Hoàng Tử Yêu Nghiệt
Chương 53
Đám người ngây ngốc nhìn Lãnh Thiên Minh. Lãnh Thiên Minh nói tiếp: “Mọi người nhìn xem, đây là một cái lò, nó không chỉ có thể giải quyết vấn đề lạnh giá của thành Kim An chúng ta, khiến cho người dân không bị chết cóng nữa mà còn giúp chúng ta kiếm được rất nhiều tiền”. “Hả, đây là thứ gì?” “Thất hoàng tử không bị điên đó chứ?” Đám người khó hiểu nhìn Lãnh Thiên Minh. Lãnh Thiên Minh cũng không quan tâm, hắn cười nói: “Mọi người nhìn ta này”. Chỉ thấy Lãnh Thiên Minh lấy ra một ít cỏ khô, rơm củi và than đã chuẩn bị từ trước, hắn bắt đầu châm lửa trong lò, ban đầu ai cũng lo rằng khói sẽ bay nghi ngút, nhưng đến cuối cùng bọn họ lại kinh ngạc phát hiện ra rằng khói bay lên theo đường ống đó… Khi than bắt đầu cháy trong lò, nhiệt độ trong đại sảnh bắt đầu tăng nhanh, bởi vì thời tiết ở đây lạnh giá nên mọi người mặc rất dày, nhưng khi lửa trong bếp lò càng lúc càng cháy mạnh mẽ thì Trình Khai Sơn là người đầu tiên không chịu được. “Thất hoàng tử, đây là thứ gì vậy, sao nóng thế?” Trình Khai Sơn vừa nói vừa cởi áo. Còn tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn vào cái lò, Tân Cửu là người phản ứng đầu tiên, ông ta kích động nhìn vào Lãnh Thiên Minh, nói: “Thất hoàng tử, thần hiểu rồi, ngài muốn dùng cái lò này để sưởi ấm, để không ai bị chết cóng trong mùa đông khắc nghiệt nữa”. Lãnh Thiên Minh mỉm cười, gật đầu. Tân Cửu lo lắng nói: “Nhưng chế tạo bếp lò cần một lượng lớn thép, mặc dù chúng ta không thiếu sắt, nhưng không có nhiều tiền để hỗ trợ, hơn nữa bếp lò này giá như nào? E là cả thành Kim An, chẳng mấy người mua nổi”. Lãnh Thiên Minh mỉm cười: “Bếp lò này không cần mua, mỗi hộ gia đình trong thành Kim An của ta đều được miễn phí sử dụng”. “Hả? Vậy phải tốn bao nhiêu tiền? Ngân quỹ thành Kim An không đủ hỗ trợ đâu”. “Tân đại nhân yên tâm, trước tiên, núi Tuyết Long có lượng thép và than dùng không hết, chúng ta phát theo số lượng gia đình trong thành là được, đã có bản mẫu bếp lò, chỉ cần tiến hành sản suất hàng loạt, còn về tiền bạc, thì sẽ bán bếp lò lấy tiền, đương nhiên không phải bán cho người của chúng ta, mà bán cho thành trì khác”. Cả phương bắc lẫn Trung Nguyên, một khi mùa đông tới, không mấy ai chịu nổi giá rét, các thành khác mặc dù không lạnh bằng Kim An, nhưng số người bị cóng chết mỗi năm tuyệt đối không nhỏ. Tân Cửu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Dù vậy, bếp lò này tuy mới, nhưng có thể bị mô phỏng, một khi bọn họ biết cách chế tạo, chúng ta làm sao bán được nữa?” Lãnh Thiên Minh bật cười: “Mô phỏng càng nhiều càng tốt, thứ nhất, chế tạo cần phải có thép, vậy chúng ta sẽ bán được thép, thứ hai, tiền chúng ta kiếm không phải tiền bán bếp lò, mà là bán than, chỉ cần dùng đến bếp lò, vậy than của chúng ta có thể bán ra không ngừng, phải biết rằng phương bắc chẳng có mấy núi khoáng sản, vậy nên núi khoáng sản của chúng ta, chính là những núi vàng núi bạc”. Tân Cửu đã hiểu ra, ông ta vỗ đùi bốp một cái. “Thất hoàng tử…đúng là thần kỳ, ngài đã biến gỗ mục thành tài vật, ha ha ha”. Cả núi Tuyết Long bắt đầu trở nên nhộn nhịp, những lò nung được dựng lên, hàng vạn người dân bộ tộc Hắc Thạch, cộng thêm 2000 cận vệ của Lãnh Thiên Minh, tất cả đều tham gia khai khoáng, luyện thép, chế tạo bếp lò.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương