Hoàng Thượng, Thỉnh Thương Tiếc
Chương 32: Vô Tử
Ứng Thải Mị đang ngủ say, nghe thấy tiếng bước chân của Thanh Mai ở ngoài cửa liền lập tức tỉnh táo lại, liền nghe thấy âm thanh khẩn trương và lo lắng của đại cung nữ: " Chủ tử, hoàng hậu nương nương đã xảy ra chuyện."" Làm sao vậy? Mau tiến vào đây nói." Ứng Thải Mị tiện tay khoác ngoại bào lên người, bên ngoài cửa sổ trời bắt đầu tối, bình minh vẫn chưa lên. Lúc này hoàng hậu xảy ra chuyện không may, đúng là khó lường. Thanh Mai nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cúi đầu tiến vào, giống như sợ sẽ nhìn thấy những cái không nên nhìn. Ứng Thải Mị cười, ý bảo nàng đến gần: " Yên tâm, hắn đã đi rồi." Tuy nói canh giờ lâm triều vẫn còn sớm, thế nhưng hoàng đế cũng phải tranh thủ lúc thị vệ thay ca mà rời khỏi, miễn cho nhiều người phát hiện. Thanh Mai âm thầm thở ra, hoàng đế âm thầm chạy tới Di Xuân điện tìm chủ tử cũng không phải là lần đầu tiên, mỗi đêm đều len lén chạy tới đây, sau đó lặng lẽ ly khai. Loại chuyện yêu đương vụng trộm này, hoàng thượng tựa hồ đạt được bất diệc nhạc hồ* Nhưng khổ nỗi các cung nữ hầu hạ như nàng là người hầu hạ bên cạnh, nhưng vừa đến ban đêm, nàng căn bản không dám tới gần, miễn cho nghe thấy những cái không nên nghe. Thế nhưng đứng xa, chủ tử có cần phân phó gì cũng không thể xuất hiện đúng lúc, Thanh Mai Bạch Mai cảm thấy khó xử. Thanh Mai chỉ đứng cách xa ở gian ngoài, phái Bạch Mai ra ngoài canh cửa. " Hồi chủ tử, mấy vị thái y đã chạy tới Nhân Minh điện, hoàng hậu nương nương đột nhiên khó chịu, còn kinh động tới thái hậu nương nương." Ứng Thải Mị gật gật đầu, lưu loát đứng dậy. Hoàng hậu gặp chuyện không may, nếu nàng không nhanh chóng tới đó, nhất định sẽ thất lễ. Bất quá hoàng hậu còn đang bị cấm túc, ý chỉ của hoàng đế không cho bất luận kẻ nào tới thăm, bây giờ mình có đi được hay không nhỉ? Thanh Mai liền nói ra một câu khiến nàng không phải khó xử nữa: " Chủ tử, thái hậu nương nương có lệnh, tất cả phi tần hậu cung đều phải ở trong tẩm cung, không được bước ra một bước." Ứng Thải Mị nhíu mày, ý tứ của thái hậu, tức là hung thủ hại hoàng hậu là trong đám phi tần, vì thế không để các nàng tới quấy rối? Vẻ mặt Thanh Mai khẩn trương, ngón tay nắm chặt tay áo đã trắng bệch: " Chủ tử, Bạch Mai nói Di Xuân điện đã bị cấm vệ quân bao vây, có phải hay không...." Thái hậu có phải cho rằng hoàng hậu gặp chuyện không may là do chủ tử làm? Dù sao Di Xuân điện rất gần Nhân Minh điện, quan hệ giữa chủ tử và hoàng hậu cũng không tệ lắm, hoàng hậu đối với bên này phòng bị cũng không cao. Nếu nói Ứng quý nghi muốn động thủ, cũng chỉ là chuyện xưa mà thôi. Thanh Mai càng nghĩ càng lo lắng, cho dù chủ tử được hoàng đế sủng. Thế nhưng thái độ của hoàng thượng rất kỳ quái, cũng không để nội vụ phủ ghi chép chủ tử thị tẩm, mỗi đêm lại lén lút đến, hiển nhiên là không muốn để người khác biết. Bây giờ xảy ra chuyện, không biết hoàng đế có ra mặt giúp đỡ hay không? Ứng Thải Mị ngước nhìn liền hiểu rõ suy nghĩ của người bên cạnh, thái hậu nghi ngờ nàng, phỏng chừng cũng hoài nghi mọi người trong hậu cung. Xem ra phiền phức của hoàng hậu rất lớn, không biết bây giờ ra sao rồi. Nếu đột nhiên chết như vậy, tất cả phi tần hậu cung cũng không có những ngày tháng yên lành. Nhìn động tác của thái hậu, cho dù không tìm ra được hung thủ, cũng phải tìm một người tới chịu tội, bồi tang theo cùng! " Yên tâm, hoàng đế sẽ xử lý." Ứng Thải Mị híp mắt, hoàng thượng đang muốn thu hồi lại quyền lực, hôm nay chính là thời cơ tốt, chuyện hoàng hậu nương nương đã khiến hắn giận dữ trên triều, phỏng chừng hắn đã thu hồi lại không ít thứ tốt. Nam nhân đối với quyền lực luôn theo đuổi vô tận, nhất là hoàng đế. Hoắc Cảnh Duệ khẳng định không cam lòng vì vẫn luôn bị bên ngoại đè nặng, năm năm nay yên lặng không tiếng động chậm rãi bố trí, đợi một thời điểm thích hợp để thu lưới tiêu diệt. Tình huống của hoàng hậu càng nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, thời gian thái hậu chạy tới thì đã có một chậu máu loãng mang ra từ Nhân Minh điện, nàng cả kinh, sắc mặt trắng bệch. May mà nàng đã từng đi qua những sóng to gió lớn những mười năm, lập tức phân phó ma ma gọi nô tài ở cạnh hoàng hậu ra, một bên để cho người của mình chiếu cố hoàng hậu, một bên mời thái y. " Hồi thái hậu, nước trà điểm tâm trước khi hoàng hậu nương nương dùng đã kiểm tra rất nghiêm ngặt, đều dựa theo quy củ ở nội vụ phủ, không có dị thường." Thái y nhanh nhẹn kiểm tra một lần, rất nhanh hồi bẩm thái hậu. Một vị thái y khác bắt mạch cho hoàng hậu, chân mày nhíu lại căng thẳng: " Bẩm thái hậu, hoàng hậu nương nương hẳn là ăn vật đại bổ nào đó, đúng lúc quỳ thủy tới, hư không khỏi bổ, lúc này máu lưu thông không ngừng." Một trận người ngã ngựa, thái y lui xuống bốc thuốc, máu dưới thân hoàng hậu chậm rãi dừng lại, xem như bảo vệ được một mạng, các nô tài bên người thở phào nhẹ nhõm. Nếu chủ tử gặp chuyện xấu, bọn họ cũng không thể sống xót. Thái hậu vỗ mạnh xuống mặt bàn, vẻ mặt phẫn hận. Hậu cung luôn có người của nàng nhìn chằm chằm, sao lại xảy ra chuyện như vậy? Nàng không tin, thức ăn của hoàng hậu đều kiểm tra nghiêm ngặt. Mặc dù không có độc, lại không thể lúc quỳ thủy tới lại ăn đồ quá bổ, nếu không có người giở trò xấu, thì chính là có người sơ xuất. " Người tới, đem những nô tài của Nhân Minh điện mang xuống, để nội vụ phủ đưa người mới tới!" Thái hậu giận không thể nghỉ ngơi, bị ma ma bên người khuyên ngăn. " Chủ tử, hoàng hậu nương nương đã quen dùng những người này, nếu đưa đi hết, ai sẽ chiếu cố hoàng hậu nương nương? Tạm thời nên để cho bọn họ lập công chuộc tội." " Cũng tốt." Thái hậu chỉ để hai cung nữ thiếp thân hầu hạ hoàng hậu, những người còn lại đem xuống. Hoàng đế khoan thai tới chậm, Nhân Minh điện rất im ắng. Thái hậu không vui ngồi ở chủ tọa, nàng hiểu rõ hoàng đế chính sự nặng nề, khẳng định không có thời gian bận tâm phi tần hậu cung. Thế nhưng dù thế nào hoàng hậu cũng là mẫu nghi thiên hạ, xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoắc Cảnh Duệ qua đây nhìn một cái cũng không có cơ hội sao? " Thái hậu, hoàng hậu bây giờ ra sao?" Biểu tình của hoàng đế thay đổi, có thêm mấy phần thân thiết, trên tay còn dính chu sa vẫn chưa rửa sạch thì đã chạy tới, thái hậu mới hòa hoãn lại. Hoàn hảo, xem như hoàng đế vẫn quan tâm tới hoàng hậu. " Cuối cùng cũng giữ được một mạng, hoàng thượng yên tâm." Thái hậu phất tay một cái, để hoàng đế vào xem hoàng hậu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hoàng hậu trắng bệch, hơi thở mong manh, nằm trên giường, cũng không biết có thể làm cho hoàng đế thương tiếc hay không. Ma ma bên người lại bước vào, nói nhỏ ở bên tai thái hậu. Thái hậu sửng sốt, không khỏi nhíu mày. Hoàng đế vừa ở chỗ của Uyển Như? Hoàng hậu gặp chuyện không may, Uyển Như cũng phải biết, thế nhưng lại giữ hoàng đế không thả, lúc này mới để hoàng đế khoan thai tới chậm... Thái hậu nghiến răng nghiến lợi, nàng còn tưởng rằng Uyển Như hiểu chuyện, xem ra người nhẹ mẹ đẻ thực sự mỗi đời không giống nhau, mỗi một người đều không thể bớt lo! Tranh sủng? Vậy cũng phải xem thời điểm! Nếu như các ngự sử ở tiền điện biết, Uyển Như sẽ chịu không nổi, còn sẽ buộc hoàng đế giáng phân vị? Hoàng hậu bệnh nặng không vội vàng đến quan tâm, lại bá chiếm hoàng đế, hậu cung sao có thể dung? " Chủ tử khoan thai giải sầu, Uyển chủ tử sợ là không biết. Hoàng hậu gặp chuyện không may đã quá canh ba, tối nay hoàng đế tuyên triệu nàng thị tẩm, sợ là ngủ quá sâu, không thể biết chuyện." Ma ma bên người thấp giọng khuyên, chỉ lo thái hậu tức giận hại thân thể. Đều là người nhà mẹ đẻ, cho dù thái hậu tức giận, cũng phải bảo vệ, không thể ném đi thể diện được! " Hay cho một Uyển Như, đại cung nữ bên người nàng là phế vật sao?" Chỉ là một sung viện, canh ba còn không đi ra hầu hạ, lại muốn ngủ bên cạnh hoàng đế tới tận sáng? Đây rõ ràng hoàng hậu mới có tư cách có, Uyển Như muốn làm phản sao? Rõ ràng thái hậu đã an bài một cung nữ nhu thuận hiểu chuyện bên cạnh Uyển Như, chỉ sợ nàng sẽ làm ra chuyện sai trái. Ai biết người là tốt, nhưng đặt bên người lại không dùng được! Ma ma bất đắc dĩ, nhưng vẫn bẩm báo sự thật: " Chủ tử, nghe nói cung nữ kia bị nhiễm phong hàn ngày hôm trước, đang dưỡng bệnh ở hậu viện, sợ là không có cơ hội chỉ điểm Uyển sung viện." Thái hậu nhíu mày, sớm không bệnh trễ không bệnh, lại bệnh ngay lúc này! Mới có một người còn không đủ, phải an bài thật nhiều mới có thể nhìn chằm chằm. Bằng không mỗi ngày đều như thế này, nàng làm sao có thể ngủ được? Thái hậu bên này còn chưa hết buồn, thái y đã tới cầu kiến. Nàng lo lắng cho thân thể của hoàng hậu, vội vã cho người gọi thái y vào: " Tần thái y, thân thể của hoàng hậu không đáng lo đi?" Máu rất nhanh liền dừng lại, thái hậu thở phào nhẹ nhõm rất nhiều, cũng có chút bận tâm. Chảy nhiều máu như vậy, hoàng hậu sợ là sẽ suy yếu một khoảng thời gian. Cho dù giải trừ cấm túc, cũng không thể hầu hạ hoàng thượng. Thái y lộ vẻ mặt khó xử, mờ mịt nói: " Hồi thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương cũng ngưng chảy máu, thân thể cũng yếu hơn. Canh đại bổ kia còn có cho thêm thuốc lưu thông máu. Hoàng hậu nương nương sau này sợ rằng sẽ khó có con nối dõi. Sắc mặt thái hậu trắng bệch, suýt chút nữa té xỉu. Khó có con nối dõi? Từ trước đến nay, thái y nói mười phần thì có năm phần đúng, rất sợ quý nhân trong cung trách tội xuống, cho nên nói tránh. Bây giờ con nối dõi gian nan, sợ là hoàng hậu sẽ không sinh được con nữa! Thái hậu thật không nghĩ tới, uống lầm một chén canh đại bổ đã làm cho hoàng hậu mất đi tư cách làm mẫu thân? " Sao có thể..." Được ma ma thiếp thân đỡ lấy, thái hậu gấp gáp hỏi: " Tần thái y, chẳng lẽ không còn cách nào khác hay sao?" Hoàng hậu vô tử, hoàng đế nhìn tình nghĩa phu thê thời thiếu niên mà bảo hộ nàng, triều thần tuyệt đối không đáp ứng! Thái hậu bị bẻ gãy một cánh tay, sao có thể không lo lắng? Tần thái y cũng không thể tránh được, nếu không phải tình thế nghiêm trọng, hắn cũng sẽ không đưa cổ mạo hiểm bẩm báo với thái hậu, chỉ sợ hoàng đế trách tội xuống, mình và người nhà sẽ nguy hiểm. " Thái hậu nương nương, tuy câu nói này của thần bất kính, hoàng hậu nương nương giữ được tính mạng, đã là chuyện không dễ dàng." Thái hậu hiểu ý tứ của hắn, hoàng hậu giữ được tính mạng, dù cho không thể tiếp tục làm hoàng hậu, cũng có thể làm hoàng quý phi. Có nàng ở hậu cung, hoàng hậu tuyệt đối sẽ không chịu bất cứ ủy khuất nào. Chỉ là, hoàng hậu vào cung vinh quang, năm năm sau bị rơi xuống làm hoàng quý phi, chất nữ kiêu ngạo của nàng có thể chấp nhận được sao? Mặc dù làm hoàng quý phi, lại cả đời không con, chờ chất nữ già, trừ phi nhận nuôi con của một phi tần phân vị thấp. Nhưng không phải thân sinh, thế nào cũng nuôi không quen, không chừng kết quả lại khiến cho người khác được lợi.... Thái hậu thở thật dài, trên trán bắt đầu nghiêm nghị: " Tần thái y, ngươi ăn ngay nói thật, chỉ một bát canh bổ nho nhỏ, sao có thể làm thân thể hoàng hậu thành như vậy được?" Tần thái y quỳ trên mặt đất, liền hiểu rằng nói hai ba câu cũng không thể trấn an vị thái hậu đã làm chủ hậu cung mười năm: " Đúng là một chén canh bổ không có hại gì, chỉ là năm năm nay hoàng hậu ăn quá nhiều đơn tử tán. Thuốc này thỉnh thoảng ăn không hại, dược có ba phần độc, vừa rồi xuất huyết nhiều, cho nên mới khiến cho thân thể hoàng hậu suy nhược." Hắn bắt mạch rất lâu mới nhìn ra, cũng không dám nói rõ, chỉ sợ hoàng hậu tỉnh lại sẽ trách tội. Tử tán là do một vị lão thái y trong cung chế ra, thái y viện không có ghi chép, ai nghĩ đến hoàng hậu đã lén dùng nhiều năm như vậy? Hiển nhiên vào cung năm năm không mang thai, làm cho hoàng hậu sốt ruột. Vẻ mặt thái hậu khiếp sợ, phương thuốc tử tán trước kia nàng đã hủy rồi, duy nhất chỉ có trên tay mình. Năm đó chính nàng dựa vào tử tán mới mang long thai. Chất nữ vào cung, thái hậu liền đem phần đại lễ này cho hoàng hậu. Không ngờ bây giờ, lại khiến cho hoàng hậu không thể có con nối dõi? * Bất diệc nhạc hồ: diễn tả tình thế, tình hình phát triển đến tình trạng cao nhất | quá mức; cực độ; phi thường...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương