Hỏi Đan Chu
Chương 7: 7: Gặp Lại
Có binh phù trong tay, hành động của Trần Đan Chu cũng không bị cản trở."Ca ca mất, tỷ tỷ có thai." Nàng nói với bọn hộ vệ, "Phụ thân để ta đi gặp tỷ phu."Nghe xong lời nàng nói, thần sắc của bọn hộ vệ có chút bi thương.Mấy chục năm qua thiên hạ không yên ổn, Trần Thái Phó mặc giáp chinh chiến, lớn tuổi mới thành thân, lại bị tàn phế, nhưng năm này bị Đại vương vắng vẻ, binh quyền cũng tản mạn khắp nơi.Nhưng may có nhi nữ thành tài.Trưởng nữ gả cho tiểu tướng có xuất thân bình thường, nhưng tiểu tướng dũng mãnh rất có phong thái của Trần Liệp Hổ.Nhi tử từ mười lăm tuổi liền ở trong quân lịch lãm rèn luyện, hiện giờ đã có thể lãnh binh làm soái.Có người kế tục, bộ hạ của Trần Liệp Hổ tinh thần phấn chấn, nhưng không ngờ vừa nghênh chiến với binh mã của triều đình, lại do tin báo có sai lầm đã khiến Trần Đan Dương bị lâm vào tầng tầng lớp lớp vòng vây mà không có viện binh nên đã tử trận.Hiện tại, Trần gia không có nam nhi có thể dùng, cũng chỉ có thể để con gái ra trận, bọn hộ vệ bi phẫn thề nhất định hộ tống tiểu thư có thể mau chóng đến tiền tuyến.Trần Đan Chu ra khỏi thành liền bỏ xe ngựa, thay bằng cưỡi ngựa, mưa vẫn rơi không ngớt, lúc lớn lúc nhỏ, đường xá lầy lội, nhưng trong cơn mưa kéo dài liên tục này vẫn có thể nhìn thấy từng nhóm nạn dân chạy nạn, họ kéo theo gia đình dìu già dắt trẻ, chạy về hướng quốc đô.Bọn hộ vệ ngạc nhiên, tài nguyên của đất Ngô phì nhiêu chưa từng hạn hán, từ khi nào lại có nhiều nạn dân như vậy? Quốc đô trong ngoài rõ ràng vẫn phồn hoa như cũ mà."Nhị tiểu thư." Thời điểm nghỉ ngơi ven đường, hộ vệ Trần Lập đi tới thấp giọng nói, "Ta vừa nghe ngóng, còn có dân chạy nạn từ Giang Châu."Điều này có nghĩa là phía Giang Châu cũng đã phát sinh chiến hỏa? Bọn hộ vệ thần sắc khiếp sợ, làm sao có thể như vậy, không hề nghe thấy tin tức như thế, chỉ nghe nói triều đình điều mười lăm vạn binh ở bắc tuyến, binh mã của đất Ngô có hai mươi vạn, hơn nữa có Trường Giang ngăn cản, căn bản không cần sợ hãi.Nhưng phía Giang Châu đã bắt đầu có chiến hỏa, tình huống thật không ổn --- binh mã của triều đình vừa phải chia ra đối chiến với Ngô Chu Tề, mà lại vẫn có thể bố trí binh mã ở phía nam.Trần Đan Chu cầm lấy một khối bánh ra sức gặm, cũng không lên tiếng."Nhị tiểu thư." Một hộ vệ khác lại chạy tới, thần sắc khẩn trương lấy ra một mảnh giấy nhàu nát, "Nạn dân có người truyền tay cái này."Bọn hộ vệ vây quanh nhìn, nét chữ đã ướt đẫm, nhưng lờ mờ có thể nhìn ra nội dung chính là trừng trị hai mươi tội của Ngô vương -----Sắc mặt chúng hộ vệ trắng bệch, loại đồ vật đại nghịch bất đạo như vậy, tại sao có thể truyền đi trong nước?Bởi vì, tai mắt của triều đình đã trải rộng khắp đất Ngô, binh mã cũng không dừng ở nhóm quân binh ở bắc tuyến, trên thực tế bắt đầu từ phía đông, vùng ven biển phía tây đến Ba Thục, thuyền bè của Hạ quân đã chặn ngang không ngừng bao vây đất Ngô.Trên dưới Ngô quốc đều nói đất Ngô địa thế hiểm trở, nhưng lại không nghĩ vài thập niên vừa qua, thiên hạ rung chuyển, chính nhờ có Trần thị mang theo binh mã ở bên ngoài chinh chiến khắp nơi, mới tạo ra khí thế cho Ngô quốc, khiến người khác không dám xem nhẹ, mới có được an ổn cho đất Ngô.Nếu không, Ngô quốc đã bị chia cắt giống như Yến quốc và Lỗ quốc rồi.Chỉ dựa vào địa hình hiểm trở tự nhiên? Hãy nhìn xem Ngô vương đem binh quyền của phụ thân phân tán, chưa đến mười năm mà bây giờ Ngô quốc không khác gì cái sàng.Cũng giống nhau là kế nghiệp phụ thân lên ngôi, so với Ngô vương đời này là trầm mê hưởng lạc, thì thiên tử mới mười lăm tuổi đăng cơ này có trí tuệ cùng dũng khí không các gì cao tổ khai quốc, đã trải qua loạn ngũ quốc, lại nằm gai nếm mật dưỡng sức hai mươi năm, triều đình bây giờ đã không còn yếu ớt như trước kia nữa rồi.Cho nên Hoàng đế mới dám thực hiện chế độ chia sẻ ân sủng, mới dám dụng binh với chư hầu vương.Mà hai mươi năm qua, nhóm chư hầu vương già cỗi đắm chìm trong huy hoàng ngày xưa, tân nhiệm thì chỉ biết tận hưởng lạc thú.Trần Đan Chu không nói lời nào chuyên tâm nhấp nháp lương khô.Hộ vệ Trần Lập chần chờ trong giây lát: "Nhị tiểu thư, có muốn báo cho lão đại nhân một tiếng về tình hình bên ngoài hay không?"Trần Đan Chu đưa mắt nhìn đại lộ lầy lội, mưa vừa ngừng không bao lâu lại bắt đầu tí tách rơi, trận mưa bày sẽ kéo dài mười ngày, nước sông tăng vọt, một khi vỡ đê, thì người gặp nạn đầu tiên chính là dân chúng bên ngoài thành.Những người dân chạy nạn này từ nơi khác tới, vốn là cầu một đường sống, nhưng không ngờ lại là con đường dẫn đến hoàng tuyền."Không cần phải báo, vô dụng thôi." Trần Đan Chu nói, "Những tin tức này không phải quốc đô không biết, chỉ là không cho mọi người biết mà thôi."Phụ thân đã sớm báo với triều đình từ lâu, nhưng triều đình hết lần này tới lần khác đều bỏ mặc, quan viên trên dưới tranh luận không ngớt.Còn Ngô vương thì bỏ mặc hết thảy, cho rằng binh mã triều đình sẽ không đánh tới, mà đương nhiên hắn lại càng không nguyện ý chủ động đi đánh triều đình, là đang đợi Chu vương và Tề vương hai người xuất lực --- miễn cho ảnh hưởng đến đại tế tự mỗi năm một lần của hắn.Thời điểm tế tự hắn sẽ cầu nguyện vị Hoàng đế ngỗ nghịch tổ huấn này mau chết nhanh một chút, sau đó hắn sẽ lựa chọn một hoàng tử phù hợp phụng làm tân đế --- giống như phụ vương của hắn đã từng làm.Ài, đây chính là do phụ vương của hắn không có mắt nhìn, tuyển một Hoàng đế bất nhân bất nghĩa như vậy, còn hắn đến lúc đó sẽ không phạm phải sai lầm này, nhất định sẽ lựa chọn một hoàng tử thật tốt.Mà để có thể chọn lựa được hoàng tử phù hợp, thì phải bảo tồn đủ thực lực, đây là suy nghĩ của Ngô vương.Hắn còn nói ra ở trên yến tiệc, mấy vị cận thận than thở Đại vương suy nghĩ thật chu đáo, chỉ có Trần Thái Phó vì quá tức giận mà ngất đi, phải được khiêng về.Phải biết, khi biết tin ca ca Đan Dương tử trận phụ thân còn không ngất đâu đấy.Trần Đan Chu ăn nốt miếng bánh bột ngô cuối cùng, rồi uống một ngụm nước lanh, đứng dậy nói: "Đi thôi."Bọn hộ vệ liếc nhìn nhau.Nếu đã như vậy, những thứ đại sự là do các đại nhân làm chủ, bọn họ là lính quèn cũng không tiện nhiều lời.Che chở Trần Đan Chu ngày đêm không ngừng ngựa vó, mạo hiểm trong mưa gió lao đi.Ngay khi khuôn mặt Trần Đan Chu không còn một chút huyết sắc, thì cuối cùng cũng đến được chỗ của Lý Lương.Lúc này trời đã gần chập tối.Trần Đan Chu không lập tức chạy tới quân doanh, mà dừng ở thành trấn phía trước rồi gọi Trần Lập tới giao binh phù cho hắn: "Ngươi mang theo năm người, đi cánh quân bên trái, ở đó ngươi có người quen biết không?"Cánh quân bên trái đóng ở tiền tuyến của bến đò Phổ Nam, phòng thủ và khống chế đường sông, có mấy trăm chiến hạm, lúc trước ca ca Trần Đan Dương làm chủ soái nơi đó.Trần Lập không chút do dự gật đầu: "Chu Đốc Quân nơi đó, cùng chúng ta xưng huynh gọi đệ." Hắn khó hiểu nhìn binh phù trong tay, "Lão đại nhân có lệnh gì ạ?"Binh phù này không phải để truyền đạt mệnh lệnh cho Lý Lương sao? Tại sao tiểu thư lại giao cho hắn?Trần Đan Chu nói: "Mệnh lệnh chính là, không có lệnh của lão đại nhân, cánh quân bên trái không được động thủ."Trần Lập dạ một tiếng, tuyển bốn người.Lần này ra ngoài vốn là hộ tống tiểu thư đi Đào Hoa Sơn ngoài thành, nên chỉ dẫn theo có mười người, nhưng không ngờ tới chuyến đi này lại đi xa tới vậy.Lúc chọn người, Trần Lập vô thức lưu lại năm người có thân thủ tốt nhất.Mặc dù hắn cũng nghĩ là mình đa tâm, nhưng khi ra ngoài vẫn là nên làm theo trực giác.Trần Lập mang người rời đi, Trần Đan Chu không tiếp tục tiến về phía trước, mà sai người vào thành mua thuốc."Tiểu thư thân thể không thoải mái sao?"Bọn hộ vệ ở lại khẩn trương hỏi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị gầy đi một vòng của Trần Đan Chu không còn chút huyết sắc nào, quan sát kỹ thì toàn thân nàng vẫn còn đang run rẩy.Dọc đường, hầu như trời đều mưa, mặc dù có áo tơi và mũ rộng vành, lại cố gắng thay quần áo trong khả năng tối đa, nhưng phần lớn thời gian, y phục của bọn hắn đều là ẩm ướt, bọn họ còn chịu không nổi, nữa là Nhị tiểu thư mới chỉ là cô nương mười lăm tuổi.Trần Đan Chu không phủ nhận, may mắn là nơi đây mặc dù có binh mã đóng quân, không khí so với nơi khác khá căng thẳng, nhưng sinh hoạt thành trấn vẫn giống như trước đây.Cái chính là dân chúng đất Ngô đã có thói quen sẽ có sông Trường Giang bảo hộ, cho dù binh mã triều đình đã dàn trận ở bờ bên kia, thì trên dưới Ngô quốc cũng không coi ra gì, dân chúng cũng không hề hoảng sợ.Triều đình sao có thể đánh chư hầu vương chứ? Chư hầu vương là thân nhân của Hoàng đế, trợ giúp Hoàng đế thủ thiên hạ cơ mà.Y quán của thành trấn không lớn, một đại phu nhìn thế nào cũng không đáng tin cậy, nhưng Trần Đan Chu cũng không ngại, tùy ý để hắn xem bệnh kê đơn thuốc, dựa theo phương thuốc đại phu khai mà bốc thuốc, nàng lại chọn thêm mấy vị thuốc."Tiểu thư muốn mấy cái này làm cái gì?" Đại phu do dự cảnh giác hỏi: "Cái này mâu thuẫn với phương thuốc của ta, nếu ngươi tự mình ăn bậy, thì có vấn đề gì cũng không thể trách ta."Vị tiểu thư này thoạt nhìn hình dung tiều tụy chật vật, nhưng đi đứng dáng vẻ cử chỉ bất phàm, còn có năm vị hộ vệ ở đằng sau lưng, mang theo binh khí khí thế hùng hổ, loại người này không thể trêu vào.Trần Đan Chu cười cười với hắn: "Đừng lo lắng, ta chỉ uống thuốc ngươi kê." Chỉ vào mấy loại thuốc khác mà đại phu đưa tới, thấp giọng nói, "Đây là dùng cho người khác."Có ý gì? Trong nhà còn có người bị bệnh sao? Đại phu muốn hỏi, nhưng ngoài cửa đã truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập và tiếng người ồn ào ngoài cửa."Nhị tiểu thư!" Vó ngựa dừng ở bên ngoài y quán, mười mấy binh lính mặc khôi giáp xuống ngựa, đối với Trần Đan Chu ở bên trong lớn tiếng hô: "Đại tướng quân kêu chúng ta tới đón người."Trần Đan Chu nhìn một tiểu tướng cầm đầu, nghĩ một lúc mới nói ra tên của hắn, đây là thân binh bên cạnh Lý Lương tên là Trường Sơn."Ta đang định đi tìm tỷ phu đấy." Nàng nói, đưa tay che mũi hắt xì, giọng mũi nồng đậm, "Tỷ phu đã biết rồi à."Tiến vào địa bàn của Lý Lương, đương nhiên tránh không thoát được khỏi tai mắt của hắn.Thân binh Trường Sơn lo lắng nhìn Trần Đan Chu: "Nhị tiểu thư, người không khỏe sao? Nhanh để đại phu của Đại Tướng quân nhìn một chút."Trần Đan Chu đáp một tiếng rồi theo bọn họ lên ngựa, mấy binh lính chen chúc trên đường mau chóng đuổi theo.Quân doanh đóng quân ở một khu đất rộng, Trần Đan Chu không hề bị ngăn trở, rất nhanh liền gặp được nam nhân đứng trước lều lớn trong quân doanh.Trần Đan Chu có chút hoảng hốt, lúc này Lý Lương hai mươi sáu tuổi, thân hình hơi gầy, lãnh binh bên ngoài vất vả, không bằng mười năm sau ung dung thoải mái.Hắn không mặc áo giáp, áo lam đai lưng ngọc, khuôn mặt cương nghị có chút rám đen, ánh mắt rơi lên trên người thiếu nữ đang xuống ngựa, khóe miệng hiện lên ý cười."A Chu." Hắn kêu, "Đã lâu không gặp, muội cao thêm rồi."Kỳ thật vài ngày trước mới gặp qua, Trần Đan Chu nghĩ thầm, đề xuống tâm tình phức tạp, la lên: "Tỷ phu.".
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương