Hoàng Tử Yêu Nghiệt
Chương 761: "Có Gì Ngon Không?"
Liên tiếp mười lần bắn đều toàn bộ thành công, việc này cũng có nghĩa rằng pháo Thiên Hỏa Lưu Tinh chính thức phát minh thành công, mười mấy người liền vui mừng hô hào. "Vạn tuế... chúng ta thật sự làm được rồi..." "Quá tốt rồi... cuối cùng cũng thành công rồi..." Advertisement Vừa chuẩn bị rời đi thì Giáp Tử Thất vừa tới câu lạc bộ Vạn Quốc 'làm việc' trở về nghe thấy tiếng ồn cũng chạy tới. "Có chuyện gì vậy?" "Đại nhân, pháo Thiên Hỏa Lưu Tinh bắn thử liên tiếp 10 lần thành công, toàn bộ đều bắn được ra, may mà có hoàng thượng chỉ điểm, lẽ nào hoàng thượng của chúng ta thật sự là thiên thần hạ phàm..." Giáp Tử Thất hưng phấn bật cười. "Tốt, quá tốt rồi, pháo Thiên Hỏa Lưu Tinh này ra đúng lúc thật, đã tiến hành bắn thử đạn thật chưa?" "Vẫn chưa..." "Giờ thực hiện đi". "Rõ, đại nhân". Rất nhanh, mấy đầu đạn chứa đầy hỏa dược được cẩn thận mang tới, tất cả mọi người đều căng thẳng chờ đợi, Cảnh Nhị Ngưu đi tới trước giá pháo, lắp những viên đạn đó vào trong sau đó nấp ra phía xa, dùng lực kéo thật mạnh dây thừng... "Oanh... sưu... ầm ầm ầm..." Tiếng bắn cực lớn và tiếng bom nổ phân biệt vang lên, tất cả mọi người đều hưng phấn hô hào. "Bắn được rồi, mau xem, bắn xa thật đó..." "Quá lợi hại rồi..." "Lập tức đo đạc khoảng cách..." Mấy binh lính nhanh chóng chạy về phía vụ nổ, mãi hồi lâu sau mới chạy trở về. "Giáp đại nhân... Giáp đại nhân... hai ngàn bước... hai ngàn bước chân..." Giáp Tử Thất trợn mắt há mồm đứng tại chỗ, hai ngàn bước chân? Gấp đúng năm lần, phải biết rằng ở thế giới hiện tại, lồng pháo co duỗi của Đại Bất Liệt Điên hiện đại nhất cũng chỉ bắn được trăm bước, đây chính là kỳ tích... "Ha ha... hai ngàn bước chân, trâu bò... chúng ta đợi hoàng thượng khen thưởng thôi..." Nước Hoa Hạ, Bắc Cảnh. Xe lửa ngày đêm khởi hành sắp đến điểm cuối Pháo Đài Đỏ, công trình vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại sắp hoàn thành bước đầu tiên vĩ đại nhất... Lý Tấn Hỉ đang đứng ngẩn người ra trên đài quan sát bên ngoài xe. "Đại nhân, ngài vào trong xe đi, ban đêm ở Bắc Cảnh lạnh lắm..." "Không sao, giờ mới là thời khắc then chốt, nhắc nhở mọi người nhất định không được lơ là, sau khi đến Pháo Đài Đỏ thì lập tức chia ra truyền về tất cả các số liệu". "Rõ, đại nhân". Trong toa xe lúc này có người hô lên: "Lý đại nhân, tới ăn chút đồ đi". "Có gì ngon không?" "Ha ha... lẩu". "Lẩu? Vậy phải ăn chứ..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương