Hoàng Tử Yêu Nghiệt
Chương 57
Tiểu Lan mở lời trước. “Thất hoàng tử, hôm này là một ngày quan trọng, nô tỳ đã cho người chuẩn bị rượu, tối nay chúng ta uống thật thống khoái nhé!” “Ngày quan trọng? Ngày quan trọng gì?” Tiểu Lan mỉm cười: “Sao ngài lại quên chứ, hôm nay là sinh thần của ngài”. “Hả? Sinh thần của ta?” Lãnh Thiên Minh nào biết sinh thần của hắn, nhưng nghe Tiểu Lan nói vậy, cũng liền cảm thấy vui vẻ. “Được, vậy chúng ta hãy uống thật thống khoái, không say không về”. Từ khi Lãnh Thiên Minh tới thời đại này, vẫn luôn kiềm nén bản thân, giờ cuối cùng cũng có thể thả lỏng, ba người cứ cười cười rồi khóc lóc, kết quả càng uống càng hăng, Tiểu Lan vốn không biết uống rượu, gục trên bàn đầu tiên, Lãnh Thiên Minh và Mộ Như Tuyết không ai phục ai, sau cùng đều say mềm… Sáng hôm sau, Lãnh Thiên Minh mở mắt liền phát hiện ra cảnh tượng khiến hắn không dám nhìn thẳng, ba người họ nằm lăn lộn trên giường, mặc dù quần áo vẫn còn đó, nhưng tư thế thì… Tiểu Lan ôm cánh tay Lãnh Thiên Minh, một tay hắn ôm eo nàng, Mộ Như Tuyết thì nằm cuộn lại như đứa trẻ, một cánh tay còn lại của hắn bị Mộ Như Tuyết giữ chặt, năm ngón tay đặt trong y phục nàng, đang ôm trọn chiếc “màn thầu”. Rất to, rất mịn…thôi xong, chết chắc rồi… Đó là suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Lãnh Thiên Minh lúc này. Có nên dậy không? Nếu hắn dậy trước, đánh thức hai bọn họ, liệu có bị cho là cố ý chăng, nếu không dậy, đợi bọn họ thấy cảnh này, liệu có đánh chết hắn không, sao bây giờ, làm sao bây giờ? “Thất hoàng tử, nên thức dậy thôi, Trình Phương Thạc tướng quân tới rồi”. Bên ngoài truyền đến giọng nói của Trình Khai Sơn, âm thanh chết tiệt, Lãnh Thiên Minh không nhịn được chửi thầm, chết cha rồi, sau đó liền nhắm mắt giả vờ ngủ. Ầy, không có động tĩnh gì… Lãnh Thiên Minh mở mắt, nhìn sang phía Tiểu Lan trước, giật cả mình, Tiểu Lan đang mở to mắt nhìn hắn, hai người chạm mắt, Tiểu Lan bất chợt cúi đầu xấu hổ. Nhìn sang phía Mộ Như Tuyết, vẫn chưa tỉnh, không đúng…sao mặt lại đỏ thế kia? “Á…” Một tiếng hét chói tai vang lên. Lãnh Thiên Minh quần áo chưa chỉnh tề, chạy vội ra bên ngoài, lúc nãy nắm được chiếc “màn thầu” nhẵn mịn kia, thật sự quá đã, vậy nên hắn không nhịn được bóp vài cái… “Lão Trình cứu ta”. Mộ Như Tuyết nộ khí bừng bừng xông ra ngoài, căm hận nhìn Lãnh Thiên Minh, Tiểu Lan vừa níu Mộ Như Tuyết vừa khuyên: “Mộ tỷ tỷ, tỷ đừng kích động quá, thất hoàng tử uống say thôi mà, hơn nữa chúng ta chỉ ngủ cùng một chiếc giường, không hề làm gì cả”. “Ngài…ngài sao có thể…không biết xấu hổ như vậy, dám sờ ngực ta mấy lần”, Mộ Như Tuyết ủy khuất nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương