Hoàng Tử Yêu Nghiệt
Chương 64
Bắc Lương gần đông lúc nào cũng là thế giới của tuyết, năm nay thời tiết gần vào đông còn lạnh hơn tưởng tượng của mọi người, chiến báo từ tiền tuyến bất ngờ truyền tới, trận chiến này quả nhiên khó khăn như trong dự đoán, nghe nói bộ lạc Hồ Lang sau khi bị thiệt hại nghiêm trọng đã tập kết lại, chuẩn bị quyết chiến một trận sống chết với đại quân Bắc Lương. Lãnh Thiên Minh không biết hàng trăm vạn người quyết chiến là khái niệm gì, đối với hắn mà nói chỉ là một con số, tính từ mà hắn có thể nghĩ đến rất nhiều, rất nhiều… Trong tộc Hắc Thạch có rất nhiều gia đình đã nhận được giấy báo tử đến từ triều đình, một tờ giấy mỏng manh, thậm chí đến câu giới thiệu cũng không có, hoàn toàn chặt đứt tương lai của một gia đình, khiến Lãnh Thiên Minh cũng bắt đầu ý thức được, chiến tranh tàn khốc biết bao đối với bách tính thường dân… Cuộc chiến này đã bắt đầu được nửa tháng rồi, không biết đến trước cuối năm liệu có kết thúc được không, cũng không biết Bắc Lương có thể thắng không, đây đã là vấn đề mà Lãnh Thiên Minh không thể nghĩ tới trong lúc nhàn rỗi gần đây rồi… Đại bản doanh thủ quân thành Kim An, Lãnh Thiên Minh đang hướng dẫn cách sử dụng bom pháo cho binh lính mới. Dựa vào tưởng tượng của Lãnh Thiên Minh, đầu mũi của tất cả cung tên đều có một cái hộp giống như da gân, có thể nhanh chóng kẹp bánh pháo trên cung tên, đốt lửa bắn ra. Lãnh Thiên Minh đang giảng giải: “Mặc dù trước mắt uy lực của bom pháo không phải rất lớn, nhưng cũng đủ để gây nên thương tổn trong vòng khoảng nửa thước, điều then chốt nhất là âm thanh cực lớn, đủ để khiến đám ngựa sợ hãi”. Một tân binh hỏi: “Thất hoàng tử, tại sao không làm pháo to lên? Vậy uy lực không phải cũng lớn hơn rồi sao?” Lãnh Thiên Minh nhìn tân binh, cười nói: “Ta tạo cho ngươi một cái 100 cân, ngươi có thể bắn đi được không?” Xung quanh cười ồ cả lên. Không ngờ người lính này lại nói: “Cung tên bình thường chắc chắn không bắn đi được, vậy không thể dùng cung tên lớn hơn được sao?” Mọi người lại cười lớn lên, Lãnh Thiên Minh cũng bất đắc dĩ cười, đột nhiên… Lãnh Thiên Minh dừng cười. Đúng vậy? Cung tên bình thường không bắn được, vậy thì tìm một cái có thể bắn được là được chứ gì. Lãnh Thiên Minh hứng thú gọi lớn một tiếng: “Thưởng thật hậu hĩnh tân binh này cho ta”. Nói rồi hắn liền chạy đi, để lại một đám tân binh ngây ngốc không hiểu gì. “Bọn họ nói Thất hoàng tử có bệnh thần kinh gián đoạn, ngươi nói xem… liệu có phải là… thật không?” “Đừng nói bừa, biết là được”. “Thất hoàng tử nói muốn trọng thưởng cho ta là thật sao?” Đương nhiên Lãnh Thiên Minh không nghe thấy những lời này, trong lòng hắn đang lên men một suy nghĩ cực kỳ táo bạo, nếu với trình độ khoa học kỹ thuật trước đây, vũ khí mà bản thân hắn có thể nghĩ tới hiện giờ đều không thể sản xuất được, vậy thì trực tiếp thử làm một lần đúng chỗ xem sao. “Gọi quản sự Giáp Tử Thất của xưởng công binh tới cho ta”, Lãnh Thiên Minh nói lớn lên. Không bao lâu sau, Giáp Tử Thất đi vào, nhưng nhìn thấy Lãnh Thiên Minh vẻ mặt liền tỏ ra bất đắc dĩ: “Thần xin ngài đấy Thất hoàng tử, đừng làm khó thần nữa, súng tiểu liên, Gia Đặc Lâm cái gì mà ngài nói đó thần đến nghe còn chưa từng nghe qua, không thể nào chế tạo ra được”. Lãnh Thiên Minh mỉm cười nói: “Lần này không làm khó ngươi nữa, lần này thứ ta muốn ngươi làm rất đơn giản”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương