Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

Chương 3



“Cả người cậu như thiếu mất một mảnh ghép, làm gì cũng không hăng hái.”

———

Từ Dương gõ gõ cửa phòng làm việc nhưng không có ai đáp lại, cậu ta hỏi nhân viên bên cạnh, nhận được câu trả lời: "Tiểu Lâm luôn ở đây mà, cậu ấy chưa từng ra ngoài."

Từ Dương suy nghĩ một chút rồi quyết định trực tiếp đi vào.

Cửa không khóa, Từ Dương vừa mở ra đã thấy Lâm Tri Dịch lặng lẽ đứng trước cửa sổ sát đất, cậu mặc bộ âu phục màu cà phê sẫm phong cách giản dị, cắt may rất phù hợp với dáng người mảnh mai của cậu, bên trong là một chiếc áo len mỏng cao cổ màu đen, cộng thêm mái tóc đen hơi xoăn càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn, nửa bên mặt vừa tinh xảo vừa xinh đẹp.

Mặc dù đã quen biết nhiều năm, nhưng mỗi lần Từ Dương nhìn thấy Lâm Tri Dịch cũng đều không khỏi kinh ngạc, Lâm Tri Dịch hai mươi sáu tuổi càng loá mắt hơn cả học sinh cấp ba.

Một omega đẳng cấp rất cao, không chỉ có gia cảnh giàu sang mà ngoại hình cũng cực kỳ xuất chúng, thậm chí còn có năng lực làm việc siêu quần.

Từ Dương nghĩ: Rốt cuộc ông trời có nhớ đóng bớt cánh cửa nào của Lâm Tri Dịch không vậy?

Lâm Tri Dịch nghe thấy động tĩnh mới xoay người lại, có hơi bất mãn cau mày nói: “Sao không gõ cửa đã vào rồi?”

“Tô đã gõ gần mười phút rồi.”

Lâm Tri Dịch quay lại bàn làm việc: “Có chuyện gì?”

“Hôm qua lúc ký hợp đồng với Trọng An, Giám đốc Trần bên kia có hỏi Đỉnh Thắng có ý định sản xuất thiết bị y tế không? Ông ấy nói thiết bị y tế cao cấp trong nước có triển vọng thị trường lớn.”

Lâm Tri Dịch trả lời: “Tôi không hiểu nhiều về mấy thiết bị y tế lắm. Nếu như cậu cảm thấy hứng thú có thể thử nghiên cứu chuyên sâu xem sao.”

“Được rồi, tôi không có ý gì khác, chỉ là nghe Giám đốc Trần nói xong tôi cảm thấy rất có lý, lại nghĩ tới lúc trước cậu có đề nghị cha cậu thực hiện chiến lược đa dạng hóa, bất động sản và chăm sóc y tế cũng là một sự kết hợp rất phổ biến, tôi nghĩ cậu sẽ cảm thấy hứng thú.”

“Đúng là tôi từng có suy nghĩ này, nhưng vẫn muốn chờ kết quả nghiên cứu của cậu.”

Từ Dương cười cười: “Mấy năm nay Đỉnh Thắng đã bổ sung thêm nguồn năng lượng phương tiện mới và mấy cái bảo hiểm từ bất động sản và sản nghiệp ban đầu, hiệu quả rất tốt. Tôi cảm thấy với thực lực hiện giờ của Đỉnh Thắng hoàn toàn có thể dung nạp thêm sản nghiệp mới.”

Lâm Tri Dịch nhắc nhở cậu ta: “Cậu phải biết rằng chi phí nghiên cứu khoa học trong lĩnh vực y tế rất cao, mà Lâm Diễn Đức sẽ không thể yên tâm dấn thân vào lĩnh vực công nghệ.”

“Nhưng sau này Đỉnh Thắng sẽ do cậu tiếp quản.”

Lâm Tri Dịch gõ gõ tay lên mặt bàn, lắc đầu nói: “Tôi không muốn thừa kế cái này.”

Từ Dương sững sờ, hơi dựa vào lưng ghế, một lúc sau mới khôi phục vẻ mặt nói tiếp: “Sau chuyện của Yến Vũ, vợ của Chủ tịch Lâm cũng bắt đầu có hành động rồi, gần đây bà ta rất thân thiết với đổng sự Vương và Giám đốc Lương.”

“Tôi biết.” Lâm Tri Dịch cũng chẳng bất ngờ.

“Cậu biết?” Từ Dương ngạc nhiên.

“Bà ta đã làm thư ký của Lâm Diễn Đức suốt bảy năm, hiểu rõ rất nhiều chuyện của Đỉnh Thắng, nếu bà ta muốn thò một chân vào cũng không phải chuyện khó.”

“Vậy cậu còn không mau nghĩ cách đi? Nếu bà ta dụ dỗ hết cổ phần của cha cậu vào tay, địa vị của cậu sẽ tụt dốc đó. Đỉnh Thắng là công lao của mẹ cậu, cậu bằng lòng từ bỏ nó vậy sao?”

Lâm Tri Dịch nhướng mày nhấc mắt nhìn Từ Dương, ánh mắt lạnh lùng dò xét: “Tại sao cậu cứ nhắc mẹ tôi mãi vậy?”

“Tôi ——”

“Mặc kệ tôi có được Đỉnh Thắng, có tiếp quản nó không, với năng lực làm việc của câu cho dù không có quan hệ này với tôi vẫn có thể làm tốt ở đây, không cần mãi lo cho chuyện nhà tôi như vậy.”

Từ Dương vội vàng giải thích: “Tôi không có ý đó, chúng ta quen nhau từ cấp hai tới giờ cũng hơn mười năm rồi, cậu biết tôi không phải loại người như vậy mà.”

Lâm Tri Dịch nhéo nhéo mi tâm tỏ vẻ không kiên nhẫn.

“Tôi chỉ thấy hai năm nay tinh thần của cậu không được tốt lắm. Tuy rằng tính tình vẫn như trước, công việc và cuộc sống vẫn bình thường, nhưng tôi luôn cảm thấy... luôn cảm thấy…” Từ Dương xoắn xuýt nửa ngày cuối cùng cũng nghĩ ra từ phù hợp tìm từ: “Cả người cậu như thiếu mất một mảnh ghép, làm gì cũng không hăng hái.”

Tay Lâm Tri Dịch hơi dừng lại, lông mi run rẩy, không nói gì.

“Lúc đầu cậu cũng rất có thiên phú kinh doanh, nếu như hoàn toàn tập trung vào nó chắc hẳn Đỉnh Thắng sẽ vươn lên một tầm cao mới, tôi chỉ muốn cậu tìm được chút nhiệt huyết trong cuộc sống.”

Lâm Tri Dịch lặp đi lặp lại câu nói của Từ Dương.

Cứ như thiếu mất một mảnh ghép.

Đó là mảnh ghép nào?

“Thôi không nói chuyện này nữa, đúng rồi, Giám đốc Trần của Trọng An còn nói bây giờ thị trường đánh dấu giả của beta có nhu cầu rất lớn, nhưng phương diện này trong nước còn rất ít dụng cụ.”

“Đánh dấu giả?”

“Đúng vậy, cậu ngẫm lại thử xem, alpha kết hợp với beta, hoặc là beta ở với omega thì pheromone sẽ không có chỗ phát huy tác dụng, kỳ phát tình kỳ và kỳ mẫn cảm đều dựa hoàn toàn vào thuốc ức chế, thật sự rất khổ sở. Cho nên gần đây ở nước ngoài xuất hiện một loại kỹ thuật gọi là ký hiệu giả, giúp omega trong vòng hai năm sẽ không bị alpha khác đánh dấu, nó cũng có thể ức chế sự tiết pheromone của alpha để bọn họ trong vòng hai năm không thể đánh dấu omega khác.”

Lâm Tri Dịch giả vờ hào hứng, tiện tay mở văn kiện trên máy tính lên: “Sẽ có thị trường à?”

“Chưa chắc nữa, nhưng nghe nói cũng rất có ích, cậu không thấy cái video rất hot hai hôm trước hả? Có một omega ra ngoài ăn cơm mà phát tình lại quên mang thuốc ức chế, xém chút nữa kéo theo alpha bàn kế bên phát tình theo, tình cảnh lúc đó cực kỳ hỗn loạn luôn, bạn đời beta của cậu ta ở bên cạnh chân tay luống cuống, khóc không dừng được, ha ha ha ha ha cười chết tôi mà.”

“Buồn cười lắm à?”

Từ Dương đã quen Lâm Tri Dịch chán ngắt, không bị ảnh hưởng chút nào, tiếp tục cười ra tiếng, khoát tay nói: “Cậu chưa xem video đó nên không biết đâu, beta đó phản ứng rất buồn cười.”

Chỗ tay bị phỏng của Lâm Tri Dịch đột nhiên đau nhói, không hiểu sao lại nhớ tới đứa bé chu mỏ thổi thổi cho mình.

“Ủa, tay cậu sao vậy?” Lúc này Từ Dương mới chú ý tới.

“Không có gì, không cẩn thận bị phỏng.”

“À” Từ Dương nói chuyện xong cũng tính rời đi, ai ngờ quay người lại nhớ tới một chuyện: “Chuyện tối đó giải quyết sao rồi? Tên shipper giao đồ ăn đó có bồi thường tiền không?”

Lâm Tri Dịch giật mình, sau đó đáp: “Ừ, giải quyết xong rồi.”

“Vậy được, tôi có chuyện đi trước.”

Sau khi Từ Dương đi, văn phòng khôi phục sự yên tĩnh vốn có, Lâm Tri Dịch kéo ngăn kéo bên phải lấy ra một cái thẻ nhân viên.

Bên ngoài là một cái bao thẻ trong suốt đã ố vàng, buộc một dây đeo cổ màu xanh đã sờn và một bức ảnh hai inch trên nền đỏ.

Keo kiệt y như chủ nhân của nó vậy.

Đột nhiên trong lòng Lâm Tri Dịch dâng lên một cảm giác bực bội khó hiểu, cậu ném thẻ nhân viên về chỗ cũ, bất ngờ đóng ngăn kéo lại, dời mắt tập trung nhìn vào màn hình máy tính.

*

Chu Hoài Sinh thu xếp ổn thoả cho Quyển Quyển, nhóc con trốn trong chăn ngủ rất không yên ổn.

Cửa bị người ta gõ nhẹ hai lần, Chu Hoài Sinh dịch Quyển Quyển vào góc chăn mới xoay người đi mở cửa.

Là thím Vương ở lầu dưới, thím Vương bưng một rổ trứng gà kéo Chu Hoài Sinh ra khỏi cửa, áy náy hỏi: “Tiểu Chu, Quyển Quyển sao rồi?”

“Không sao đâu thím, đã truyền nước rồi, thím đừng lo lắng.”

“Đúng là đã già rồi còn vô dụng nữa, con đã nói với thím Quyển Quyển bị hen suyễn mà dì còn đặt nó lên giường trải sợi bông chăn mền. Hai ngày nay trời không có nắng nên vẫn chưa phơi, Quyển Quyển vừa bò lên sắc mặt đã hơi kỳ lạ, thím lại không chú ý, ai biết xém tí nữa hại nó rồi.”

“Cũng trách con quên dặn dò thím, thím không cần tự trách.”

“Đây trứng gà nè con cầm đi.” Thím Vương nhét rổ vào lòng Chu Hoài Sinh.

“Như vậy sao được? Thím giúp con chăm sóc con trai, con còn không biết nên cảm ơn thế nào nữa.” Chu Hoài Sinh vội vàng đẩy ra.

“Đều là hàng xóm láng giềng với nhau cả mà cảm ơn gì chứ, con gái với cháu gái của thím đều sống chỗ khác, một năm trở về không được mấy lần, con giao Quyển Quyển cho thím, thím cũng rất vui vẻ chăm sóc nó, đứa nhỏ ngoan như vậy ai mà không thích chứ? Chỉ là thân thể đứa nhỏ kém quá, con nên bồi bổ cho nó nhiều hơn, cầm lấy trứng gà này đi để thím dạy cho, ở đầu đường Thành Nguyên có nhà bán gà, thím đã mua hai lần rồi, đúng là gà nuôi trong nhà, con có thời gian thì qua bên đó thử đi, mua con một con đem về hầm canh cho Quyển Quyển uống.”

“Vậy được rồi, cảm ơn thím Vương, nhưng con lấy một nửa là được.”

“Đã nói là cho đứa bé mà, con còn mặc cả với thím làm gì?” Thím Vương đẩy rổ trứng vào ngực Chu Hoài Sinh rồi xoay người rời đi.

“Cái này ——” Chu Hoài Sinh khó xử nhìn trúng gà.

Thím Vương đi được nửa đường lại quay đầu, hỏi Chu Hoài sinh: “Tiểu Chu à, con không nghĩ tới chuyện kết hôn sao? Thời buổi bây giờ cưới lần hai cũng không hiếm lạ gì.”

Chu Hoài Sinh không quen nói chuyện này, mấy giây sau mới phản ứng được, cười lắc đầu: “Vẫn chưa nghĩ tới, chỉ cần Quyển Quyển có thể bình an lớn lên là con đã thỏa mãn rồi.”

Thím Vương còn muốn nói gì đó, nhưng sợ đánh thức Quyển Quyển đành thôi: “Thím về dọn đống chăn mền sợi bông, mai con mang Quyển Quyển qua nhớ mang luôn đống chăn của nó, đỡ cho lại chịu tội.”

“Làm phiền thím quá.”

“Không có gì không có gì, con cứ yên tâm đi làm, một mình nuôi con vất vả lắm, chiều ngày mốt thím phải về quê, còn có thể giúp con chăm thêm hai ngày.”

Thím Vương xuống lầu, để lại Chu Hoài Sinh trước cửa nhà khó xử nhìn rổ trứng.

Không còn cách nào khác, lòng tốt của người ta anh chỉ có thể nhận lấy. Chu Hoài Sinh bước vào bếp lấy một chiếc hộp bảo quản tươi, sau đó múc mấy muỗng dưa muối đã ngâm ra bỏ vào hộp, định mai mang cho dì Vương.

Anh dọn dẹp lại nhà cửa, lau sàn, rồi bày thuốc của Quyển Quyển vào ngăn kéo.

Nhìn cái ấm sắc thuốc tí hon này, Chu Hoài Sinh bất lực thở dài.

Quyển Quyển là trẻ sinh non, mới bảy tháng đã ra đời. Bởi vì không đủ tháng, thể trạng lại yếu ớt, khả năng thích ứng với môi trường cũng kém nên từ khi sinh ra đến bây giờ đã hai tuổi, bệnh nặng không hẳn nhưng bệnh nhỏ thì ùn ùn kéo tới, chậm phát triển hơn trẻ cùng tuổi, dễ bị cảm lạnh, hen suyễn, dạ dày cũng không tốt.

Chu Hoài Sinh ngồi xổm ở trước ngăn tủ, từ từ lia mắt nhìn ngăn kéo đầy ắp thuốc, mấy phút sau mới đứng dậy.

Anh đặt đồng phục shipper lên ghế, quay người nhớ tới thẻ nhân viên của mình còn đang trong tay người đó.

Người đó...

Chu Hoài Sinh không nghĩ ngợi nhiều, xoay người đi vào phòng tắm, trút hết gánh nặng và mệt mỏi, tắm nước nóng.

Lúc anh tắm xong bước ra Quyển Quyển đã tỉnh, gương mặt nhỏ ngơ ngác ngồi bên gối đầu, nhìn thấy anh đi tới thì gọi một tiếng cha, sau đó nói: “Uống nước.”

Chu Hoài Sinh bưng một ly nước ấm và thuốc hen suyễn qua, Quyển Quyển nhìn thấy viên thuốc màu trắng trong lòng bàn tay anh, miệng nhỏ không nhịn được hơi chu lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn thuốc uống.

“Quyển Quyển” Chu Hoài Sinh đặt ly nước xuống, nghiêm túc nói: “Quyển Quyển không được đụng vào bất cứ thứ gì có lông lá, biết chưa?”

Quyển Quyển hơi nghiêng đầu.

“Giống như chăn bông của bà Vương, còn có chó con quanh đây, Quyển Quyển đều không thể sờ.”

“Chó con.” Quyển Quyển học Chu Hoài Sinh.

“Đúng vậy, chó con, Quyển Quyển không thể sờ chó con.”

Quyển Quyển nghe hiểu hơn phân nửa, tâm trạng cực kỳ uể oải, tủi thân nhào vào ngực Chu Hoài Sinh, buồn bực không lên tiếng.

Đứa trẻ này hiếm khi nũng nịu như vậy.

Chu Hoài Sinh vừa định nói chuyện bỗng thấy Quyển Quyển dán mặt trên áo ngủ mình nhẹ nhàng hít hà.

“Trên người cha có mùi sao?”

Quyển Quyển lắc đầu, đáp: “Hôm nay có chú kia ôm Quyển Quyển.”

Chu Hoài Sinh không trả lời ngay, mãi đến khi Quyển Quyển ngồi trên đùi anh ngẩng đầu nhìn mình, Chu Hoài Sinh mới lấy lại tinh thần, anh cố ý trưng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sao Quyển Quyển lại để người lạ ôm mình?”

Quyển quyển biết mình làm sai, cúi đầu xuống, lí nhí nói: “Chú đó thơm thơm.”

Chu Hoài Sinh lại sửng sốt, anh sờ khuôn mặt nhỏ của Quyển Quyển, ngập ngừng hỏi: “Con ngửi thấy mùi của chú đó sao? Là mùi gì?”

“Thơm thơm.”

Chu Hoài Sinh bật cười ôm Quyển Quyển vào lòng xoa nắn: “Sau này Quyển Quyển của cha cũng thơm thơm.”

Quyển Quyển ôm cổ Chu Hoài Sinh lẩm bẩm một hồi rồi lại ngủ mất, Chu Hoài Sinh nhẹ nhàng đặt bé xuống, đắp kín mền rồi tắt đèn.

Chu Hoài Sinh đón ánh trăng ngắm nhìn Quyển Quyển say giấc, hồi lâu sau anh nắm chặt tay nhỏ của bé, cúi người đi ngửi ngửi.

Đáng tiếc anh không ngửi thấy bất cứ thứ gì, cũng không ngửi thấy “thơm thơm” bé nói.

Vai trò của pheromones còn kỳ diệu hơn Chu Hoài Sinh tưởng tượng, dù cho Quyển Quyển chưa từng nhìn thấy Lâm Tri Dịch kể từ khi sinh ra, nhưng bé vẫn dễ dàng bị mùi hương của cậu hấp dẫn.

Cũng không biết Quyển Quyển sẽ phân hoá thành gì, chỉ mong không phải beta.

Chu Hoài Sinh lại đặt đôi tay nhỏ bé vào chăn bông, lẳng lặng nhìn căn nhà cho thuê nhỏ hẹp, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh của quá khứ. Bởi vì Quyển Quyển thình lình phát bệnh, cuộc hội ngộ bất ngờ hai ngày trước bị gián đoạn, thậm chí Chu Hoài Sinh còn chưa kịp phản ứng nó đã nhanh chóng kết thúc, không xảy ra chuyện gì cả.

Lâm Tri Dịch vẫn lạnh lùng như hai năm trước, cậu vẫn cực kỳ chán ghét đứa bé này, con vừa thử chạm vào cậu đã lập tức nhíu mày.

Chu Hoài Sinh nghĩ: Như vậy cũng tốt, mình cũng không cần lo lắng vấn đề tranh quyền nuôi con.

Hết chương 3

Tác giả có lời muốn nói:

Quyển Quyển là Tri Dịch sinh!

Chu Hoài Sinh: Công nghèo thì cũng là công.

(Ngày mai một nhà ba người sẽ gặp lại rồi)

Ê đít bư cũng có lời muốn nói: Cái thẻ mà công làm rớt để thụ nhặt được ở chương 1 là thẻ nhân viên nha anh em, mắt mờ thế nào mà nhầm thành căn cước:< (đã sửa)

Và, bạn công trong truyện nói chuyện với người khác luôn gọi họ là ngài (cả thụ, thím Vương và nhiều người khác) nhưng tiếng Trung khác tiếng Việt nên sẽ có đôi chỗ mình sửa lại theo ngữ cảnh nhé (ví dụ như chương này công gọi thím Vương là thím chứ không phải ngài á, là do mình á nha).
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...