng đế áp ở trên giường, giang rộng hai chân ngồi trên người Hoắc Cảnh Duệ, giãy giụa eo nhỏ, tóc dài thả tùy ý trên vai, động tác phiêu đãng.

Lúc hai người lên đỉnh, Ứng Thải Mị lộ vẻ mặt kinh ngạc, ngược lại nở nụ cười.

Đan điền không có nóng rực như trước, dương khí cũng không nhiều, nàng rốt cuộc cũng hiểu được năm năm qua các phi tần hậu cung ngoại trừ Trân chiêu nghi đều không thể mang thai.

Nàng cúi người, hôn lên môi hoàng đế một cái, híp mắt cười nói: " Nguyên lai lần trước là nguyên dương của hoàng thượng? Thiếp thật sự thụ sủng nhược kinh."

Tu luyện thần công, nguyên âm nguyên dương là quan trọng nhất, thật sự làm khó hoàng đế. Ngủ với một đống mỹ nhân, mấy năm qua lại phải coi chừng nguyên dương.

Nói như vậy, đứa nhỏ trong bụng Trân chiêu nghi thật sự không phải của hoàng đế?

Thảo nào hắn không thèm chớp mắt liền đem Trân chiêu nghi đuổi đi. Cho dù không phải Khánh vương gia, trong cung cũng sẽ có thị vệ....

Hoàng đế vỗ vỗ sau lưng Ứng Thải Mị, vẫn còn cảm thụ dư vị, nhẹ nhàng xoa nơi mềm mại khiến nàng run lên.

" Có qua có lại, không bằng ái phi cũng đem nguyên âm của ngươi cho trẫm?"

" Khó mà làm được." Ứng Thải Mị cười híp mắt lắc đầu, nguyên âm và nguyên dương khác nhau, đều trữ ở bên trong đan điền, nếu nàng không có đồng ý, tuyệt đối sẽ không tiết ra: " Hoàng thượng, thiếp trước kia từng thề, nguyên âm giữ lại cho sư phó."

Thứ tốt nhất của nàng, đương nhiên phải để cho sư phó, sao lại có thể tiện nghi cho người khác?

- ---------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Siêu nhân J lập tức biến thành bánh mì J, mềm ngã xuống giường lại không có khí lực bò dậy, mau chạy a ~~~~

- -------------------------------

Hôm nay mình rất buồn vì bị sếp vu oan, nói mình gian dối trong công việc T.T......Trong khi đó ng ta lại k thèm kiểm tra kĩ mà đã đổ oan cho mình. Mấy bạn làm sale cẩn thận đó nha.... Q A Q

Haizzz........................
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...