Hôm Nay Bạch Tiên Sinh Đã Vui Chưa
Chương 2: Khách lớn
Cô ấy là Dạ Nguyệt. Là người con gái được biết đến với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đôi mắt long lanh to tròn, khuôn mặt tựa thiên thần. Tuy nhiên cuộc sống lại bất hạnh cho thiên thần ấy. Còn nhỏ đã bị cha bán làm thuê cho người ta, xém chút nữa bị người ta dòm ngó hủy hoại thanh danh. Lớn hơn một xíu liền bị bắt vào quán bar tiếp rượu, bia. Lớn chút nữa liền bị bắt đi bán để gán nợ cho cha.
Một người đàn ông lạ vào một hôm đã đến gặp cha cô. Hắn ta hứa sẽ trả cho cha cô một số tiền lớn nếu đồng ý làm theo yêu cầu của hắn. Và rồi chuyện gì đến cũng đến, Dạ Nguyệt được bán vào khu ổ đen để làm vật đấu giá. Hiện tại Dạ Nguyệt được mua bởi một gã tên Bằng Hiên và đang làm nô lệ cho gã.
Bất hạnh chồng chất bất hạnh. Đau khổ liên tiếp đau khổ. Hóa ra trong cuộc đời cô vốn không có thứ gọi là tự do. Cứ giống như một chú chuột đi đến đâu liền bị xua đuổi đến đó hoặc bị đánh đến mất mạng, Dạ Nguyệt cũng thế, không bị bỏ đói thì cũng bị hành hạ đến dở sống dở chết. Mạng sống lúc nào cũng đứng ở hai nữa ranh giới sống sót. Người đời ghét chuột vì chúng mang mầm bệnh, còn Dạ Nguyệt bị ghét vì được cho là sao chổi. Cha luôn cho rằng cô chính là vận đen khiến gia đình phá sản lâm đến bước đường cùng. Cũng cho rằng cô chính là nguyên nhân khiến mẹ cô chết vì lúc Dạ Nguyệt vừa chào đời, mẹ cô đã trót hơi thở cuối cùng.
Thật ra cô cũng nghĩ mình là điềm gỡ cho mọi người nên tự tạo ra cho bản thân một bức tường mà không ai có thể tiếp xúc cũng không thể phá vỡ. Tự nhốt mình phía sau bức tường dày đặc, vừa cô đơn vừa lạnh lẽo.
Hiện tại Nguyệt Dạ đang phải trải qua những ngày tháng cực khổ ở nhà Bằng Hiên, địa ngục nối tiếp địa ngục, hóa ra vẫn không thể giải thoát!
Hôm nay gã ta đưa cô ra ngoài, nghe người hầu nói chuyện với nhau mới biết là đi gặp các vị khách lớn. Dạ Nguyệt được sửa soạn từ sớm, cô được mặc một bộ váy với mô típ khá thịnh hành hiện nay. Đính kèm là phụ kiện kẹp tóc có gắn chiếc nơ xinh xắn. Đây là lần đầu tiên Dạ Nguyệt được mặc một bộ váy đẹp đẽ như thế này. Từ trước đến nay những thứ đồ cô mặc toàn bộ đều là đồ cho, không rách chỗ này thì cũng rách chỗ kia, không có bộ nào là không có vết may vá.
Bằng Hiên thấy cô trong bộ váy, sắc dục lại càng tăng thêm bội phần. Gã tự nhủ hôm nay nhất định sẽ đem cô lên giường giở trò thủ đoạn.
Chiếc xe dừng trước một nhà hàng lớn. Đội ngũ nhân viên nhà hàng đứng xếp ở hai bên hướng ra vào để chào đón. Một người đàn ông ăn mặc tươm tất bước ra trong hàng người, tự xưng là quản lí của nhà hàng và hướng dẫn họ đến căn phòng đã được đặt lịch từ trước. Dạ Nguyệt từ đầu đến cuối chỉ biết đi theo, họ nói gì cô không hiểu, cũng không biết và cũng không muốn nghe. Cứ như con cún đi theo sau lưng chủ, gọi tên sẽ quẫy đuôi, không cần thì sẽ ẩn mình.
Bằng Hiên và Dạ Nguyệt cùng hai tên vệ sĩ được đưa đến một căn phòng VIP ở giữa dãy hành lang tầng 3 của nhà hàng. Vừa mở cửa cô đã thấy có vài người đã ở đó đợi từ trước. Nhìn là biết họ đều là các sếp lớn có tiếng tăm ở thành phố A. Hai trong ba người ở đây cô đã từng thấy trên tivi. Một người là Thanh Mao, người còn lại là Tứ Triệt. Ngoài ra phía sau lưng họ ai nấy cũng có từ 2 đến 3 tên vệ sĩ canh chừng. Thấy Bằng Hiên, một ông chú tầm tuổi 50 lên tiếng.
‘Cha cha, coi ai đến kìa. Hôm nay còn dắt theo tiểu mỹ nữ, có thể cho mượn chút không?’ lão ta đùa cợt, tay nâng ly rượu khẽ nhấp. Ánh mắt không rời khỏi người Dạ Nguyệt.
Đó là Thanh Mao, ông ta nổi tiếng với tài lãnh đạo, chỉ trong vài tháng đã khiến doanh thu công ty cao hơn so với lúc đầu, chính vì vậy đã thu hút không ít các nhà báo đài đến phỏng vấn.
Bằng Hiên cười lớn, gã ngồi vào bàn, bắt cô đứng bên cạnh rồi nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Dạ Nguyệt khẽ vuốt ve.
‘Của quý! Tôi ăn xong liền cho anh mượn’
Vừa dứt câu của gã, cả khán phòng bỗng chốc cười lớn. Ai cũng hiểu ý nghĩa của câu nói đấy, ngay cả Dạ Nguyệt cũng hiểu nhưng cô không màng để tâm, vốn ông trời không muốn cô sống yên vậy thì chỉ có cách thuận theo.
Một người đàn ông lạ vào một hôm đã đến gặp cha cô. Hắn ta hứa sẽ trả cho cha cô một số tiền lớn nếu đồng ý làm theo yêu cầu của hắn. Và rồi chuyện gì đến cũng đến, Dạ Nguyệt được bán vào khu ổ đen để làm vật đấu giá. Hiện tại Dạ Nguyệt được mua bởi một gã tên Bằng Hiên và đang làm nô lệ cho gã.
Bất hạnh chồng chất bất hạnh. Đau khổ liên tiếp đau khổ. Hóa ra trong cuộc đời cô vốn không có thứ gọi là tự do. Cứ giống như một chú chuột đi đến đâu liền bị xua đuổi đến đó hoặc bị đánh đến mất mạng, Dạ Nguyệt cũng thế, không bị bỏ đói thì cũng bị hành hạ đến dở sống dở chết. Mạng sống lúc nào cũng đứng ở hai nữa ranh giới sống sót. Người đời ghét chuột vì chúng mang mầm bệnh, còn Dạ Nguyệt bị ghét vì được cho là sao chổi. Cha luôn cho rằng cô chính là vận đen khiến gia đình phá sản lâm đến bước đường cùng. Cũng cho rằng cô chính là nguyên nhân khiến mẹ cô chết vì lúc Dạ Nguyệt vừa chào đời, mẹ cô đã trót hơi thở cuối cùng.
Thật ra cô cũng nghĩ mình là điềm gỡ cho mọi người nên tự tạo ra cho bản thân một bức tường mà không ai có thể tiếp xúc cũng không thể phá vỡ. Tự nhốt mình phía sau bức tường dày đặc, vừa cô đơn vừa lạnh lẽo.
Hiện tại Nguyệt Dạ đang phải trải qua những ngày tháng cực khổ ở nhà Bằng Hiên, địa ngục nối tiếp địa ngục, hóa ra vẫn không thể giải thoát!
Hôm nay gã ta đưa cô ra ngoài, nghe người hầu nói chuyện với nhau mới biết là đi gặp các vị khách lớn. Dạ Nguyệt được sửa soạn từ sớm, cô được mặc một bộ váy với mô típ khá thịnh hành hiện nay. Đính kèm là phụ kiện kẹp tóc có gắn chiếc nơ xinh xắn. Đây là lần đầu tiên Dạ Nguyệt được mặc một bộ váy đẹp đẽ như thế này. Từ trước đến nay những thứ đồ cô mặc toàn bộ đều là đồ cho, không rách chỗ này thì cũng rách chỗ kia, không có bộ nào là không có vết may vá.
Bằng Hiên thấy cô trong bộ váy, sắc dục lại càng tăng thêm bội phần. Gã tự nhủ hôm nay nhất định sẽ đem cô lên giường giở trò thủ đoạn.
Chiếc xe dừng trước một nhà hàng lớn. Đội ngũ nhân viên nhà hàng đứng xếp ở hai bên hướng ra vào để chào đón. Một người đàn ông ăn mặc tươm tất bước ra trong hàng người, tự xưng là quản lí của nhà hàng và hướng dẫn họ đến căn phòng đã được đặt lịch từ trước. Dạ Nguyệt từ đầu đến cuối chỉ biết đi theo, họ nói gì cô không hiểu, cũng không biết và cũng không muốn nghe. Cứ như con cún đi theo sau lưng chủ, gọi tên sẽ quẫy đuôi, không cần thì sẽ ẩn mình.
Bằng Hiên và Dạ Nguyệt cùng hai tên vệ sĩ được đưa đến một căn phòng VIP ở giữa dãy hành lang tầng 3 của nhà hàng. Vừa mở cửa cô đã thấy có vài người đã ở đó đợi từ trước. Nhìn là biết họ đều là các sếp lớn có tiếng tăm ở thành phố A. Hai trong ba người ở đây cô đã từng thấy trên tivi. Một người là Thanh Mao, người còn lại là Tứ Triệt. Ngoài ra phía sau lưng họ ai nấy cũng có từ 2 đến 3 tên vệ sĩ canh chừng. Thấy Bằng Hiên, một ông chú tầm tuổi 50 lên tiếng.
‘Cha cha, coi ai đến kìa. Hôm nay còn dắt theo tiểu mỹ nữ, có thể cho mượn chút không?’ lão ta đùa cợt, tay nâng ly rượu khẽ nhấp. Ánh mắt không rời khỏi người Dạ Nguyệt.
Đó là Thanh Mao, ông ta nổi tiếng với tài lãnh đạo, chỉ trong vài tháng đã khiến doanh thu công ty cao hơn so với lúc đầu, chính vì vậy đã thu hút không ít các nhà báo đài đến phỏng vấn.
Bằng Hiên cười lớn, gã ngồi vào bàn, bắt cô đứng bên cạnh rồi nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Dạ Nguyệt khẽ vuốt ve.
‘Của quý! Tôi ăn xong liền cho anh mượn’
Vừa dứt câu của gã, cả khán phòng bỗng chốc cười lớn. Ai cũng hiểu ý nghĩa của câu nói đấy, ngay cả Dạ Nguyệt cũng hiểu nhưng cô không màng để tâm, vốn ông trời không muốn cô sống yên vậy thì chỉ có cách thuận theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương