Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi

Chương 104: Phiên Ngoại 4: Thư Tuyển Sinh.



Người dẫn chương trình hỏi: "Tại sao lại muốn làm uploader vậy?"

Đậu Thịnh gãi đầu: "Ơ thì... trước tôi nói nhiều lần rồi mà, tớ chỉ muốn lan truyền niềm vui thôi, muốn mấy cái video của tôi trở thành một phần trong cuộc sống vui vẻ của mọi người ấy... Cơ mà, nói đi nói lại tôi cũng thấy ngại thật."

Người dẫn lại hỏi Tạ Lan: "Còn cậu thì sao? Tại sao lại làm uploader?"

Tạ Lan nhướn mày, mơ màng trả lời: "— Hả?... Ờm... Kiếm chút tiền tiêu vặt thôi."

Trong đợt nghỉ hè, chương trình “B đứng kỳ nghỉ hè tống nghệ” (dạng show mời các uploader nổi tiếng ngẫu nhiên tham gia và rút trúng Đậu Thịnh và Tạ Lan ngay tập đầu tiên.

Vấn đề là hai người hoàn toàn không biết gì từ trước.

Hôm đó trời oi bức khó chịu, hai cậu đang nằm lười biếng trong phòng, chuẩn bị ngủ trưa thì bất ngờ nhận được điện thoại phỏng vấn từ ban tổ chức. Hai người đều trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, mơ màng trả lời vài câu. Đậu Thịnh tỉnh trước, lén lút xuống nhà dưới cho mèo ăn. Còn Tạ Lan thì vứt điện thoại qua một bên, quay lại ngủ tiếp.

Cứ thế chuyện bị quên luôn, cho đến khi tập đầu phát sóng đột ngột lên sóng mà hai đứa không hề biết trước, ban tổ chức còn “cắt nối biên tập ác ý”, ghép câu trả lời của hai người lại ngay cùng một chỗ.

Cư dân mạng lập tức nổ tung.

— Tạ Lan bị kéo lên top tìm kiếm với danh hiệu "máy in tiền lạnh lùng".

Chiều hôm đó, Tạ Lan ngồi đơ trên sofa, vô cảm lướt Weibo. Bài đăng chỉ là một tấm ảnh chụp con mèo nhà hắn đang ngẩng đầu l**m chân, chẳng viết caption gì.

Bình luận dưới bài đăng thì đầy cảm xúc:

— Trước giờ tui chỉ thấy cậu lạnh lùng, không ngờ là thật sự không quan tâm gì hết.

— Hơn một năm qua tin tưởng và chờ đợi, cuối cùng là tự lừa mình dối người.

— Tui yêu con người của cậu, nhưng hóa ra cậu chỉ cần tiền.

— Hóa ra là tui si tâm vọng tưởng, cứ tưởng cái ôm của mình có thể sưởi ấm được một tảng băng.

Tạ Lan nhíu mày đọc một hồi, tiện tay trả lời một bình luận đang nổi:

— Không khác nhau là mấy nhỉ?

Bình luận đó lập tức xoay chuyển thái độ:
— Ôi má ơi, Lan Tể! Tha thứ! Bao giờ có video mới vậy?

Tạ Lan nhắn lại:
— Không biết nữa, đang nghỉ xả hơi.

Trả lời xong, cậu thoát luôn Weibo. Phòng khách nhà cậu có nguyên một mặt tường là cửa sổ sát đất, ánh nắng buổi chiều gay gắt đến mức lóa mắt.

Cậu lười kéo rèm, tiện tay lấy cái mũ của Đậu Thịnh ném trên sofa đội lên đầu, rồi đeo tai nghe nằm vật ra ghế, ngẩn người.

Trong tai nghe là bản độc tấu violin do chính cậu thu âm gần đây – bản OP “Kiếm Tâm Chiêu Nguyệt” của Kiếm Tâm Minh Nguyệt 2. Cậu vừa hoàn chỉnh bản phối, kiểm tra lại lần cuối trước khi gửi cho studio. Dự định là tặng fan một món bất ngờ khi phần 2 của game ra mắt. Coi như một món quà riêng của cậu.

Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa.

Tạ Lan thu lại tầm mắt, tháo tai nghe xuống.

Đậu Thịnh đẩy xe hàng giao chuyển phát nhanh bước vào, mấy cái hộp lớn nhỏ xếp chồng lên nhau, trên cùng là phong thư EMS lớn.

Tạ Lan hỏi: “Cái gì vậy?"

Đậu Thịnh lầm bầm: "Thành tích. Mấy đợt tuyển chọn các trường bắt đầu rồi, sở giáo dục cuối cùng cũng gửi kết quả về."

Do để tránh gây nhiễu trong khâu tuyển sinh, nhiều tỉnh sẽ tạm thời ẩn điểm thi đại học, không công khai toàn quốc ngay. Sau khi thí sinh kê khai nguyện vọng xong, sở giáo dục sẽ gửi điểm chính thức và xếp hạng qua đường bưu điện.

Tạ Lan nghe xong lập tức tỉnh ngủ, háo hức nói: " Mau mở ra coi đi."

Đậu Thịnh xé bao thư, lôi tờ giấy ra xem lướt một vòng rồi nhíu mày: "Chỉ một tờ giấy... trông sơ sài ghê."

Tạ Lan đã đứng sát bên anh, hồi hộp hỏi: "Đạt được mục tiêu không?"

Cậu còn căng thẳng hơn lúc tự mở giấy báo điểm của mình, cái lần thi ra 646 điểm, không nói nên lời.

Thành tích của Đậu Thịnh trước giờ luôn dao động quanh 725 – 733, thi thử mấy chục lần cũng chỉ quanh mức đó. Với đa số học sinh giỏi, 730 là một kiểu đỉnh nóc trần nhà rồi, vì để lên cao hơn thì phải giỏi cả văn và tiếng Anh viết luận mà cái này thì khó bứt phá.

Sau khi thi xong, Đậu Thịnh cũng từng nói: "Lần này đề văn không khó lắm, chắc tớ có cơ may đụng được mốc 735."

Giờ đây, anh cà tay lên quần, trầm mặc nhìn tờ giấy rồi lật úp lại.

Tạ Lan nhìn anh chằm chằm: "Bao nhiêu điểm vậy?"

Đậu Thịnh không ngẩng đầu, chỉ nói đúng một câu:

"Chỉ nhìn thấy số 1."

"Một?" Tạ Lan sửng sốt. "Gì mà một? 731 hả? Không thể nào?"

741 không hiện ra, nếu bắt đầu bằng số 1, thì chỉ có thể là 731.

Đậu Thịnh im lặng mấy giây, Tạ Lan đã chuẩn bị sẵn cả bài an ủi tinh thần.

Cậu biết Đậu Thịnh đăng ký vào hệ pháp luật thuộc khối tự nhiên định hướng của Đại học T, không cần học dự bị một năm. Hiện giờ kết quả tuyển chọn đã được gửi về, lịch báo danh cũng sát ngày, dù điểm số không được như kỳ vọng thì cũng không đến mức quá tệ.

"Hạng 1 toàn tỉnh." Đậu Thịnh đáp đơn giản một câu, rồi rút tờ giấy kia từ trong phong bì ra, liếc qua:
"Há, 738 điểm. Tạm được."

Tạ Lan ngẩn người như bị tàu cao tốc tông trúng: "738? Cao vậy luôn?"

"Ừm," Đậu Thịnh gật đầu, liếc phần phân tích thành tích, lẩm bẩm: "Tiếng Anh đương nhiên là tuyệt đối rồi, Ngữ văn được 138, cũng coi như phá kỷ lục cũ."

Vừa nói, anh vừa rút điện thoại ra chụp đại một tấm, đăng lên nhóm nhỏ, rồi nhét giấy vào phong bì lại, tiện tay quăng sang một bên: "Mãn nguyện rồi! Chốt đơn! Theo tớ mở thùng hàng, tớ mới mua mấy cái ống kính nè."

Mở cái gì mà thùng hàng...

Tạ Lan kéo tờ bảng thành tích ra xem kỹ từng dòng.

Do sở giáo dục cấp, nên trông khá đơn sơ. Một tờ giấy trắng đen, ghi thông tin thí sinh Đậu Thịnh và trường học, cộng với điểm tổng, xếp hạng số 1 toàn tỉnh, đóng dấu đỏ cuối cùng.

Hết. Chỉ có vậy.

Tạ Lan đặt tờ giấy mỏng nhẹ ấy lên bàn trà, điều lại góc quay camera, nghiêm túc chụp lại một bức, gửi vào nhóm "Tiến bộ mới".

Triệu Văn Anh phản hồi rất nhanh, dùng icon mặt cười: "Cảm ơn Lan Lan, nhìn rõ rồi, trên giấy còn có vệt bóng chồng, tưởng đâu là kết quả kiểm tra sức khỏe."

Tạ Lan cúi đầu gõ: "Bao giờ dì Triệu về ạ?"

Triệu Văn Anh trả lời: "Tuần sau mới về được, thật sự không dứt ra được. Hai đứa có thay đổi lịch nhập học thì nhớ nói trước cho dì, để dì còn gộp video lại."

Tạ Lan: "Dạ vâng dì Triệu, tụi con sẽ báo."

Đậu Thịnh ngồi một bên huýt sáo mở đống chuyển phát nhanh, trông như rất vui vẻ... nhưng thật ra không đơn giản như vậy.

Lúc anh mở thùng thì khá “bạo lực”, nhưng vừa thấy mấy chiếc hộp đựng ống kính mới toanh, động tác liền trở nên cẩn thận hẳn.anh nhẹ tay mở hộp, nâng từng chiếc ống kính ra kiểm tra tỉ mỉ, trân quý hệt như chạm vào một món bảo vật.

“Lát nữa có đi trường không?” Cậu tiện miệng hỏi, “Cô Hồ mới bảo lịch nhập học đến rồi, bảo tụi mình nhanh qua lấy.”

“Nhanh thế á?” Tạ Lan liếc nhìn điện thoại, “Đúng lúc Hà Tu vừa hòa giải xong với bạn, bảo về thăm thầy cô, rủ đi ăn luôn.”

“À.” Đậu Thịnh gật đầu, “Vậy được, tớ dọn đồ xong là đi.”

Tạ Lan đặt điện thoại xuống, “Chờ tớ chút.”

Cậu chạy về phòng, nhảy vào phòng tắm, thay đồ. Lúc xuống cầu thang đi ngang qua gương, liếc một cái lại thấy mình mặc cái áo trắng nhạt phối với quần xám giống hệt Đậu Thịnh. Hết cách, mấy bộ này đều do Triệu Văn Anh mua theo combo đôi.

Vài hôm trước vừa chạy xong hoạt động offline, về nhà ngủ bù hai ba ngày, tóc dài che luôn cả mắt, nhìn sơ sơ lại càng giống kiểu “xài chung đồ với bạn trai”…

Nhìn như sinh đôi luôn.

Đậu Thịnh vừa xếp hết mấy cái hộp chuyển phát nhanh, liếc nhìn Tạ Lan rồi cúi đầu nhìn lại bộ quần áo mình đang mặc.

Anh lập tức cười khẽ: “Đi?”

“Đi.” Tạ Lan gật đầu nghiêm túc như thể chẳng có gì lạ.

Lịch nhập học đựng trong phong bì chuyển phát nhanh của T Đại, lúc cậu vừa nhìn thấy màu tím bóng lóa mắt của nó liền không kiềm được mà hơi nhếch khóe môi. Tự nhiên cảm giác rõ ràng: mình đậu đại học rồi.

Tạ Lan cầm phong thư, vuốt tới vuốt lui. Logo trường là ba vòng tròn đồng tâm, ở giữa có một ngôi sao năm cánh, phía dưới in hình tòa nhà chính, xung quanh là dãy tử kinh hoa nở rộ.

Dù đã học quân sự ở T Đại một thời gian, thậm chí áo thun đồng phục cũng mua sẵn cả rồi, nhưng nhìn logo trên lịch nhập học vẫn có cảm giác khác hẳn.

Đậu Thịnh thì đang ghé sát nói chuyện gì đó với Hồ Tú Kiệt, đại khái là về điểm số và thứ hạng. Hồ Tú Kiệt nghe xong cười nói: “Hai đứa lấy lịch xong rồi hủy, rồi chụp tấm hình với thầy Mã nha, thầy cũng đến đây rồi, để tôi gọi luôn.”

Nghe vậy, Đậu Thịnh liếc sang nhìn Tạ Lan, Tạ Lan gỡ balo ra khỏi vai, gật đầu: “Ok, không vấn đề.”

Cậu đã dự liệu trước là thầy cô sẽ nhờ chụp hình nên chuẩn bị kỹ lắm: đem theo cả máy quay để gửi clip cho dì Triệu, còn mang theo cuốn học bạ cấp ba của mẹ, cả lịch nhập học của mẹ năm xưa, coi như cho mẹ thấy tận mắt con trai mình cũng đậu đại học.

Tấm lịch nhập học năm đó của mẹ, cậu chưa từng xem kỹ, chỉ nhớ là lúc xưa Tạ Cảnh Minh mang theo trong hành lý, có lẽ là cố ý để lại cho cậu giữ.

Hồ Tú Kiệt cầm máy quay, hỏi: “Quay ở đâu nhỉ?”

“Ghi hình rồi đó, nhớ quay cả em với Đậu Thịnh, và hai tấm lịch là được.”

Tạ Lan vừa nói vừa liếc nhìn Đậu Thịnh. Đậu Thịnh cười: “Cậu trước đi.”

“Được.”

Tạ Lan hít nhẹ một hơi, xé phong thư chuyển phát nhanh, bên trong là một xấp giấy dày, ở trên cùng là tờ văn kiện màu tím thẫm, hơi cứng.

Cậu mở tờ giấy ra rất cẩn thận. Ngay khi những chữ “Lịch nhập học chính thức của T Đại” hiện lên trên trang, thì từ trong giấy bật ra một hình đại bàng 3D, đại môn T Đại đứng trên mặt giấy, nghiêng người nhìn về phía cậu, lặng lẽ nhưng trịnh trọng chào đón tân sinh viên.

Tạ Lan ngây ra trong giây lát cái lịch này hoàn toàn khác với tờ “giấy thông báo” năm xưa của Tiêu Lãng Tịnh, tinh xảo, công nghệ cao.

Cậu không nói nên lời, chỉ đưa ngón tay ra chạm nhẹ vào cánh cổng trường nhỏ kia, rồi lại cúi người nhìn kỹ cái cơ cấu gập – mở của nó.

Tạ Lan đồng học,
Tuyển chọn bạn vào chuyên ngành Toán học và Ứng dụng Toán của T Đại.

Vui lòng mang theo bản thông báo này để đến trường báo danh.

“Thích không?” Đậu Thịnh hỏi nhỏ.

Anh vẫn chưa xé phong thư của mình, một tay cầm phong bì tím, tay kia đút túi, đứng nghiêng nhìn Tạ Lan, cười rất tự nhiên.

Tạ Lan gật đầu nhẹ, rồi nhìn xuống phong thư trong tay Đậu Thịnh: “Tới lượt cậu.”

“Y chang thôi.” Đậu Thịnh cười, “Chắc chắn giống nhau như đúc.”

Đậu Thịnh đồng học,
Tuyển chọn bạn vào chuyên ngành Luật định hướng khoa học tự nhiên của T Đại.

Vui lòng mang theo bản thông báo này để đến trường báo danh.

Hồ Tú Kiệt bên cạnh phấn khích không chịu được, vừa thông báo cho thầy Mã, vừa lôi thêm một bạn học khác đến chụp chung.

Đậu Thịnh tùy ý giơ lịch nhập học lên ngang ngực để tạo dáng, Tạ Lan cũng làm theo. Nhân lúc Hồ Tú Kiệt đang loay hoay với thiết bị, cậu len lén lôi ra tấm lịch nhập học cũ của mẹ, giấu sau lịch của mình, giơ lên cùng lúc.

Ngay sát ngực cậu là tấm giấy hơn hai mươi năm trước, bằng giấy cũ mèm, nhưng chính là khởi đầu của giấc mơ đại học.

Gió thổi qua cửa sổ lớp học, lá ngô đồng bên ngoài xào xạc nghe đến cay sống mũi.

Tiếng cửa mở khá nhanh, giày da của thầy Mã cọ xát vang vang, phía sau còn có một tiếng bước chân kéo dài lười nhác.

Người kia ngáp một cái rồi nói: “Chụp gì mà chụp hoài vậy, thầy với cô Hồ có phải nghiện làm album rồi không, chất đầy dưới lầu rồi kìa.”

Hồ Tú Kiệt lập tức trừng mắt: “Kêu chụp là chụp! Về trường thì biết, lắm chuyện quá! Không mời nổi cậu nữa hả?”

“Không phải.” Nam sinh vừa bước vào vừa đút tay vào túi quần: “Em sẽ phun cho mấy câu cạn lời đó, ngài đừng sinh sự nha.”

Tạ Lan ngẩng đầu nhìn, là một nam sinh cao to, mắt sâu, đường nét rõ ràng. Khuôn mặt vừa tài hoa vừa lười nhác, lại mang chút… bất cần và bí ẩn.

Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Tạ Lan không hiểu sao lại nhìn xuống tai cậu ấy, bên trái đeo một khuyên sáng long lanh sát vành tai, bên phải thì không.

Thầy Mã hôm nay mặc sơ mi xanh lam, còn thắt cà vạt, vui vẻ bước vào, “Để thầy giới thiệu, bạn này cũng là học trò thầy, đang học Tài chính ở T Đại, tên là Trọng Thần.”

Hồ Tú Kiệt quay đầu nói nhỏ với Tạ Lan: “Tên thật là một chữ ‘Thần’ thôi, sáng sớm là chữ Trọng, xóa mất rồi.”

Người kia tiện tay rút điện thoại, lầu bầu không vui: “Sáng sớm Trọng cái gì mà xóa trời ơi, nghe thô thiển muốn chết, liên quan gì đến em? Tên em đâu có lỗi. Em là Trọng Thần, chữ Trọng trong ‘đêm giữa hè’, chữ Thần trong ‘ngôi sao’ nha.”

Nói quá nhanh, kiểu như lười mở miệng, mà vẫn nói một mạch rõ ràng. Tạ Lan nghe xong như đang nằm mơ.

Phải mất một lúc mới hiểu hết ý, cậu nghiêng đầu: “Gieo xuống vào đêm á?”

Trọng Thần sững người, nhìn lại cậu: “À… đêm giữa hè đó.”

Tạ Lan: “... Gieo xuống… Đêm? Gieo cái gì cơ, đêm là sao?”

Trọng Thần bị hỏi đến đơ cả người: “Gieo cái gì đêm cái gì… Là ‘giữa đêm hè’, không phải gieo, là sàn sàn trọng...”

Tạ Lan thở dài, cố gắng giải thích: “Em dốt văn lắm, gieo loại, gieo xuống, gì mà đêm? Em nghe không hiểu…”

“…” Trọng Thần mặt đầy hoang mang.

Đậu Thịnh suýt nữa bật cười thành tiếng, kéo tay Tạ Lan: “Giữa hè là tháng thứ hai mùa hè, tức là khoảng giữa đầu hè với thời tiết oi nóng. Đêm giữa hè chính là một buổi tối giữa mùa hè như vậy. Sàn sàn là chỉ anh em, kiểu như huynh đệ đó. Còn từ sàn sàn kia không phải cậu đã học thuộc lòng rồi sao?”

“Ờ ờ.” Tạ Lan cuối cùng cũng hiểu ra, gật đầu lia lịa, “Vậy à… Trọng Thần, em hiểu rồi.”

“Thật không đó…” Trọng Thần nhìn có hơi bối rối, liếc qua chỗ thầy Mã.

Thầy Mã nói: “Tạ Lan, đây chính là điều mà tôi với Trọng Thần, với cả Tử Tinh hay nói với nhau đấy.”

“Ha, học sinh đi du học về à.” Trọng Thần bật cười khẽ, “Được rồi, đứng ngay ngắn nào, để tôi chụp ảnh cho.”

Tạ Lan và Đậu Thịnh cùng giơ thư báo trúng tuyển lên, thầy Mã đứng sát bên Tạ Lan, Hồ Tú Kiệt đứng cạnh Đậu Thịnh.

Ngón cái của Tạ Lan đang vuốt nhẹ tấm giấy báo trúng tuyển mỏng manh, tay kia nắm chặt lấy bản gốc của mình. Tay cậu chạm nhẹ vào tay Đậu Thịnh, trong khi thầy Mã thì đang giữ cánh tay còn lại của cậu.

Bất chợt cậu thấy lòng mình ấm áp vô cùng. Thế nên khi Trọng Thần hô “Cà!”, dù bình thường rất ghét chụp hình, Tạ Lan vẫn nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng đều, đôi mắt trong trẻo, ánh mắt sáng rực.

“Mau nhìn đây này.” Hồ Tú Kiệt cười ha hả mở điện thoại ra, chỉ tay vào Đậu Thịnh nói với Trọng Thần: “Này này, sau này đừng có huênh hoang là Trạng nguyên Anh Trung nữa nhé. Năm nay Đậu Thịnh là thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh đấy, điểm còn cao hơn cậu!”

“Cao hơn em á?” Trọng Thần nhướng mày, móc tay vào túi, liếc Đậu Thịnh, “Tôi năm đó được 729, cậu bao nhiêu?”

“738.” Đậu Thịnh trả lời, “Nhưng đề năm đó với năm nay khác nhau, không so được.”

“Nghe thấy chưa?” Trọng Thần liếc Hồ Tú Kiệt, “Bớt đay nghiến em đi, bao nhiêu thủ khoa em dẫn dắt rồi, mà mỗi lần nói đến vẫn chỉ nhắm vào em thôi.”

Hồ Tú Kiệt lườm một cái: “Tôi mặc kệ em.”

Tạ Lan cẩn thận gấp tờ giấy trúng tuyển, cùng Đậu Thịnh cất vào balo rồi đeo lên vai.

Trọng Thần nói: “Ba đứa bọn em vẫn đang ở phòng thầy Mã đấy, tối ra ngoài ăn cơm nhé, cô có đi không?”

“Tôi không đi.” Hồ Tú Kiệt lập tức từ chối, “Con gái tôi về nhà hôm nay, tôi với nó ăn cơm cùng nhau.”

Thầy Mã cười: “Tôi cũng không đi, mấy em trẻ nói chuyện với nhau đi.”

Đậu Thịnh nói: “Em với Tạ Lan đi rửa tay cái, chờ tụi em chút nhé.”

Trọng Thần huýt sáo đáp lại, hai người rời khỏi phòng. Vừa bước ra, đã nghe tiếng Trọng Thần làu bàu trong kia: “Ngọt xỉu, đi vệ sinh cũng phải đi cùng nhau.”

Rồi lại tự lẩm bẩm: “Hồi trước đi vệ sinh tôi cũng đi theo đấy, nhưng lúc cậu ta tâm trạng không tốt thì không cho.”

“Im lặng đi.” Thầy Mã giọng mệt mỏi, “Đi tìm góc nào ngồi lảm nhảm đi.”

Tạ Lan và Đậu Thịnh xong việc, đang rửa tay thì Đậu Thịnh nói: “Trọng Thần chắc đang năm tư đại học rồi, tớ từng thấy tên ảnh trong bảng thành tích cựu học sinh.”

Tạ Lan gật đầu: “Chắc vậy.”

Đậu Thịnh lẩm bẩm: “Thầy Mã còn hay nhắc đến Tử Tinh nữa, hai thủ khoa khối tự nhiên ở hai năm khác nhau, Tử Tinh cũng học ở trường mình. Cùng Trọng Thần thời đó.”

Tạ Lan khẽ hỏi: “Cả hai đều là học sinh thầy Mã?”

“Ừ, với cả học gần Hà Tu nữa. Sau hai người đó thì trường mình không có ai điểm cao vượt được họ. Mãi tới lượt tớ mới có chút nhích lên.” Đậu Thịnh tắt vòi nước, lắc đầu, “Hà Tu và Diệp Tư học mấy ngành năm năm, năm nay lên năm năm đại học luôn rồi. Trọng Thần năm tư, tớ mới năm nhất. Vậy mà thầy Mã với thầy Hồ dẫn 3 khóa 12 trong 5 năm, lớp nào cũng có thủ khoa.”

“Đỉnh thật.” Tạ Lan không kìm được cảm thán.

Rửa tay xong đi ra ngoài, Tạ Lan nhận được tin nhắn từ Hà Tu, nói đang chờ dưới lầu.

Bên phòng cô Hồ cũng đã im ắng lại. Tạ Lan quay về lấy balo, vừa tới cửa thì đột nhiên đứng sững lại.

Hồ Tú Kiệt đã thay đồ, quay lưng về phía cậu. Áo sơ mi đồng phục, chân váy caro màu cà phê sữa... đôi giày da trắng...

Tạ Lan lập tức túm lấy tay Đậu Thịnh, tròng mắt giật nhẹ, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

Đậu Thịnh cũng cứng đơ.

Cả hai chẳng ai nói gì. Trong khoảnh khắc đó, Tạ Lan chợt nhớ về một lần rất lâu trước đây hồi lớp 11, lúc Đậu Thịnh cười khà khà đưa cái túi đồng phục nữ cho "Hồ Tú Kiệt".

Lúc ấy “Hồ Tú Kiệt” sửng sốt, quay lại: “Ơ… em...”

Hóa ra là một cô gái trẻ khoảng tầm hai mươi tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, dáng người và khuôn mặt giống Hồ Tú Kiệt y như đúc.

Đậu Thịnh phản ứng nhanh: “Cậu là con gái thầy Hồ à?”

“Ờm, các cậu là học sinh mẹ tớ à?” Cô gái cười, “Tớ về thăm mẹ, tiện thể đón mẹ tan làm luôn.”

“Ồ ồ ồ, chào cậu.” Tạ Lan dù vẫn còn run lẩy bẩy, cũng nhanh chóng chộp balo rồi kéo Đậu Thịnh chuồn lẹ. Hai người ăn ý phóng nhanh ra cầu thang.

Tạ Lan khẽ hỏi: “Cậu nhìn rõ chưa? Có phải cái của cậu không?”

Không thể nào… cô Hồ chẳng lẽ lại đem cái đồng phục nữ do nam sinh lớp mình mặc đưa cho con gái mình?

Tình cảm mẹ con kiểu gì vậy?

Đậu Thịnh lập tức lắc đầu: “Không đúng, hoạ tiết và chất liệu khác nhau rõ ràng. Đừng sợ.”

“Ờ, vậy thì ổn.” Tạ Lan thở phào.

Bốn giờ chiều, mặt trời vẫn còn sáng rực.

Vừa ra khỏi toà nhà, họ đã thấy bốn người đang đứng dưới gốc cây ngô đồng: Hà Tu dịu dàng điềm đạm, Diệp Tư nhiệt huyết, Trọng Thần gọn gàng có phần tinh nghịch, còn Giản Tử Tinh thì trầm tĩnh lặng lẽ. Bốn người mang phong cách khác hẳn nhau, nhưng dưới ánh nắng, tất cả đều là những chàng trai tuổi đôi mươi, trông vô cùng nổi bật.

Diệp Tư ôm vai Hà Tu, đang nói chuyện cười đùa với Trọng Thần. Giản Tử Tinh thì tựa vào thân cây, ôm balo trước ngực, giống như đang mơ màng.

Trên tai anh, giống Trọng Thần, đeo một chiếc khuyên tai nhỏ.

Tạ Lan khựng lại, theo bản năng liếc nhìn Đậu Thịnh, thì thào: “Cậu nghĩ... hai người đó cũng…”

“Tê —— ”

Đậu Thịnh im lặng một lúc lâu, rồi thì thầm: “Ba cặp gay luôn rồi…”

“Thầy Mã bị nguyền chắc luôn á.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...