Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi

Chương 106: Phiên Ngoại 6: Tôi Là Ai



Mới thuê một căn hộ gần đại học T, trong khu nhà cũ đã có tuổi. Chỉ cách hai tầng lầu là nhà của Hà Tu, Diệp Tư cũng ở đó. Mà phòng Đậu Thịnh thuê to hơn chỗ của họ kha khá.

Căn hộ này giá thuê cũng không rẻ, Đậu Thịnh đã lùng sục quanh đây mãi, cuối cùng mới tìm được chỗ này là ổn nhất, hai phòng ngủ, mới sửa sang, có người ở rồi nhưng bảo quản khá tốt, phòng khách lại hướng nam. Quay vlog thì cần không gian sáng sủa thông thoáng, anh sợ nhất là kiểu phòng khách mà đồ đạc chen chúc. Thế nên phòng khách chỉ để một cái ghế sofa, phòng ngủ thì có đúng cái giường. Cả bàn làm việc và kệ đầu giường đều mới đặt mua hết.

Tạ Lan bị ánh nắng gắt chiếu vào mà tỉnh dậy, hoang mang mơ màng, cảm giác như lại quay về đợt quân huấn giữa trưa hè nắng như đổ lửa.

Sau đó, cậu nghe thấy tiếng click chuột quen thuộc. Cửa sổ phòng ngủ đang mở để thông gió, vẫn còn vương mùi lẩu bò béo ngậy từ tối qua tụ họp với bạn bè. Mấy ký ức lộn xộn dội lại trong đầu, kèm theo cơn đau đầu như muốn nổ tung.

Trong đầu cậu như có một quả bóng tên là “đau đớn cực độ” đang đập vào hai bên thái dương theo từng nhịp tim.

“Tê——” Cậu nhíu mày, day thái dương rồi lật người.

Phía trước, Đậu Thịnh đang ngồi quay lưng lại với cậu, bên máy tính, quay đầu lại hỏi: “Tỉnh rồi à?”

Tạ Lan gật đầu uể oải: “Cậu bị khàn giọng đấy.”

“Tối qua uống hơi nhiều… Mà tớ còn chẳng biết mấy người kia rời lúc nào nữa.” Đậu Thịnh nói, giọng anh nghe như có lửa đốt trong cổ họng.

Tạ Lan nhúc nhích, hỏi: “Cậu tỉnh từ lúc nào thế?”

“Sớm hơn cậu chút, dọn sơ sơ đống lộn xộn từ tối qua.” Đậu Thịnh xoa cổ họng. “À đúng rồi, tớ đun nước rồi, cậu đi rót hai ly đi. Tớ đang định livestream bù vụ lỡ hôm qua.”

Tạ Lan đang định ra cửa, vừa nghe đến chữ “livestream” thì bất chợt giật mình.

Điện thoại trong túi rung hai cái, là thông báo giao hàng.

“Ui toang rồi.” Tạ Lan đột nhiên nhớ lại mấy đoạn ký ức lộn xộn vừa nãy, vội vàng nói: “Tớ xuống lấy hàng, cậu chuẩn bị livestream đi nhé.”

“Ừm.”

Lúc mở app ra chỉ thấy một đơn, nhưng xuống dưới mới biết hàng chất thành cả chục kiện. Toàn là mỹ phẩm livestream.

Nắng ngoài trời chói chang, Tạ Lan vốn sợ nóng, nhưng bị quân huấn huấn luyện một thời gian nên giờ cũng không đến nỗi chịu không nổi. Cậu dán mấy hộp hàng thành một chồng rồi kéo lên phòng.

Vừa bước vào nhà, người đã cảm thấy mát lạnh, dễ chịu cực kỳ.

“Đậu Thịnh ơi——” Cậu gọi với vào nhà, “Cậu livestream bây giờ luôn hay đợi đến tối? Tớ hơi đói, ăn gì trước nhé?”

Không thấy Đậu Thịnh đáp.

Trong phòng ngủ vẫn nghe tiếng click chuột đều đều. Không rõ có phải ảo giác không, nhưng tiếng click hôm nay nghe có vẻ do dự lạ thường.

Bỗng điện thoại rung lên một tiếng, là tin nhắn của Diệp Tư.

“Lão Thiết, tối qua cậu vác bọn tôi đi làm trò gì thế hả??? 🤯🤯”

Tạ Lan nhìn tin mà đứng hình nửa ngày, gửi lại một dấu hỏi chấm.

Cậu mở khung chat ra, tiện thể quét qua danh sách tin nhắn thông báo hơn 999+ tin. Nhóm quân huấn, nhóm toán, nhóm ký túc xá, nhóm Anh-Trung… Các nhóm này ngày nào cũng như bom nổ, nhưng ngoài mấy nhóm ấy, còn cả đống người quen, bạn bè, mấy up chủ cậu từng thêm đều đồng loạt nhắn hỏi: “Tỉnh rượu chưa???”

Tạ Lan còn đang hoang mang thì nghe tiếng Đậu Thịnh gọi:

“Tạ Lan, lại đây một chút.”

Giọng nghe bình thường, nhưng không hiểu sao cậu thấy… có gì đó kỳ lạ.

Tạ Lan xỏ dép lê bước vào: “Gì vậy?”

Màn hình livestream đã sáng, hóa ra Đậu Thịnh đã bắt đầu phát sóng. Bảo sao nãy gọi không thấy trả lời.

Tạ Lan bước lại gần, thấy bình luận chạy ngang màn kín màn hình, từng đợt sóng nối tiếp nhau không dứt. Cảnh tượng này bình thường chỉ xuất hiện khi livestream đạt đỉnh cao.

Và lúc này, tất cả đạn mạc đều đang spam một câu:

— hạt đậu đến rồi

— hạt đậu đến rồi

— hạt đậu đến rồi

Tạ Lan cau mày lẩm bẩm: “Cái gì mà ‘hạt đậu đến rồi’? Cậu chẳng phải vẫn ngồi đây suốt à?” Mắt cậu lướt qua màn hình livestream.

Hiện trên màn là bản đồ trong game xây dựng không gian nổi tiếng cái trò hồi quân huấn Đậu Thịnh nghiện chơi.

Tạ Lan bỗng thấy quen quen. Cậu nhìn chăm chăm màn hình, thấy một vòng xoay kỳ quặc không rõ hình dạng, lẩm bẩm: “Cậu đang xây cái gì thế kia?”

Đạn mạc đổi ngay:

— vì Tạ Lan nhất định sẽ thích

— vì Tạ Lan nhất định sẽ thích

— vì Tạ Lan nhất định sẽ thích

...

Tạ Lan nhíu mày sâu hơn: “Cái gì mà tớ sẽ thích? Mấy bình luận này sao thế?”

Đậu Thịnh nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn cậu, giọng nhẹ nhàng: “Cậu vẫn còn nhớ à.”

Tạ Lan: “… Hả?”

Đậu Thịnh cúi đầu, mở kho vật liệu trong game, nhìn con số “24” hiện trên màn hình mà trầm ngâm rất lâu.

Rồi anh thoát game, mở tab trình duyệt mới, vào trang chủ Bilibili.

Con chuột run nhẹ khi click vào mục “Top trending”.

Bài số 1, gần 8.94 triệu lượt xem, dán nhãn “Rất nhiều người chia sẻ”, người đăng là một ID Tạ Lan từng gặp – Nhiệt Tình Thiên Sứ.

Mấy cái ID kiểu “ác ma lạnh lùng” này Tạ Lan gặp quen lắm, nên đặc biệt nhạy cảm.

Cậu liếc mắt nhìn tiêu đề video –
【Livestream ngày 18/09, xây lục bình: Tôi là hạt đậu, Tạ Lan chắc chắn sẽ thích cái này】

Lông mày Tạ Lan nhíu chặt lại: “Này không phải cái clip chơi khăm mà cậu quay à?”

Đậu Thịnh trầm ngâm một lúc: “Ừm… Theo một nghĩa nào đó… Có lẽ… Là vậy.”

Tạ Lan nói ngay: “Mở lên xem.”

Đậu Thịnh hơi do dự, thật ra anh cũng đã xem qua video rồi. Dựa theo tình trạng game lưu trữ, cộng thêm đống đạn mạc vừa rồi, chưa kể bạn bè spam tin nhắn hỏi thăm…

Trong đầu cậu đã đoán được phần nào rồi.

Anh nghĩ ngợi một lát, rồi rê chuột về góc trên phải, định đóng tab: “Hay là thôi nhỉ, tớ chơi tiếp game...”

“Xem.” Tạ Lan cúi người, giữ tay anh lại, chậm rãi nói: “Lên hẳn top 1 rồi mà cậu còn không xem xem là chuyện gì?”

Đậu Thịnh: “…”

— Nếu cậu yêu cầu…

— Cậu sẽ hối hận.

— Tớ nguyện xưng là Lan Tể, xã hội tính tự sát thời khắc…

— À… chuyện này… Để tớ tự động viên mình đã.

— Lan Lan, nhớ kỹ này: đời người thực ra ngắn lắm.

— Đúng, cả đời trôi qua nhanh như gió…

— Nếu không thể sống nổi…

Màn hình hiện lên dòng chữ: “Còn có thể chạy trốn 0229xl tinh”.

— Gì vậy trời, linh tinh gì mà lung ta lung tung.

Tạ Lan nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình, click nhanh chuột để tua mở đầu. Mấy giây đầu là màn đen, rồi một giọng nói vang lên.

Trầm thấp, khàn khàn, nghe như say rượu—

“Xin chào, tớ là Hạt Đậu – Nhân Gian Tuyệt Soái Đậu _ DM, tớ thề không bồ câu* đâu nha~”

(*) bồ câu: tiếng lóng mạng, ý chỉ "hứa mà không làm", hoặc "cho leo cây")

Âm thanh này… sao mà quen thế?

Một giây sau, mắt Tạ Lan trợn tròn, đồng tử như rung lên.

Tối hôm qua… cậu căn dặn gì đó… 0229xl tinh… cùng đạn mạc khẩu chiến quần hùng…

Một loạt hình ảnh vỡ vụn bỗng chốc tràn ngập đầu.

“Vù” một tiếng trong đầu, hoảng hốt đi tìm con chuột, màn hình sáng trưng.

Tạ Lan chết trân nhìn hình ảnh trong video.

Trong đó, người quay có hai má đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, khẽ ợ một cái, miệng còn mùi rượu.

“Không cần quét đạn mạc nữa… Tối nay nhất định nhất định sẽ xây xong hành tinh này! Tớ – Hạt Đậu – từ khi nào thất hứa với các cậu chứ… Ai, tớ nói để đây luôn: nếu không xây xong cái tinh cầu này, tớ sẽ xuyên không qua T Đại mô phỏng tòa án livestream luôn!”

Tạ Lan bắt đầu thiếu dưỡng khí.

Đậu Thịnh bỗng ngồi thẳng trên ghế, mắt sáng lấp lánh: “Uầy, cái này còn hay hơn tớ tưởng!”

Anh quay sang Tạ Lan: “Cậu thích không? Nhìn tớ mặc bộ đồ gì nè, all black?”

Tạ Lan: “…”

Não trống rỗng. Nhức đầu vì say rượu lại tăng gấp bội.

Rõ ràng đang ở phòng máy lạnh, mà tay Tạ Lan lại đẫm mồ hôi. Miệng nghẹn lời, chỉ có thể nhìn đạn mạc nổ tung trên màn hình.

— Cười chết, Hạt Đậu nhận thức rõ đây là bảo tàng video rồi kìa.

— Hạt Đậu: Hăng hái!

— Là Hạt Đậu thiệt không vậy, nghe không ra!

— Say khướt mà vẫn không quên thể hiện nội tâm khát vọng… Khụ.

— Nếu giả bạn trai yêu cầu…

Tạ Lan nóng tai, ngồi mờ mịt trên giường, nhìn cảnh trong video nơi “chính mình” đang tiêu tiền như nước, mạnh tay nhét một thiết bị hoa mỹ đắt đỏ vào đội bang công thành của Đậu Thịnh, thi thoảng còn thao tác cực kỳ… kỳ quặc.

Ví dụ như gào lên cả chục lần: “Sao trong hình lại mặc thế này hả trời?!” Sau đó quay mặt sang ống kính, lấy giấy vệ sinh điên cuồng lau màn hình, cố lau đi đạn mạc.

Hay là lúc trong video, cậu liên tục nhảy giữa hai câu “Tớ là Tạ Lan!” và “Tớ là Hạt Đậu!” chỉ trong vài phút, đổi giọng mười mấy lần, rồi ngẩn người nhìn vào camera, lẩm bẩm: “Tớ rốt cuộc là ai… who am I? who is talking to me on the s? why does this pla look so cold?”

Lại ví dụ lúc cậu giả giọng Đậu Thịnh gọi fan là “khán giả lão gia”, cố gắng nhíu mày làm vẻ kiên nhẫn hết mức, rồi mở mồm một câu một câu: “Tớ Nhân Gian Tuyệt Soái Đậu, thế này, thế kia…”

— Tôi mẹ nó không chịu nổi!

— Tối hôm qua cười muốn ói ra, sáng nay cười đến thật sự ói.

— Lan Tể tội quá đi…

— Nhìn ổng kìa, ánh mắt thất thần…

— Đồng tử rung, mặt trắng như giấy.

– Tai muốn trào máu, môi còn đang run rẩy.

— Linh hồn khả năng đã xuất khiếu.

— Có thể xoay góc quay xuống xem thử ngón chân Tạ Lan nút buộc chưa?

— Hỏi nghiêm túc: ngón chân Lan Tể có thể đánh ra cả khuông nhạc không?

Tạ Lan ong ong đầu, nhìn trong ống kính “mình” lại tiếp tục nghiêm túc sắp xếp xây dựng 0229xl tinh, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Đậu Thịnh, thê lương nói: “Đừng xem nữa… rời đi…”

Đậu Thịnh đang xem đến mê mẩn: “Đợi xíu!”

Tạ Lan: “…”

Tiêu tiền như nước trong game, dù không phải do Đậu Thịnh thao tác mà là do chính mình hôm qua làm, giờ nhìn lại vẫn thấy đau lòng. Thần kinh cứ rung bần bật.

Tạ Lan quay sang liếc nhìn Đậu Thịnh, thấy anh nhìn rất chăm chú. Mỗi lần trong game trừ tài nguyên quý, anh lại thở dài đầy xót xa, nhưng chỉ vài giây sau đã cố nhịn cười vì mấy câu nói linh tinh trong video của Tạ Lan, biểu cảm đa dạng không chịu nổi.

“Dù biết đã xảy ra rồi, nhưng nghĩ lại vẫn thấy gan đau.”

— Nguyên liệu nòng cốt đó, đau tim đó.

— Không thể không nói, lần đầu tiên đánh Lan Tể…

— Đánh không trúng, nhưng đau lòng là thật.

Đậu Thịnh chống cằm, ngón trỏ đặt lên môi, nhịn cười đọc comment, rồi thuận miệng nói: “Có gì đâu mà đau lòng, coi như du lịch đóng phim thôi.”

— Lúc tích góp tài nguyên đâu có như vậy…

— Lúc cậu tự mua thiết bị đông có như vậy không?

— coi như du lịch diễn…

— (Giả) bạn trai tiêu tiền thì không phải là tiêu tiền? Vậy hả?

Trong video, Tạ Lan rúc vào ghế, kéo cửa hàng đến danh sách cuối cùng, mắt dán vào dòng: “Vòng quay trung tâm tinh cầu”, như đang đấu tranh nội tâm cực kỳ dữ dội.

Ngoài màn hình, Tạ Lan run rẩy. Dù món đồ chơi đó giờ đang nằm trong tài khoản Đậu Thịnh, cậu vẫn không ngừng khẩn cầu trong lòng: Đừng mua… đừng mà…

“Mua!” trong video, cậu click chuột không do dự, nói rõ ràng: “Tạ Lan chắc chắn sẽ thích cái này.”

Tạ Lan: “…”

“Để cậu ta chết đi.”

Đạn mạc trên màn hình bùng nổ trong tích tắc.

— Trả lại tên “Tình Cảnh” ngay

— Mau hoàn lại tên “Tình Cảnh”

— Ai cho cậu dùng cái tên đó?

“Phụt.” Đậu Thịnh cuối cùng cũng không nhịn được, vội vàng mím môi, nhịn cười một lúc lâu mới quay đầu liếc Tạ Lan: “Cậu đúng là hiểu rõ cách chọc tức tớ đấy.”

“….” Môi Tạ Lan đã tê rần, nghiến răng: “Tớ từ chối nhận cái búp bê rỗng não như cậu.”

Sau màn đốt tiền livestream tối qua khiến fandom cũ của anh nổi đoá, rất nhanh, video quay cảnh Tạ Lan vác chuột lên chiến trường, bắt đầu tranh luận với các “đại lão nạp tiền” những tay chơi hiệu ứng đặc biệt máu mặt.

Vẫn là giọng điệu cà khịa như thường lệ, cậu ngồi thẳng người, nói như đang dạy dỗ: “Các người hôm nay bị sao vậy? Người thì làm video nghi ngờ thân phận tớ, người thì bảo tớ giả? Không tin thì mời đánh cảnh sát tới đối chiếu giấy tờ thử xem?”

Đậu Thịnh nghiêm túc gật đầu: “Cái từ ‘đánh cảnh sát’ này đúng là bóc trần thân phận thật sự của cậu luôn rồi.”

“…” Tạ Lan lạnh lùng nhìn anh: “Cậu lịch sự được miếng nào không?”

Đạn mạc lập tức dồn dập chĩa về phía Đậu Thịnh:

— Vậy cậu chứng minh đi, làm sao biết cậu là hạt đậu thật sự?

Đạn mạc tiếp tục dâng trào:

— Tình yêu tự tin quá mức luôn!!

— Đúng kiểu niềm tin mạnh mẽ tăng level!!

— Đêm qua ngọt đến max điểm luôn á!

— Tớ quỳ rồi á á á á á!!

Tạ Lan như thể có ai bóp lấy tim, giơ tay che mắt theo bản năng, nhưng trong lòng vẫn bị một tia tò mò thôi thúc. Cậu lén lút mở khe ngón tay ra.

Trong khe hở ấy, cậu nhìn thấy chính mình trên màn hình livestream, im lặng rất lâu, rồi nhẹ nhàng lên tiếng, giọng y chang lúc thường trò chuyện với Đậu Thịnh:

“Tớ mãi mãi thích Tạ Lan.”

“Vậy đủ chứng minh chưa? Fan lâu năm chắc đều biết câu châm ngôn này rồi ha.”

Ngay tức thì, đạn mạc livestream nổ tung một lần nữa, chữ hồng nhạt kiểu bay nhanh lướt qua:

— Biết lâu rồi

— Biết rồi biết rồi

— Tụi tớ đều biết mà

— Nghe hoài không chán

Một người không bắt kịp dòng chữ bình luận: “Không biết thì giờ biết luôn.”

Tạ Lan không nhịn được nữa, bối rối buông một câu: “Tớ… tớ đi lấy hàng chuyển phát nhanh cái đã.”

Cậu vội rời khỏi phòng, tay run run đóng cửa lại sau lưng.

Cửa vừa đóng, bên trong, Đậu Thịnh nghiêm túc thốt lên: “Xác thực.”

Máy lạnh trong phòng khách vẫn đang chạy đều đều, nhưng Tạ Lan cảm thấy da mặt nóng rát tới tận cổ. Cậu liên tục nuốt nước bọt, miễn cưỡng đi ra mở cửa nhận hàng.

Ngón tay vẫn hơi tê rần như bị điện giật. Một lúc sau, Tạ Lan lôi điện thoại ra, chỉnh âm lượng nhỏ xíu còn “1”, rồi lén mở lại phòng livestream của Đậu Thịnh.

Khoảng trễ giữa livestream và hiện thực vẫn còn, Đậu Thịnh đang hát một đoạn hit đang hot. Tạ Lan vừa tua lại đã nghe thấy đúng hai chữ: “Xác thực.”

Trái tim cậu lại bị đánh mạnh một cái.

Cứ như livestream là một dạng thông báo chính thức vậy.

Mặc dù hai người họ luôn kiểu “nói năng lươn lẹo” trong các buổi stream, khán giả cũng đã quen với hint bay tứ tung, nhưng giây phút này, cảm giác hồi hộp lẫn k*ch th*ch vẫn thật sự mãnh liệt.

Nội tâm như có một cơn gió lớn ập đến, kéo theo làn sóng đạn mạc điên cuồng:

— A a a a a hắn xác thực!

— Đậu trong mắt cười sủng quá đi mất!

— Tui chết tại chỗ

— Tưởng Lan Tể tử, hoá ra lại là tui bị đâm…

— Dựa vào gì, lớn hơn cơ mà!

— Ta không quản, đại miêu Nhị Miêu đệ nhất thiên hạ!

— Lan Tể đừng đi!!!

— Lan Tể nghe được câu đó không hả??

Tạ Lan nhìn ID phụ của mình, lặng lẽ gõ một câu vào khung đạn mạc:

“Nghe thấy.”

Click gửi đi. Mấy chữ nhỏ xuất hiện chớp nhoáng trên màn hình, lướt nhanh qua ngay trên đầu Đậu Thịnh, rồi bị làn sóng đạn mạc khác nhấn chìm.

Ngay sau đó, cậu thoát phòng livestream.

Tạ Lan thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu mở gói hàng.

Đồ đặc biệt nhiều, có cả lông thảm đặt dưới sofa, tranh tường, máy chiếu mini, gối ôm xốp hình đậu, bóng đèn mới cho góc quay…

Có cái do Tạ Lan đặt, có cái là Đậu Thịnh mua, đủ kiểu thượng vàng hạ cám, dùng để decor lại căn phòng nhỏ xinh của họ. Cuối tuần tới còn có hàng từ mẹ Triệu gửi tới, chắc sẽ kèm theo một đống phụ kiện mèo dễ thương nữa…

Đại học vừa mới bắt đầu, cuộc sống giữa Tạ Lan và Đậu Thịnh cũng như vừa mở ra một chương mới.

Cậu đeo tai nghe chống ồn, ngắt âm thanh từ phòng phát sóng bên kia. Cảm giác bức bối cực độ cũng dần dịu xuống. Hít sâu vài lần, Tạ Lan vùi đầu nghiêm túc dọn dẹp lại phòng.

Tối hôm đó, sau khi cùng Đậu Thịnh chuyển cái bàn trà đáng yêu về đúng vị trí, vừa mở điện thoại, tin nhắn riêng đã nổ tung.

Video cắt cảnh stream vừa rồi bắt đầu lan truyền, fan dựng video chế, ghép nhạc nền, edit hiệu ứng… thậm chí đã lên tới chế độ nhị – tam – tứ cấp độ.

Câu “Tạ Lan nhất định yêu thích” và “Tình yêu tự tin” lập tức đứng đầu bảng trend, nhìn sơ sơ đã có bảy – tám video lọt top lượt xem.

Đậu Thịnh lật điện thoại, cười khẽ: “Chà, cậu đúng là có vận phồng phấn. Ba ngày câu cá hai ngày phơi nắng mà vẫn có thể đột phá vòng vây.”

Tạ Lan giờ đã luyện ra da mặt dày,  ít nhất là vẻ ngoài giả vờ như vậy. Cậu giả bộ điềm nhiên mở app, liếc xem lượt sub mới:

942W.

“…Chuyện gì đây?” Cậu giật mình. “Một ngày tăng gần triệu sub á?”

“Chỉ hơn hai trăm ngàn thôi mà.” Đậu Thịnh thở dài. “Cậu bao lâu rồi chưa kiểm tra chỉ số vậy?”

“Ờm.” Tạ Lan cúi đầu gom xốp, “Tại lâu rồi không đăng video…”

Cậu vốn là “chim bồ câu truyền kỳ” trong top up chủ B站.

Cả năm lớp 12 chỉ ra được ba video, livestream hai lần. Từng hứa nghỉ hè sau đại học sẽ chăm chỉ giống Đậu Thịnh, nhưng cuối cùng chỉ quay được một bản violin diễn tấu và một video hợp tác quảng cáo.

Thay vì học kỹ năng quay dựng, cậu học được cách mặt dày chia sẻ video từ Đậu Thịnh, còn bắt chước luôn kiểu ngữ khí "cuối cùng cũng ra clip" của anh mỗi lần up mới.

May mà Đậu Thịnh thường cho cậu lộ mặt trong clip, fan không quá khắt khe. Dù phồng phấn không mạnh bằng Đậu Thịnh, ít nhất cũng có thể cọ nhiệt phát triển sự nghiệp.

Tạ Lan với tâm trạng ổn định, đăng một trạng thái:

@TạLan_NM: Tối qua sau quân huấn uống hơi nhiều, hành vi không đúng, xin lỗi mọi người. Khi chưa trưởng thành xin đừng học theo nhé.

Cậu đặt điện thoại xuống, ngẩn người vài giây, rồi mở lại phần bình luận.

Tưởng đâu sẽ bị công kích hoặc fan kêu gọi ngưng lan truyền, ai ngờ — như mọi lần, phản ứng lại vượt ngoài dự đoán:

— Lan Tể nhất định phải phấn!!

— Một người huyết thư xin video phúc lợi!

— Hai người huyết thư xin video phúc lợi!

— 942 vạn người cùng huyết thư!

— Gợi ý: Đậu mặc all black + Lan mặc váy JK.

Tạ Lan đọc tới bình luận cuối thì đứng hình mất vài giây.

Từ tốn gõ một dấu chấm hỏi: “?”

Group chat fandom đồng loạt bùng nổ.

"Tán thành!"

"Tán thành luôn!"

Đậu Thịnh đặt điện thoại xuống, đưa tay bóp bóp vai Tạ Lan.

"Cả tớ cũng tán thành." Cậu cười: "Cậu cứ phát phúc lợi kiểu gì cũng được, nhưng cho tớ cái cơ hội xuyên vào chủ đề 'Tạ Lan nhất định sẽ thích' cái đã."

Tạ Lan: “…”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...