Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi

Chương 101: Phiên Ngoại 1: Lễ Trao Giải



Một tháng trôi qua, cuối cùng cũng tới ngày tổ chức lễ trao giải thường niên của Bilibili, phát sóng trực tiếp cả ngày.

Mặc dù còn một khoảng thời gian nữa mới chính thức bắt đầu livestream, nhưng trong fandom đã bắt đầu náo loạn vì hai UP nổi bật vẫn chưa xuất hiện.

— Hai người đó mà hôm nay không lộ mặt, chắc trốn luôn rồi quá?

— Mấy UP khác đều check-in trên Weibo hết rồi, mỗi hai người họ mất tích không dấu vết!

— Không phải mẹ của Hạt Đậu đã xin nghỉ giúp rồi sao?

— Suỵt… nghe bảo giáo viên chủ nhiệm của Hạt Đậu dữ lắm.

— Chủ yếu là do cậu ấy đi cùng Tạ Lan lớp 12 đó chứ.

— Ai cũng biết học kỳ sau lớp 12 phải đi học lại rồi mà.

— Đêm nay đừng nói là lại bùng show đấy nhé, khạc ra cả vòng khói luôn rồi.

— Nếu mà bùng thật… thì Hạt Đậu đời này không còn duyên vào Top 100 nữa.

— Tang thương thật sự.jpg

— Báo tin! Hạt Đậu vừa check-in định vị trên Weibo!!

— !!!

...

Ngoài khuôn viên một trung tâm triển lãm lớn ở thành phố S.

“Đừng nhìn điện thoại nữa.” Tạ Lan nắm tay Đậu Thịnh, giục: “Nhanh lên chút đi.”

“Rồi rồi!” Đậu Thịnh vội vàng chạy theo vài bước, hai người phóng nhanh về phía cổng bên của khu trung tâm, được nhân viên cầm bảng nhỏ đón vào, dẫn thẳng tới hàng ghế khán giả.

Cả khán đài chìm trong bóng tối dịu nhẹ, mùi nước hoa nhàn nhạt lan tỏa khắp không gian, livestream vẫn chưa bắt đầu.

Ghế ngồi có dán tên, hàng đầu tiên dành cho mấy sếp lớn, bắt đầu từ hàng thứ hai mới là Top 100 UP. Tạ Lan và Đậu Thịnh có ID bắt đầu bằng chữ cái X và R, họ tự hiểu ý nên sắp xếp theo sau nhau, nhưng dù tìm mãi ở mấy hàng sau vẫn không thấy chỗ, mãi tới khi A Trạch mặc vest chỉnh tề đứng lên chỉ về phía trước: “Hai cậu ở bên kia, hàng phía trước!”

Hóa ra sắp xếp không theo thứ tự bảng chữ cái thật.

Tạ Lan quay đầu nhìn A Trạch một cái, khẽ gật đầu, rồi mới tìm đúng chỗ ở hàng thứ hai và ngồi xuống.

Từ lúc xuống máy bay đến khi vào hội trường, trừ lúc ngồi trên xe, cậu và Đậu Thịnh gần như cắm đầu chạy.

— Thực ra Triệu Văn Anh đã giúp họ xin nghỉ hai ngày, chiều hôm qua bay tới để tổng duyệt, sáng nay livestream, sáng sớm mai quay về, kế hoạch cực kỳ hoàn hảo. Nhưng Hồ Tú Kiệt ban đầu bảo là nhà có việc, đến tận hôm qua mới lộ ra là định đi dự hoạt động của nền tảng video, quay xe phút chót. Tạ Lan là học sinh không quan trọng mấy thì được cho qua, còn Đậu Thịnh sắp phải thi tự tuyển sinh, lại bị Hồ Tú Kiệt bám cứng tới tận phút cuối.

Thế nên cả hai chỉ còn cách đổi vé máy bay sang hôm nay, vừa kết thúc tiết học đã vội vàng chạy tới sân bay, chẳng kịp chuẩn bị gì cả.

Phòng livestream đã mở, mấy đài chủ đề đang chạy bảng quảng bá, ống kính lia khắp khán phòng. Màn hình lớn chiếu đồng bộ, Tạ Lan ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy đạn mạc bay đầy như mưa, chữ nhỏ xíu, nhìn từ xa như một đám hạt vừng trôi qua, chẳng đọc được gì cả.

— Đậu Đập xuất hiện rồi!

— Lan Tể tới rồi!

— Chúc mừng hai người thoát nạn thành công!

— Họ ở đâu vậy??

— Hàng hai bên trái!

— dmem xuất hiện! dmem xuất hiện! dmem xuất hiện!

Tạ Lan nheo mắt cố đọc đám chữ li ti kia, thì bị Đậu Thịnh kéo cà vạt: “Ê này.”

“Sao thế?” Tạ Lan nhíu mày cúi đầu, góc nhìn bất tiện nên không thấy nút cà vạt, đành nghiêng người để Đậu Thịnh chỉnh giúp.

Lúc đi vội quá, cả hai đều mặc sơ mi trắng bình thường, quần jeans đen miễn cưỡng đóng vai quần tây, cà vạt thì vừa đáp xuống sân bay đã vơ đại trong cửa hàng thời trang nam, buộc tạm lên cổ cho có lệ.

Tạ Lan liếc cà vạt của Đậu Thịnh, phán xét nhẹ: “Cậu cũng chẳng hơn gì, đã là quần jeans thì thôi, lại còn phối với cà vạt nhìn kỳ cục chết đi được.”

Đậu Thịnh đang loay hoay chỉnh cà vạt thì dừng tay, đề nghị: “Hay là… tháo luôn nhé?”

“Tháo đi. Bên nền tảng cũng đâu bắt buộc phải mặc nghiêm túc thế này.” Tạ Lan thở dài, đưa tay tháo cà vạt của Đậu Thịnh, kéo xuống khỏi cổ anh.

Đậu Thịnh cũng tháo luôn của cậu ấy, vo hai cái cà vạt lại rồi nhét tạm ra sau lưng ghế.

— Hai người kia đang làm gì vậy???

— Mấy ông anh, em say thật rồi, ống kính lia tới kìa!

— Tể nhóm à, chỗ này là nơi công cộng đó, không phải phòng livestream nhà mình đâu…

— Trước mặt bàn dân thiên hạ c** đ* nhau??

— Hông hiểu lắm… nhưng tiếp tục đi! Đừng dừng!

Tạ Lan giành lại phần cổ thoáng khí, thở phào một hơi, rồi lại nhìn lên màn hình, đạn mạc vẫn đang chạy loạn, có vẻ đang rất náo nhiệt.

“Đạn mạc đang nói gì thế?” Cậu lẩm bẩm hỏi.

Đậu Thịnh mở app livestream, liếc xem rồi nói: “Bạn mạng tẻ nhạt thôi. Có khi là thuê cả team tạo hiệu ứng, nên không dám để chữ hiện to.”

— Họ đang nói gì đó? Có cao thủ đọc khẩu hình phiên dịch không?

— Tạ Lan: Đạn mạc đang nói gì thế?

— Hạt Đậu: Kệ họ đi. Chắc mấy con chanh lẻ cô đơn không dám nói to đấy mà.

— Vãi… khẩu hình trùng khớp thật sự.

— Tao kiểu gì cũng bị tụi này làm cười chết mất!

Còn mười phút nữa là bắt đầu phát sóng chính thức, nhân viên hậu đài đã gửi lịch trình trao giải tới từng UP qua điện thoại.

Mọi năm Top 100 được chia tổ theo chữ cái ID, nhưng năm nay chia ngẫu nhiên.

Đậu Thịnh nghiêng lại gần: “Cậu tổ mấy?”

“Tổ 1 và 2.” Tạ Lan đáp. “Còn cậu?”

Đậu Thịnh khựng lại một chút, chìa điện thoại cho cậu ấy xem: “Chia random á? Quá đáng thật.”

【Nhân Gian Tuyệt Soái Dậu_DM: Tổ 1 – Số 1. Vui lòng đến hậu trường chuẩn bị trong vòng năm phút.】

Ống kính lia tới dãy ghế khán giả, cắt cận cảnh đến hàng thứ hai. Trong khung hình, Tạ Lan khẽ khựng lại một chút, rồi lập tức mỉm cười. Nụ cười của cậu ấy dịu dàng, có phần tùy ý mà ấm áp: “Rõ ràng là cố ý. Nhưng mà cũng hay đấy. Mình đi nhé?”

“Đi.” Đậu Thịnh đứng dậy, đợi Tạ Lan bước ngang qua cạnh mình rồi lặng lẽ theo sau.

Sau lưng hai người họ, đạn mạc  trên màn hình cuộn ào ạt như sóng:

— Lan Tể cười ngọt ghê á

— Tui cược cả đời tiền xu vào đây, hai người họ là số liên tiếp!

— Cả nhà vô đặt cược!!!

— Lại thêm một phiếu số liên tiếp!!!

— Cho hỏi đạn mạc đang nói cặp nào UP vậy???

— Cùng hỏi!!!

— Nhân Gian Tuyệt Soái Đậu và Tạ Lan!!!

— Chính là hai nam sinh cấp ba vừa đi vào hậu đài khi nãy đó!!!

Mọi người trên đạn mạc vui vẻ tám chuyện, mãi cho đến khi ánh đèn trong hội trường đột ngột tắt. Ngay sau đó, màn hình livestream cắt thẳng về sân khấu, ánh sáng sân khấu bật lên, MC tay cầm micro từ dưới sân khấu xuất hiện hoành tráng.

“Chào buổi tối các vị khán giả, chào mừng đến với lễ trao giải Bilibili POWER UP được phát sóng trực tiếp!”

— Bắt đầu rồi kìa!!!

— Mở màn đêeeee!!!

— Kích động vl!!!

— Sắp tới rồi hả trời???

MC phát biểu ngắn gọn mở màn, sau đó mời dàn UP chủ nổi bật của khu ca hát, nhảy múa biểu diễn tiết mục mở màn cực bốc. Bình luận cuộn liên tục tên các UP chủ yêu thích của fan, từ lúc chương trình bắt đầu đến khi kết thúc, các kiểu “đạn mạc spam tên” che kín cả màn hình.

Phần trao giải đầu tiên là cho “Tân binh xuất sắc” và “Livestream ấn tượng nhất năm”. Sau một vòng chia sẻ cảm nghĩ, chương trình bước vào phần công bố “Top 100 UP chủ của năm”.

Nhạc nền bỗng trở nên trang nghiêm, MC cất giọng trầm ấm:

“Xin được chúc mừng — UP chủ đoạt giải POWER UP 100, Nhân Gian Tuyệt Soái Đậu _DM!”

Ống kính ngay lập tức cắt sang góc sân khấu. Trong khung hình là một thiếu niên mặc sơ mi trắng, nụ cười tươi sáng, ánh mắt dịu dàng. NPC hình tivi nhỏ chạy lại dang hai tay, anh giả vờ định ôm, nhưng lại chỉ xoa đầu nó một cái, rồi cười bước ra sân khấu.

Thiếu niên vóc dáng mảnh khảnh, vai rộng chân dài, bước chạy lên sân khấu vừa thoải mái vừa tràn đầy khí chất. Ánh đèn rọi lên khiến cậu như đang đạp gió mà đi.

MC bắt đầu đọc phần trao giải, giọng trầm bổng truyền cảm vang khắp hội trường: “Trong suốt năm vừa qua, Hạt Đậu đã bước sang năm thứ ba gắn bó với Bilibili. Từ cách hòa trộn ngôn ngữ đa vùng, đến loạt video dấn thân thử thách bản thân, từ việc định hình một tính cách độc đáo đến việc kiên định với phong cách sáng tạo riêng. Video của cậu ấy vượt qua mọi giới hạn: đời sống, game, ẩm thực, hoạt hình… Lựa chọn đề tài đầy phóng khoáng, sản xuất thì chân thành hết mực. Phá tan mọi rào cản, cậu ấy nhận được vô vàn lời khen từ cộng đồng mạng. Trong năm mới, Hạt Đậu chuẩn bị bước vào đại học, hãy cùng chờ đợi chàng thiếu niên đạp gió này mang đến nhiều điều bất ngờ hơn nữa.”

MC vừa dứt lời, Đậu Thịnh cũng vừa chạy lên đến nơi nhận giải. Trên sân khấu là một hàng trăm bức tượng nhỏ hình tivi vàng rực rỡ, phía trước nổi bật nhất là một bệ kính sáng bóng, khắc hai dòng chữ:

【POWER UP 100】
【Nhân Gian Tuyệt Soái Đậu _dm】

Ống kính lia cận cảnh. Dưới ánh đèn flash, chiếc cúp ánh vàng tỏa ra hào quang lấp lánh, trông vừa lộng lẫy vừa thanh thuần. NPC hình tivi nhỏ thì vừa đáng yêu vừa có nét kiêu hãnh, khiến không khí trở nên long trọng hơn.

Ánh mắt Đậu Thịnh dừng lại trên chiếc cúp, anh vẫn cười nhẹ như thường lệ, đưa tay nhấc cúp lên.

Trong đôi mắt đen của thiếu niên là một tầng khí chất điềm tĩnh, như có một thứ ánh sáng kiên định đang âm thầm tỏa ra.

Anh xoay người, giơ nhẹ chiếc cúp về phía ống kính, rồi nhanh chóng bước đến khu chờ bên sân khấu.

— Tui khóc thật sự luôn á

— Mới chạy lên lấy cúp thôi còn chưa nói gì mà tui đã xúc động rồi

— Cuối cùng cũng tới ngày này

— Nhân Gian Tuyệt Soái Đậu xứng đáng vl

— Nhớ lại năm ngoái thất vọng ê chề, giờ nước mắt rơi như mưa

— Nhìn cậu ấy vui vẻ mà lòng tui ấm áp luôn á!!!

— Mẹ đậu yêu con!!!

— Phấn nữ cũng yêu cậu!!! Có thể cùng Tạ Lan yêu cậu cùng lúc được không!!!

Không khí đạn mạc chia làm hai nửa rõ rệt. Một bên là fan khóc như mưa, một bên thì bắt đầu châm chọc vui vẻ:

Chào mừng đến với chuyên mục “TOP 100 phạt đứng”

— Mlem mlem đứng hàng cuối nha

— UP này xui ghê, lên đầu tiên là phải đứng chờ tới cuối

— Hên là năm nay có chia nhóm đó, năm ngoái người đầu tiên đứng khóc luôn

— Đang còn phấn khích lắm, chắc năm đầu tiên tham gia

— Nhìn ổng cứ quay qua quay lại, như đang tìm ai kìa 2333

Trong ống kính, Đậu Thịnh đứng ở khu chờ cùng chiếc cúp. Dù có vẻ ngoài tùy tính, nhưng động tác cầm cúp lại rất trịnh trọng, một tay cầm, một tay đỡ. Anh lần lượt nhìn về từng ống kính theo yêu cầu, nhưng ánh mắt lại cứ vô thức liếc sang bên trái.

Một khung hình tình cờ bắt đúng khoảnh khắc anh quay đầu, ánh mắt giao với ống kính khán giả liền thuận theo mà nhìn về hướng ấy.

—— Ở phía đối diện, Tạ Lan cũng đang đứng yên chờ tới lượt. Cậu ấy hơi nhỏ con hơn Đậu Thịnh một chút, nhưng cũng thẳng lưng, đĩnh đạc không kém.

— ổng đang liếc nhìn hắn kìa!!!

— A a a a như mọi khi luôn áaaaa

— Muốn thấy hai người họ cùng đứng nhận thưởng bên nhau quá đi!!!

“Xin mời, UP chủ nhận giải POWER UP 100 tiếp theo – Tạ Lan_ NM!”

Tạ Lan nghe đến ID của mình thì khẽ mỉm cười, xoay người ôm NPC hình tivi nhỏ một cái. NPC vừa ôm vừa lấy tay che mặt vẫy vẫy, như thể ngại ngùng mà vui sướng. Cậu bước nhanh lên sân khấu, dọc đường ánh mắt lướt qua Đậu Thịnh, cười càng thêm sâu.

Tạ Lan là một UP chủ có kinh nghiệm sáng tác siêu dày dặn. Năm ngoái, cậu ấy nổi lên từ B Trạm, dám mạnh tay thử nghiệm đủ thể loại nội dung. Từ kéo violin, cải biên nhạc, đến chia sẻ mấy đề toán thi đấu… Tạ Lan luôn tràn đầy tình cảm và tâm huyết, biến hoạt hình dành cho học sinh tiểu học thành một cú chạm cực lớn tới thị trường rộng hơn, đồng thời cũng truyền cảm hứng sáng tạo mạnh mẽ cho các UP khác.

Tạ Lan và Hạt Đậu, hai thiếu niên đi cùng nhau như bạn đồng hành. Mặc dù fan hay lấy cặp này ra làm trò đùa giải trí, nhưng chỉ cần xem qua video của bọn họ là sẽ hiểu vì sao fan lại hò hét: Khắc, ngải tư, đạt không chuồn, ngải âu! (Couple này đỉnh thật!)

Trong khung hình, Tạ Lan hơi khựng lại khi đưa tay về phía chiếc cúp. Cậu mơ hồ vài giây, rồi mới chần chừ đưa tay cầm lấy nó.

Phát sóng trực tiếp lén cắt sang khu chờ của Đậu Thịnh. Anh đang làm host, đĩnh đạc đọc to bốn chữ "Mẫu hậu tê dại" một cách cực kỳ hùng hồn.

Đạn mạc nổ tung tại chỗ:

— Gặm chết tớ rồi!

— Gặm chết tớ rồi!

— KSWL!! (Không chịu nổi nữa!!)

— Cười chết mất, chính thức chơi lớn quá rồi

— Không hổ là cậu đấy, tivi nhỏ!

Tạ Lan cầm cúp xoay người, một dàn camera dí theo sau. Cậu đơ đơ quay ra đối diện từng cái một, gương mặt tràn đầy hoài nghi về nhân sinh, lặng lẽ đi về phía khu chờ.

— Cười chết, Lan Tể trong lòng chắc đang chửi thề rồi

— Oa, Tể chạy mấy bước nhỏ tới gần Đậu Thịnh luôn kìa!

— 555, Hạt Đậu cười còn có thể vui hơn nữa không trời!

Một giây trước: Bình đài có bệnh. Một giây sau: Bình đài quá đúng rồi!

Trong ống kính, Tạ Lan tiện tay đưa chiếc cúp cho Đậu Thịnh giữ giúp, rồi loay hoay dùng tay trái buộc lại tay áo phải nhưng mãi không xong vì nút bung ra. Đậu Thịnh cúi đầu nói khẽ gì đó với cậu, rồi đưa lại hai cái cúp, tỉ mỉ giúp cậu buộc lại tay áo.

Người thứ ba lên nhận giải, nhưng đạn mạc vẫn chưa hết sục sôi vì khoảnh khắc vừa rồi:

— Cậu yêu anh ấy! Trên người anh ấy đến cái nút áo cũng sáng!!

— Khắc, ngải tư, đạt không chuồn, ngải âu!!

— Cứu mạng! Ngọt quá trời! Tớ chưa từng thấy Hạt Đậu cười ngọt như vậy đâu, mắt cậu ấy toàn là ánh sáng luôn!

— Lan Tể 555... Cậu ấy đối với người khác chưa bao giờ cười như vậy cả (nghẹn ngào)

Người dẫn chương trình đọc tiếp phần trao giải, dàn UP đứng chờ dần xếp thành hàng dài. Ống kính lia qua, giữa một rừng vest tuxedo, hai thiếu niên mặc áo sơ mi trắng với quần bò đen lại đặc biệt nổi bật. Dù phong cách khác biệt hẳn, nhưng lại rất thu hút ánh nhìn.

Các UP khác lễ phép mỉm cười bắt chuyện, còn hai người họ luôn đứng sát nhau, vai thỉnh thoảng khẽ chạm, trò chuyện thì cứ vô thức mà nghiêng về phía đối phương, ánh mắt ngập tràn ý cười.

Tạ Lan đứng lâu mỏi chân, càng mệt hơn khi bên cạnh cậu còn có một "sinh vật kỳ dị".

— A Trạch.

Lý ra thì cậu và A Trạch bây giờ cũng coi như là “bình thường hoá”, ít ra cũng không đến mức cạch mặt. Nhưng hễ đụng phải người này, Tạ Lan liền khó chịu toàn thân. Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt đầy thâm tình kia, cậu lại bắt đầu nhớ nhung cái kiểu âm dương quái khí của A Trạch hồi xưa.

A Trạch nhân lúc cậu và Đậu Thịnh im lặng, đột nhiên lôi cái cúp của mình ra huơ huơ trước mặt Tạ Lan: "Thần tượng à, tớ được trao giải cùng lúc với cậu đó! Tớ sắp nghẹn đến nơi rồi đây!"

Tạ Lan cố gắng giữ lịch sự, liếc mắt nhìn cậu ta 2 giây: "Ờ. Kiên nhẫn tí."

A Trạch không bận tâm đến thái độ lạnh như băng kia, tiếp tục nói với vẻ da diết: "Cậu biết chuyện này với tớ có ý nghĩa to lớn đến mức nào không?"

Tạ Lan lườm cậu ta: "To lớn cỡ nào?"

A Trạch lập tức kéo một phát mạnh lên chiếc cúp:
"Sặc sỡ nhật nguyệt, nặng như núi Khâu!"

"..."

Tạ Lan vừa mới tích được tí thiện cảm lập tức sụp đổ. Mặt cậu vô cảm quay đi: "Không hiểu, một chữ cũng không hiểu."

Đậu Thịnh không nhịn nổi phải nhắc khéo: "Quay qua chỗ khác nhanh đi. Mặt cậu mà xuất hiện là đạn mạc mắng l**m cẩu liền luôn đấy."

A Trạch lầm bầm: "Bọn họ hiểu gì là thần tượng đâu..." Sau đó nhìn sắc mặt Tạ Lan một chút, rồi cũng im miệng lại.

Ống kính lia tới, Tạ Lan chỉ biết thở dài trong lòng.

Nhóm đầu tiên nhận giải xong, MC bắt đầu chuyển sang phần phát biểu cảm nghĩ của các UP. Lần này thì trình tự đảo ngược lại, từ cuối lên đầu.

Tạ Lan lúc này mới thực sự cảm nhận được thế nào là đứng phạt đến tê chân, biểu cảm trên mặt cũng dần dần đóng băng.

Tới lượt A Trạch, cậu chỉnh lại áo khoác vest rồi bước lên hắng giọng.

"Đây là lần đầu tiên tớ được lọt top Bách Đại, mà cũng là năm tớ từng nghĩ mình không còn duyên gì với Bách Đại nữa. Hơn nửa năm nay thần tượng của tớ không đăng gì ở khu âm nhạc, tớ từ vui vẻ thành lạc lõng..."

Ha. Tạ Lan suýt chút nữa cười lạnh ra tiếng. Cái này mà gọi là “vui vẻ lạc lõng” à?

Thời gian không nhiều, A Trạch nhanh chóng liệt kê các video mình hài lòng nhất năm nay, nói về hướng đi tương lai, rồi kết lại: "Thần tượng tạo cho tớ áp lực, nhưng cũng là động lực lớn nhất để tiến lên. Tương lai, tớ sẽ mang theo tâm thế đu idol nghiêm túc, làm ra những video còn chất lượng hơn nữa!"

Ống kính lia thẳng tới Tạ Lan. Tạ Lan nhìn chằm chằm vào phòng livestream với mấy triệu khán giả, rồi gắng gượng nặn ra một nụ cười.

— Cười chết mất

— Đang ăn mà suýt nữa phun cơm

— Lan Tể cái nụ cười giả trân này đúng là đỉnh của chóp

— A Trạch l**m đến tận cùng cũng không ghét nổi

— A Trạch fan bực thì bực, chứ UP nhà tụi mình chỉ là lâu lâu bị động kinh thôi!

Người chủ trì cười nói: "Tiếp đó, Tạ Lan, hạt đậu, hai vị ai tới phát biểu cảm nghĩ?"

Tạ Lan quay đầu hướng Đậu Thịnh nhìn lại, Đậu Thịnh tiếp nhận phân kia cúp, cười nói: "Tớ đến đây đi."

Với muôn người chú ý, anh cầm hai chiếc cúp đi tới trước micro, nhìn xuống dưới đài là vô số khuôn mặt quen biết, xa lạ, có người là UP chủ từng làm video cùng, cũng có ông chủ nghiêm túc và phóng viên; ngoài ống kính còn có mấy trăm ngàn khán giả trực tuyến.

Đậu Thịnh điều chỉnh độ cao micro, hơi khom người, cười nói: "Chào mọi người, tớ là Hạt Đậu. Trước kia là 'Nhân Gian Tuyệt Soái Đậu', năm ngoái ID có thêm cái đuôi nhỏ, DM."

"Năm ngoái tớ tăng rất nhiều fan. Lúc đầu có lẽ là nhờ loạt video phương ngữ, sau đó là mấy cái kiểu xây dựng nhân vật trái ngược, hoà nhạc bãi cỏ, video Trường Giang Tam Hiệp, series thử thách nghèo khó, và cả video giả vờ có bạn trai." Đậu Thịnh dừng lại cười, "À đúng, còn có hoạt hình cuối năm về nam chính và chiếc kính vạn hoa."

"Bài phát biểu ban tổ chức viết giúp tớ ghi là: 'Tự do chọn đề tài, khí chất hào sảng'. Nhưng thực ra cũng không hoàn toàn đúng đâu. Tớ chọn làm về phương ngữ là vì quanh mình có bạn bị bắt nạt vì giọng địa phương. Chọn kiểu nhân vật đối lập, là vì hy vọng có thể truyền cảm hứng cho những anh em đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn mà vẫn cố gắng sống tốt. Video bãi cỏ và Trường Giang là vì hy vọng người bạn nhỏ tên Tạ Lan mới về nước có thể tìm lại được chính mình, tìm được niềm vui, tìm thấy thế giới..."

"Nguyên nhân làm những video này thật sự rất đơn giản, tớ chỉ hy vọng có thể đem lại niềm vui cho mọi người. Mà nếu không thể khiến người ta vui, thì ít nhất cũng để lại một chút an ủi."

"Năm ngoái là năm thứ ba tớ làm video. Nếu không tính hai năm giữa Tạ Lan nghỉ làm, thì cũng là năm thứ ba cậu ấy làm video. Trước kia, khi tớ còn là khán giả, tớ từng xem video của Tạ Lan để tìm niềm vui, và cũng từ đó tìm được sơ tâm khi bắt đầu làm video. Tạ Lan là người sáng tạo ID 'Nhân Gian Tuyệt Soái Đậu', tớ hy vọng mình có thể mang theo cái ID này, mang theo sơ tâm ấy, cùng cậu ấy tiếp tục làm video ngày càng tốt hơn."

Đậu Thịnh lùi về một bước, chân thành cúi người trước ống kính: "Cảm ơn tất cả những người đã luôn dõi theo tớ."

Sau cái cúi người ngắn ngủi ấy, anh thẳng lưng quay về bên cạnh Tạ Lan. Tạ Lan đón lấy chiếc cúp của mình, ánh mắt khẽ rung động. Đậu Thịnh cười, vỗ nhẹ vai cậu hai cái.

Cả hai không nói gì, chỉ nhìn nhau bật cười trong khoảnh khắc ấy. Và khoảnh khắc đó bị ống kính bắt được, bị hàng ngàn người lưu giữ lại như một khoảnh khắc quý giá.

...

Buổi phát sóng trực tiếp kéo dài hơn bốn tiếng, đến lúc hoàn toàn kết thúc thì đã hơn một giờ sáng.

Tất cả khách mời và nhân viên đã rời đi, chỉ còn lại hai nhân viên vệ sinh bắt đầu dọn dẹp hội trường.

Hội trường trống rỗng. Tạ Lan ngồi trong ghế khán giả, Đậu Thịnh đứng đối diện cậu, một chân gác lên lan can phía sau, cười hỏi: "Đêm nay tính sao?"

"Tìm chỗ nào ngủ một đêm đã." Tạ Lan liếc nhìn hai chiếc cúp hình nhân nhỏ kim loại bên cạnh băng ghế, thở dài, "Bọn mình còn chẳng mang ba lô hay gì, vội quá mà."

Cậu vừa nói vừa giơ tay: "Cúp này cũng nặng lắm á."

"Tay mỏi à?" Đậu Thịnh nghe thế liền đứng thẳng dậy, nắm lấy bàn tay và cổ tay của cậu, nhẹ nhàng xoay xoay giúp cậu thư giãn.

"Cậu đừng dùng sức, đừng gãy, cứ làm theo động tác của tớ thôi." Anh vừa căn dặn vừa tập trung nhìn cổ tay Tạ Lan.

"Hạt Đậu." Tạ Lan không nhịn được gọi cậu.

"Hả?"

"Không có gì. Chỉ là đột nhiên muốn gọi cậu một tiếng." Tạ Lan mỉm cười, rút tay lại, lôi điện thoại ra tìm khách sạn.

Đậu Thịnh đứng trước mặt cậu, kéo chụp đèn từ sân khấu hướng về phía ghế khán giả, ánh sáng mờ lan nhẹ quanh người, cậu mỉm cười dịu dàng.

"Xong chưa?" Anh hỏi.

Tạ Lan ừ một tiếng, ngẩng đầu định cho cậu xem, đã nghe Đậu Thịnh cười nói: "Cậu có muốn tham gia một 'Bách Đại Flash Mob' không?"

Tạ Lan sững sờ: "Flash Mob là cái gì?"

"Flash Mob ấy mà." Đậu Thịnh bật cười, lôi điện thoại ra, "Sáu giờ sáng mai có chuyến bay trở về, giờ đi sân bay, ăn sáng xong là vừa kịp lên máy bay. Đi không?"

"Bây giờ luôn á?" Tạ Lan trợn mắt, "Vậy là về luôn? Không ngủ á?"

"Ừ, không ngủ." Đậu Thịnh phì cười, "Chuyến này chỉ để nhận cúp thôi, nhận xong là quay lại đi học. Mai... à không, lát nữa còn có bài thi ngữ văn."

Điên thật rồi.

Tạ Lan thật sự không thể tin nổi lỗ tai mình, càng không tin nổi là mình sắp vượt qua nửa đất nước Trung Quốc trong vòng chưa đến 24 giờ, để dự lễ trao giải livestream long trọng, rồi vài tiếng sau lại ung dung ngồi trong lớp thi tiếp.

Thi ngữ văn.

Thật sự... khiến người ta không biết nên cười hay khóc.

Đậu Thịnh không chờ cậu trả lời, kéo tay cậu chạy ra ngoài: "Đi thôi! Nói là làm luôn!"

"Ê ê!" Tạ Lan cạn lời, lập tức chạy theo, "Cầm chắc cúp đấy, đừng làm rơi!"

"Không rơi đâu!" Đậu Thịnh đáp.

Họ chạy khỏi hội trường, băng qua lối đi bộ yên tĩnh. Thành phố hoa lệ náo nhiệt bỗng tĩnh lặng trong khoảnh khắc gần sáng, bầu trời đêm tối đen, chỉ có vài cột đèn đường và ánh sáng từ các biển LED xa xa vẫn còn giữ một chút ánh sáng cho những người thức khuya. Bác tài xế taxi đêm rất nhẹ nhàng, Tạ Lan không hiểu giọng địa phương của bác, chỉ biết bác mở điều hòa riêng cho hai người.

Chiếc xe yên tĩnh len lỏi qua các con phố và cầu vượt, đây là thành phố thứ tư ở trong nước mà Tạ Lan từng đặt chân tới — và cũng là lần thứ tư cậu đi cùng Đậu Thịnh.

Trên người họ không có gì ngoài hai chiếc điện thoại gần hết pin và hai chiếc cúp nặng trịch.

Trên đường, Tạ Lan buồn ngủ, nhiều lần tỉnh lại vì xe thắng đèn đỏ, mỗi lần tỉnh lại đều thấy Đậu Thịnh ôm cúp bằng tay phải, tay trái nắm lấy tay cậu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

Nhưng trên người lại có một loại khí tức vô cùng chân thật.

Họ tới sân bay, làm thủ tục xong, ghé vào một cửa hàng ăn sáng đắt đỏ mua một chiếc bánh bao nhân thịt rồi chạy tới cửa kiểm tra vé, là người đầu tiên lên máy bay.

Mãi cho tới khi ngửi thấy mùi không khí tái chế đặc trưng trong khoang máy bay, ngồi vào chiếc ghế nhỏ hẹp, Tạ Lan vẫn còn bàng hoàng.

"Vậy là về thật á?" Cậu vẫn không thể tin nổi.

Đậu Thịnh giúp cậu thắt dây an toàn, "Ừ. Lần sau tốt nghiệp xong rồi quay lại chơi."

"Được rồi." Tạ Lan gật đầu, dừng một chút, đặt tay lên đùi bạn trai, vuốt nhẹ.

"Hạt Đậu."

"Hả?"

"Hôm nay rất vui đúng không?"

"Ừ." Đậu Thịnh gật đầu, tựa vào ghế máy bay, khóe miệng cong lên, "Tớ chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, tớ cùng SilentWaves cùng nhau giành được giải Bilibili Bách Đại..."

"Nhưng cậu biết không." Anh nghiêng người lại gần, thì thầm bên tai Tạ Lan: "Tớ đã rất lâu rồi không nhớ ra cái tên SilentWaves ấy, thật kỳ diệu... giống như từ lâu, trong thời gian đó, cậu đã không còn là SilentWaves nữa."

"Mà là người bên cạnh tớ. Là người từng kéo violin cùng tớ thức trắng mấy đêm liền."

Tạ Lan sững lại: "... Có thể nói rõ hơn tí không?"

"Giống như một giấc mơ đẹp vậy." Đậu Thịnh nói, vòng tay qua cúp, nhẹ nhàng nghiêng đầu về phía cậu, lim dim ngủ, "Từ hôm đi đón cậu ở sân bay tới giờ, từng giây từng phút đều giống như đang trong một giấc mộng long trọng."

"Thậm chí sợ mình tỉnh dậy."

Vừa nói dứt câu, một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên đầu anh.

"Sẽ không tỉnh đâu."

Đậu Thịnh nhắm mắt cười: "Cậu làm gì đấy?"

Tạ Lan thì thầm: "Đặt cho cậu một lời nguyền mộng mị."

Nguyền rủa hai người cùng nhau chìm vào giấc mộng ấy mãi mãi.

Tác giả có lời muốn nói:

Tối nay tôi Gõ Bàn Phím không có ở nhà.

Vừa mở lon bia vừa đốt mấy xiên tôm hùm cay, tâm trạng cực kỳ sảng khoái, bật ti vi lên chuẩn bị chill.

Mới vừa cắn một miếng, chợt nghe bên ngoài có tiếng động rất quen như kiểu ai đó đang loay hoay mở khóa cửa.

Cô cứng đơ nụ cười, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía cửa...

"Cạch!" cửa bật mở, hai cái đản quen thuộc đồng loạt dang tay trước mặt cô.

Lại Đản: "Tada~! Bọn tớ về rồi đây!"

Đậu Đản: "Bất ngờ chưa nào? Không nghĩ tới đúng không!"

Gõ Bàn Phím: "..." (mặt hoá đá)

Lại Đản hưng phấn nhảy tót lên bàn, reo lên: "Ôi trời ơi, mấy thứ này là chuẩn bị sẵn cho bọn tớ à?"

Gõ Bàn Phím: "Ờ... cái này thì..."

Đậu Đản không nói không rằng, quyết đoán ôm luôn lon bia từ tay cô, vừa lắc đầu vừa cảm khái: "Khách sáo thế làm gì."

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...