Trời Sinh Cuồng Đồ
Chương 10
Truyện chỉ được đăng ở wordpress Vườn hoa nhà mình và trang wattpad Yuxin212, các trang khác đều là reup.
"Xin lỗi, cảnh sát Mục."
Ghi âm dừng ở đây.
Trong phòng hội nghị yên tĩnh đến mức có thể tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Ngu Độ Thu đặt đồng hồ xuống: "Tên Mục Hạo đó hay vứt đồ bừa bãi, còn không thích dùng sản phẩm điện tử, cả ngày lấy một cuốn sổ hỏng để ghi chép mọi thứ. Tôi không nhìn được, nên đã yêu cầu nhóm nghiên cứu và phát triển của công ty cấy một con chip ghi âm siêu nhỏ vào đồng hồ, ghi âm nhiều nhất được một phút, thuận tiện cho cậu ấy thỉnh thoảng ghi lại điều gì đó, nhắc nhở chính mình. Ai biết gia hỏa này thế nhưng dùng để ghi âm lại các cuộc gọi của tội phạm, còn ném hơn một trăm vạn của tôi vào thùng rác, thật là......"
Anh nói càng lúc càng nhanh, âm lượng hai chữ cuối cùng vô thức tăng lên, bỗng dưng dừng lại, rũ mắt mím môi, nhanh chóng áp chế tâm tình hỗn loạn sắp bộc phát ra, cười vô tâm như thường: "Thật là một tên khốn kiếp, cho dù cậu ta thật sự bị cá biển ăn, tôi cũng phải tìm ra xương cốt của cậu ta, thoá mạ một hồi."
"Sẽ tìm được." Vệ sĩ bên cạnh bỗng nhiên trả lời.
Ngu Độ Thu nhướng mắt: "Anh đang an ủi tôi? Hay là lấy lòng tôi?"
Bách Triều lộ ra vẻ mặt không nói nên lời: "Tùy anh muốn nghĩ như thế nào cũng được."
Không ai để ý cuộc đối thoại của hai người bọn họ, đoạn ghi âm nhỏ này giống như một mồi lửa, ngọn lửa "Vèo" mà một cái bắn ra ngoài, liên kết toàn bộ dây chuyền tội phạm trước mặt toàn bộ cảnh sát.
"Đồng chí Mục Hạo ở những giây phút cuối đời, cũng đã hoàn thành nghĩa vụ của một người cảnh sát hình sự." Bành Đức Vũ tiếc nuối mà thở dài.
"Hẳn là cậu ấy đã phát hiện ra cái gì, rất có thể nó có liên quan đến một đường dây mua bán ma túy." Đường Trung nói ra phong đoán trong lòng mọi người, "Bách Chí Minh là một phần của đường dây, đã xảy ra sự cố, bị Mục Hạo phát hiện, trước khi sự việc được xác định, hai người đều bị diệt khẩu. Về phần Ngu Văn Thừa...... Tôi cho rằng suy đoán Tiểu Kỷ có đạo lý, băng đảng buôn ma túy muốn cảnh cáo Ngu tiên sinh, kết quả đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bởi vậy, ba vụ án thực sự có liên quan với."
Bành Đức Vũ cũng không thể không thừa nhận: "Xem ra Lưu Thiếu Kiệt thật sự đã nói dối, tôi phải báo cáo với cục thành phố, bắt đầu điều tra lại. Đáng tiếc cho tiểu tử Mục Hạo, sếp của cậu ấy, Phùng đội trưởng cũng rất thích cậu ấy, ban đầu, vào cuối năm ngoái, ông ấy đã nói với tôi muốn đề bạt cậu ấy, ai......"
Liên tưởng đến lúc ấy hẻm nhỏ vừa mưa vừa tối, hung thủ tàn nhẫn, và cảnh sát hình sự chết thảm khi làm nhiệm vụ, trong lòng mọi người đều nặng trĩu như sắt đè, không khỏi cảm thấy áy náy vì những suy đoán vừa rồi của mình về đời tư của Mục Hạo.
Lúc này, Kỷ Lẫm đột nhiên căng thẳng, liều lĩnh giật chiếc đồng hồ từ tay Ngu Độ Thu, không màng tất cả chạy tới của phòng hội nghị. Lư Tình không kịp kéo: "Anh Kỷ anh làm sao vậy!"
"Đi đến cục để nhận dạng giọng nói! Điều chỉnh camera giám sát đầu ngõ! Bắt hung thủ!"
"Không phải đã bắt được hung thủ sao?"
"Không có bắt được tất cả!" Kỷ Lẫm đột nhiên quay đầu lại, hai mắt đỏ hoe, "Người đang nói trong đoạn ghi âm không phải Lưu Thiếu Kiệt! Tôi nhận ra được giọng nói của anh ta! Mẹ nó! Tôi đã nói, cho dù anh Mục bị hạ thuốc mê, sao có thể đánh không lại một tên lưu manh! Fuck!" Nói xong nhanh chóng chạy ra khỏi tầm mắt mọi người.
"Để cậu ấy yên, tùy cậu ấy đi." Bành Đức Vũ sức cùng lực kiệt mà che trán, "Âm thanh mơ hồ như vậy có thể điều tra ra cái gì? Vừa nghe liền biết hắn ta đeo khẩu trang. Huống chi đêm đó mưa lớn như vậy, nếu như hung thủ cầm ô, càng khó nhận diện. Tên tiểu tử thúi này chính là bốc đồng thôi, chờ tự cậu ấy phản ứng lại đi."
Ngu Độ Thu giậm giày da trên đất, đứng dậy —— vóc dáng anh tương đối cao, đủ để nhìn xuống hầu hết những người đang ngồi ở đây, như thể anh ấy mới là người lãnh đạo ở đây.
"Cục trưởng Bành, nếu ông đã ý thức được mối liên hệ tiềm ẩn giữa ba vụ án này, tôi đề nghị phân cục của ông cùng với phân cục Tân Hải, cục thành phố tiến hành một cục điều tra kỹ lưỡng, mau chóng bắt được hung thủ chân chính phía sau, để ngăn ngừa người bị hại càng nhiều. Nếu có yêu cầu sự giúp đỡ của tôi, tôi nhất định sẽ hỗ trợ hết mình."
Bành Đức Vũ không ngờ được, một chuỗi các mối quan hệ phức tạp như vậy lại có liên quan đến một vụ án tưởng chừng như đã kết thúc, quận Tân Kim là một khu vực phát triển mới nổi của thành phố Bình Nghĩa, trước đây tội phạm kinh tế chiếm đa số, một năm không xảy ra quá nhiều vụ giết người phức tạp. Mặc dù các sĩ quan cảnh sát của đội điều tra tội phạm rất xuất sắc, nhưng toàn đội còn tương đối trẻ, không có nhiều kinh nghiệm đối phó với loại án mạng này, vì vậy rất khó để gánh vác gánh nặng. Hơn nữa lần này là tội phạm liên quận, liên quan đến mua bán ma túy và mưu sát, chắc chắn là một vụ án lớn, phỏng chừng phải yêu cầu cục thành phố cử thêm người giúp đỡ.
Ông đã kiệt sức đến mức không thế không tỏ ra vẻ trang nghiêm: "Được, tôi lập tức liên hệ cục thành phố. Nhưng mà trước đó, tôi còn có nghi vấn: Nếu cậu sớm biết rằng hung thủ giết hại Mục Hạo khả năng đi làm hại Bách Chí Minh, vì sao không sớm liên hệ với cảnh sát? Như vậy có lẽ Bách Chí Minh sẽ không chết."
Ngu Độ Thu sửa sửa áo sơ mi của mình, đang định đi rồi, nghe thấy lời này, hơi hơi cười nhạt: "Ông nói lời này thực sự thú vị, Bách Chí Minh có chết hay không, có quan hệ gì tới tôi? Lại nói, chỉ dựa vào đoạn ghi âm không đầu không đuôi này, căn bản không thể kết luận đối phương là ai, còn không bằng lấy Bách Chí Minh làm mồi nhử, để câu ra càng nhiều manh mối. Sau khi lấy được đoạn ghi âm, tôi lập tức phái người đi theo dõi Bách Chí Minh, đáng tiếc, cho đến trước khi ông ta mất tích, cũng không lấy được manh mối mới nào hữu ích."
"......" Bành Đức Vũ nhất thời cũng không biết là Ngu Độ Thu vô lý, hay là ông đã quá ngây thơ khi hỏi Ngu Độ Thu một câu như vậy.
Ngu Độ Thu hồn nhiên giống như không để ý: "Tôi không quấy rầy mọi người phá án nữa, đi trước, có việc thì liên hệ. Bách Triều, đi thôi."
Người vệ sĩ cao lớn không trả lời, cũng không nhúc nhích.
Ngu Độ Thu hoang mang quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lãnh lẽo của anh ta, hơi suy tư, chợt hiểu ra: "A, xin lỗi, quên mất con nuôi của ông ấy còn ở đây."
"Anh đã sớm biết." Bách Triều sắc mặt lạnh băng, "Khó trách tối hôm qua lấy được tư liệu của tôi nhanh như vậy, khó trách anh hiểu về LSD như vậy."
"Đúng vậy, ta đã điều tra Bách Chí Minh và anh từ lâu, không ngờ tới anh đẹp trai hơn trong ảnh nhiều. Coi như dạy cho anh một bài học, tôi là loại người, nói dối hết bài này đến bài khác." Ngu Độ Thu cười không lộ răng, chớp chớp mắt, "Nói trước những chuyện xấu, tôi rất có thể là mục tiêu kế tiếp của hung thủ, anh làm vệ sĩ cho tôi, nếu không cẩn thận hi sinh vì nhiệm vụ, tôi cũng sẽ không giúp anh báo thù. Nếu không thể chấp nhận được, hiện tại đi còn kịp."
Bách Triều chớp chớp mắt nhìn hắn chằm chằm, trong mắt ngoài dự đoán không có tức giận, mà là sự thất vọng không biết từ đâu đến. Đi ngang qua hắn, mở cửa rời đi, để lại một câu: "Anh xác thật lời nói dối hết bài này đến bài khác, tôi nên sớm nhìn rõ."
Ngu Độ Thu không để bụng mà cười cười, cũng theo sau rời khỏi phòng hội nghị, đi tới cửa, vừa lúc gặp phải nữ phục vụ lột nho xong đưa vào tới, thuận tay từ bát thủy tinh lấy một quả nho xanh, ném vào miệng, vừa ăn vừa đi vừa kêu: "Hiện tại nhìn rõ cũng chưa muộn, muốn đi thì đến chỗ chú Hồng tính tiền lương một ngày, nhà tư bản có lương tâm như tôi hiếm thấy lắm......"
Mọi người trong phòng hội nghị đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng bên tai cũng thanh tịnh.
Bành Đức Vũ nhìn bóng lưng hai người rời đi, một lời khó nói hết mà lắc đầu, thở dài thổn thức: "Khi còn nhỏ rõ ràng rất đáng yêu, nhưng sao lớn lên lại thành như vậy......"
Đường Trung ngạc nhiên nói: "Lão Bành, làm sao ông quen biết anh ta và ông ngoại anh ta?"
"Bởi vì một vụ án, đã xảy ra nhiều năm trước, không đáng nhắc tới." Bành Đức Vũ giơ lòng bàn tay lên cao bằng bàn hội nghị, "Khi đó tiểu tử này mới 6 tuổi? Hay là bảy tuổi, cao chừng này, nhìn thấy tôi còn sẽ kêu chú, chỗ nào giống hiện tại hoang đường như vậy...... Quên đi, không so đo cùng tiểu tử này, nhưng cũng không thể mặc kệ nó làm bậy, sắp xếp người. theo dõi nó 24/24, ở trước nhà nó lắp camera giám sát trước khi nó về, điện thoại và email cũng phải theo dõi. Nếu nó không đồng ý, tôi sẽ gọi điện thoại cho ông ngoại nó, không tin không trị được nó."
Đường Trung vuốt cằm: "Tôi nghĩ, hắn quả thật không giống như là sẽ đầu độc người khác, nói như thế nào nhỉ, với tính cách đó, giống gian lận tài chính hơn nhiều."
Bành Đức Vũ lạnh lùng nói: "Cậu cho rằng tôi hoài nghi hắn là hung thủ à? Tôi là hoài nghi hắn sẽ tự mình đi trừng phạt hung thủ!"
Hai giờ sau, khách sạn Grand Hyatt được giải trừ phong tỏa có thể so sánh với hiện trường vượt ngục quy mô lớn.
Giám đốc khách sạn cúi đầu tiễn tất cả những người nổi tiếng và người giàu có với nụ cười trên môi, so với khi nghênh đón bọn họ tới, nụ cười có phần chua sót và lo âu.
Nơi nào có người chết luôn xui xẻo, trong vòng một hai năm, việc kinh doanh của khách sạn tất nhiên sẽ sa sút.
Rất nhiều khách khứa oán than về việc bị ép ở lại một đêm, oán giận khách sạn trì hoãn chuyến bay của họ sáng hôm sau, hay là là bỏ lỡ cuộc họp hội đồng quản trị hằng quý. Như thể những điều này quan trọng hơn so với sự mất mát của một mạng người.
Cánh cửa xoay chuyển động, lại một vị khách nhân khác đi ra, phô trương rất lớn, phía sau đi theo bốn gã cấp dưới, còn kéo theo một vị mỹ nữ.
Giám đốc ánh mắt sắc bén, thoáng nhìn hắn một cái, lập tức như chó mặt xệ qua chào hỏi: "Ngu tổng, ngài cũng đi sao?"
"Ừ, xe của chúng tôi đâu?"
"Hiện tại gara đang bị kẹt, khả năng phải đợi một chút."
Lâu Bảo Quốc cười nhạo: "Khi đến thì phải chen lấn, khi đi giống như tránh ôn thần, nhóm người này thực sự thú vị."
Chu Nghị: "Họ đã có tin tức đầy đủ, vừa nghe nói có thể là một vụ đầu độc, sợ tới mức ước gì có thể lập tức trèo tường đào tẩu."
Đỗ Linh Nhã là một trong những người sợ hãi, giữ chặt cánh tay của Ngu Độ Thu, trong một ngày cuối tháng 5 mặt trời rực rỡ lại có chút run rẩy, nhỏ giọng nói: "Độ Thu, anh chắc chắn muốn đưa người không rõ này mang về nhà sao? Vạn nhất hắn chính là hung thủ......"
Cô liếc nhìn người vệ sĩ mới im lặng phía sau mình.
Bách Triều đáp lại bằng ánh mắt lạnh băng.
"Yên tâm, tôi đã cho người điều tra lý lịch rồi, lý lịch anh ta rất sạch sẽ." Ngu Độ Thu vỗ nhẹ mu bàn tay cô, "Nhưng mà, để an toàn, em nên đến nhà của anh trai em ở một thời gian, muốn đến nhà tôi thì nói với chú Hồng nói một tiếng, chú ấy sẽ phái xe đến đón em."
Đỗ Linh Nhã lập tức lắc đầu: "Em không muốn trở về, căn nhà anh mua không phải là nhà tân hôn của chúng ta sao? Em đương nhiên muốn ở cùng anh"
Lúc này, một thanh niên với mái tóc xoăn màu nâu từ cánh cửa xoay đi ra, anh ta không giấu được vẻ mặt phẫn nộ, đang trách móc thư ký của mình, nhưng vừa nhìn thấy Đỗ Linh Nhã, đôi mắt tức khắc sáng lên, cười đi tới: "Linh Nhã, thật trùng hợp, hai người cũng định rời đi sao?"
Tuy rằng hỏi là "Hai người", nhưng hắn căn bản không nhìn Ngu Độ Thu.
Lâu Bảo Quốc nháy mắt trêu chọc Chu Nghị, muốn cho hắn nếm thử cẩu huyết tình tay ba, Chu Nghị khẽ lắc đầu, ý bảo hắn an phận. Lâu Bảo Quốc đang nói hắn không thú vị, đột nhiên nhớ tới mình có đồng nghiệp mới, vì thế quay sang Bách Triều, ý muốn kéo anh gia nhập vào hàng ngũ buôn chuyện, kết quả quay đầu một cái, anh ấy đã bị sốc.
Người bạn mới này trên mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt lạnh lùng như một thanh kiếm sắc bén làm bằng sắc lạnh.
Tuổi còn trẻ, làm sao lại có lòng căm thù sâu sắc như vậy?
Đỗ Linh Nhã mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn duy trì khí chất mà một quý cô nên có, cười nhẹ với Bùi Trác: "Vâng, tôi không thể nào ở lại thêm một phút nào nữa, quá dọa người, sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy...... Haizzz, đáng tiếc thời gian gấp gáp, không thể cùng anh ôn chuyện."
Ngu Độ Thu thoáng nghiêng đầu, áp má vào mái tóc trên đỉnh đầu của Đỗ Linh Nhã, cử chỉ vô cùng thân mật: "Không sao, hai người có thể hẹn gặp sau."
Bùi Trác giống như mới chú ý tới sự tồn tại của hắn, không tình nguyện mà dời tầm mắt, ngữ khí lại thân thiện: "Độ Thu, cậu hại tôi lo lắng cả đêm, cho rằng cậu phải bị bắt đi rồi, cũng còn tốt, tôi liền nói sao, dù cậu có lớn gan, cũng không đến mức mưu hại chú hai của mình!"
"Đó là đương nhiên. Tôi đến cung cấp một ít manh mối, tạm thời giải trừ nghi ngờ, cảnh sát đồng ý thả tôi đi, bất quá không thể rời khỏi nhà, tương đương với bị giam lỏng, nếu vụ án có tiến triển, tôi sẽ được triệu tập."
Bùi Trác trong mắt hiện lên một tia vui sướng rõ ràng: "Điều này cũng khó nói, còn việc làm anh của cậu làm sao bây giờ? Không thể làm tất cả mọi chuyện ở nhà"
"Yên tâm, việc kinh doanh nước ngoài đều chuyển giao cho mẹ tôi, còn ở trong nước...... Tôi mướn không ít nhân viên tài năng giống cậu, bọn họ sẽ thay tôi xử lý tốt."
Bùi Trác không ngu đến nghe mức không hiểu lời nói khinh miệt của hắn, sắc mặt hơi tối sầm lại, nhưng lại không dám đắc tội hắn, đành phải bỏ qua đề tài này, ngượng ngùng nói: "Lần sau ba chúng ta lại gặp nhau, hai ngươi sau khi tốt nghiệp cấp 3 đều đi nước Mỹ, còn tôi đi Anh Quốc, gần mười năm không gặp, lần này về nước khó có cơ hội gặp mặt...... Ai, đáng tiếc Mục Hạo không còn nữa, nếu không chúng ta có thể mang theo cậu ấy......"
Nhắc tới cái tên quen thuộc này trong ký ức ký ức, ba người ăn ý mà an tĩnh một giây, như thể đang thương tiếc.
"Quên đi, chúng ta đừng nói chuyện buồn nữa." Bùi Trác mỉm cười —— anh ấy trời sinh không đẹp trai lắm, nhưng biết cách ăn mặc, quần áo đẹp, nhìn tổng thể cũng khá đẹp trai. Đáng tiếc đứng trước mặt Ngu Độ Thu, chênh lệch liền giống như trân châu thiên nhiên và viên bi thủy tinh, một cái là ánh sáng của riêng mình, một cái là nhân tạo, không thể so sánh được.
"Xin lỗi, cảnh sát Mục."
Ghi âm dừng ở đây.
Trong phòng hội nghị yên tĩnh đến mức có thể tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Ngu Độ Thu đặt đồng hồ xuống: "Tên Mục Hạo đó hay vứt đồ bừa bãi, còn không thích dùng sản phẩm điện tử, cả ngày lấy một cuốn sổ hỏng để ghi chép mọi thứ. Tôi không nhìn được, nên đã yêu cầu nhóm nghiên cứu và phát triển của công ty cấy một con chip ghi âm siêu nhỏ vào đồng hồ, ghi âm nhiều nhất được một phút, thuận tiện cho cậu ấy thỉnh thoảng ghi lại điều gì đó, nhắc nhở chính mình. Ai biết gia hỏa này thế nhưng dùng để ghi âm lại các cuộc gọi của tội phạm, còn ném hơn một trăm vạn của tôi vào thùng rác, thật là......"
Anh nói càng lúc càng nhanh, âm lượng hai chữ cuối cùng vô thức tăng lên, bỗng dưng dừng lại, rũ mắt mím môi, nhanh chóng áp chế tâm tình hỗn loạn sắp bộc phát ra, cười vô tâm như thường: "Thật là một tên khốn kiếp, cho dù cậu ta thật sự bị cá biển ăn, tôi cũng phải tìm ra xương cốt của cậu ta, thoá mạ một hồi."
"Sẽ tìm được." Vệ sĩ bên cạnh bỗng nhiên trả lời.
Ngu Độ Thu nhướng mắt: "Anh đang an ủi tôi? Hay là lấy lòng tôi?"
Bách Triều lộ ra vẻ mặt không nói nên lời: "Tùy anh muốn nghĩ như thế nào cũng được."
Không ai để ý cuộc đối thoại của hai người bọn họ, đoạn ghi âm nhỏ này giống như một mồi lửa, ngọn lửa "Vèo" mà một cái bắn ra ngoài, liên kết toàn bộ dây chuyền tội phạm trước mặt toàn bộ cảnh sát.
"Đồng chí Mục Hạo ở những giây phút cuối đời, cũng đã hoàn thành nghĩa vụ của một người cảnh sát hình sự." Bành Đức Vũ tiếc nuối mà thở dài.
"Hẳn là cậu ấy đã phát hiện ra cái gì, rất có thể nó có liên quan đến một đường dây mua bán ma túy." Đường Trung nói ra phong đoán trong lòng mọi người, "Bách Chí Minh là một phần của đường dây, đã xảy ra sự cố, bị Mục Hạo phát hiện, trước khi sự việc được xác định, hai người đều bị diệt khẩu. Về phần Ngu Văn Thừa...... Tôi cho rằng suy đoán Tiểu Kỷ có đạo lý, băng đảng buôn ma túy muốn cảnh cáo Ngu tiên sinh, kết quả đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bởi vậy, ba vụ án thực sự có liên quan với."
Bành Đức Vũ cũng không thể không thừa nhận: "Xem ra Lưu Thiếu Kiệt thật sự đã nói dối, tôi phải báo cáo với cục thành phố, bắt đầu điều tra lại. Đáng tiếc cho tiểu tử Mục Hạo, sếp của cậu ấy, Phùng đội trưởng cũng rất thích cậu ấy, ban đầu, vào cuối năm ngoái, ông ấy đã nói với tôi muốn đề bạt cậu ấy, ai......"
Liên tưởng đến lúc ấy hẻm nhỏ vừa mưa vừa tối, hung thủ tàn nhẫn, và cảnh sát hình sự chết thảm khi làm nhiệm vụ, trong lòng mọi người đều nặng trĩu như sắt đè, không khỏi cảm thấy áy náy vì những suy đoán vừa rồi của mình về đời tư của Mục Hạo.
Lúc này, Kỷ Lẫm đột nhiên căng thẳng, liều lĩnh giật chiếc đồng hồ từ tay Ngu Độ Thu, không màng tất cả chạy tới của phòng hội nghị. Lư Tình không kịp kéo: "Anh Kỷ anh làm sao vậy!"
"Đi đến cục để nhận dạng giọng nói! Điều chỉnh camera giám sát đầu ngõ! Bắt hung thủ!"
"Không phải đã bắt được hung thủ sao?"
"Không có bắt được tất cả!" Kỷ Lẫm đột nhiên quay đầu lại, hai mắt đỏ hoe, "Người đang nói trong đoạn ghi âm không phải Lưu Thiếu Kiệt! Tôi nhận ra được giọng nói của anh ta! Mẹ nó! Tôi đã nói, cho dù anh Mục bị hạ thuốc mê, sao có thể đánh không lại một tên lưu manh! Fuck!" Nói xong nhanh chóng chạy ra khỏi tầm mắt mọi người.
"Để cậu ấy yên, tùy cậu ấy đi." Bành Đức Vũ sức cùng lực kiệt mà che trán, "Âm thanh mơ hồ như vậy có thể điều tra ra cái gì? Vừa nghe liền biết hắn ta đeo khẩu trang. Huống chi đêm đó mưa lớn như vậy, nếu như hung thủ cầm ô, càng khó nhận diện. Tên tiểu tử thúi này chính là bốc đồng thôi, chờ tự cậu ấy phản ứng lại đi."
Ngu Độ Thu giậm giày da trên đất, đứng dậy —— vóc dáng anh tương đối cao, đủ để nhìn xuống hầu hết những người đang ngồi ở đây, như thể anh ấy mới là người lãnh đạo ở đây.
"Cục trưởng Bành, nếu ông đã ý thức được mối liên hệ tiềm ẩn giữa ba vụ án này, tôi đề nghị phân cục của ông cùng với phân cục Tân Hải, cục thành phố tiến hành một cục điều tra kỹ lưỡng, mau chóng bắt được hung thủ chân chính phía sau, để ngăn ngừa người bị hại càng nhiều. Nếu có yêu cầu sự giúp đỡ của tôi, tôi nhất định sẽ hỗ trợ hết mình."
Bành Đức Vũ không ngờ được, một chuỗi các mối quan hệ phức tạp như vậy lại có liên quan đến một vụ án tưởng chừng như đã kết thúc, quận Tân Kim là một khu vực phát triển mới nổi của thành phố Bình Nghĩa, trước đây tội phạm kinh tế chiếm đa số, một năm không xảy ra quá nhiều vụ giết người phức tạp. Mặc dù các sĩ quan cảnh sát của đội điều tra tội phạm rất xuất sắc, nhưng toàn đội còn tương đối trẻ, không có nhiều kinh nghiệm đối phó với loại án mạng này, vì vậy rất khó để gánh vác gánh nặng. Hơn nữa lần này là tội phạm liên quận, liên quan đến mua bán ma túy và mưu sát, chắc chắn là một vụ án lớn, phỏng chừng phải yêu cầu cục thành phố cử thêm người giúp đỡ.
Ông đã kiệt sức đến mức không thế không tỏ ra vẻ trang nghiêm: "Được, tôi lập tức liên hệ cục thành phố. Nhưng mà trước đó, tôi còn có nghi vấn: Nếu cậu sớm biết rằng hung thủ giết hại Mục Hạo khả năng đi làm hại Bách Chí Minh, vì sao không sớm liên hệ với cảnh sát? Như vậy có lẽ Bách Chí Minh sẽ không chết."
Ngu Độ Thu sửa sửa áo sơ mi của mình, đang định đi rồi, nghe thấy lời này, hơi hơi cười nhạt: "Ông nói lời này thực sự thú vị, Bách Chí Minh có chết hay không, có quan hệ gì tới tôi? Lại nói, chỉ dựa vào đoạn ghi âm không đầu không đuôi này, căn bản không thể kết luận đối phương là ai, còn không bằng lấy Bách Chí Minh làm mồi nhử, để câu ra càng nhiều manh mối. Sau khi lấy được đoạn ghi âm, tôi lập tức phái người đi theo dõi Bách Chí Minh, đáng tiếc, cho đến trước khi ông ta mất tích, cũng không lấy được manh mối mới nào hữu ích."
"......" Bành Đức Vũ nhất thời cũng không biết là Ngu Độ Thu vô lý, hay là ông đã quá ngây thơ khi hỏi Ngu Độ Thu một câu như vậy.
Ngu Độ Thu hồn nhiên giống như không để ý: "Tôi không quấy rầy mọi người phá án nữa, đi trước, có việc thì liên hệ. Bách Triều, đi thôi."
Người vệ sĩ cao lớn không trả lời, cũng không nhúc nhích.
Ngu Độ Thu hoang mang quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lãnh lẽo của anh ta, hơi suy tư, chợt hiểu ra: "A, xin lỗi, quên mất con nuôi của ông ấy còn ở đây."
"Anh đã sớm biết." Bách Triều sắc mặt lạnh băng, "Khó trách tối hôm qua lấy được tư liệu của tôi nhanh như vậy, khó trách anh hiểu về LSD như vậy."
"Đúng vậy, ta đã điều tra Bách Chí Minh và anh từ lâu, không ngờ tới anh đẹp trai hơn trong ảnh nhiều. Coi như dạy cho anh một bài học, tôi là loại người, nói dối hết bài này đến bài khác." Ngu Độ Thu cười không lộ răng, chớp chớp mắt, "Nói trước những chuyện xấu, tôi rất có thể là mục tiêu kế tiếp của hung thủ, anh làm vệ sĩ cho tôi, nếu không cẩn thận hi sinh vì nhiệm vụ, tôi cũng sẽ không giúp anh báo thù. Nếu không thể chấp nhận được, hiện tại đi còn kịp."
Bách Triều chớp chớp mắt nhìn hắn chằm chằm, trong mắt ngoài dự đoán không có tức giận, mà là sự thất vọng không biết từ đâu đến. Đi ngang qua hắn, mở cửa rời đi, để lại một câu: "Anh xác thật lời nói dối hết bài này đến bài khác, tôi nên sớm nhìn rõ."
Ngu Độ Thu không để bụng mà cười cười, cũng theo sau rời khỏi phòng hội nghị, đi tới cửa, vừa lúc gặp phải nữ phục vụ lột nho xong đưa vào tới, thuận tay từ bát thủy tinh lấy một quả nho xanh, ném vào miệng, vừa ăn vừa đi vừa kêu: "Hiện tại nhìn rõ cũng chưa muộn, muốn đi thì đến chỗ chú Hồng tính tiền lương một ngày, nhà tư bản có lương tâm như tôi hiếm thấy lắm......"
Mọi người trong phòng hội nghị đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng bên tai cũng thanh tịnh.
Bành Đức Vũ nhìn bóng lưng hai người rời đi, một lời khó nói hết mà lắc đầu, thở dài thổn thức: "Khi còn nhỏ rõ ràng rất đáng yêu, nhưng sao lớn lên lại thành như vậy......"
Đường Trung ngạc nhiên nói: "Lão Bành, làm sao ông quen biết anh ta và ông ngoại anh ta?"
"Bởi vì một vụ án, đã xảy ra nhiều năm trước, không đáng nhắc tới." Bành Đức Vũ giơ lòng bàn tay lên cao bằng bàn hội nghị, "Khi đó tiểu tử này mới 6 tuổi? Hay là bảy tuổi, cao chừng này, nhìn thấy tôi còn sẽ kêu chú, chỗ nào giống hiện tại hoang đường như vậy...... Quên đi, không so đo cùng tiểu tử này, nhưng cũng không thể mặc kệ nó làm bậy, sắp xếp người. theo dõi nó 24/24, ở trước nhà nó lắp camera giám sát trước khi nó về, điện thoại và email cũng phải theo dõi. Nếu nó không đồng ý, tôi sẽ gọi điện thoại cho ông ngoại nó, không tin không trị được nó."
Đường Trung vuốt cằm: "Tôi nghĩ, hắn quả thật không giống như là sẽ đầu độc người khác, nói như thế nào nhỉ, với tính cách đó, giống gian lận tài chính hơn nhiều."
Bành Đức Vũ lạnh lùng nói: "Cậu cho rằng tôi hoài nghi hắn là hung thủ à? Tôi là hoài nghi hắn sẽ tự mình đi trừng phạt hung thủ!"
Hai giờ sau, khách sạn Grand Hyatt được giải trừ phong tỏa có thể so sánh với hiện trường vượt ngục quy mô lớn.
Giám đốc khách sạn cúi đầu tiễn tất cả những người nổi tiếng và người giàu có với nụ cười trên môi, so với khi nghênh đón bọn họ tới, nụ cười có phần chua sót và lo âu.
Nơi nào có người chết luôn xui xẻo, trong vòng một hai năm, việc kinh doanh của khách sạn tất nhiên sẽ sa sút.
Rất nhiều khách khứa oán than về việc bị ép ở lại một đêm, oán giận khách sạn trì hoãn chuyến bay của họ sáng hôm sau, hay là là bỏ lỡ cuộc họp hội đồng quản trị hằng quý. Như thể những điều này quan trọng hơn so với sự mất mát của một mạng người.
Cánh cửa xoay chuyển động, lại một vị khách nhân khác đi ra, phô trương rất lớn, phía sau đi theo bốn gã cấp dưới, còn kéo theo một vị mỹ nữ.
Giám đốc ánh mắt sắc bén, thoáng nhìn hắn một cái, lập tức như chó mặt xệ qua chào hỏi: "Ngu tổng, ngài cũng đi sao?"
"Ừ, xe của chúng tôi đâu?"
"Hiện tại gara đang bị kẹt, khả năng phải đợi một chút."
Lâu Bảo Quốc cười nhạo: "Khi đến thì phải chen lấn, khi đi giống như tránh ôn thần, nhóm người này thực sự thú vị."
Chu Nghị: "Họ đã có tin tức đầy đủ, vừa nghe nói có thể là một vụ đầu độc, sợ tới mức ước gì có thể lập tức trèo tường đào tẩu."
Đỗ Linh Nhã là một trong những người sợ hãi, giữ chặt cánh tay của Ngu Độ Thu, trong một ngày cuối tháng 5 mặt trời rực rỡ lại có chút run rẩy, nhỏ giọng nói: "Độ Thu, anh chắc chắn muốn đưa người không rõ này mang về nhà sao? Vạn nhất hắn chính là hung thủ......"
Cô liếc nhìn người vệ sĩ mới im lặng phía sau mình.
Bách Triều đáp lại bằng ánh mắt lạnh băng.
"Yên tâm, tôi đã cho người điều tra lý lịch rồi, lý lịch anh ta rất sạch sẽ." Ngu Độ Thu vỗ nhẹ mu bàn tay cô, "Nhưng mà, để an toàn, em nên đến nhà của anh trai em ở một thời gian, muốn đến nhà tôi thì nói với chú Hồng nói một tiếng, chú ấy sẽ phái xe đến đón em."
Đỗ Linh Nhã lập tức lắc đầu: "Em không muốn trở về, căn nhà anh mua không phải là nhà tân hôn của chúng ta sao? Em đương nhiên muốn ở cùng anh"
Lúc này, một thanh niên với mái tóc xoăn màu nâu từ cánh cửa xoay đi ra, anh ta không giấu được vẻ mặt phẫn nộ, đang trách móc thư ký của mình, nhưng vừa nhìn thấy Đỗ Linh Nhã, đôi mắt tức khắc sáng lên, cười đi tới: "Linh Nhã, thật trùng hợp, hai người cũng định rời đi sao?"
Tuy rằng hỏi là "Hai người", nhưng hắn căn bản không nhìn Ngu Độ Thu.
Lâu Bảo Quốc nháy mắt trêu chọc Chu Nghị, muốn cho hắn nếm thử cẩu huyết tình tay ba, Chu Nghị khẽ lắc đầu, ý bảo hắn an phận. Lâu Bảo Quốc đang nói hắn không thú vị, đột nhiên nhớ tới mình có đồng nghiệp mới, vì thế quay sang Bách Triều, ý muốn kéo anh gia nhập vào hàng ngũ buôn chuyện, kết quả quay đầu một cái, anh ấy đã bị sốc.
Người bạn mới này trên mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt lạnh lùng như một thanh kiếm sắc bén làm bằng sắc lạnh.
Tuổi còn trẻ, làm sao lại có lòng căm thù sâu sắc như vậy?
Đỗ Linh Nhã mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn duy trì khí chất mà một quý cô nên có, cười nhẹ với Bùi Trác: "Vâng, tôi không thể nào ở lại thêm một phút nào nữa, quá dọa người, sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy...... Haizzz, đáng tiếc thời gian gấp gáp, không thể cùng anh ôn chuyện."
Ngu Độ Thu thoáng nghiêng đầu, áp má vào mái tóc trên đỉnh đầu của Đỗ Linh Nhã, cử chỉ vô cùng thân mật: "Không sao, hai người có thể hẹn gặp sau."
Bùi Trác giống như mới chú ý tới sự tồn tại của hắn, không tình nguyện mà dời tầm mắt, ngữ khí lại thân thiện: "Độ Thu, cậu hại tôi lo lắng cả đêm, cho rằng cậu phải bị bắt đi rồi, cũng còn tốt, tôi liền nói sao, dù cậu có lớn gan, cũng không đến mức mưu hại chú hai của mình!"
"Đó là đương nhiên. Tôi đến cung cấp một ít manh mối, tạm thời giải trừ nghi ngờ, cảnh sát đồng ý thả tôi đi, bất quá không thể rời khỏi nhà, tương đương với bị giam lỏng, nếu vụ án có tiến triển, tôi sẽ được triệu tập."
Bùi Trác trong mắt hiện lên một tia vui sướng rõ ràng: "Điều này cũng khó nói, còn việc làm anh của cậu làm sao bây giờ? Không thể làm tất cả mọi chuyện ở nhà"
"Yên tâm, việc kinh doanh nước ngoài đều chuyển giao cho mẹ tôi, còn ở trong nước...... Tôi mướn không ít nhân viên tài năng giống cậu, bọn họ sẽ thay tôi xử lý tốt."
Bùi Trác không ngu đến nghe mức không hiểu lời nói khinh miệt của hắn, sắc mặt hơi tối sầm lại, nhưng lại không dám đắc tội hắn, đành phải bỏ qua đề tài này, ngượng ngùng nói: "Lần sau ba chúng ta lại gặp nhau, hai ngươi sau khi tốt nghiệp cấp 3 đều đi nước Mỹ, còn tôi đi Anh Quốc, gần mười năm không gặp, lần này về nước khó có cơ hội gặp mặt...... Ai, đáng tiếc Mục Hạo không còn nữa, nếu không chúng ta có thể mang theo cậu ấy......"
Nhắc tới cái tên quen thuộc này trong ký ức ký ức, ba người ăn ý mà an tĩnh một giây, như thể đang thương tiếc.
"Quên đi, chúng ta đừng nói chuyện buồn nữa." Bùi Trác mỉm cười —— anh ấy trời sinh không đẹp trai lắm, nhưng biết cách ăn mặc, quần áo đẹp, nhìn tổng thể cũng khá đẹp trai. Đáng tiếc đứng trước mặt Ngu Độ Thu, chênh lệch liền giống như trân châu thiên nhiên và viên bi thủy tinh, một cái là ánh sáng của riêng mình, một cái là nhân tạo, không thể so sánh được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương