Hoàng Tộc

Quyển 1 - Chương 68: Bộ dạng như vậy làm sao có thể bình phán?



Nàng ngẩng đầu lên nhìn Vô Tấn, ánh mắt sâu sắc, Vô Tấn định trốn tránh, chiếc mũ rộng vành che khuất khuôn mặt nhưng sau đó hắn bỗng nhiên không muóon trốn tránh nữa mở chiếc mũ ra sau đó nhìn về phía Cửu Thiên, Cửu Thiên đã hiểu ánh mắt của hắn đây là một loại bất mãn, hắn đối với việc mình dò xét hắn tỏ vẻ bất mãn, tự ái.

Cửu Thiên nở ra nụ cười, phảng phất nói cho Vô Tấn biết nàng không để ý chỉ là hiếu kỳ vì sao hắn ăn mặc như vậy mà thôi.

Nét vui vẻ trên mặt của Cửu Thiên đã xua tan đi sự ngượng ngùng của Vô Tấn, hắn liền mở miệng:

- Cả ngày không có việc gì làm chút chuyện làm ăn.

Cửu Thiên tựa hồ như không nghe thấy lời giải thích của hắn, cách ăn mặc của Vô Tấn làm nàng nhớ tới một đội Lao Sơn đạo sĩ hồi xưa, cũng mang độc luân xa đem mũ rộng vành trên người chỉ mặc áo ngắn mang theo lương thực và rau quả đi cuối cùng là một tiểu đạo sĩ dáng người xiêu vẹo cuối cùng xe lật ra gạo trên xe vung đầy đất tiểu đạo sĩ kia sợ hãi la khóc lên, tiểu đạo sĩ đó liệu có phải là Vô Tấn khi còn bé không đây? Hì hì lớn lên có vẻ rất giống nhau.

Nghĩ vậy Cửu Thiên liền nở nụ cười:

- Huynh càng ngày càng giống đạo sĩ rồi huynh trước kia từng đẩy qua xe này sao, ở Lao Sơn từng làm tiểu đạo sĩ sao?

- Lúc còn là tiểu đạo sĩ ta đã phụ giúp đưa lương thực sau đó hoàn tục không ngờ thuật xuyên tường không linh nghiệm đành phải bán đồ ăn mà mưu sinh.

Trong lòng Vô Tấn cũng dễ thở hơn, hắn không còn lo lắng chuyện của giả tiểu tử Triệu Thắng Nam kia nữa, nhìn bộ dáng của Cửu Thiên thì đã không còn hiểu lầm, nàng không để vấn đề đó trong lòng nữa.

Hắn lại gãi đầu nhìn quyển sách trên tay của tiểu nha hoàn rồi nói:

- Để sách lên xe, ta giúp cô nương một đoạn đường.

- Không cần đâu.

Cửu Thiên cười cười dừng lại bên cạnh một chiếc xe ngựa:

- Ta đã kêu một chiếc xe ngựa không cần làm phiền huynh.

Bộ dáng tươi cười của Cửu Thiên vô cùng thân thiết, kỳ thật nàng cũng biết rõ ngọn nguồn chuyện của Triệu Thắng Nam, hóa ra vũ nhục là chuyện đó, làm cho người ta hiểu lầm khiến cho nàng không biết phải khóc hay cười.

Nàng thấy Vô Tấn vội vàng hấp tấp muốn đi ngay lập tức, lại còn sĩ diện muốn đưa mình một đoạn đường, dáng vẻ này rất đáng yêu bỗng nhiên nàng nổi lên một lòng nghịch ngợm, để cho cữu cữu nhìn thấy hắn không biết hắn sẽ thế nào.

- nếu không để cữu cữu ta giúp huynh một chút.

Cửu Thiên quay đầu lại vừa cười vừa kêu:

- Cữu cữu, đi ra một đây một chút được không?

- Không cần, không cần ta đi trước.

Vô Tấn lúc này vô cùng khó xử ,hắn sợ rằng Nghiêm thúc sau khi đi ra sẽ vạch trần hắn, hắn lập tức hấp tấp mang độc xa luân rời đi, vì quá bối rối độc xa luân thiếu chút nữa bị đổ, Cửu Thiên thấy dáng vẻ chật vật của hắn thì che miệng phì cười gọi hắn lại:

- Vô Tấn.

Còn có chuyên gì?

Vô Tấn quay đầu lo lắng nhìn nàng lại nhìn vào tiệm sách sợ rằng Nghiêm thúc đi ra, giống như một con gấu con.

Cửu Thiên thấy hắn bối rối đáng yêu như vậy thì cười khanh khách, sau nửa ngày nàng mới nhịn cười mà nói với hắn:

- Ngày đó ta hiểu lầm huynh ta nói là chuyện của Triệu cô nương.

Vô Tấn gãi gãi đầu:

- Không có gì ta không để trong lòng cái tên giả tiểu tử đó ta không thể trêu vào... không được ta đi đây.

Hắn đã nhìn thấy thân ảnh của Nghiêm thúc rồi, đang đi ra ngoài này hắn sợ hãi tới mức đẩy độc xa luân nhanh chóng chạy đi như điện chớp.

- Cửu Thiên chuyện gì vậy?

Nghiêm Ngọc Thư đi ra thấy Cửu Thiên che miệng cười thì kỳ quái hỏi:

- Làm gì mà cười như vậy vừa rồi con nói chuyện với ai?

- Cữu cữu không có chuyện gì con chỉ thấy một chuyện đáng cười mà thôi.

Cửu Thiên cũng lên xe ngựa nàng nhịn không được nhìn lại bóng lưng của Vô Tấn, chỉ thấy hắn tiến vào một con hẻm nhỏ, con hẻm này là đường đưa tới học chính.

Cửu Thiên giờ mới hiểu được, hóa ra hắn tới học chính đưa đồ ăn, trong lòng nàng thầm vui mừng cái này thật là tốt, Vô Tấn cũng hiểu được chuyện tôn sư trọng đạo, hắn muốn thỉnh giáo học vấn chính là muốn cầu tiến rồi.

....

Vô Tấn đẩy độc xa luân tiến vào phủ học chính, Triệu Tiểu Tung đã chờ hắn ở bên trong, bên cạnh còn có người ngoài hai người không tiện nói chuyện, chỉ đưa mắt nhìn nhau, Triệu Tiểu Trung dẫn hắn vào phòng bếp rồi nói:

- Từ từ một chút.

Vô Tấn đẩy xe, dò xét học chính phủ, đây là khu làm việc của hạ nhân và đầu bếp, tường trắng ngói đen vẫn mang theo một vài vẻ lịch sự tao nhã, cho thấy chủ nhân cũng có phẩm vị.

Vô Tấn đem thực phẩm đẩy vào trong nhà kho. Triệu Tiểu Trung liền phân phó cho một tên bộc phụ:

- Đi xới cơm đi, chuẩn bị đồ ăn nữa.

Bộc phụ vội vàng đi ra bên trong chỉ còn hai người bọn họ, Triệu Tiểu Trung thấp giọng nói:

- Vận khí của ngươi rất tốt, lập tức có cơ hội rồi, lão thái gia đang muốn ăn cháo hầm cách thủy.

Vô Tấn gật đầu, lấy bình sứ kín đáo đưa cho hắn, Triệu Tiểu Trung đem cửa sổ kéo ra, nhìn vào trong nhà bếp, Vô Tấn cũng nhìn thấy nồi cháo đang sôi ùng ục ở bên trong.

Hạ nhân trong bếp đều ở đó ăn cơm, vừa vặn không có người, Triệu Tiểu Trung quay đầu lại hỏi Vô Tấn:

- Bỏ bao nhiêu.

- Bỏ toàn bộ.

Động tác của Triệu Tiểu Trung rất nhanh nhẹn hắn nhanh chóng mở cái nút lọ, mở nắp nồi ra tay run lên đổ bình phấn vào bên trong kỳ thật Vô Tấn cũng không biết đây là gì, Hắc Mễ nói là ba đậu các loại, Triệu Tiểu Trung đem cái lọ cất kỹ dùng đũa quấy đều đặn lúc này ở bên ngoài bếp truyền ra từng tiếng bước chân Vô Tấn liền lách mình né tránh.

- Triệu ca nhi, lão gia đói bụng rồi, cháo chín chưa?

- Chín rồi, chín rồi.

Vô Tấn xuyên qua cửa sổ dán giấy nhìn thấy ở trong nhà bếp có một tiểu nha hoàn, Triệu Tiểu Trung đem cháo múc vào trong bát rồi nói:

- Tước Nhi tỷ, cháo này rất nóng, vừa vặn ta muốn tìm tam phu nhân báo cáo để ta mang giúp tỷ qua đó.

- Được lắm, ngươi quan tâm đến ta ta sẽ cho ngươi ăn kẹo.

- Ta không muốn ăn kẹo ta muốn ăn đào của Tước nhi tỷ tỷ.

- Đi chết đi ngươi muốn tìm cái chết sao?

Hai người liếc mắt đưa tình mà rời đi, Vô Tấn xoay người đã thấy bộc phụ kia mang cái chén cơm lớn tới, trên đó chất đầy rau quả đậu hũ, còn có một khối thịt kho tàu lớn, Vô Tấn cũng đói bụng hắn lấy chén cơm mà ăn, hương vị rất không tệ.

Ăn liên tiếp hai chén cơm lại uống mấy chén canh, đã nhìn thấy Trương Tiểu Trung cầm mấy khối bạc vụn đi tới đưa cho Vô Tấn:

- Đây là hai lượng bạc, là tiền thực phẩm của ngươi.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...