Học Bá Thích Ăn Kẹo
Chương 22: Cô vừa cay vừa ngọt, mang đến sự hứng thú ~
Edit: Mễ
Ngày hôm sau, trên bàn ăn của ngừoi ở đường Khang An bàn tán về ba sự kiện.
Thứ nhất, Đại Hùng bị người ta đánh gãy chân, xương đầu gối nát bét, e là nửa đời sau phải chống nạng.
Thứ hai, mấy người chơi mặt chược ở trong sân chỗ ngã tư bị một ngừoi đội mũ lữoi trai đánh cho một trận.
Thứ ba, chị đại đường Khang An dẫn một ngừoi đàn ông về nhà. Trước nay cô ấy chưa từng đưa đàn ông nào về nhà, có khả năng, nhất tỷ định khai trương, giá cả không biết, nhưng khẳng định không rẻ.
Khương Đường đi học từ sáng sớm, chưa nghe thấy những tin đồn này. Sao thì cô cũng không ngờ được Lục Ly sẽ một mình đi đánh cho mấy ngừoi kia một trận, mẹ nó lại còn đánh thắng nữa chứ.
Đến lớp học, theo thói quan cô lướt mắt nhìn chỗ ngồi Lục Ly, cậu ấy còn chưa đến.
Đây là thói quen gì vậy.
Cô lấy tập vở của tiết đầu tiên, mở ra, chuẩn bị.
Còn năm phút vào lớp, Khương Đường quay đầu nhìn, Lục Ly vẫn chưa đến.
Cô nhìn Triệu Tiến đang chơi điện thoại bên cạnh, hỏi: “Triệu Tiến, Lục Ly đâu?”
Triệu Tiến không nghe thấy, chắc là chơi game nhập tâm quá.
Khương Đường gõ lên bàn cậu ấy hai cái, Triệu Tiến mới hoàn hồn về, “Lục Ly hả, kệ cậu ấy, thường xuyên đến muộn, chắc là qua mười, hai mười phút nữa sẽ đến thôi.”
Khương Đường ừm một tiếng, xoay lại tiếp tục đọc sách.
Nhưng chuông vào lớp đã vang lên anh vẫn chưa đến.
Vào học được năm phút, anh chưa đến.
Mười phút trôi qua, vẫn chưa thấy.
Mãi cho đến hết tiết đầu, Lục Ly cũng không đến.
Lần này làm cho Triệu Tiến ngạc nhiên, đại ca tuy đến muộn nhưng rất ít muộn cả tiết học. Tình hình này, chắc cúp học.
Lão đại rất ít cúp học.
Khương Đường quay đầu nhìn Triệu Tiến một cái.
Triệu Tiến lắc điện thoại trong tay: “Tớ gọi điện cho cậu ấy.”
Khương Đương lúc này mới nghĩ ra, cô còn chưa có số điện thoại anh.
Triệu Tiến ấn gọi, Lục Ly nghe máy rất nhanh.
“Nói với Khương Đường, hôm nay trong nhà có việc, không đến trường được.”
“Được. Vậy cậu ở nhà dưỡng thương cho tốt, cần đưa điện thoại cho cậu ấy không, tớ thấy cậu ấy rất quan tâm cậu đấy.”
“Không cần, chỉ cần nói với cậu ấy trong nhà có việc, tuần sau mới đến trường.”
“Ừ.”
“Tút tút tút.”
Chuyện Lục Ly bị thương nhẹ, không nói với bất kỳ ai, nhưng Triệu Tiến thật sự quá hiểu rõ anh. Ngừoi này tuy thường xuyên đến muộn, còn rất thích lên lớp ngủ, nhưng không có việc gì thì sẽ đi học như thường, trừ khi đánh nhau với người ta đến phá tướng.”
Chắc là sợ bị mấy em gái u mê trông thấy, hình tượng bị hủy. Từ góc độ làm màu của người này, tuyệt đối là vậy.
Triệu Tiến chuyền lời cho Khương Đường: “Trong nhà Lục Ly có việc, hôm nay không đi học, tuần sau mới đến.”
Khương Đường ừ một tiếng, không nói chuyện, xoay ngừoi lại.
Triệu Tiến đứng dậy, bò ra bàn hỏi cô: “Lát nữa tan học đến nhà cậu ấy chơi đi.”
Nhà Lục Ly?
Khương Đường lắc đầu: “Thôi, tan học tớ phải đến tiệm trà.”
Triệu Tiến gãi gương mặt bị hai chùm tóc của cô quét qua, nói: “Vậy thôi vậy.” – Ngập ngừng lại nói: “Tớ đưa số điện thoại cậu ấy cho cậu, nhưng mà, đừng nói là tớ đưa.”
Khương Đường lấy điện thoại ra: “Ừ, cậu đọc đi.”
Triệu Tiến đọc một dãy số.
Khương Đường lưu lại trong điện thoại, ghi chú là: Lục Ly.
Quả nhiên, cho đến khi tan học, Lục Ly không đến.
Triệu Tiến vừa thu dọn cặp sách vừa hỏi: “Khương Đường, không đi thật sao?”
Nhìn dáng vẻ như quỷ của đại ca bị ngừoi ta đánh đến phá tướng, ở trước mặt cô gái mình yêu thích muốn trốn cũng trốn không được, nhất định rất kích thích.
Khương Đường quay qua: “Không đi đâu, cậu đi đi.”
Triệu Tiến đành một mình đi từ cửa sau ra ngoài.
Lúc đi đến cổng trường, cậu ấy nhìn thấy xe nhà Lục Ly, chiếc Rolls-Royce màu đỏ rực, thật sự muốn không chú ý cũng khó.
Cậu ấy đi qua gõ lên cửa sổ xe, Lục Ly mở cửa xe, Triệu Tiến ngồi vào trong.
“Hahaha, đại ca, trán anh, còn có mũi nữa, bị sao vậy?”
Triệu Tiến nói xong, muốn giơ tay sờ vết thương trên mũi anh, bị Lục Ly đưa tay chặn lại: “Bệnh gì vậy, đàn ông cũng muốn sờ.”
Triệu Tiến thu tay về: “Em muốn sờ phụ nữ, mấu chốt là không có phụ nữ cho em sờ.” – Cậu ấy nhìn nhìn Lục Ly, lại hỏi: “Chuyện gì vậy, lão đại, trọng thương à?”
Lục Ly lấy một cái gương nhỏ ra soi: “Không gì, chỉ là mũi bị móng tay người ta quẹt một cái.”
Anh nhéo nhéo vết thương trên mũi: “Nơi đẹp nhất của bổn đại gia chính là mũi.”
Triệu Tiến ghé lại nhìn: “Cho nên, nguyên nhân hôm nay cúp học chính là vì việc này?”
Lục Ly đưa cái gương nhỏ cho tài xế phía trước: “Không cúp học, xin nghỉ bệnh. Học bá chúng tôi không giống học tra các bạn, học bá chúng tôi trước giờ không cúp học.”
Triệu Tiến suy nghĩ kĩ lại, chính xác là vậy, Lục Ly bày ra chuyện gì cũng đều xin nghỉ trước rồi mới đi giải quyết. Có một lần bọn họ đánh nhau, đối phương muốn nhào qua, Lục Ly vậy mà kêu người ta tạm thời dừng lại một lát, gọi một cuộc điện thoại cho Tiểu Điềm Điềm xin nghỉ xong xuôi, mới tiếp tục đánh nhau.
Mấu chốt là, con mẹ nó cậu ta thế mà chỉ xin nghỉ cho mình, kết quả là trong buổi họp lớp, Triệu Tiến vì cúp học phải viết bản kiểm điểm tám trăm từ. Tiện nhân Lục Ly này, không bị gì hết.
Triệu Tiến hỏi: “Chuyện gì vậy, có cần mấy anh em giúp ngài đòi lại công đạo không?”
Lục Ly xua tay: “Không cần, không việc gì.”
Nói đòi công đạo, cũng nên là mấy người tối qua bị anh đanh ngã sóng soài đến đòi, anh cùng lắm cũng chỉ có cái mũi bị xước miếng da thô.
Triệu Tiến nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Lão đại ngài không ở nhà dưỡng thương cho tốt, chạy đến trường làm cái gì đây.”
Lục Ly cũng nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Đến hít một chút không khí tinh anh, học bá cũng cần phải bảo dưỡng.”
Triệu Tiến cũng vui vẻ theo.
Cho đến lúc Khương Đường từ trong trường đi ra, cậu ấy mới biết, lý do hôm nay Lục Ly đến trường.
Tên rình mò biến thái chết tiệt.
Còn đem theo kính viễn vọng, sợ người ta không biết anh là tên biến thái.
Triệu Tiến giơ tay cướp kính viễn vọng: “Cho tớ nhìn chút.”
Lục Ly lấy kính viễn vọng xuống, trừng mắt nhìn cậu ấy: “Đây là thứ có thể xem à, mẹ nó.” – nói xong tiếp tục nhìn xuyên qua kính viễn vọng ra ngoài cửa sổ xe.
Tinh thần cô có vẻ không được tốt lắm, đi đường cũng không có phong cách như mấy ngày trước, còn cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ gì.
Ngay cả chiếc xe máy của cô cũng giống như một con lừa nhỏ bị bệnh, không thể phát huy sức mạnh.
Đây có lẽ là bệnh tương tư trong truyền thuyết, đồng tình với cô quá, thế mà bị bệnh tương tư.
Cả ngày hôm nay, Lục Ly ở nhà cũng không có tinh thần, cho đến lúc nhìn thấy cô mới coi như hăng hái được chút.
Anh cong khóe miệng cười, Khương Đương bị bệnh tương tư, thật khó mà có được.
Bây giờ anh cảm thấy vô cùng thoải mái, mỗi lỗ chân lông trên ngừoi đều xuyên qua da nhảy nhót.
Triệu Tiến giơ tay lắc lắc chặn trước kính viễn vọng của Lục Ly: “Đừng xem nữa, đã đi xa rồi.”
Lục Ly đập tay cậu ấy ra: “Tớ có thể nhìn thấy.”
Mắt người có thể so được với kính viễn vọng à.
Sau cùng, Lục Ly đem kính viễn vọng trên mắt để xuống, đặt lên tay Triệu Tiến: “Nhìn đi.”
Triệu Tiến cầm kính viễn vọng nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Không ngờ, mỹ nữ trường chúng ta nhiều thật, thân hình cũng không tồi.”
Lục Ly tựa đầu vào ghế ngồi: “Nhìn trộm vậy luôn, quá biến thái.”
Triệu Tiến vừa nhìn vừa nói: “Làm ơn đi đại ca, người mới nhìn chằm chằm con gái người ta đến chảy nước miếng là ai thế.”
Lục Ly không trả lời, dựa vào ghế suy nghĩ chút chuyện.
Triệu Tiến tiện miệng nói một câu: “Tớ thấy Khương Đường rất quan tâm cậu, tớ cho cậu ấy số điện thoại cậu rồi.”
Lục Ly hỏi: “Là cậu ấy hỏi xin cậu, hay là cậu muốn cho cậu ấy.”
Triệu Tiến vừa định nói tự cậu ấy cho, liền gấp rút sửa lời khai: “Là cậu ấy hỏi xin tớ, rất thiết tha.”
Lục Ly rất hài lòng với đáp án này.
Thực ra anh có số điện thoại của Khương Đường, lấy từ điện thoại của Triệu Tiến, nhưng anh luôn không liên lạc với cô.
Bởi vì, lúc anh còn chưa có số điện thoại của cô thì cái tên chó con Triệu Tiến này lại dám có trước. Cục tức này anh nuốt không trôi, nhất định phải đợi cô chủ động xin số điện thoại anh trước, hơn nữa còn phải dùng điện thoại cô liên lạc với anh trước mới được.
Đúng, đại ca của chúng ta ấu trĩ thích ghen tuông vậy đó.
Tài xế đằng trước hỏi: “Thiếu gia, về nhà hay đến tiệm trà ạ?”
Lục Ly trả lời: “Về nhà.”
Triệu Tiến gáp gáp hùa theo: “Cho ké về với.”
Lục Ly đá chân cậu ấy: “Nhà cậu không có xe à, ngày nào cũng cọ tớ. Mẹ kiếp, trên người cậu có mùi gì vậy, có phải tiết tự học buổi chiều chạy đi chơi bóng rổ với bọn Tổng Đằng Phi không.”
Triệu Tiến vội vàng dịch sang bên cạnh, lại kéo cổ áo lên mũi ngửi thử: “Không có mùi mà.”
Lục Ly liếc cậu ấy: “Không muốn xuống xe thì im miệng.”
Nói xong tiếp tục đựa vào lưng ghế.
Triệu Tiến hỏi: “Cuối tuần đi đâu?”
Lục Ly nhắm mắt dưỡng thần: “Không biết, chắc ở nhà, ba tớ vừa mời thêm mấy gia sư mới, nói giáo viên ra đề thi thử cao hơn, luân phiên Toán Lý Hóa.”
Triệu Tiến vội dán lên: “Việc này, cậu có thể ngàn vạn lần đừng nói trước mặt ba mẹ tớ, bằng không bọn họ cũng sẽ làm cho tớ một bộ thực hành y hệt như vậy, như vậy làm sao có thể ra ngoài, làm sao có thể trải qua quãng thời gian thanh xuân tự do tự tại, thoải mái nữa.”
Lục Ly liếc cậu ấy một cái: “Tiền đồ.”
Trong lòng Khương Đường không yên chạy xe đến tiệm trà, ăn đại cái gì đó, không phải sữa đậu nành bánh nướng cũng không phải bánh rán trái cây, không sao cả, dù sao cũng không nếm ra được vị gì.
Ăn xong, cô dựa góc tường, lấy điện thoại ra.
Hôm nay không có tâm trạng làm đề Vật Lý, làm gì cũng uể oải.
Cô tìm số điện thoại của Lục Ly, nhìn, không gọi. Lại nhìn, vẫn không gọi.
Cô mở Wechat, nhập số điện thoại Lục Ly vào thanh tìm kiếm.
Tên Wechat của anh là: Lục Ly.
Xem ra anh rất thích tên mình. Ảnh đại diện là ảnh của anh, xem ra anh cũng rất thích dáng vẻ của mình.
Khương Đường gửi lời mời kết bạn, sau đó cất điện thoại.
Từ khi Lục Ly về đến nhà, điện thoại chưa từng rời khỏi tay, ngay cả lúc đi tắm cũng cầm theo điện thoại để trên kệ.
Mãi đến khi lúc chuẩn bị ăn cơm, cuối cùng cũng nhận được một lời mời kết bạn.
Không thấp thỏm, là cô.
Lục Ly đồng ý thêm bạn.
Ảnh đại diện của cô là hình mặt trời màu vàng ấm áp với gương mặt tươi cười theo phong cách hoạt hình, rất dễ thương.
Kẹo đường nhỏ sweet, biệt danh này, giống như cô vậy.
Ngọt!
Nhưng mà trung anh kết hợp kiểu gì thế này, hơi quê mùa, dù sao thì lão đại cũng sẽ không dùng như vậy.
Sau khi hai người thêm bạn, Lục Ly cứ cầm điện thoại suốt, ăn một bữa cơm có thể ngừng xem tám trăm lần, nhưng mà đáng tiếc, không có tin tức gì.
Lúc này, Khương Đường đã bắt đầu bưng trà rót nước trong tiệm trà.
Điện thoại để trong ngăn tủ nhỏ ở phòng nghỉ ngơi của nhân viên, đến cả đã thêm bạn với Wechat Lục Ly chưa cô cũng không biết, càng đừng nhắc đến sẽ gửi tin nhắn cho cậu ấy.
Gần chín giờ, trưởng ca cho Khương Đường về nhà trước, hoặc là đến Xuân Phong Các làm đề cương Vật Lý, những việc khác có nói gì cũng không cho cô làm nữa.
Khương Đường đành phải ôm balo đến Xuân Phong Các lầu hai làm bài tập.
Cả ngày cuối tuần cô còn có việc phải làm, cô chỉ có thể làm bài tập vào buổi tối.
Cô mở điện thoại ra xem, ghi chú đã kết bạn thành công với Lục Ly, cô nghĩ nghĩ, gửi một cái mặt cười qua.
Lục Ly vừa nghe thấy điện thoại rung, gấp gáp vội vàng ngồi bật dậy trên giường.
Đợi cả tối, cuối cùng cũng đợi được một biểu tượng cảm xúc của hệ thống(*), không vui sướng chút nào được không, ít nhất cũng phải đánh mấy chứ chữ, cho dù gửi một gói biểu tượng(*) cũng được mà.
(*)系统自带的表情: biểu tượng cảm xúc có sẵn của app.(**)表情包: bên mình hay gọi là meme
Chỉ gửi một cái biểu tượng chọc của hệ thống, như thế này thì người ta sao trả lời, làm sao trả lời chứ.
Lục Ly nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, lặng lẽ tắt đi.
Khương Đường thấy anh không trả lời, cho rằng anh có việc, không gửi thêm gì nữa.
Cô bắt đầu làm bài tập, làm Ngữ văn với Anh văn cho xong trước. Môn xã hội dễ hơn một chút, cái gì không biết thì lật sách xem, môn tự nhiên thì khó hơn một chút, bây giờ cũng không có Lục Ly bên cạnh giảng bài cho cô.
Cứ từ từ đã, mai làm tiếp.
Mười một giờ tối, Khương Đường dọn dẹp sách vở, về nhà.
Về đến nhà đã mừoi một giờ ba mươi rồi, chữ Lục Ly viết trên cửa nhà cô vẫn còn rõ ràng như cũ, cô mở cửa, bật đèn, lại quay trở ra chăm chú nhìn chữ trên cửa thêm một lúc.
“Hãy để tớ chăm sóc cậu.”
Khương Đương đọc nhẩm lại mấy lần, lấy điện thoại ra chụp mấy chữ này lại, lúc này mới đi vào nhà đóng cửa.
Cô mở tivi, cứ để đấy mà đi tắm.
Mặc đồ ngủ nằm trên giường, cầm điện thoại.
Có tin nhắn Wechat, Lục Ly gửi đến: “Ai vậy?”
Nên nói là Lục Ly đang cố tình ra vẻ dè dặt, biết rõ còn cố hỏi, kiêu ngạo đến không còn gì để nói.
Khương Đường gửi một câu đi: “Tớ là Khương Đường.”
Lục Ly cũng nằm trên giường giống vậy trong lòng thầm nói một câu: “Tớ biết là cậu.”
Anh trả lời: “Ừm, đã lâu không gặp.”
Khương Đường cười cười trả lời: “Cậu vẫn chưa ngủ hả?”
Lục Ly đáp: “Ừm, thứ hai sẽ đến trường.” – Đợi lớp da bị trầy trên mũi lành hơn chút nữa sẽ đi.
Khương Đường: “Ừ.”
Lục LY ôm điện thoại trốn trong chăn: “Cậu nhớ tớ chưa?”
Khương Đường nhìn chằm chằm màn hình nửa phút mới trả lời anh: “Ngủ sớm đi, thứ hai gặp.”
Nếu không phải trên mũi anh vẫn còn dán băng cá nhân xấu xí, bây giờ anh liền muốn chạy đến nhà cô, làm sao mà đợi được đến thứ hai.
Cuối cùng, anh nhắn: “Cậu mệt rồi đúng không, nghỉ ngơi sớm đi, nói chúc ngủ ngon với tớ nào.”
Khương Đường nhắn: “Ngủ ngon.”
Lục Ly: “Không phải, muốn ghi âm.”
Khương Đường cười cười, nhẹ nhàng nói với micro điện thoại: “Ngủ ngon.”
Cô tắt điện thoại, rất nhanh đã ngủ, hy vọng ngày mài thời tiết có thể mát mẻ một chút.
Ngày hôm sau, Khương Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên từ sớm, tình hình này, thời tiết hôm nay có thể sẽ cực kỳ nóng.
Công việc hôm nay của cô là hóa trang thành chuột Mickey ở công viên trò chơi.
Cô phải mặc một bộ đồ chuột Mickey lông nhung dày cộm vừa nóng vừa hầm, nhưng so với tiền công phát tờ rơi bên ngoài thì nhiều hơn.
Khương Đường tính toán một chút, trước cuối năm nay cô phải kiếm đủ tiền học phí cho năm sau và tiền sinh hoạt phí, như vậy, sang năm cô có thể yên tâm học hành không cần đi làm thêm nữa.
Cô soi gương, gương mặt này, chậc chậc, vừa nhìn đã biết chính là “người” của Thanh Hoa Bắc Đại.
Trước khi đến công viên trò chơi, cô đến công ty môi giới bất động sản trước. Căn nhà kia của cô đã treo lên hơn ba năm rồi, không bán được, đến cả đến xem cũng không được mấy người.
Người bình thường, ai bằng lòng đến con đường Khang An vừa tồi tàn vừa bẩn thỉu này, lại còn là nơi tập trung của dân tỉnh ngoài, bị rút não mới mua.
Đây cũng là lý do vì sao cô rất ghét nơi này, lại không có cách nào thoát khỏi đây.
Cô không có tiền.
Có thể đóng học phí lại không để bản thân chết đói, đã tốt lắm rồi.
Hai ngày cuối tuần, ban ngày Khương Đường đến công viên trò chơi hóa trang thành Vịt Donald, buổi tối đến tiệm trà làm thêm, thuận tiện có thể làm bài tập về nhà.
Hai ngày cuối tuần Lục Ly chỉ ở nhà nghênh đón giáo viên Toán Lý Hóa thay phiên nhau tấn công mình.
Không thể không thừa nhận, hiệu quả một kèm rất cao. Bình thường những thử học một tuần ở trường, ở nhà chỉ cần nửa ngày đã có thể học xong.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là não của anh xài tốt, đổi thành Triệu Tiến bọn họ, đã sớm hôn mê bủa vây.
Cuối cùng đã đến thứ hai, Lục Ly dậy từ sớm bắt đầu soi giơng, băng cá nhân dán trên mũi đã bị anh vứt đi, chỗ da bị trầy chỉ còn lại vết sẹo nhỏ.
Khó coi quá đi mất, anh liền che nó đi, tuy là vẫn còn ẩn ẩn chút máu nhưng so với vừa nãy thì dễ coi hơn chút.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là vì anh đẹp trai.
Lục Ly đến lớp sớm trước giờ chưa từng có, rút trong ngăn bàn hai bức thư tình, không biết ai viết, bị anh tiện tay vứt vào thùng rác.
Bạn học lục tục vào lớp, mấy người ngồi sau nhìn thấy Lục Ly đều ngơ ngác trước đã, đại ca hôm nay đến sớm vậy sao, vậy mà không đi trễ.
Cách thời gian vào lớp còn mười mấy phút nữa, Khương Đường đến.
Lục Ly ngồi trên ghế, tay chống cằm, từ lúc cô đi vào thì bắt đầu nhìn chằm chằm cô, không hề chớp mắt.
Khương Đường biết anh đang nhìn mình, vẫn là cái dáng vẻ lưu manh này.
Nếu là trước kia, cô có thể tùy tiện lấy quyển tập chép phạt đập lên đầu anh.
Nhưng bây giờ, cô không xuống tay nổi.
Có thể là lớn tuổi rồi, chắc dễ dàng mềm lòng, nương tay với anh hơn, Khương Đường tự an ủi mình.
Trước khi ngồi xuống, cô nhìn vào mặt anh: “Mũi cậu bị sao vậy?”
Mẹ kiếp, mắt có cần tỏ vậy không, mấy người ngồi đằng sau không có ai nhìn thấy, sao cô vừa đến là nhìn thấy.
Lục Ly sờ mũi: “Đụng trúng cửa đó.”
Khương Đường ngồi xuống, xoay người qua: “Hôm trước tớ nghe người ta nói rồi, là cậu đánh à.”
Một người đội mũ lưỡi trai đánh bốn người chơi mạt chược trong sân ngã tư, nghe nói là vì trả thù, cũng có người nói do mấy người đó cờ bạc, cho vay nặng lãi tìm đến đánh.
Lục Ly ừ một tiếng.
Khương Đường giơ tay, sờ lên mũi anh: “Đau không?”
Ngón tay cô mềm mềm, hơi lạnh.
Lục Ly xoa xoa chỗ cô vừa chạm vào, nhíu mày: “Đau.”
Khương Đường cũng nhíu mày theo: “Đau thật sao?”
Lục Ly đưa đầu về phía trước: “Cậu thổi giúp tớ đi.”
Khương Đường hơi do dự một chút, vẫn hơi nhổm người dậy thổi lên mũi anh một cái, sau đó liền ngồi xuống.
Bởi khoảng cách này, cô ở xa quá, vốn không cảm thấy được ngọn gió nào.
Lục Ly lại đưa đầu về phía trước: “Còn đau.”
Khương Đường đưa tay ấn đầu anh trở về, người gì thế này, được một tấc lại lấn thêm một thước.
Lục Ly sờ vào chỗ bị cô ấn, ghé lại gần thêm lần nữa, giọng nhỏ nhẹ: “Đầu nam nhân, eo nữ nhân, không phải tình nhân không thể chạm.”
Khương Đường đẩy anh về phía sau: “Vậy chúng ta huề nhau.”
Lục Ly lại tiến lên: “Ý của cậu là, để tớ chạm eo cậu?”
Khương Đường trợn trắng mắt nhìn anh: “Hôm đó, chở cậu, không phải cậu đã chạm qua rồi sao.”
Lục Ly làm bộ như không hiểu: “Có sao?”
Khương Đường không để ý anh, quay người lại bắt đầu sắp xếp sách vở, tiết đầu tiên là Vật Lý của Tiểu Điềm Điềm, nghĩ tới muốn đau đầu.
Suốt tiết học, Lục Ly không hề làm phiền cô, dù thế nào cũng nhịn xuống xúc động muốn gặm tóc đuôi ngựa của cô.
Cho đến khi tan học, Lục Ly mới chọc chọc sau lưng cô: “Có gì không hiểu không, có thể hỏi tớ, đề nào cũng được.”
Khương Đường quay đầu lại cho anh một nụ cười: “Ừ.”
Triệu Tiến đang cắn bút trong miệng, đem đề Vật Lý trên tay đẩy sang bên Lục Ly: “Lục Ly, đề này tớ cũng không hiểu.”
Lục Ly nghiêng đầu qua liếc cậu ấy một cái: “Cút, không hiểu thì đi hỏi Tiểu Điềm Điềm đi.”
Khương Đường hỏi một câu: “Đề nào vậy, chắc tớ biết.”
Lục Ly mở to mắt nhìn cô.
Triệu Tiến chỉ một đề được khoanh tròn, Khương Đường nhìn: “Trùng hợp, đề này tối qua tớ vừa giải xong, tớ giảng cho cậu.”
Triệu Tiến đứng dậy, nửa người chống lên bàn Lục Ly, quyển sách trên tay cũng đặt trên sách Lục Ly, đưa bút trong tay cho Khương Đường.
Lục Ly cầm lấy bút của mình đưa cô: “Bút của cậu ấy vừa mới bị cái miệng heo cắn qua, dùng của tớ.” – Nói xong đẩy Triệu Tiến về bên kia: “Cút, đừng gác mông trước mặt tớ.”
Bởi vì Triệu Tiến đứng dậy chồm lên bàn nên cái mông cũng tự nhiên mà dẩu lên trên.
Khương Đường cười: “Vậy đi thôi, đến cửa lớp tở giảng cho cậu.”
Lục Ly liền kéo sách của Triệu Tiến qua: “Đề nào, tớ giảng cho cậu.”
Triệu Tiến chỉ: “Đề này.”
Lục Ly lấy ra một tờ giấy nháp, tùy tiện vẽ hình lên trên: “Cứ như này, như này, như này, là được.”
Cả gương mặt Triệu Tiến hoang mang, là cái gì với cái gì đây.
“Cùng nhau trưởng thành đến nay, ngồi cùng bàn nhiều năm đến vậy, đây là lần đầu tiên cậu giảng bài cho tớ, lẽ ra tớ phải cảm động đến rơi nước mắt nhưng mà, như thế này cũng quá sơ sài khắc nghiệt đi. Lúc cậu giảng bài cho Khương Đường đâu có như vậy.”
Lục Ly lấy tờ giấy nháp dán lên mặt Triệu Tiến, cái đồ đần thiếu đòn, việc này có thể giống nhau được à!?
Khương Đường cười, cô viết từng bước chi tiết lên một tờ giấy đưa cho Triệu Tiến.
Triệu Tiến vội vàng cầm lấy: “Vậy, cám ơn chị dâu nhé.”
Khương Đường xoay người lại, đỏ mặt.
Lục Ly nhìn chằm chằm Triệu Tiến mấy lần, phát hiện tên nhóc con này, há, lớn lên trông cũng được ha, còn cái miệng này, ngọt biết bao nhiêu.
Lục Ly nhìn đằng trước, hai cái tai nhỏ của cô, sớm đã đỏ lên một mảng.
Anh đứng lên búng lỗ tay cô một chút, lại ở sau tai cô thổi một hơi, dịu dàng nói: “Buổi trưa tan học đợi tớ.”
Sau đó nói thêm: “Đã ba ngày tớ không thấy cậu rồi.”
Trường Trung học số Một có căn tin, nhưng lúc này là thời gian học thêm, căn tin không mở cửa, phải đợi đến tháng chín, lớp mười mười một của mấy tên nhóc con khai giảng mới mở.
Buổi trưa tan học, Khương Đường quay người nhìn Lục Ly một cái, anh đã thu dọn sách vở ngăn ngăn nắp nắp, chỉ đợi cô.
Khương Đường đeo túi chéo nhỏ của mình, bên trong đựng điện thoại chìa khóa ví tiền.
Triệu Tiến ở bên cạnh gọi một tiếng: “Lục Ly, trưa nay ăn gì?”
Lục Ly liếc cậu ấy: “Trưa nay cậu với bọn Tống Đằng Phi lăn lộn với nhau đi, không thì Bánh Lớn cũng được, tớ không đi đâu.”
Triệu Tiến lấy điện thoại gọi điện, xem cái dáng vẻ này là có hẹn người ta ăn cơm chứ gì.
Lục Ly đứng dậy, cười với Khương Đường: “Tớ đói quá.”
Khương Đường đi ra từ cửa sau: “Đi thôi, cậu muốn ăn gì?”
Lục Ly đi theo cô: “Bình thường cậu ăn cái gì thì tớ ăn cái đó.”
Khương Đường đi theo dòng người đến đầu cầu thang, Lục Ly đi lên sóng vai với cô, thỉnh thoảng còn vươn tay che chở phía sau lưng cô. Vừa mới tan học, luôn sẽ có mấy con quỷ chết đói chạy tới chạy luôn rất dễ đụng trúng.
Anh duỗi tay chắn sau lưng cô, lơ lửng giữa không trung, nhưng không chạm vào quần áo cô.
Nhưng tư thế này, bất luận là từ trước sau trái phải nhìn vào, sao thì cũng giống như anh đang ôm cô.
Rất nhanh đã bị ngừoi bên cạnh chú ý thấy, có người còn lấy điện thoại ra chụp lại.
Có nữ sinh lớn gan cố tình chạy đến nhìn chăm chú gương mặt Khương Đường, nhìn mặt xong lại bắt đầu nhìn thân hình, nhìn thân hình xong lại bắt đầu nhìn mặt, quét tới quét lui.
Lần đầu tiên Khương Đường bị người ta quan tâm chú ý tới vậy, cả người không được tự nhiên.
Cô nghiêng mặt nhìn Lục Ly nói: “Cậu cách xa tớ một chút.”
Lục Ly cười cười, thu cánh tay sau lưng cô trở về, dù sau cũng đã xuống lầu, không còn chen chúc nữa.
Hai người đi ra cổng trường, Khương Đường nhìn thấy một chiếc xe đậu bên đường ở cổng trường.
Chiếc Rolls-Royce màu đỏ rực, đuổi theo xe sau moto của cô đêm đó. Phía trước xe có một người đàn ông đeo kính râm.
Tay ngừoi đàn ông khoanh lại trước ngực, bị kính râm chặn ở lại nhìn không rõ, nhưng trực giác của Khương Đường là vậy, người đó vẫn nhìn chằm chằm hai người họ, cơ mặt căng ra, dường như đặc biệt khẩn trương.
Khương Đường nhẹ nhàng kéo vạt áo Lục Ly: “Nhìn thấy chiếc xe ở cổng không, màu đỏ, chính là chiếc bán theo chúng ta hôm đó.”
Lục Ly còn chưa nhìn liền gật đầu.
Khương Đường kéo cánh tay anh chạy về phía trước, Lục Ly xém chút té ngã.
Hai người chạy thẳng đến con hẻm nhỏ sau cổng trường, Khương Đường mới dừng lại.
Cô dựa vào góc tường bên cạnh đường, thò đầu ra nhìn phía sau, vừa hỏi: “Có phải cậu đắc tội với ai không, Lục Ly.” – lại nói tiếp: “Dù sao tớ cũng không trêu vào người có tiền như vậy, chắc chắn không phải tớ.”
Lục Ly đi qua, quay đầu cô lại: “Không có gì, người của mình.”
Khương Đường đập tay anh ra khỏi lỗ tai mình cái bộp: “Không nói sớm, dọa chết người ta.”
Lục Ly hỏi: “Cậu mà sợ?”
Khương Đường cười nói: “Tớ không sợ đánh nhau, tớ chỉ sợ bọn họ đập bể mặt cậu, tránh cho cậu lại phải xin nghỉ học.”
Lục Ly sờ lên vết sẹo nhỏ trên mũi, bĩu môi.
Khương Đường dẫn anh đi ra khỏi hẻm nhỏ: “Dẫn cậu đi ăn chút đồ ngon.”
Lục Ly đi theo cô, một bên nói: “Ba tớ sợ tớ lại bị người ta bắt cóc, cho nên, hơi cẳng thẳng. Dù sao thì lão Lục gia bọn họ cũng dựa vào học bá tớ đây làm quang tông diệu tổ, nâng cao văn hóa cốt lõi.
Khương Đường nhìn anh: “Cậu từng bị người ta bắt cóc?”
Lục Ly gật đầu: “Ừ, hai lần. Lần đầu tiên là được một bao tải tiền chuộc về, lần hai là tớ tự mình chạy thoát.”
Khương Đường ừ một tiếng.
Sau đó cô gọi anh: “Lục Ly.”
Anh đáp: “Hử?”
Cô nói tiếp: “Cậu còn nhớ mấy chữ hôm đó Mạnh Dương viết trên bảng không?”
Gái điếm đường Khang An, tội phạm giết người.
Cô tiếp tục hỏi: “Cậu không có gì hỏi tớ sao?”
Lục Ly vừa đi vừa đá cục đá nhỏ trên mặt đất: “Tớ cũng không có ngốc, giết người thật thì đã sớm bị bắt vào tù.”
Khương Đường ngừng một lát: “Ừm, đâm một nhát, không chết.”
Lục Ly đá viên đá cuối cùng ở dưới chân đi, dừng lại đứng trước mặt cô: “Ừm, cậu nói đi.”
Khương Đường chậm rãi kể lại: “Lúc học trung học cơ sở, ba mẹ tớ vừa qua đời, mới qua mười mấy ngày, chú hàng xóm ở lầu bên cạnh, nửa đêm sang gõ cửa nhà tớ, nói là có chút đồ muốn đưa, nhưng lúc đó tớ không cho ông ta vào, đề phòng mà. Nhưng không biết làm sao ông ta có chìa khóa nhà tớ, tự mở cửa đi vào, có ý mưu đồ bất chính, bị tớ lấy dao gọt trái cây đâm vào bắp đùi, máu chảy rất nhiều. Nhưng mà, không chết, lúc đi khỏi hùng hùng hổ hổ, thần trí vẫn còn tốt, nhưng sang sáng ngày hôm sau, ông ta lại chết ở giao lộ, bị người ta đâm hai nhát vào tim.”
Lục Ly chăm chú nghe, trên mặng cô không có cảm xúc gì, giống như chỉ đang kể lại câu chuyện của ngừoi khác.
Ánh mặt trời ngày hè xuyên qua tán cây chiếu lên người cô, tươi sáng rõ ràng.
Khương Đường tiếp tục kể: “Sau đó tớ đến đồn cảnh sát cho lời khai, đến khi tớ về đến đường Khang An, liền trở thành tội phạm chém chết người. Lúc đầu, họ nói tớ, tớ rất tức giận, sau đó không quan tâm nữa, thích nói thì nói đi. Không ngờ tới việc này trái lại lại dọa mấy tên du côn vùng lân cận chết khiếp.
Cô ngừng một lát: “Từ đó về sau, bọn họ cũng không dám nói mấy câu lưu manh nữa. Có lúc tớ trừng mắt nhìn bọn họ một cái, có thể dọa bọn họ sợ gần chết, giống như là tớ muốn cầm dao đi qua giết chết bọn họ vậy đó. Nói gì thì nói, mấy lời đồn đãi này, rất có tác dụng đó chứ.
Lục Ly nghiêm túc lắng nghe cô nói hết, vừa định nói chuyện, liền bị cô cắt ngang: “Chúng ta đi ăn cơm đi, đầu đường có một tiệm bán lương bì, cực kỳ ngon.”
Cô không muốn tiếp tục đề tài này, anh cũng không nói nữa, dừng một chút đuổi theo cô: “Ừ, lâu rồi tớ không ăn mì bì lạnh, thèm chết.”
Thực ra thì hôm trước anh với Triệu Tiến mới vừa ăn ở gần nhà xong. Lời của đàn ông, ờ, đều không đáng tin vậy đấy.
Khương Đường nghe thấy rất vui vẻ: “Cậu thích là được.”
Nhìn đi, con gái dễ dỗ dành biết bao.
Tiệm bán lương bì không lớn, bên trong chỉ có bảy tám cái bàn, lúc này có rất nhiều học sinh tan học đang ăn.
Khương Đường nói với ông chủ: “Hai phần bì lạnh, có một phần nhiều da ít mì, ít cay.” – nói xong quay đầu sang hỏi Lục Ly: “Còn cậu?”
Lục Ly trả lời:”Giống cậu.”
Hai người ở bên cạnh một lát mới có chỗ ngồi.
Khương Đường để anh ngồi vào trước, chiếm chỗ, cô đi đến bên cạnh máy lọc nước lấy hai ly giấy dùng một lần, rót hai ly nước bưng qua đặt lên bàn.
Lục Ly lơn đến dường này, lần đầu tiên trởi lại nói nhân gian khói lửa như này ăn cơm.
Khương Đường đưa cho anh ly nước: “Đừng thấy ở đây nhỏ, thực ra sạch sẽ lắm đấy, nhà bếp đằng sau tớ đã thấy từ trước, nhà vệ sinh đạt chuẩn.”
Cũng không phải cô cực kỳ coi trọng, chỉ là cô không sinh bệnh được.
Lục Ly nhìn trái nhìn phải, chỗ nhỏ có cái lợi của chỗ nhỏ, ví như bây giờ, cô buộc pahir ngồi cạnh anh, mới vừa nãy không cẩn thận đã đụng cánh tay anh ba lần.
Khương Đường đẩy ly nước về phía anh, Lục Ly cầm lên uống một hơi hết sạch, giơ tay muốn lấy ly nước trong tay cô.
Cô bưng ly tránh đi: “Không được, tớ uống rồi, muốn uống tự đi rót.”
Lục Ly cứ như khong nghe thấy, cướp cái ly trong tay cô qua: “Tớ chính là thích uống cái mà cậu uống qua đó.”
Khương Đường cười cười, không nói gì nữa.
Lục Ly uống một ngụm nhỏ, cầm cái ly rỗng minh mới uóng đi rót một ly khác, quay lại đưa cho Khương Đường.
Cô do dự một chút, vẫn cầm lấy, đặt luôn sang bên cạnh, không uống.
Lục Ly dùng khuỷu tay đẩy nhẹ cô: “Sao không uống đi, chê tớ bẩn?”
Khương Đường cười cười: “Không có.” – Vì để chứng minh mình không ghét bỏ anh, cô cầm chai lên uống một ngụm.
Lục Ly nhìn thấy môi cô chạm vào nơi mà môi anh vừa mới chạm qua, cái loại cảm giác này cực kỳ sảng khoái.
Hai phần bì lạnh được đem lên rất nhanh, Khương Đường nếm một miếng, hơi cay hay chua, miệng lành lạnh, rất ngon.
Lục Ly có cảm tưởng đây là món bì lạnh ngon nhất trên đời mà anh được ăn, tuy là quạt gió trên đầu thổi vù vù, lúc nào cũng có thể rơi xuống chặt ngang đầu người ta.
Lúc thanh toán, Lục Ly đòi trả tiền, bị Khương Đường ngăn lại: “Chỗ tớ chọn, tớ mời.” – Nói xong cô lấy điện thoại ra quét mã QR trên tường.
Lục Ly cười cười: “Chị Khương chị có tiền đấy, sau này em trai sẽ theo chị lăn lộn.”
Khương Đường cười với anh.
Hai người rời khỏi tiệm bán bì lạnh, thấy thời gian vẫn còn sớm, quyết định đến công viên gần đó tản bộ để tiêu cơm.
Thời điểm này, trên đường không có ai, đại đa số học sinh ăn cơm xong sẽ quay về lớp học nghỉ trưa, còn ở bên ngoài tám phần đều là cặp tình nhân.
Khương Đương vỗ đầu một cái: “Tớ quên mất một việc, đáng lý nên lấy giấy viết lại.”
Lục Ly cười cười.
Khương Đường nghiêng mặt qua nhìn anh, nói đùa: “Từ lúc bắt đầu ăn, cậu nói rất ít, có phải bị cái danh giết người của tớ dọa rồi không?”
Lục Ly cũng nghiêng mặt nhìn cô, đột nhiên giơ tay sờ nhẹ lên chùm tóc đuôi ngựa của cô: “Tớ có không nói gì sao?”
Khương Đường cười: “Trêu cậu đấy.”
Lục Ly chăm chú nhìn vào mắt cô: “Cô gái nhỏ gan lớn rồi nhỉ, dám đùa giỡn anh Ly của cậu.” – Nói tiếp: “Khương Đường, cậu rất sợ nhột thì phải.”
Khương Đường nhanh chóng đi lên phía trước, cả người căng thẳng đến cứng đờ: “Sao cậu biết?”
Lục Ly đi theo cô: “Hôm đó cậu lái xe chở tớ, không cẩn thận đụng vào eo cậu, cậu liền sợ nhột.”
Khương Đường dừng lại: “Ngài không nói tôi đây đã quên, việc kia ngài có thể nói không cẩn thận sao, đó là không cẩn thận hả!?” – Nói xong làm bộ muốn cào eo anh.
Ngoài dự định, vậy là anh không trốn, điều này ngược lại làm cô cảm thấy ngại ngùng, tay cô đặt trên eo anh, không xuống tay được. Thoạt nhìn không giống như đang cào ngứa anh, mà giống giữa hay người yêu nhau đang nhẹ nhàng đụng chạm.
Này mẹ nó xấu hổ quá đi thôi.
Cô gấp rút thu tay về: “Sao cậu không trốn?”
Lục Ly đi lên trước mặt cô: “Tớ đâu sợ nhột, không cần trốn.”
Khương Đường lại giơ tay lên: “Thật à?”
Lục Ly ưỡn thắt lưng: “Không tin cậu thử đi.”
Khương Đường giơ một ngón tay chọc lên eo anh một chút, lại chọc thêm một chút, năm ngón tay đều đặt lên trên, hơi nắm lấy.
Lại nắm thêm một tý, tiếp tục nắm thêm tý nữa.
Sau đó cô liền ngưng lại.
Cô đột nhiên ý thức được, hành vi vừa nãy của mình ấu trĩ cỡ nào, lại có bao nhiêu ngu ngốc.
Nhất tỷ đường Khang An, thiết lập nhân vật sụp đổ vào một trưa hè.
Lục Ly nhìn chằm chằm cô nửa ngày, cuối cùng nhịn cô được ôm bụng cười ra tiếng.
Khương Đường xị mặt không để ý đến anh, tiếp tục đi về phía trước.
Lục Ly theo sau, đến gần cô hỏi: “Khương Đường, chắc là cậu ăn kẹo gừng rồi nhỉ.”
Mặt Khương Đường trầm xuống, gật nhẹ đầu.
Lục Ly dán lên bên lỗ tai cô, dịu dàng nói: “Vừa cay vừa ngọt.”
Rốt cuộc cô cũng không lạnh mặt nổi, cười rộ lên, một đôi má lúm đồng tiền không sâu giống như cất đầy một loại mật ngọt, ngọt đến say người.
(*) Món Lương bì: Mì lạnh hay còn là gọi là mì bì lạnh (凉皮) là món ăn của mùa hè. Món ăn này có nguồn gốc từ Thiểm Tây và dù gọi là mì bì nhưng thực ra chẳng có chút bì nào ở đây. Món mì lạnh làm từ lúa mỳ hoặc gạo với điểm đặc trưng là sợi dài, mỏng. Đúng như cái tên, món mì phục vụ lạnh cùng với giấm đen, dầu ớt, tỏi và dưa chuột thái lát.
Ngày hôm sau, trên bàn ăn của ngừoi ở đường Khang An bàn tán về ba sự kiện.
Thứ nhất, Đại Hùng bị người ta đánh gãy chân, xương đầu gối nát bét, e là nửa đời sau phải chống nạng.
Thứ hai, mấy người chơi mặt chược ở trong sân chỗ ngã tư bị một ngừoi đội mũ lữoi trai đánh cho một trận.
Thứ ba, chị đại đường Khang An dẫn một ngừoi đàn ông về nhà. Trước nay cô ấy chưa từng đưa đàn ông nào về nhà, có khả năng, nhất tỷ định khai trương, giá cả không biết, nhưng khẳng định không rẻ.
Khương Đường đi học từ sáng sớm, chưa nghe thấy những tin đồn này. Sao thì cô cũng không ngờ được Lục Ly sẽ một mình đi đánh cho mấy ngừoi kia một trận, mẹ nó lại còn đánh thắng nữa chứ.
Đến lớp học, theo thói quan cô lướt mắt nhìn chỗ ngồi Lục Ly, cậu ấy còn chưa đến.
Đây là thói quen gì vậy.
Cô lấy tập vở của tiết đầu tiên, mở ra, chuẩn bị.
Còn năm phút vào lớp, Khương Đường quay đầu nhìn, Lục Ly vẫn chưa đến.
Cô nhìn Triệu Tiến đang chơi điện thoại bên cạnh, hỏi: “Triệu Tiến, Lục Ly đâu?”
Triệu Tiến không nghe thấy, chắc là chơi game nhập tâm quá.
Khương Đường gõ lên bàn cậu ấy hai cái, Triệu Tiến mới hoàn hồn về, “Lục Ly hả, kệ cậu ấy, thường xuyên đến muộn, chắc là qua mười, hai mười phút nữa sẽ đến thôi.”
Khương Đường ừm một tiếng, xoay lại tiếp tục đọc sách.
Nhưng chuông vào lớp đã vang lên anh vẫn chưa đến.
Vào học được năm phút, anh chưa đến.
Mười phút trôi qua, vẫn chưa thấy.
Mãi cho đến hết tiết đầu, Lục Ly cũng không đến.
Lần này làm cho Triệu Tiến ngạc nhiên, đại ca tuy đến muộn nhưng rất ít muộn cả tiết học. Tình hình này, chắc cúp học.
Lão đại rất ít cúp học.
Khương Đường quay đầu nhìn Triệu Tiến một cái.
Triệu Tiến lắc điện thoại trong tay: “Tớ gọi điện cho cậu ấy.”
Khương Đương lúc này mới nghĩ ra, cô còn chưa có số điện thoại anh.
Triệu Tiến ấn gọi, Lục Ly nghe máy rất nhanh.
“Nói với Khương Đường, hôm nay trong nhà có việc, không đến trường được.”
“Được. Vậy cậu ở nhà dưỡng thương cho tốt, cần đưa điện thoại cho cậu ấy không, tớ thấy cậu ấy rất quan tâm cậu đấy.”
“Không cần, chỉ cần nói với cậu ấy trong nhà có việc, tuần sau mới đến trường.”
“Ừ.”
“Tút tút tút.”
Chuyện Lục Ly bị thương nhẹ, không nói với bất kỳ ai, nhưng Triệu Tiến thật sự quá hiểu rõ anh. Ngừoi này tuy thường xuyên đến muộn, còn rất thích lên lớp ngủ, nhưng không có việc gì thì sẽ đi học như thường, trừ khi đánh nhau với người ta đến phá tướng.”
Chắc là sợ bị mấy em gái u mê trông thấy, hình tượng bị hủy. Từ góc độ làm màu của người này, tuyệt đối là vậy.
Triệu Tiến chuyền lời cho Khương Đường: “Trong nhà Lục Ly có việc, hôm nay không đi học, tuần sau mới đến.”
Khương Đường ừ một tiếng, không nói chuyện, xoay ngừoi lại.
Triệu Tiến đứng dậy, bò ra bàn hỏi cô: “Lát nữa tan học đến nhà cậu ấy chơi đi.”
Nhà Lục Ly?
Khương Đường lắc đầu: “Thôi, tan học tớ phải đến tiệm trà.”
Triệu Tiến gãi gương mặt bị hai chùm tóc của cô quét qua, nói: “Vậy thôi vậy.” – Ngập ngừng lại nói: “Tớ đưa số điện thoại cậu ấy cho cậu, nhưng mà, đừng nói là tớ đưa.”
Khương Đường lấy điện thoại ra: “Ừ, cậu đọc đi.”
Triệu Tiến đọc một dãy số.
Khương Đường lưu lại trong điện thoại, ghi chú là: Lục Ly.
Quả nhiên, cho đến khi tan học, Lục Ly không đến.
Triệu Tiến vừa thu dọn cặp sách vừa hỏi: “Khương Đường, không đi thật sao?”
Nhìn dáng vẻ như quỷ của đại ca bị ngừoi ta đánh đến phá tướng, ở trước mặt cô gái mình yêu thích muốn trốn cũng trốn không được, nhất định rất kích thích.
Khương Đường quay qua: “Không đi đâu, cậu đi đi.”
Triệu Tiến đành một mình đi từ cửa sau ra ngoài.
Lúc đi đến cổng trường, cậu ấy nhìn thấy xe nhà Lục Ly, chiếc Rolls-Royce màu đỏ rực, thật sự muốn không chú ý cũng khó.
Cậu ấy đi qua gõ lên cửa sổ xe, Lục Ly mở cửa xe, Triệu Tiến ngồi vào trong.
“Hahaha, đại ca, trán anh, còn có mũi nữa, bị sao vậy?”
Triệu Tiến nói xong, muốn giơ tay sờ vết thương trên mũi anh, bị Lục Ly đưa tay chặn lại: “Bệnh gì vậy, đàn ông cũng muốn sờ.”
Triệu Tiến thu tay về: “Em muốn sờ phụ nữ, mấu chốt là không có phụ nữ cho em sờ.” – Cậu ấy nhìn nhìn Lục Ly, lại hỏi: “Chuyện gì vậy, lão đại, trọng thương à?”
Lục Ly lấy một cái gương nhỏ ra soi: “Không gì, chỉ là mũi bị móng tay người ta quẹt một cái.”
Anh nhéo nhéo vết thương trên mũi: “Nơi đẹp nhất của bổn đại gia chính là mũi.”
Triệu Tiến ghé lại nhìn: “Cho nên, nguyên nhân hôm nay cúp học chính là vì việc này?”
Lục Ly đưa cái gương nhỏ cho tài xế phía trước: “Không cúp học, xin nghỉ bệnh. Học bá chúng tôi không giống học tra các bạn, học bá chúng tôi trước giờ không cúp học.”
Triệu Tiến suy nghĩ kĩ lại, chính xác là vậy, Lục Ly bày ra chuyện gì cũng đều xin nghỉ trước rồi mới đi giải quyết. Có một lần bọn họ đánh nhau, đối phương muốn nhào qua, Lục Ly vậy mà kêu người ta tạm thời dừng lại một lát, gọi một cuộc điện thoại cho Tiểu Điềm Điềm xin nghỉ xong xuôi, mới tiếp tục đánh nhau.
Mấu chốt là, con mẹ nó cậu ta thế mà chỉ xin nghỉ cho mình, kết quả là trong buổi họp lớp, Triệu Tiến vì cúp học phải viết bản kiểm điểm tám trăm từ. Tiện nhân Lục Ly này, không bị gì hết.
Triệu Tiến hỏi: “Chuyện gì vậy, có cần mấy anh em giúp ngài đòi lại công đạo không?”
Lục Ly xua tay: “Không cần, không việc gì.”
Nói đòi công đạo, cũng nên là mấy người tối qua bị anh đanh ngã sóng soài đến đòi, anh cùng lắm cũng chỉ có cái mũi bị xước miếng da thô.
Triệu Tiến nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Lão đại ngài không ở nhà dưỡng thương cho tốt, chạy đến trường làm cái gì đây.”
Lục Ly cũng nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Đến hít một chút không khí tinh anh, học bá cũng cần phải bảo dưỡng.”
Triệu Tiến cũng vui vẻ theo.
Cho đến lúc Khương Đường từ trong trường đi ra, cậu ấy mới biết, lý do hôm nay Lục Ly đến trường.
Tên rình mò biến thái chết tiệt.
Còn đem theo kính viễn vọng, sợ người ta không biết anh là tên biến thái.
Triệu Tiến giơ tay cướp kính viễn vọng: “Cho tớ nhìn chút.”
Lục Ly lấy kính viễn vọng xuống, trừng mắt nhìn cậu ấy: “Đây là thứ có thể xem à, mẹ nó.” – nói xong tiếp tục nhìn xuyên qua kính viễn vọng ra ngoài cửa sổ xe.
Tinh thần cô có vẻ không được tốt lắm, đi đường cũng không có phong cách như mấy ngày trước, còn cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ gì.
Ngay cả chiếc xe máy của cô cũng giống như một con lừa nhỏ bị bệnh, không thể phát huy sức mạnh.
Đây có lẽ là bệnh tương tư trong truyền thuyết, đồng tình với cô quá, thế mà bị bệnh tương tư.
Cả ngày hôm nay, Lục Ly ở nhà cũng không có tinh thần, cho đến lúc nhìn thấy cô mới coi như hăng hái được chút.
Anh cong khóe miệng cười, Khương Đương bị bệnh tương tư, thật khó mà có được.
Bây giờ anh cảm thấy vô cùng thoải mái, mỗi lỗ chân lông trên ngừoi đều xuyên qua da nhảy nhót.
Triệu Tiến giơ tay lắc lắc chặn trước kính viễn vọng của Lục Ly: “Đừng xem nữa, đã đi xa rồi.”
Lục Ly đập tay cậu ấy ra: “Tớ có thể nhìn thấy.”
Mắt người có thể so được với kính viễn vọng à.
Sau cùng, Lục Ly đem kính viễn vọng trên mắt để xuống, đặt lên tay Triệu Tiến: “Nhìn đi.”
Triệu Tiến cầm kính viễn vọng nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Không ngờ, mỹ nữ trường chúng ta nhiều thật, thân hình cũng không tồi.”
Lục Ly tựa đầu vào ghế ngồi: “Nhìn trộm vậy luôn, quá biến thái.”
Triệu Tiến vừa nhìn vừa nói: “Làm ơn đi đại ca, người mới nhìn chằm chằm con gái người ta đến chảy nước miếng là ai thế.”
Lục Ly không trả lời, dựa vào ghế suy nghĩ chút chuyện.
Triệu Tiến tiện miệng nói một câu: “Tớ thấy Khương Đường rất quan tâm cậu, tớ cho cậu ấy số điện thoại cậu rồi.”
Lục Ly hỏi: “Là cậu ấy hỏi xin cậu, hay là cậu muốn cho cậu ấy.”
Triệu Tiến vừa định nói tự cậu ấy cho, liền gấp rút sửa lời khai: “Là cậu ấy hỏi xin tớ, rất thiết tha.”
Lục Ly rất hài lòng với đáp án này.
Thực ra anh có số điện thoại của Khương Đường, lấy từ điện thoại của Triệu Tiến, nhưng anh luôn không liên lạc với cô.
Bởi vì, lúc anh còn chưa có số điện thoại của cô thì cái tên chó con Triệu Tiến này lại dám có trước. Cục tức này anh nuốt không trôi, nhất định phải đợi cô chủ động xin số điện thoại anh trước, hơn nữa còn phải dùng điện thoại cô liên lạc với anh trước mới được.
Đúng, đại ca của chúng ta ấu trĩ thích ghen tuông vậy đó.
Tài xế đằng trước hỏi: “Thiếu gia, về nhà hay đến tiệm trà ạ?”
Lục Ly trả lời: “Về nhà.”
Triệu Tiến gáp gáp hùa theo: “Cho ké về với.”
Lục Ly đá chân cậu ấy: “Nhà cậu không có xe à, ngày nào cũng cọ tớ. Mẹ kiếp, trên người cậu có mùi gì vậy, có phải tiết tự học buổi chiều chạy đi chơi bóng rổ với bọn Tổng Đằng Phi không.”
Triệu Tiến vội vàng dịch sang bên cạnh, lại kéo cổ áo lên mũi ngửi thử: “Không có mùi mà.”
Lục Ly liếc cậu ấy: “Không muốn xuống xe thì im miệng.”
Nói xong tiếp tục đựa vào lưng ghế.
Triệu Tiến hỏi: “Cuối tuần đi đâu?”
Lục Ly nhắm mắt dưỡng thần: “Không biết, chắc ở nhà, ba tớ vừa mời thêm mấy gia sư mới, nói giáo viên ra đề thi thử cao hơn, luân phiên Toán Lý Hóa.”
Triệu Tiến vội dán lên: “Việc này, cậu có thể ngàn vạn lần đừng nói trước mặt ba mẹ tớ, bằng không bọn họ cũng sẽ làm cho tớ một bộ thực hành y hệt như vậy, như vậy làm sao có thể ra ngoài, làm sao có thể trải qua quãng thời gian thanh xuân tự do tự tại, thoải mái nữa.”
Lục Ly liếc cậu ấy một cái: “Tiền đồ.”
Trong lòng Khương Đường không yên chạy xe đến tiệm trà, ăn đại cái gì đó, không phải sữa đậu nành bánh nướng cũng không phải bánh rán trái cây, không sao cả, dù sao cũng không nếm ra được vị gì.
Ăn xong, cô dựa góc tường, lấy điện thoại ra.
Hôm nay không có tâm trạng làm đề Vật Lý, làm gì cũng uể oải.
Cô tìm số điện thoại của Lục Ly, nhìn, không gọi. Lại nhìn, vẫn không gọi.
Cô mở Wechat, nhập số điện thoại Lục Ly vào thanh tìm kiếm.
Tên Wechat của anh là: Lục Ly.
Xem ra anh rất thích tên mình. Ảnh đại diện là ảnh của anh, xem ra anh cũng rất thích dáng vẻ của mình.
Khương Đường gửi lời mời kết bạn, sau đó cất điện thoại.
Từ khi Lục Ly về đến nhà, điện thoại chưa từng rời khỏi tay, ngay cả lúc đi tắm cũng cầm theo điện thoại để trên kệ.
Mãi đến khi lúc chuẩn bị ăn cơm, cuối cùng cũng nhận được một lời mời kết bạn.
Không thấp thỏm, là cô.
Lục Ly đồng ý thêm bạn.
Ảnh đại diện của cô là hình mặt trời màu vàng ấm áp với gương mặt tươi cười theo phong cách hoạt hình, rất dễ thương.
Kẹo đường nhỏ sweet, biệt danh này, giống như cô vậy.
Ngọt!
Nhưng mà trung anh kết hợp kiểu gì thế này, hơi quê mùa, dù sao thì lão đại cũng sẽ không dùng như vậy.
Sau khi hai người thêm bạn, Lục Ly cứ cầm điện thoại suốt, ăn một bữa cơm có thể ngừng xem tám trăm lần, nhưng mà đáng tiếc, không có tin tức gì.
Lúc này, Khương Đường đã bắt đầu bưng trà rót nước trong tiệm trà.
Điện thoại để trong ngăn tủ nhỏ ở phòng nghỉ ngơi của nhân viên, đến cả đã thêm bạn với Wechat Lục Ly chưa cô cũng không biết, càng đừng nhắc đến sẽ gửi tin nhắn cho cậu ấy.
Gần chín giờ, trưởng ca cho Khương Đường về nhà trước, hoặc là đến Xuân Phong Các làm đề cương Vật Lý, những việc khác có nói gì cũng không cho cô làm nữa.
Khương Đường đành phải ôm balo đến Xuân Phong Các lầu hai làm bài tập.
Cả ngày cuối tuần cô còn có việc phải làm, cô chỉ có thể làm bài tập vào buổi tối.
Cô mở điện thoại ra xem, ghi chú đã kết bạn thành công với Lục Ly, cô nghĩ nghĩ, gửi một cái mặt cười qua.
Lục Ly vừa nghe thấy điện thoại rung, gấp gáp vội vàng ngồi bật dậy trên giường.
Đợi cả tối, cuối cùng cũng đợi được một biểu tượng cảm xúc của hệ thống(*), không vui sướng chút nào được không, ít nhất cũng phải đánh mấy chứ chữ, cho dù gửi một gói biểu tượng(*) cũng được mà.
(*)系统自带的表情: biểu tượng cảm xúc có sẵn của app.(**)表情包: bên mình hay gọi là meme
Chỉ gửi một cái biểu tượng chọc của hệ thống, như thế này thì người ta sao trả lời, làm sao trả lời chứ.
Lục Ly nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, lặng lẽ tắt đi.
Khương Đường thấy anh không trả lời, cho rằng anh có việc, không gửi thêm gì nữa.
Cô bắt đầu làm bài tập, làm Ngữ văn với Anh văn cho xong trước. Môn xã hội dễ hơn một chút, cái gì không biết thì lật sách xem, môn tự nhiên thì khó hơn một chút, bây giờ cũng không có Lục Ly bên cạnh giảng bài cho cô.
Cứ từ từ đã, mai làm tiếp.
Mười một giờ tối, Khương Đường dọn dẹp sách vở, về nhà.
Về đến nhà đã mừoi một giờ ba mươi rồi, chữ Lục Ly viết trên cửa nhà cô vẫn còn rõ ràng như cũ, cô mở cửa, bật đèn, lại quay trở ra chăm chú nhìn chữ trên cửa thêm một lúc.
“Hãy để tớ chăm sóc cậu.”
Khương Đương đọc nhẩm lại mấy lần, lấy điện thoại ra chụp mấy chữ này lại, lúc này mới đi vào nhà đóng cửa.
Cô mở tivi, cứ để đấy mà đi tắm.
Mặc đồ ngủ nằm trên giường, cầm điện thoại.
Có tin nhắn Wechat, Lục Ly gửi đến: “Ai vậy?”
Nên nói là Lục Ly đang cố tình ra vẻ dè dặt, biết rõ còn cố hỏi, kiêu ngạo đến không còn gì để nói.
Khương Đường gửi một câu đi: “Tớ là Khương Đường.”
Lục Ly cũng nằm trên giường giống vậy trong lòng thầm nói một câu: “Tớ biết là cậu.”
Anh trả lời: “Ừm, đã lâu không gặp.”
Khương Đường cười cười trả lời: “Cậu vẫn chưa ngủ hả?”
Lục Ly đáp: “Ừm, thứ hai sẽ đến trường.” – Đợi lớp da bị trầy trên mũi lành hơn chút nữa sẽ đi.
Khương Đường: “Ừ.”
Lục LY ôm điện thoại trốn trong chăn: “Cậu nhớ tớ chưa?”
Khương Đường nhìn chằm chằm màn hình nửa phút mới trả lời anh: “Ngủ sớm đi, thứ hai gặp.”
Nếu không phải trên mũi anh vẫn còn dán băng cá nhân xấu xí, bây giờ anh liền muốn chạy đến nhà cô, làm sao mà đợi được đến thứ hai.
Cuối cùng, anh nhắn: “Cậu mệt rồi đúng không, nghỉ ngơi sớm đi, nói chúc ngủ ngon với tớ nào.”
Khương Đường nhắn: “Ngủ ngon.”
Lục Ly: “Không phải, muốn ghi âm.”
Khương Đường cười cười, nhẹ nhàng nói với micro điện thoại: “Ngủ ngon.”
Cô tắt điện thoại, rất nhanh đã ngủ, hy vọng ngày mài thời tiết có thể mát mẻ một chút.
Ngày hôm sau, Khương Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên từ sớm, tình hình này, thời tiết hôm nay có thể sẽ cực kỳ nóng.
Công việc hôm nay của cô là hóa trang thành chuột Mickey ở công viên trò chơi.
Cô phải mặc một bộ đồ chuột Mickey lông nhung dày cộm vừa nóng vừa hầm, nhưng so với tiền công phát tờ rơi bên ngoài thì nhiều hơn.
Khương Đường tính toán một chút, trước cuối năm nay cô phải kiếm đủ tiền học phí cho năm sau và tiền sinh hoạt phí, như vậy, sang năm cô có thể yên tâm học hành không cần đi làm thêm nữa.
Cô soi gương, gương mặt này, chậc chậc, vừa nhìn đã biết chính là “người” của Thanh Hoa Bắc Đại.
Trước khi đến công viên trò chơi, cô đến công ty môi giới bất động sản trước. Căn nhà kia của cô đã treo lên hơn ba năm rồi, không bán được, đến cả đến xem cũng không được mấy người.
Người bình thường, ai bằng lòng đến con đường Khang An vừa tồi tàn vừa bẩn thỉu này, lại còn là nơi tập trung của dân tỉnh ngoài, bị rút não mới mua.
Đây cũng là lý do vì sao cô rất ghét nơi này, lại không có cách nào thoát khỏi đây.
Cô không có tiền.
Có thể đóng học phí lại không để bản thân chết đói, đã tốt lắm rồi.
Hai ngày cuối tuần, ban ngày Khương Đường đến công viên trò chơi hóa trang thành Vịt Donald, buổi tối đến tiệm trà làm thêm, thuận tiện có thể làm bài tập về nhà.
Hai ngày cuối tuần Lục Ly chỉ ở nhà nghênh đón giáo viên Toán Lý Hóa thay phiên nhau tấn công mình.
Không thể không thừa nhận, hiệu quả một kèm rất cao. Bình thường những thử học một tuần ở trường, ở nhà chỉ cần nửa ngày đã có thể học xong.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là não của anh xài tốt, đổi thành Triệu Tiến bọn họ, đã sớm hôn mê bủa vây.
Cuối cùng đã đến thứ hai, Lục Ly dậy từ sớm bắt đầu soi giơng, băng cá nhân dán trên mũi đã bị anh vứt đi, chỗ da bị trầy chỉ còn lại vết sẹo nhỏ.
Khó coi quá đi mất, anh liền che nó đi, tuy là vẫn còn ẩn ẩn chút máu nhưng so với vừa nãy thì dễ coi hơn chút.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là vì anh đẹp trai.
Lục Ly đến lớp sớm trước giờ chưa từng có, rút trong ngăn bàn hai bức thư tình, không biết ai viết, bị anh tiện tay vứt vào thùng rác.
Bạn học lục tục vào lớp, mấy người ngồi sau nhìn thấy Lục Ly đều ngơ ngác trước đã, đại ca hôm nay đến sớm vậy sao, vậy mà không đi trễ.
Cách thời gian vào lớp còn mười mấy phút nữa, Khương Đường đến.
Lục Ly ngồi trên ghế, tay chống cằm, từ lúc cô đi vào thì bắt đầu nhìn chằm chằm cô, không hề chớp mắt.
Khương Đường biết anh đang nhìn mình, vẫn là cái dáng vẻ lưu manh này.
Nếu là trước kia, cô có thể tùy tiện lấy quyển tập chép phạt đập lên đầu anh.
Nhưng bây giờ, cô không xuống tay nổi.
Có thể là lớn tuổi rồi, chắc dễ dàng mềm lòng, nương tay với anh hơn, Khương Đường tự an ủi mình.
Trước khi ngồi xuống, cô nhìn vào mặt anh: “Mũi cậu bị sao vậy?”
Mẹ kiếp, mắt có cần tỏ vậy không, mấy người ngồi đằng sau không có ai nhìn thấy, sao cô vừa đến là nhìn thấy.
Lục Ly sờ mũi: “Đụng trúng cửa đó.”
Khương Đường ngồi xuống, xoay người qua: “Hôm trước tớ nghe người ta nói rồi, là cậu đánh à.”
Một người đội mũ lưỡi trai đánh bốn người chơi mạt chược trong sân ngã tư, nghe nói là vì trả thù, cũng có người nói do mấy người đó cờ bạc, cho vay nặng lãi tìm đến đánh.
Lục Ly ừ một tiếng.
Khương Đường giơ tay, sờ lên mũi anh: “Đau không?”
Ngón tay cô mềm mềm, hơi lạnh.
Lục Ly xoa xoa chỗ cô vừa chạm vào, nhíu mày: “Đau.”
Khương Đường cũng nhíu mày theo: “Đau thật sao?”
Lục Ly đưa đầu về phía trước: “Cậu thổi giúp tớ đi.”
Khương Đường hơi do dự một chút, vẫn hơi nhổm người dậy thổi lên mũi anh một cái, sau đó liền ngồi xuống.
Bởi khoảng cách này, cô ở xa quá, vốn không cảm thấy được ngọn gió nào.
Lục Ly lại đưa đầu về phía trước: “Còn đau.”
Khương Đường đưa tay ấn đầu anh trở về, người gì thế này, được một tấc lại lấn thêm một thước.
Lục Ly sờ vào chỗ bị cô ấn, ghé lại gần thêm lần nữa, giọng nhỏ nhẹ: “Đầu nam nhân, eo nữ nhân, không phải tình nhân không thể chạm.”
Khương Đường đẩy anh về phía sau: “Vậy chúng ta huề nhau.”
Lục Ly lại tiến lên: “Ý của cậu là, để tớ chạm eo cậu?”
Khương Đường trợn trắng mắt nhìn anh: “Hôm đó, chở cậu, không phải cậu đã chạm qua rồi sao.”
Lục Ly làm bộ như không hiểu: “Có sao?”
Khương Đường không để ý anh, quay người lại bắt đầu sắp xếp sách vở, tiết đầu tiên là Vật Lý của Tiểu Điềm Điềm, nghĩ tới muốn đau đầu.
Suốt tiết học, Lục Ly không hề làm phiền cô, dù thế nào cũng nhịn xuống xúc động muốn gặm tóc đuôi ngựa của cô.
Cho đến khi tan học, Lục Ly mới chọc chọc sau lưng cô: “Có gì không hiểu không, có thể hỏi tớ, đề nào cũng được.”
Khương Đường quay đầu lại cho anh một nụ cười: “Ừ.”
Triệu Tiến đang cắn bút trong miệng, đem đề Vật Lý trên tay đẩy sang bên Lục Ly: “Lục Ly, đề này tớ cũng không hiểu.”
Lục Ly nghiêng đầu qua liếc cậu ấy một cái: “Cút, không hiểu thì đi hỏi Tiểu Điềm Điềm đi.”
Khương Đường hỏi một câu: “Đề nào vậy, chắc tớ biết.”
Lục Ly mở to mắt nhìn cô.
Triệu Tiến chỉ một đề được khoanh tròn, Khương Đường nhìn: “Trùng hợp, đề này tối qua tớ vừa giải xong, tớ giảng cho cậu.”
Triệu Tiến đứng dậy, nửa người chống lên bàn Lục Ly, quyển sách trên tay cũng đặt trên sách Lục Ly, đưa bút trong tay cho Khương Đường.
Lục Ly cầm lấy bút của mình đưa cô: “Bút của cậu ấy vừa mới bị cái miệng heo cắn qua, dùng của tớ.” – Nói xong đẩy Triệu Tiến về bên kia: “Cút, đừng gác mông trước mặt tớ.”
Bởi vì Triệu Tiến đứng dậy chồm lên bàn nên cái mông cũng tự nhiên mà dẩu lên trên.
Khương Đường cười: “Vậy đi thôi, đến cửa lớp tở giảng cho cậu.”
Lục Ly liền kéo sách của Triệu Tiến qua: “Đề nào, tớ giảng cho cậu.”
Triệu Tiến chỉ: “Đề này.”
Lục Ly lấy ra một tờ giấy nháp, tùy tiện vẽ hình lên trên: “Cứ như này, như này, như này, là được.”
Cả gương mặt Triệu Tiến hoang mang, là cái gì với cái gì đây.
“Cùng nhau trưởng thành đến nay, ngồi cùng bàn nhiều năm đến vậy, đây là lần đầu tiên cậu giảng bài cho tớ, lẽ ra tớ phải cảm động đến rơi nước mắt nhưng mà, như thế này cũng quá sơ sài khắc nghiệt đi. Lúc cậu giảng bài cho Khương Đường đâu có như vậy.”
Lục Ly lấy tờ giấy nháp dán lên mặt Triệu Tiến, cái đồ đần thiếu đòn, việc này có thể giống nhau được à!?
Khương Đường cười, cô viết từng bước chi tiết lên một tờ giấy đưa cho Triệu Tiến.
Triệu Tiến vội vàng cầm lấy: “Vậy, cám ơn chị dâu nhé.”
Khương Đường xoay người lại, đỏ mặt.
Lục Ly nhìn chằm chằm Triệu Tiến mấy lần, phát hiện tên nhóc con này, há, lớn lên trông cũng được ha, còn cái miệng này, ngọt biết bao nhiêu.
Lục Ly nhìn đằng trước, hai cái tai nhỏ của cô, sớm đã đỏ lên một mảng.
Anh đứng lên búng lỗ tay cô một chút, lại ở sau tai cô thổi một hơi, dịu dàng nói: “Buổi trưa tan học đợi tớ.”
Sau đó nói thêm: “Đã ba ngày tớ không thấy cậu rồi.”
Trường Trung học số Một có căn tin, nhưng lúc này là thời gian học thêm, căn tin không mở cửa, phải đợi đến tháng chín, lớp mười mười một của mấy tên nhóc con khai giảng mới mở.
Buổi trưa tan học, Khương Đường quay người nhìn Lục Ly một cái, anh đã thu dọn sách vở ngăn ngăn nắp nắp, chỉ đợi cô.
Khương Đường đeo túi chéo nhỏ của mình, bên trong đựng điện thoại chìa khóa ví tiền.
Triệu Tiến ở bên cạnh gọi một tiếng: “Lục Ly, trưa nay ăn gì?”
Lục Ly liếc cậu ấy: “Trưa nay cậu với bọn Tống Đằng Phi lăn lộn với nhau đi, không thì Bánh Lớn cũng được, tớ không đi đâu.”
Triệu Tiến lấy điện thoại gọi điện, xem cái dáng vẻ này là có hẹn người ta ăn cơm chứ gì.
Lục Ly đứng dậy, cười với Khương Đường: “Tớ đói quá.”
Khương Đường đi ra từ cửa sau: “Đi thôi, cậu muốn ăn gì?”
Lục Ly đi theo cô: “Bình thường cậu ăn cái gì thì tớ ăn cái đó.”
Khương Đường đi theo dòng người đến đầu cầu thang, Lục Ly đi lên sóng vai với cô, thỉnh thoảng còn vươn tay che chở phía sau lưng cô. Vừa mới tan học, luôn sẽ có mấy con quỷ chết đói chạy tới chạy luôn rất dễ đụng trúng.
Anh duỗi tay chắn sau lưng cô, lơ lửng giữa không trung, nhưng không chạm vào quần áo cô.
Nhưng tư thế này, bất luận là từ trước sau trái phải nhìn vào, sao thì cũng giống như anh đang ôm cô.
Rất nhanh đã bị ngừoi bên cạnh chú ý thấy, có người còn lấy điện thoại ra chụp lại.
Có nữ sinh lớn gan cố tình chạy đến nhìn chăm chú gương mặt Khương Đường, nhìn mặt xong lại bắt đầu nhìn thân hình, nhìn thân hình xong lại bắt đầu nhìn mặt, quét tới quét lui.
Lần đầu tiên Khương Đường bị người ta quan tâm chú ý tới vậy, cả người không được tự nhiên.
Cô nghiêng mặt nhìn Lục Ly nói: “Cậu cách xa tớ một chút.”
Lục Ly cười cười, thu cánh tay sau lưng cô trở về, dù sau cũng đã xuống lầu, không còn chen chúc nữa.
Hai người đi ra cổng trường, Khương Đường nhìn thấy một chiếc xe đậu bên đường ở cổng trường.
Chiếc Rolls-Royce màu đỏ rực, đuổi theo xe sau moto của cô đêm đó. Phía trước xe có một người đàn ông đeo kính râm.
Tay ngừoi đàn ông khoanh lại trước ngực, bị kính râm chặn ở lại nhìn không rõ, nhưng trực giác của Khương Đường là vậy, người đó vẫn nhìn chằm chằm hai người họ, cơ mặt căng ra, dường như đặc biệt khẩn trương.
Khương Đường nhẹ nhàng kéo vạt áo Lục Ly: “Nhìn thấy chiếc xe ở cổng không, màu đỏ, chính là chiếc bán theo chúng ta hôm đó.”
Lục Ly còn chưa nhìn liền gật đầu.
Khương Đường kéo cánh tay anh chạy về phía trước, Lục Ly xém chút té ngã.
Hai người chạy thẳng đến con hẻm nhỏ sau cổng trường, Khương Đường mới dừng lại.
Cô dựa vào góc tường bên cạnh đường, thò đầu ra nhìn phía sau, vừa hỏi: “Có phải cậu đắc tội với ai không, Lục Ly.” – lại nói tiếp: “Dù sao tớ cũng không trêu vào người có tiền như vậy, chắc chắn không phải tớ.”
Lục Ly đi qua, quay đầu cô lại: “Không có gì, người của mình.”
Khương Đường đập tay anh ra khỏi lỗ tai mình cái bộp: “Không nói sớm, dọa chết người ta.”
Lục Ly hỏi: “Cậu mà sợ?”
Khương Đường cười nói: “Tớ không sợ đánh nhau, tớ chỉ sợ bọn họ đập bể mặt cậu, tránh cho cậu lại phải xin nghỉ học.”
Lục Ly sờ lên vết sẹo nhỏ trên mũi, bĩu môi.
Khương Đường dẫn anh đi ra khỏi hẻm nhỏ: “Dẫn cậu đi ăn chút đồ ngon.”
Lục Ly đi theo cô, một bên nói: “Ba tớ sợ tớ lại bị người ta bắt cóc, cho nên, hơi cẳng thẳng. Dù sao thì lão Lục gia bọn họ cũng dựa vào học bá tớ đây làm quang tông diệu tổ, nâng cao văn hóa cốt lõi.
Khương Đường nhìn anh: “Cậu từng bị người ta bắt cóc?”
Lục Ly gật đầu: “Ừ, hai lần. Lần đầu tiên là được một bao tải tiền chuộc về, lần hai là tớ tự mình chạy thoát.”
Khương Đường ừ một tiếng.
Sau đó cô gọi anh: “Lục Ly.”
Anh đáp: “Hử?”
Cô nói tiếp: “Cậu còn nhớ mấy chữ hôm đó Mạnh Dương viết trên bảng không?”
Gái điếm đường Khang An, tội phạm giết người.
Cô tiếp tục hỏi: “Cậu không có gì hỏi tớ sao?”
Lục Ly vừa đi vừa đá cục đá nhỏ trên mặt đất: “Tớ cũng không có ngốc, giết người thật thì đã sớm bị bắt vào tù.”
Khương Đường ngừng một lát: “Ừm, đâm một nhát, không chết.”
Lục Ly đá viên đá cuối cùng ở dưới chân đi, dừng lại đứng trước mặt cô: “Ừm, cậu nói đi.”
Khương Đường chậm rãi kể lại: “Lúc học trung học cơ sở, ba mẹ tớ vừa qua đời, mới qua mười mấy ngày, chú hàng xóm ở lầu bên cạnh, nửa đêm sang gõ cửa nhà tớ, nói là có chút đồ muốn đưa, nhưng lúc đó tớ không cho ông ta vào, đề phòng mà. Nhưng không biết làm sao ông ta có chìa khóa nhà tớ, tự mở cửa đi vào, có ý mưu đồ bất chính, bị tớ lấy dao gọt trái cây đâm vào bắp đùi, máu chảy rất nhiều. Nhưng mà, không chết, lúc đi khỏi hùng hùng hổ hổ, thần trí vẫn còn tốt, nhưng sang sáng ngày hôm sau, ông ta lại chết ở giao lộ, bị người ta đâm hai nhát vào tim.”
Lục Ly chăm chú nghe, trên mặng cô không có cảm xúc gì, giống như chỉ đang kể lại câu chuyện của ngừoi khác.
Ánh mặt trời ngày hè xuyên qua tán cây chiếu lên người cô, tươi sáng rõ ràng.
Khương Đường tiếp tục kể: “Sau đó tớ đến đồn cảnh sát cho lời khai, đến khi tớ về đến đường Khang An, liền trở thành tội phạm chém chết người. Lúc đầu, họ nói tớ, tớ rất tức giận, sau đó không quan tâm nữa, thích nói thì nói đi. Không ngờ tới việc này trái lại lại dọa mấy tên du côn vùng lân cận chết khiếp.
Cô ngừng một lát: “Từ đó về sau, bọn họ cũng không dám nói mấy câu lưu manh nữa. Có lúc tớ trừng mắt nhìn bọn họ một cái, có thể dọa bọn họ sợ gần chết, giống như là tớ muốn cầm dao đi qua giết chết bọn họ vậy đó. Nói gì thì nói, mấy lời đồn đãi này, rất có tác dụng đó chứ.
Lục Ly nghiêm túc lắng nghe cô nói hết, vừa định nói chuyện, liền bị cô cắt ngang: “Chúng ta đi ăn cơm đi, đầu đường có một tiệm bán lương bì, cực kỳ ngon.”
Cô không muốn tiếp tục đề tài này, anh cũng không nói nữa, dừng một chút đuổi theo cô: “Ừ, lâu rồi tớ không ăn mì bì lạnh, thèm chết.”
Thực ra thì hôm trước anh với Triệu Tiến mới vừa ăn ở gần nhà xong. Lời của đàn ông, ờ, đều không đáng tin vậy đấy.
Khương Đường nghe thấy rất vui vẻ: “Cậu thích là được.”
Nhìn đi, con gái dễ dỗ dành biết bao.
Tiệm bán lương bì không lớn, bên trong chỉ có bảy tám cái bàn, lúc này có rất nhiều học sinh tan học đang ăn.
Khương Đường nói với ông chủ: “Hai phần bì lạnh, có một phần nhiều da ít mì, ít cay.” – nói xong quay đầu sang hỏi Lục Ly: “Còn cậu?”
Lục Ly trả lời:”Giống cậu.”
Hai người ở bên cạnh một lát mới có chỗ ngồi.
Khương Đường để anh ngồi vào trước, chiếm chỗ, cô đi đến bên cạnh máy lọc nước lấy hai ly giấy dùng một lần, rót hai ly nước bưng qua đặt lên bàn.
Lục Ly lơn đến dường này, lần đầu tiên trởi lại nói nhân gian khói lửa như này ăn cơm.
Khương Đường đưa cho anh ly nước: “Đừng thấy ở đây nhỏ, thực ra sạch sẽ lắm đấy, nhà bếp đằng sau tớ đã thấy từ trước, nhà vệ sinh đạt chuẩn.”
Cũng không phải cô cực kỳ coi trọng, chỉ là cô không sinh bệnh được.
Lục Ly nhìn trái nhìn phải, chỗ nhỏ có cái lợi của chỗ nhỏ, ví như bây giờ, cô buộc pahir ngồi cạnh anh, mới vừa nãy không cẩn thận đã đụng cánh tay anh ba lần.
Khương Đường đẩy ly nước về phía anh, Lục Ly cầm lên uống một hơi hết sạch, giơ tay muốn lấy ly nước trong tay cô.
Cô bưng ly tránh đi: “Không được, tớ uống rồi, muốn uống tự đi rót.”
Lục Ly cứ như khong nghe thấy, cướp cái ly trong tay cô qua: “Tớ chính là thích uống cái mà cậu uống qua đó.”
Khương Đường cười cười, không nói gì nữa.
Lục Ly uống một ngụm nhỏ, cầm cái ly rỗng minh mới uóng đi rót một ly khác, quay lại đưa cho Khương Đường.
Cô do dự một chút, vẫn cầm lấy, đặt luôn sang bên cạnh, không uống.
Lục Ly dùng khuỷu tay đẩy nhẹ cô: “Sao không uống đi, chê tớ bẩn?”
Khương Đường cười cười: “Không có.” – Vì để chứng minh mình không ghét bỏ anh, cô cầm chai lên uống một ngụm.
Lục Ly nhìn thấy môi cô chạm vào nơi mà môi anh vừa mới chạm qua, cái loại cảm giác này cực kỳ sảng khoái.
Hai phần bì lạnh được đem lên rất nhanh, Khương Đường nếm một miếng, hơi cay hay chua, miệng lành lạnh, rất ngon.
Lục Ly có cảm tưởng đây là món bì lạnh ngon nhất trên đời mà anh được ăn, tuy là quạt gió trên đầu thổi vù vù, lúc nào cũng có thể rơi xuống chặt ngang đầu người ta.
Lúc thanh toán, Lục Ly đòi trả tiền, bị Khương Đường ngăn lại: “Chỗ tớ chọn, tớ mời.” – Nói xong cô lấy điện thoại ra quét mã QR trên tường.
Lục Ly cười cười: “Chị Khương chị có tiền đấy, sau này em trai sẽ theo chị lăn lộn.”
Khương Đường cười với anh.
Hai người rời khỏi tiệm bán bì lạnh, thấy thời gian vẫn còn sớm, quyết định đến công viên gần đó tản bộ để tiêu cơm.
Thời điểm này, trên đường không có ai, đại đa số học sinh ăn cơm xong sẽ quay về lớp học nghỉ trưa, còn ở bên ngoài tám phần đều là cặp tình nhân.
Khương Đương vỗ đầu một cái: “Tớ quên mất một việc, đáng lý nên lấy giấy viết lại.”
Lục Ly cười cười.
Khương Đường nghiêng mặt qua nhìn anh, nói đùa: “Từ lúc bắt đầu ăn, cậu nói rất ít, có phải bị cái danh giết người của tớ dọa rồi không?”
Lục Ly cũng nghiêng mặt nhìn cô, đột nhiên giơ tay sờ nhẹ lên chùm tóc đuôi ngựa của cô: “Tớ có không nói gì sao?”
Khương Đường cười: “Trêu cậu đấy.”
Lục Ly chăm chú nhìn vào mắt cô: “Cô gái nhỏ gan lớn rồi nhỉ, dám đùa giỡn anh Ly của cậu.” – Nói tiếp: “Khương Đường, cậu rất sợ nhột thì phải.”
Khương Đường nhanh chóng đi lên phía trước, cả người căng thẳng đến cứng đờ: “Sao cậu biết?”
Lục Ly đi theo cô: “Hôm đó cậu lái xe chở tớ, không cẩn thận đụng vào eo cậu, cậu liền sợ nhột.”
Khương Đường dừng lại: “Ngài không nói tôi đây đã quên, việc kia ngài có thể nói không cẩn thận sao, đó là không cẩn thận hả!?” – Nói xong làm bộ muốn cào eo anh.
Ngoài dự định, vậy là anh không trốn, điều này ngược lại làm cô cảm thấy ngại ngùng, tay cô đặt trên eo anh, không xuống tay được. Thoạt nhìn không giống như đang cào ngứa anh, mà giống giữa hay người yêu nhau đang nhẹ nhàng đụng chạm.
Này mẹ nó xấu hổ quá đi thôi.
Cô gấp rút thu tay về: “Sao cậu không trốn?”
Lục Ly đi lên trước mặt cô: “Tớ đâu sợ nhột, không cần trốn.”
Khương Đường lại giơ tay lên: “Thật à?”
Lục Ly ưỡn thắt lưng: “Không tin cậu thử đi.”
Khương Đường giơ một ngón tay chọc lên eo anh một chút, lại chọc thêm một chút, năm ngón tay đều đặt lên trên, hơi nắm lấy.
Lại nắm thêm một tý, tiếp tục nắm thêm tý nữa.
Sau đó cô liền ngưng lại.
Cô đột nhiên ý thức được, hành vi vừa nãy của mình ấu trĩ cỡ nào, lại có bao nhiêu ngu ngốc.
Nhất tỷ đường Khang An, thiết lập nhân vật sụp đổ vào một trưa hè.
Lục Ly nhìn chằm chằm cô nửa ngày, cuối cùng nhịn cô được ôm bụng cười ra tiếng.
Khương Đường xị mặt không để ý đến anh, tiếp tục đi về phía trước.
Lục Ly theo sau, đến gần cô hỏi: “Khương Đường, chắc là cậu ăn kẹo gừng rồi nhỉ.”
Mặt Khương Đường trầm xuống, gật nhẹ đầu.
Lục Ly dán lên bên lỗ tai cô, dịu dàng nói: “Vừa cay vừa ngọt.”
Rốt cuộc cô cũng không lạnh mặt nổi, cười rộ lên, một đôi má lúm đồng tiền không sâu giống như cất đầy một loại mật ngọt, ngọt đến say người.
(*) Món Lương bì: Mì lạnh hay còn là gọi là mì bì lạnh (凉皮) là món ăn của mùa hè. Món ăn này có nguồn gốc từ Thiểm Tây và dù gọi là mì bì nhưng thực ra chẳng có chút bì nào ở đây. Món mì lạnh làm từ lúa mỳ hoặc gạo với điểm đặc trưng là sợi dài, mỏng. Đúng như cái tên, món mì phục vụ lạnh cùng với giấm đen, dầu ớt, tỏi và dưa chuột thái lát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương