Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên
Chương 22: Lệ Tần
Edit: Bình cô cô
Beta: Thư Thục nghi
Nhưng mà vài ngày sau Bùi Thanh Thù liền phát hiện sự lo lắng của bản thân là dư thừa.
Người tên Phúc Quý này, thành thật, trung thành, không có tâm địa gian giảo, không bởi vì mình xuất thân từ Càn Nguyên điện mà kiêu ngạo. Đối đãi với Bùi Thanh Thù lễ độ cung kính, đối với các thái giám dưới quyền của mình rất khoan dung. Nhưng nếu ai phạm sai, hắn cũng tuyệt không nhân nhượng. Chẳng qua Phúc Quý tính tình tốt, sẽ không tự mình xử phạt thủ hạ, phần lớn là báo cho Tôn ma ma và hai người Ngọc Lan, Ngọc Tụ, cùng các nàng thương lượng cách xử trí.
Ngọc Lan ngầm nói với Bùi Thanh Thù, người Càn Nguyên điện đưa tới, nhìn thì giống như là cơ duyên xảo hợp [1], kỳ thật Lộc công công, hay nói cách khác là Hoàng đế đã để tâm tới. Bùi Thanh Thù tuổi còn quá nhỏ, nếu đưa tới tên kiêu ngạo ương ngạnh, chỉ sợ không áp chế được, Phúc Quý như thế lại tốt nhất. Có thể diện, dùng tốt, lại mưu tính được.
[1] Cơ duyên xảo hợp (机缘巧合): trùng hợp.
Đối với người thái giám từ ngự tiền tới này, phần lớn người trong Quỳnh Hoa cung đều kính hắn vài phần. Chỉ có hai người là ngoại lệ. Một là Thục phi, một người khác chính là Lệ Tần [2].
[2] Chữ ‘Lệ’ trong phong hào của vị này và chữ ‘Lệ’ trong phong hào của Lệ phi (mẫu thân của Thanh Thù) là hai chữ đồng âm nhưng khác nghĩa:
-
Chữ ‘Lệ’ của Lệ tần là 丽, có nghĩa là đẹp đẽ, mỹ lệ.
-
Chữ ‘Lệ’ của Lệ phi là 俪, có nghĩa là thành đôi, thành cặp; một nghĩa khác là tình nghĩa vợ chồng son sắt, gắn bó.
Thục phi thấy hắn không vừa mắt, bởi vì nàng không quen dùng thái giám, lại cảm thấy Hoàng đế đưa người tới hẳn là có ý gì đó. Ngày đó dẫu cho nàng đã được Lộc Khang An khuyên nhủ, nhưng trong lòng vẫn còn vướng mắc. Mấy ngày này nàng nhìn thấy Phúc Quý cũng coi như người vô hình, vẫn xem Ngọc Lan như là quản sự trong phòng của Bùi Thanh Thù.
Lệ Tần không thích Phúc Quý, ngược lại không phải vì bản thân không thích người tên Phúc Quý này. Mà là từ khi Phúc Quý đi vào Quỳnh Hoa cung, Lệ Tần đi tới nơi nào cũng nghe người ta nói vài câu hâm mộ Thục phi, nói nàng ấy bây giờ trai gái song toàn, hai đứa nhỏ đều được Hoàng đế thích. Chỉ cần vừa thấy Phúc Quý, Lệ Tần liền nhớ tới ngày ấy ở trong sân, Thục phi đã làm nhục nàng ta thế nào…
Hiện tại nàng ta thật sự hận Thục phi chết đi được, lúc trước rõ ràng nói muốn giúp nàng ta giành được sủng ái, cùng chống lại Định Phi. Nhưng không lâu sau liền coi nàng ta như đồ bỏ đi, không chỉ không giúp nàng ta bày mưu tính kế, hiện tại cũng không nói chuyện riêng với nàng ta nữa. Làm cho nàng ta ở trong cung tứ cố vô thân, đến người để nói chuyện cũng không có.
Lệ Tần không giống Tin Quý nhân ở cùng cung, dưới gối tốt xấu gì cũng còn có Công chúa. Tuy không được sủng, nhưng ngày qua ngày cũng có cái để hi vọng. Nàng ta hay tự chế giễu mình, tình hình trước mắt mình thật sự tối tăm như mực, một chút ánh sáng cũng không có. Đi đến nơi nào cũng cảm thấy không dám ngẩng đầu lên.
Thật ra Lệ Tần chất chứa oán hận với Thục phi đã lâu, đã sớm muốn cho nàng ấy biết tay một chút. Nhưng Thục phi là chủ vị nương nương của Quỳnh Hoa cung, tính tình lại bạo, mặc dù nỗi căm hờn trong lòng Lệ Tần lên tới cực điểm, cũng không biết làm sao mới có thể trị được Thục phi.
Nếu hạ độc, với năng lực hiện tại của nàng ta, có thể ăn no mặc ấm cũng không tệ rồi, ngay cả độc dược cũng không tới được tận tay. Nếu hãm hại… Lệ Tần lại sợ sẽ gây ra trận huyên náo không nhỏ, sẽ liên lụy đến toàn bộ Quỳnh Hoa cung, nói không chừng đến lúc đó chính nàng ta cũng sẽ bị liên lụy.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lệ Tần chỉ nghĩ đến một cái chiêu trò ngu ngốc — Thục phi không phải là đang dùng phòng bếp nhỏ sao? Thừa dịp thời điểm không có ai, nàng ta có thể cho người nhổ nước miếng vào đồ ăn của Thục phi. Dù cho Thục phi không biết, ác tâm của nàng ta vẫn được thỏa mãn rồi.
Kết quả là nha đầu của Lệ Tần vừa mới chăm chú nhìn cửa phòng bếp nhỏ thêm một chút, đã bị đại sư phụ phòng bếp xoay xoay cái muỗng đuổi đi.
Kế ấy không thành, Lệ Tần lại chuyển ánh mắt đến trên người Bùi Thanh Thù.
“Thập nhị Hoàng tử không phải được Thục phi yêu thương sao?” Bên cạnh ánh nến cháy lập lòe, gương mặt Lệ Tần một nửa ngoài sáng, một nửa trong tối, có chút vặn vẹo: “Ta phải khiến cho nàng ta nếm thử cảm giác bị cắt mất thịt trên người.”
Cung nữ bên người Lệ Tần - Tiểu Hồng nghe xong, không khỏi kinh hãi nói: “Nương nương, ngài muốn làm gì với Thập nhị điện hạ? Ngài đừng làm việc gì ngốc nghếch! Rốt cuộc người kia cũng là con vua! Nếu xảy ra chuyện gì, rất có khả năng sẽ rơi đầu……”
“Sợ cái gì, ngươi yên tâm, ta không có ngốc như vậy, chẳng qua là hù dọa nó thôi.” Lệ Tần hừ lạnh một tiếng, kéo kéo chiếc khăn trong tay, oán độc [3] mà nói: “Người trong cung đều nói ta không bằng Lệ Phi kia, nói ta chỉ được ba phần dung mạo của nàng ta, nếu không phải vậy cũng sẽ không bị Hoàng thượng vắng vẻ đến tận bây giờ, thật là tức chết ta! Mỗi lần nhìn thấy gương mặt của Thập nhị Hoàng tử, đều làm cho ta nhớ tới Lệ Phi âm hồn không tan kia!”
[3] Oán độc trong trường hợp này ý nói đến lời nói hàm chứa sự oán hận và độc địa.
Tiểu Hồng thấy dáng vẻ Lệ Tần hận đến nghiến răng nghiến lợi, sợ tới mức không dám nói thêm nữa, sợ oán khí của Lệ Tần thay vì dành cho người ta lại rơi xuống người mình.
Mặc dù ở chung một mái hiên, giờ này khắc này, Bùi Thanh Thù lại không hay biết gì về kế hoạch của Lệ Tần.
Từ khi Tứ Hoàng tử bắt đầu dạy hắn nhận mặt chữ và tập viết chữ, Bùi Thanh Thù tức khắc trở nên bận bịu. Biết chữ đối với hắn mà nói đương nhiên không có gì gọi là khó khăn, nhưng để viết được chữ to thì không dễ dàng chút nào. Bùi Thanh Thù chăm chú viết viết, liền cảm thấy cổ tay đau nhức, cổ đau, phía sau lưng cũng đau, cả người đều đau, phải đứng lên vận động chốc lát. Cho dù như vậy cũng chỉ mới hoàn thành được bài tập của Tứ Hoàng tử giao cho.
Thục phi thấy hắn cứ buồn bực ở trong phòng không chịu ra, liền tới đây nhìn hắn. Thấy hắn còn nhỏ như thế
mà đã cố gắng như vậy, Thục phi thật sự rất đau lòng.
Lúc mới bắt đầu nàng còn khuyên Bùi Thanh Thù đừng học đến mức quá mệt mỏi, còn chưa có chính thức vỡ lòng, học chơi chơi cũng được. Bùi Thanh Thù không chịu, nói Tứ Hoàng huynh rất kiên trì, cứ ba ngày đều đến đây. Nếu hắn không hoàn thành bài tập, Tứ Hoàng huynh sẽ không vui.
Thục phi nghe xong liền nói: “Sợ cái gì, Làm như Tứ Hoàng huynh của con
có thể ăn thịt người vậy! Chốc nữa mẫu phi sẽ tìm Vinh Quý phi nói chuyện, bảo nàng ấy nói chuyện với Tứ Hoàng tử, đừng nghiêm khắc với con như vậy.”
Bùi Thanh Thù vội vàng giữ chặt nàng: “Đừng, mẫu phi, người ngàn vạn lần đừng làm như vậy, Tứ Hoàng huynh sẽ rất thất vọng về con.”
“Con cũng không phải con của hắn, hắn thất vọng cái nỗi gì.” Thục phi hồ đồ, bản thân cũng không biết vừa rồi nói lung tung cái gì: “Tóm lại, thân thể con không tốt, cứ như vậy là sẽ chịu không nổi. Con nghe lời mẫu phi, về sau cứ viết chữ được một nén nhang là phải đi ra ngoài vận động chốc lát, không được liên tục ngồi ở trong phòng, có nghe hay không?”
Bùi Thanh Thù cảm thấy Thục phi cứ lải nhải, nhưng hắn biết Thục phi cũng là muốn tốt cho hắn, vì thế chỉ có thể gật đầu.
“Còn có cái này,” Thục phi nhìn về phía Tiểu Đức Tử và Tiểu Duyệt Tử ở bên cạnh hầu hạ bút mực,
“hai người các ngươi, nghe cho rõ lời bổn cung: nếu Thập nhị điện hạ
học quên thời gian, hai người các ngươi cần phải kịp thời nhắc nhở điện hạ nghỉ ngơi. Nếu Thập nhị điện hạ mệt, sinh bệnh, bổn cung sẽ hỏi tội các ngươi!”
Thục phi chỉ bày vẻ mặt ôn hòa với Bùi Thanh Thù, còn những lúc khác như đối với cung nhân không có địa vị như Tiểu Đức Tử và Tiểu Duyệt Tử thì không hoà nhã chút nào.
Hai tiểu thái giám nghe xong, vội vàng dập đầu thưa vâng, bảo đảm với Thục phi là mình sẽ nghe lời.
“Sau khi trời tối, không cần đọc chữ nữa. Tuổi con còn nhỏ, cẩn thận hại
đôi mắt.” Thục phi bổ sung từng thứ, “Dùng xong bữa tối, phải đi bộ vài vòng trong hậu viện Quỳnh Hoa cung. Đi bộ nhiều, tốt cho thân thể. Nếu bổn cung
rảnh rỗi
sẽ đi cùng con.”
Thời điểm Thục phi nói chuyện, Bùi Thanh Thù không ngừng gật gù. Khi Thục phi nói xong, đầu của hắn vẫn còn gật theo quán tính.
Thục phi bị hắn chọc cười, vừa bực mình vừa buồn cười mà giơ ngón trỏ, đẩy đẩy trên trán hắn: “Tiểu quỷ này, cũng không biết có nghe lọt được chữ nào không, thật là làm người ta lo lắng mà.”
Bùi Thanh Thù ngẩng đầu lên, nhìn nàng nhếch miệng cười.
- --
Chạng vạng tối ngày hôm sau, Bùi Thanh Thù
vừa muốn đi chính điện dùng bữa cùng Thục phi thì
thấy Ngọc Lan đỏ ửng mặt chạy lại đây, nhìn hắn truyền lời: “Điện hạ không cần phải đi chính điện, hôm nay ngài dùng bữa trong phòng chúng ta đi.”
Bùi Thanh Thù thuận miệng hỏi hai câu: “Sao vậy? Mẫu phi đâu?”
Ngọc Lan qua loa lấy lệ nói: “Thục phi nương nương có việc bận.”
Trong đầu Bùi Thanh Thù đã mơ hồ có suy đoán, nhưng hắn vẫn hỏi: “Chuyện gì thế?”
Ngọc Lan
liếc Ngọc Tụ, ấp a ấp úng mà nói: “Chính là… Chính là đi Càn Nguyên điện hầu giá.”
“Hầu giá? Chừng nào mẫu phi trở về?”
“Đêm nay nương nương
không trở lại.” Ngọc Tụ thấy đầu lưỡi Ngọc Lan dường như xoắn lại, dứt khoát nói giúp nàng: “Có lẽ đêm nay nương nương được thị tẩm.”
“Thị tẩm?” Bùi Thanh Thù có ý xấu, bày ra dáng vẻ mình chẳng biết gì cả, “Thị tẩm là cái gì?”
Ngọc Lan nghe vậy, hung hăng trừng mắt nhìn Ngọc Tụ: “Ai kêu ngươi lắm miệng, ngươi giải thích đi!”
Nói xong liền xoay người chạy.
Ngọc Tụ xấu hổ mà liếc nhìn vẻ mặt tò mò của Bùi Thanh Thù một cái: “Điện hạ ngài không đói bụng sao? Nô tỳ
đi truyền thiện...” nói xong cũng nhanh như chớp mà chạy ra ngoài.
Bùi Thanh Thù quay đầu, nhìn Tiểu Đức Tử bên cạnh, hỏi: “Ngươi biết không?”
Thật ra Tiểu Đức Tử biết thị tẩm là gì nhưng
hắn không biết điện hạ còn nhỏ như vậy, lời giải thích của mình có phù hợp hay không. Nếu nói bậy, lúc Thục phi nương nương trở về truy cứu còn thảm hơn.
Vì thế hắn đành phải nói dối: “Nô tài, nô tài cũng không rõ ràng lắm, chỉ đại khái hiểu được, là nương nương phải hầu Hoàng thượng đi ngủ.”
“À, như vậy ——” Bùi Thanh Thù học khẩu khí của tiểu hài tử, nói: “Phụ hoàng thật đúng là, lớn như vậy còn muốn mẫu phi hầu mới có thể ngủ.”
“Không phải như thế!” Tiểu Đức Tử sợ Bùi Thanh Thù hiểu lầm, tự cảm thấy lời mình nói hơi sai sai, vội vàng giải vây cho Hoàng đế: “Thị tẩm…… Không đơn giản chỉ là ngủ.”
“Còn phải làm gì?”
Tiểu Đức Tử nghĩ nghĩ, quyết định đẩy cái nồi lớn này ra ngoài, “Cái đó nô tài không rõ ràng lắm, chút nữa ngài hỏi người khác đi ạ.”
“Ừ, được rồi...” Bùi Thanh Thù đứng lên, thuận tay sửa sang những tờ giấy
đang lộn xộn trên bàn lại một chút, “Ngày mai Tứ Hoàng huynh tới, để ta hỏi huynh ấy.”
“Phụt...” tưởng tượng đến hình ảnh kia, Tiểu Đức Tử không nhịn được, cười phun.
Bùi Thanh Thù cũng nhịn cười từ thư phòng đi ra, lau tay, ăn cơm, sau đó dựa theo chỉ thị của Thục phi, tản bộ trong hoa viên ở hậu viện Quỳnh Hoa cung.
Ngự Hoa viên trong hoàng cung tuy lớn, nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện đến. Cho nên từ góc độ nhân tính mà suy xét, mười hai cung từ đông sang tây, mỗi tẩm cung nơi hậu phi cư trú đều có một cái hoa viên không lớn không nhỏ. Trong hoa viên trang bị ít nhất một cái đình, một tòa núi giả nhỏ.
Thục phi đã sớm ra lệnh cấm, không cho Bùi Thanh Thù leo núi, càng không cho hắn leo cây. Cho nên Bùi Thanh Thù chỉ có thể đảo vòng quanh sân, không có gì để chơi.
Nếu là ban ngày thì tốt, hắn còn có thể tổ chức cho nhóm tiểu cung nữ và tiểu thái giám cùng nhau chơi ném bao cát. Bọn hạ nhân đều cực rất biết điều, trước nay đều không để Bùi Thanh Thù thua một cách khó coi, nhưng cũng không cho hắn thắng được quá mức
rõ ràng. Cho nên mỗi lần chơi ném bao cát xong, Bùi Thanh Thù đều cảm thấy tâm tình mình cực kỳ
tốt.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, thời điểm tản bộ, Bùi Thanh Thù liền cùng người hầu bên cạnh mình tâm sự việc nhà, thuận tiện điều tra hộ khẩu, tìm hiểu lai lịch của bọn họ. Tôn ma ma và Ngọc Lan, Ngọc Tụ thì không cần nhiều lời, bọn họ sớm chiều ở chung, Bùi Thanh Thù đã rất hiểu các nàng. Hôm nay đối tượng để tìm hiểu chủ yếu
là Tiểu Đức Tử - người chia thức ăn rất hợp tâm ý hắn. Bùi Thanh Thù rất tò mò, làm sao có thể luyện ra bản lĩnh nhìn người đoán ý của Tiểu Đức Tử, liền hỏi hắn một ít chuyện quá khứ.
Tiểu Đức Tử mới vừa nói xong năm năm trước hắn tiến cung như thế nào, liền nghe Ngọc Lan ở bên cạnh nói: “Điện hạ, phía trước có người lại đây.”
Không đợi Bùi Thanh Thù mở miệng hỏi người đến là ai, liền nghe Tiểu Duyệt Tử cầm đèn lồng đi phía
trước nói: “Hình như là Lệ Tần nương nương…… Kỳ lạ, sao nàng ta đi có một mình?”
Beta: Thư Thục nghi
Nhưng mà vài ngày sau Bùi Thanh Thù liền phát hiện sự lo lắng của bản thân là dư thừa.
Người tên Phúc Quý này, thành thật, trung thành, không có tâm địa gian giảo, không bởi vì mình xuất thân từ Càn Nguyên điện mà kiêu ngạo. Đối đãi với Bùi Thanh Thù lễ độ cung kính, đối với các thái giám dưới quyền của mình rất khoan dung. Nhưng nếu ai phạm sai, hắn cũng tuyệt không nhân nhượng. Chẳng qua Phúc Quý tính tình tốt, sẽ không tự mình xử phạt thủ hạ, phần lớn là báo cho Tôn ma ma và hai người Ngọc Lan, Ngọc Tụ, cùng các nàng thương lượng cách xử trí.
Ngọc Lan ngầm nói với Bùi Thanh Thù, người Càn Nguyên điện đưa tới, nhìn thì giống như là cơ duyên xảo hợp [1], kỳ thật Lộc công công, hay nói cách khác là Hoàng đế đã để tâm tới. Bùi Thanh Thù tuổi còn quá nhỏ, nếu đưa tới tên kiêu ngạo ương ngạnh, chỉ sợ không áp chế được, Phúc Quý như thế lại tốt nhất. Có thể diện, dùng tốt, lại mưu tính được.
[1] Cơ duyên xảo hợp (机缘巧合): trùng hợp.
Đối với người thái giám từ ngự tiền tới này, phần lớn người trong Quỳnh Hoa cung đều kính hắn vài phần. Chỉ có hai người là ngoại lệ. Một là Thục phi, một người khác chính là Lệ Tần [2].
[2] Chữ ‘Lệ’ trong phong hào của vị này và chữ ‘Lệ’ trong phong hào của Lệ phi (mẫu thân của Thanh Thù) là hai chữ đồng âm nhưng khác nghĩa:
-
Chữ ‘Lệ’ của Lệ tần là 丽, có nghĩa là đẹp đẽ, mỹ lệ.
-
Chữ ‘Lệ’ của Lệ phi là 俪, có nghĩa là thành đôi, thành cặp; một nghĩa khác là tình nghĩa vợ chồng son sắt, gắn bó.
Thục phi thấy hắn không vừa mắt, bởi vì nàng không quen dùng thái giám, lại cảm thấy Hoàng đế đưa người tới hẳn là có ý gì đó. Ngày đó dẫu cho nàng đã được Lộc Khang An khuyên nhủ, nhưng trong lòng vẫn còn vướng mắc. Mấy ngày này nàng nhìn thấy Phúc Quý cũng coi như người vô hình, vẫn xem Ngọc Lan như là quản sự trong phòng của Bùi Thanh Thù.
Lệ Tần không thích Phúc Quý, ngược lại không phải vì bản thân không thích người tên Phúc Quý này. Mà là từ khi Phúc Quý đi vào Quỳnh Hoa cung, Lệ Tần đi tới nơi nào cũng nghe người ta nói vài câu hâm mộ Thục phi, nói nàng ấy bây giờ trai gái song toàn, hai đứa nhỏ đều được Hoàng đế thích. Chỉ cần vừa thấy Phúc Quý, Lệ Tần liền nhớ tới ngày ấy ở trong sân, Thục phi đã làm nhục nàng ta thế nào…
Hiện tại nàng ta thật sự hận Thục phi chết đi được, lúc trước rõ ràng nói muốn giúp nàng ta giành được sủng ái, cùng chống lại Định Phi. Nhưng không lâu sau liền coi nàng ta như đồ bỏ đi, không chỉ không giúp nàng ta bày mưu tính kế, hiện tại cũng không nói chuyện riêng với nàng ta nữa. Làm cho nàng ta ở trong cung tứ cố vô thân, đến người để nói chuyện cũng không có.
Lệ Tần không giống Tin Quý nhân ở cùng cung, dưới gối tốt xấu gì cũng còn có Công chúa. Tuy không được sủng, nhưng ngày qua ngày cũng có cái để hi vọng. Nàng ta hay tự chế giễu mình, tình hình trước mắt mình thật sự tối tăm như mực, một chút ánh sáng cũng không có. Đi đến nơi nào cũng cảm thấy không dám ngẩng đầu lên.
Thật ra Lệ Tần chất chứa oán hận với Thục phi đã lâu, đã sớm muốn cho nàng ấy biết tay một chút. Nhưng Thục phi là chủ vị nương nương của Quỳnh Hoa cung, tính tình lại bạo, mặc dù nỗi căm hờn trong lòng Lệ Tần lên tới cực điểm, cũng không biết làm sao mới có thể trị được Thục phi.
Nếu hạ độc, với năng lực hiện tại của nàng ta, có thể ăn no mặc ấm cũng không tệ rồi, ngay cả độc dược cũng không tới được tận tay. Nếu hãm hại… Lệ Tần lại sợ sẽ gây ra trận huyên náo không nhỏ, sẽ liên lụy đến toàn bộ Quỳnh Hoa cung, nói không chừng đến lúc đó chính nàng ta cũng sẽ bị liên lụy.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lệ Tần chỉ nghĩ đến một cái chiêu trò ngu ngốc — Thục phi không phải là đang dùng phòng bếp nhỏ sao? Thừa dịp thời điểm không có ai, nàng ta có thể cho người nhổ nước miếng vào đồ ăn của Thục phi. Dù cho Thục phi không biết, ác tâm của nàng ta vẫn được thỏa mãn rồi.
Kết quả là nha đầu của Lệ Tần vừa mới chăm chú nhìn cửa phòng bếp nhỏ thêm một chút, đã bị đại sư phụ phòng bếp xoay xoay cái muỗng đuổi đi.
Kế ấy không thành, Lệ Tần lại chuyển ánh mắt đến trên người Bùi Thanh Thù.
“Thập nhị Hoàng tử không phải được Thục phi yêu thương sao?” Bên cạnh ánh nến cháy lập lòe, gương mặt Lệ Tần một nửa ngoài sáng, một nửa trong tối, có chút vặn vẹo: “Ta phải khiến cho nàng ta nếm thử cảm giác bị cắt mất thịt trên người.”
Cung nữ bên người Lệ Tần - Tiểu Hồng nghe xong, không khỏi kinh hãi nói: “Nương nương, ngài muốn làm gì với Thập nhị điện hạ? Ngài đừng làm việc gì ngốc nghếch! Rốt cuộc người kia cũng là con vua! Nếu xảy ra chuyện gì, rất có khả năng sẽ rơi đầu……”
“Sợ cái gì, ngươi yên tâm, ta không có ngốc như vậy, chẳng qua là hù dọa nó thôi.” Lệ Tần hừ lạnh một tiếng, kéo kéo chiếc khăn trong tay, oán độc [3] mà nói: “Người trong cung đều nói ta không bằng Lệ Phi kia, nói ta chỉ được ba phần dung mạo của nàng ta, nếu không phải vậy cũng sẽ không bị Hoàng thượng vắng vẻ đến tận bây giờ, thật là tức chết ta! Mỗi lần nhìn thấy gương mặt của Thập nhị Hoàng tử, đều làm cho ta nhớ tới Lệ Phi âm hồn không tan kia!”
[3] Oán độc trong trường hợp này ý nói đến lời nói hàm chứa sự oán hận và độc địa.
Tiểu Hồng thấy dáng vẻ Lệ Tần hận đến nghiến răng nghiến lợi, sợ tới mức không dám nói thêm nữa, sợ oán khí của Lệ Tần thay vì dành cho người ta lại rơi xuống người mình.
Mặc dù ở chung một mái hiên, giờ này khắc này, Bùi Thanh Thù lại không hay biết gì về kế hoạch của Lệ Tần.
Từ khi Tứ Hoàng tử bắt đầu dạy hắn nhận mặt chữ và tập viết chữ, Bùi Thanh Thù tức khắc trở nên bận bịu. Biết chữ đối với hắn mà nói đương nhiên không có gì gọi là khó khăn, nhưng để viết được chữ to thì không dễ dàng chút nào. Bùi Thanh Thù chăm chú viết viết, liền cảm thấy cổ tay đau nhức, cổ đau, phía sau lưng cũng đau, cả người đều đau, phải đứng lên vận động chốc lát. Cho dù như vậy cũng chỉ mới hoàn thành được bài tập của Tứ Hoàng tử giao cho.
Thục phi thấy hắn cứ buồn bực ở trong phòng không chịu ra, liền tới đây nhìn hắn. Thấy hắn còn nhỏ như thế
mà đã cố gắng như vậy, Thục phi thật sự rất đau lòng.
Lúc mới bắt đầu nàng còn khuyên Bùi Thanh Thù đừng học đến mức quá mệt mỏi, còn chưa có chính thức vỡ lòng, học chơi chơi cũng được. Bùi Thanh Thù không chịu, nói Tứ Hoàng huynh rất kiên trì, cứ ba ngày đều đến đây. Nếu hắn không hoàn thành bài tập, Tứ Hoàng huynh sẽ không vui.
Thục phi nghe xong liền nói: “Sợ cái gì, Làm như Tứ Hoàng huynh của con
có thể ăn thịt người vậy! Chốc nữa mẫu phi sẽ tìm Vinh Quý phi nói chuyện, bảo nàng ấy nói chuyện với Tứ Hoàng tử, đừng nghiêm khắc với con như vậy.”
Bùi Thanh Thù vội vàng giữ chặt nàng: “Đừng, mẫu phi, người ngàn vạn lần đừng làm như vậy, Tứ Hoàng huynh sẽ rất thất vọng về con.”
“Con cũng không phải con của hắn, hắn thất vọng cái nỗi gì.” Thục phi hồ đồ, bản thân cũng không biết vừa rồi nói lung tung cái gì: “Tóm lại, thân thể con không tốt, cứ như vậy là sẽ chịu không nổi. Con nghe lời mẫu phi, về sau cứ viết chữ được một nén nhang là phải đi ra ngoài vận động chốc lát, không được liên tục ngồi ở trong phòng, có nghe hay không?”
Bùi Thanh Thù cảm thấy Thục phi cứ lải nhải, nhưng hắn biết Thục phi cũng là muốn tốt cho hắn, vì thế chỉ có thể gật đầu.
“Còn có cái này,” Thục phi nhìn về phía Tiểu Đức Tử và Tiểu Duyệt Tử ở bên cạnh hầu hạ bút mực,
“hai người các ngươi, nghe cho rõ lời bổn cung: nếu Thập nhị điện hạ
học quên thời gian, hai người các ngươi cần phải kịp thời nhắc nhở điện hạ nghỉ ngơi. Nếu Thập nhị điện hạ mệt, sinh bệnh, bổn cung sẽ hỏi tội các ngươi!”
Thục phi chỉ bày vẻ mặt ôn hòa với Bùi Thanh Thù, còn những lúc khác như đối với cung nhân không có địa vị như Tiểu Đức Tử và Tiểu Duyệt Tử thì không hoà nhã chút nào.
Hai tiểu thái giám nghe xong, vội vàng dập đầu thưa vâng, bảo đảm với Thục phi là mình sẽ nghe lời.
“Sau khi trời tối, không cần đọc chữ nữa. Tuổi con còn nhỏ, cẩn thận hại
đôi mắt.” Thục phi bổ sung từng thứ, “Dùng xong bữa tối, phải đi bộ vài vòng trong hậu viện Quỳnh Hoa cung. Đi bộ nhiều, tốt cho thân thể. Nếu bổn cung
rảnh rỗi
sẽ đi cùng con.”
Thời điểm Thục phi nói chuyện, Bùi Thanh Thù không ngừng gật gù. Khi Thục phi nói xong, đầu của hắn vẫn còn gật theo quán tính.
Thục phi bị hắn chọc cười, vừa bực mình vừa buồn cười mà giơ ngón trỏ, đẩy đẩy trên trán hắn: “Tiểu quỷ này, cũng không biết có nghe lọt được chữ nào không, thật là làm người ta lo lắng mà.”
Bùi Thanh Thù ngẩng đầu lên, nhìn nàng nhếch miệng cười.
- --
Chạng vạng tối ngày hôm sau, Bùi Thanh Thù
vừa muốn đi chính điện dùng bữa cùng Thục phi thì
thấy Ngọc Lan đỏ ửng mặt chạy lại đây, nhìn hắn truyền lời: “Điện hạ không cần phải đi chính điện, hôm nay ngài dùng bữa trong phòng chúng ta đi.”
Bùi Thanh Thù thuận miệng hỏi hai câu: “Sao vậy? Mẫu phi đâu?”
Ngọc Lan qua loa lấy lệ nói: “Thục phi nương nương có việc bận.”
Trong đầu Bùi Thanh Thù đã mơ hồ có suy đoán, nhưng hắn vẫn hỏi: “Chuyện gì thế?”
Ngọc Lan
liếc Ngọc Tụ, ấp a ấp úng mà nói: “Chính là… Chính là đi Càn Nguyên điện hầu giá.”
“Hầu giá? Chừng nào mẫu phi trở về?”
“Đêm nay nương nương
không trở lại.” Ngọc Tụ thấy đầu lưỡi Ngọc Lan dường như xoắn lại, dứt khoát nói giúp nàng: “Có lẽ đêm nay nương nương được thị tẩm.”
“Thị tẩm?” Bùi Thanh Thù có ý xấu, bày ra dáng vẻ mình chẳng biết gì cả, “Thị tẩm là cái gì?”
Ngọc Lan nghe vậy, hung hăng trừng mắt nhìn Ngọc Tụ: “Ai kêu ngươi lắm miệng, ngươi giải thích đi!”
Nói xong liền xoay người chạy.
Ngọc Tụ xấu hổ mà liếc nhìn vẻ mặt tò mò của Bùi Thanh Thù một cái: “Điện hạ ngài không đói bụng sao? Nô tỳ
đi truyền thiện...” nói xong cũng nhanh như chớp mà chạy ra ngoài.
Bùi Thanh Thù quay đầu, nhìn Tiểu Đức Tử bên cạnh, hỏi: “Ngươi biết không?”
Thật ra Tiểu Đức Tử biết thị tẩm là gì nhưng
hắn không biết điện hạ còn nhỏ như vậy, lời giải thích của mình có phù hợp hay không. Nếu nói bậy, lúc Thục phi nương nương trở về truy cứu còn thảm hơn.
Vì thế hắn đành phải nói dối: “Nô tài, nô tài cũng không rõ ràng lắm, chỉ đại khái hiểu được, là nương nương phải hầu Hoàng thượng đi ngủ.”
“À, như vậy ——” Bùi Thanh Thù học khẩu khí của tiểu hài tử, nói: “Phụ hoàng thật đúng là, lớn như vậy còn muốn mẫu phi hầu mới có thể ngủ.”
“Không phải như thế!” Tiểu Đức Tử sợ Bùi Thanh Thù hiểu lầm, tự cảm thấy lời mình nói hơi sai sai, vội vàng giải vây cho Hoàng đế: “Thị tẩm…… Không đơn giản chỉ là ngủ.”
“Còn phải làm gì?”
Tiểu Đức Tử nghĩ nghĩ, quyết định đẩy cái nồi lớn này ra ngoài, “Cái đó nô tài không rõ ràng lắm, chút nữa ngài hỏi người khác đi ạ.”
“Ừ, được rồi...” Bùi Thanh Thù đứng lên, thuận tay sửa sang những tờ giấy
đang lộn xộn trên bàn lại một chút, “Ngày mai Tứ Hoàng huynh tới, để ta hỏi huynh ấy.”
“Phụt...” tưởng tượng đến hình ảnh kia, Tiểu Đức Tử không nhịn được, cười phun.
Bùi Thanh Thù cũng nhịn cười từ thư phòng đi ra, lau tay, ăn cơm, sau đó dựa theo chỉ thị của Thục phi, tản bộ trong hoa viên ở hậu viện Quỳnh Hoa cung.
Ngự Hoa viên trong hoàng cung tuy lớn, nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện đến. Cho nên từ góc độ nhân tính mà suy xét, mười hai cung từ đông sang tây, mỗi tẩm cung nơi hậu phi cư trú đều có một cái hoa viên không lớn không nhỏ. Trong hoa viên trang bị ít nhất một cái đình, một tòa núi giả nhỏ.
Thục phi đã sớm ra lệnh cấm, không cho Bùi Thanh Thù leo núi, càng không cho hắn leo cây. Cho nên Bùi Thanh Thù chỉ có thể đảo vòng quanh sân, không có gì để chơi.
Nếu là ban ngày thì tốt, hắn còn có thể tổ chức cho nhóm tiểu cung nữ và tiểu thái giám cùng nhau chơi ném bao cát. Bọn hạ nhân đều cực rất biết điều, trước nay đều không để Bùi Thanh Thù thua một cách khó coi, nhưng cũng không cho hắn thắng được quá mức
rõ ràng. Cho nên mỗi lần chơi ném bao cát xong, Bùi Thanh Thù đều cảm thấy tâm tình mình cực kỳ
tốt.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, thời điểm tản bộ, Bùi Thanh Thù liền cùng người hầu bên cạnh mình tâm sự việc nhà, thuận tiện điều tra hộ khẩu, tìm hiểu lai lịch của bọn họ. Tôn ma ma và Ngọc Lan, Ngọc Tụ thì không cần nhiều lời, bọn họ sớm chiều ở chung, Bùi Thanh Thù đã rất hiểu các nàng. Hôm nay đối tượng để tìm hiểu chủ yếu
là Tiểu Đức Tử - người chia thức ăn rất hợp tâm ý hắn. Bùi Thanh Thù rất tò mò, làm sao có thể luyện ra bản lĩnh nhìn người đoán ý của Tiểu Đức Tử, liền hỏi hắn một ít chuyện quá khứ.
Tiểu Đức Tử mới vừa nói xong năm năm trước hắn tiến cung như thế nào, liền nghe Ngọc Lan ở bên cạnh nói: “Điện hạ, phía trước có người lại đây.”
Không đợi Bùi Thanh Thù mở miệng hỏi người đến là ai, liền nghe Tiểu Duyệt Tử cầm đèn lồng đi phía
trước nói: “Hình như là Lệ Tần nương nương…… Kỳ lạ, sao nàng ta đi có một mình?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương