Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế
Chương 153: Ngoại truyện 3. Viên kẹo ngọt nhất thế giới
Edit: phuong_bchii
________________
Sau hôn lễ, có thể là uống quá nhiều rượu, lại bị choáng váng trước sự lãng mạn ở nơi tận cùng thế giới nên từ trường cũng trở nên hỗn loạn.
Nguyễn Đào mơ một giấc mơ.
Khi thức dậy trên giường, nàng nghe thấy tiếng cãi cọ ồn ào.
Không biết người bên ngoài đang làm cái gì, bên ngoài cửa sổ hình như còn có động tĩnh tiếng chim hót và tiếng ve kêu, là mùa hè nóng bức khiến người ta cảm thấy bực bội.
Nguyễn Đào cảm thấy mình cũng choáng váng theo, lúc thức dậy còn cảm giác trên đầu lại đổ một tầng mồ hôi, trước mặt nàng còn bày một cái quạt cao sêm sêm nàng, kẽo kẹt kẽo kẹt chuyển động.
Khi còn bé, bà Chu lo nàng bị cảm lạnh, rất ít khi mở điều hòa cho nàng, cho nên nàng có rất nhiều chiếc quạt đáng yêu.
Nàng vẫn còn hơi chóng mặt, sao lại đến lúc mình còn bé rồi.
Bên ngoài cửa còn có tiếng Nguyễn Danh Thành gọi nàng, Nguyễn Đào đáp một tiếng, vội vàng đi xuống mở cửa.
Nhìn mình trong gương, tóc dài ngang vai, một đôi mắt giống như búp bê, lanh lợi sáng ngời.
Là chính nàng khi còn bé không sai, bởi vì hồi 8 tuổi nàng đánh nhau với Triển Duyệt, đập đầu vào cái cây nên trên trán lưu lại một vết sẹo.
Nàng vẫn không ngờ chính mình tại sao lại trở về năm 8 tuổi ấy, chợt nghe thấy Nguyễn Danh Thành thao thao bất tuyệt không biết đang nói cái gì, sau đó Nguyễn Đào liền bị đưa ra ngoài.
Từ người bù nhìn chào hàng vé vào cửa có thể thấy được đây là thiên đường Dorothy, còn là thiên đường Dorothy khi Nguyễn Đào còn nhỏ.
Nguyễn Danh Thành đưa nàng tới rồi bỏ đi, cũng không nói hôm nay có ai tới chơi với nàng.
Bởi vì là một giấc mơ, cho nên đương nhiên có không ít bug sao?
Nguyễn Đào có chút chậm chạp suy nghĩ, liền đụng trúng chú hề cầm một chùm bóng bay lớn.
Bộ dạng của chú hề này không khác nhiều so với lần cuối cùng nàng mua bong bóng cho Tô Mạn, hay là tất cả những chú hề và bù nhìn trong truyện cổ tích đều giống nhau như đúc?
Nguyễn Đào nhận lấy quả bóng chú hề đưa tới, chợt nghe thấy hắn nói: "Nhận lấy quả bóng của tôi, phải tìm được người yêu của bạn ở trong công viên nha ~"
Người yêu của nàng?
Có phải là Tô Mạn không?
Nguyễn Đào cầm bóng bay, dưới sự hướng dẫn của chú hề nhìn thấy một cô bé lẻ loi, đứng dưới vòng đu quay khổng lồ.
Là Tô Mạn khi còn bé không sai, nhưng mà lúc nàng 8 tuổi, Tô Mạn hẳn là đã 16 tuổi rồi, là bởi vì ở trong mơ, mới để cho nàng 8 tuổi cũng gặp Tô Mạn có kích thước tương đương sao?
Tô Mạn 8 tuổi trông đáng yêu hơn Tô Mạn 27 tuổi và Tô Mạn 31 tuổi nhiều.
Cô mặc một chiếc váy hoa màu hồng nhạt, loại váy hoa này sau này được Tô Mạn nói là "Váy chỉ có Nguyễn Đào mới thích", hiện tại mặc trên người Tô Mạn, trên chân còn mang một đôi giày da bóng loáng, bên trên còn có nơ bướm nhỏ đáng yêu.
Tóc cô cũng là lọn nhỏ tinh xảo, Nguyễn Đào cúi đầu nhìn váy bồng trên người mình một chút, nghĩ thầm cũng may không có mặc tùy tiện đã ra ngoài, nếu không còn phải mất mặt trước mặt Tô Mạn khi còn bé.
Bên cạnh Nguyễn Đào có một cái gương cực lớn, bên trên vẽ một số NPC của thiên đường Dorothy, vừa vặn để cho nàng soi gương, thuận tiện xuất hiện ấn tượng hơn ở trước mặt Tô Mạn.
Xác định hiện tại mình trông vẫn mê người như vậy, Nguyễn Đào mới cảm thấy hài lòng cầm bóng bay đi tới bên cạnh Tô Mạn.
"Em tìm thấy chị rồi ~"
Nàng suy nghĩ nửa ngày lời dạo đầu của mình, hay là lựa chọn dùng phương thức càng thêm thẳng thắn xuất hiện, nói không chừng Tô Mạn cũng đang tìm nàng thì sao?
Tô Mạn quay đầu, trên mặt còn có chút kinh ngạc, Nguyễn Đào mới phát hiện thì ra Tô Mạn khi còn bé lại đáng yêu như vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có bụ bẫm của trẻ con tản đi, mắt to sáng ngời, lúc nhìn thấy Nguyễn Đào còn sáng rõ ràng hơn một chút.
"Đào Đào? Sao em cũng ở đây?"
Nguyễn Đào đưa bóng bay trên tay mình cho Tô Mạn.
"Em nhận nhiệm vụ của NPC công viên, phải tới nơi này tìm được người yêu của em đó ~"
Nguyễn Đào trong nháy mắt nhìn thấy Tô Mạn đột nhiên có chút hiểu được ý nghĩa của cảnh trong mơ này.
Có lẽ từ trường Iceland xoay chuyển, cũng là vì để cho các nàng gặp nhau trong mơ, để bù đắp cho quá khứ của đối phương, để cho cuộc sống của đối phương bất kể là quá khứ hiện tại hay là tương lai, đều là thuộc về mình.
Khi còn bé Tô Mạn nói chuyện vẫn mềm mại, còn là giọng sữa, sau khi Nguyễn Đào nghe xong liền cảm thấy mình giống như biến thành một kẻ biến thái, quấn quít Tô Mạn để cho cô nói thêm vài câu.
Tô Mạn tức giận lườm nàng một cái: "Khi còn bé em làm người ta chán ghét như vậy hả?"
"Hi hi, em còn có thứ khiến người ta chán ghét hơn, chị có muốn xem không?"
Tô Mạn có chút khó hiểu nhìn qua, đã bị Nguyễn Đào trực tiếp ôm lấy cổ, hôn cái chụt lên mặt cô.
Tô Mạn khi còn bé không quá giống Tô Mạn khi trưởng thành, khi đó cô vẫn được dạy dỗ phải dè dặt, phải giống như một thục nữ duy trì dáng vẻ của mình.
Hoàn toàn khác với loại khỉ hoang được nuôi thả từ nhỏ như Nguyễn Đào.
Nguyễn Đào thì khác, từ nhỏ nàng đã được giáo dục phải mạnh dạn thể hiện tình yêu của mình, thích cái gì cũng phải lớn tiếng nói ra, muốn làm cái gì cũng phải mạnh dạn tranh thủ.
Tô Mạn có chút trầm mặc, một đôi mắt to trong veo như nước còn kèm theo chút kinh ngạc, cặp mắt kia giống như là nho, làm cho Nguyễn Đào không hiểu sao nghĩ tới từ 'đất thiêng nảy sinh hiền tài' này.
Nguyễn Đào ôm eo Tô Mạn, khi tuổi tác tương tự nhau, chiều cao các nàng cũng không kém nhau là bao, nàng cuối cùng có thể hài lòng nhìn thẳng Tô Mạn.
"Em khi còn bé tuy rằng rất đáng ghét, nhưng vợ em khi còn bé lại rất đáng yêu ~"
Tô Mạn mặt không đổi sắc nhìn nàng: "Ý của em là khi trưởng thành chị không đáng yêu? Em nghĩ kỹ rồi nói tiếp."
"Trưởng thành không phải đáng yêu, mà là xinh đẹp tao nhã, đối với em có sức hấp dẫn trí mạng, khiến em nhìn thấy chị liền đi không nổi."
Tô Mạn: "......"
Cô vẫn có chút không quen dùng thân thể khi còn bé nói chuyện với Nguyễn Đào, luôn khiến cô cảm thấy là đang đùa giỡn bạn nhỏ.
Nguyễn Đào lại không để ý, còn vui vẻ dẫn cô đi chơi đủ trò.
"Khi còn bé chị khẳng định chưa chơi qua những thứ này, em đều chơi qua rồi, chúng ta chơi hết một lượt đi!"
Tô Mạn nhìn bàn tay nhỏ nắm tay của mình, khi còn bé trên tay Nguyễn Đào còn có một cái lúm nhợt nhạt, cánh tay nhỏ cũng trắng nõn non nớt, giống như là củ sen.
Cô cũng cười theo, nhìn tiểu thiếu nữ phía trước có chút phấn khởi, hiện tại nàng tâm tâm niệm niệm đều là muốn dẫn cô khi còn bé chơi hết tất cả thiết bị trong khu vui chơi.
Tô Mạn cũng biết, Nguyễn Đào là muốn bù đắp tiếc nuối thời thơ ấu của cô.
"Được thôi."
Thật ra sau khi gặp Nguyễn Đào, cuộc đời cô đã không còn tiếc nuối nữa, có lẽ trước đây còn có rất nhiều rất nhiều chỗ trống, trong bình kẹo trống rỗng, một số ít kẹo cũng có vẻ cô độc.
Nhưng hiện tại Tô Mạn lại vô cùng thỏa mãn, trong bình kẹo của cô đã đầy ắp, đều là kẹo vị đào, mỗi một viên đều rất ngọt.
Hai người ở trong khu vui chơi chơi tất cả các trò chơi, thậm chí ngay cả nhà ma cũng đi một lần, Nguyễn Đào sợ tới mức gào khóc, còn trốn sau lưng Tô Mạn.
Tô Mạn cũng biết, Nguyễn Đào hy vọng cô ở trong mơ có thể chơi đùa vui vẻ hết mức, để cho Tô Mạn khi còn bé cũng không cần cảm thấy buồn bã nữa, cũng có thể có một tuổi thơ hoàn hảo.
Lúc Nguyễn Đào mở mắt lại về tới khách sạn, ý thức của nàng còn có chút mông lung, khi nhìn thấy Tô Mạn trước mắt mới kịp phản ứng, chính mình đã trở lại hiện thực.
Lại biến thành Nguyễn Đào 23 tuổi và Tô Mạn 31 tuổi, biến thành đêm tân hôn của các nàng.
Giọng Tô Mạn cũng có chút mông lung, cô xoa xoa tóc Nguyễn Đào, mơ hồ nói: "Hửm? Tỉnh rồi sao?"
Nguyễn Đào cọ cọ trong lòng cô, nhưng lại không còn buồn ngủ nữa.
"Em vừa rồi mơ thấy chị khi còn bé đó, chị khi còn bé cũng quá đáng yêu đi!"
"Khi còn bé em thích ôm người khác liền hôn vậy sao?"
"Bởi vì đó là chị! Nhưng nếu em thật sự gặp chị khi còn bé, nói không chừng chị là kiểu người em không thích nhất."
Nguyễn Đào nói cũng không sai, Tô Mạn khi còn bé có nề nếp, giống như một bà cụ non, nhỏ nhắn lại xinh đẹp, nói chuyện cũng cẩn thận tỉ mỉ, là kiểu trẻ con mà các phụ huynh thích nhất, đương nhiên là kẻ thù trời sinh của loại khỉ hoang như Nguyễn Đào.
Tô Mạn cũng đồng ý với cái nhìn của nàng.
"Khi còn bé chắc chị cũng không thích những đứa trẻ như em, ông nội chị còn cảnh cáo chị đừng chơi với em."
Trẻ con Tô lão gia thích đều giống như Tô Mạn, giống như kiểu Nguyễn Đào mỗi ngày nhảy lên nhảy xuống nói không chừng thật đúng là đứa trẻ sẽ bị ông cho vào danh sách đen.
Tô lão gia cũng biết chuyện Nguyễn Đào và Tô Mạn kết hôn, nhưng ông nói ông lớn tuổi rồi, sẽ không hành xác nữa.
Những nơi như Iceland nghe có vẻ lãng mạn, nhưng khí hậu cũng không thích hợp cho người già đi chơi, và hôn lễ này cũng không đến. Chỉ cùng bà nội Tô xem video Tô Mạn gửi về từ xa.
Tô Mạn ôm Nguyễn Đào, đặt một nụ hôn lên trán nàng.
"Cho nên lúc chúng ta gặp nhau chính là thời gian tốt nhất, hiện tại cũng vậy, là thời gian càng tốt hơn, tương lai cũng vậy."
Tô Mạn cũng cảm thấy mình không cần vì trước kia của chính mình mà cảm thấy tiếc nuối, bởi vì cô đã có được viên kẹo ngọt nhất thế giới.
Tận cùng thế giới kéo dài thời gian, cũng làm cho tất cả tình yêu đều trở nên càng thêm sâu sắc, tức thì cũng thành tựu một mảnh vĩnh hằng.
- ----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này là trước đó rất lâu đã muốn viết, để cho Mạn Mạn khi còn bé cũng có thể nhận được một ít cứu rỗi.
Là hạnh phúc đến từ hai chiều.
________________
Sau hôn lễ, có thể là uống quá nhiều rượu, lại bị choáng váng trước sự lãng mạn ở nơi tận cùng thế giới nên từ trường cũng trở nên hỗn loạn.
Nguyễn Đào mơ một giấc mơ.
Khi thức dậy trên giường, nàng nghe thấy tiếng cãi cọ ồn ào.
Không biết người bên ngoài đang làm cái gì, bên ngoài cửa sổ hình như còn có động tĩnh tiếng chim hót và tiếng ve kêu, là mùa hè nóng bức khiến người ta cảm thấy bực bội.
Nguyễn Đào cảm thấy mình cũng choáng váng theo, lúc thức dậy còn cảm giác trên đầu lại đổ một tầng mồ hôi, trước mặt nàng còn bày một cái quạt cao sêm sêm nàng, kẽo kẹt kẽo kẹt chuyển động.
Khi còn bé, bà Chu lo nàng bị cảm lạnh, rất ít khi mở điều hòa cho nàng, cho nên nàng có rất nhiều chiếc quạt đáng yêu.
Nàng vẫn còn hơi chóng mặt, sao lại đến lúc mình còn bé rồi.
Bên ngoài cửa còn có tiếng Nguyễn Danh Thành gọi nàng, Nguyễn Đào đáp một tiếng, vội vàng đi xuống mở cửa.
Nhìn mình trong gương, tóc dài ngang vai, một đôi mắt giống như búp bê, lanh lợi sáng ngời.
Là chính nàng khi còn bé không sai, bởi vì hồi 8 tuổi nàng đánh nhau với Triển Duyệt, đập đầu vào cái cây nên trên trán lưu lại một vết sẹo.
Nàng vẫn không ngờ chính mình tại sao lại trở về năm 8 tuổi ấy, chợt nghe thấy Nguyễn Danh Thành thao thao bất tuyệt không biết đang nói cái gì, sau đó Nguyễn Đào liền bị đưa ra ngoài.
Từ người bù nhìn chào hàng vé vào cửa có thể thấy được đây là thiên đường Dorothy, còn là thiên đường Dorothy khi Nguyễn Đào còn nhỏ.
Nguyễn Danh Thành đưa nàng tới rồi bỏ đi, cũng không nói hôm nay có ai tới chơi với nàng.
Bởi vì là một giấc mơ, cho nên đương nhiên có không ít bug sao?
Nguyễn Đào có chút chậm chạp suy nghĩ, liền đụng trúng chú hề cầm một chùm bóng bay lớn.
Bộ dạng của chú hề này không khác nhiều so với lần cuối cùng nàng mua bong bóng cho Tô Mạn, hay là tất cả những chú hề và bù nhìn trong truyện cổ tích đều giống nhau như đúc?
Nguyễn Đào nhận lấy quả bóng chú hề đưa tới, chợt nghe thấy hắn nói: "Nhận lấy quả bóng của tôi, phải tìm được người yêu của bạn ở trong công viên nha ~"
Người yêu của nàng?
Có phải là Tô Mạn không?
Nguyễn Đào cầm bóng bay, dưới sự hướng dẫn của chú hề nhìn thấy một cô bé lẻ loi, đứng dưới vòng đu quay khổng lồ.
Là Tô Mạn khi còn bé không sai, nhưng mà lúc nàng 8 tuổi, Tô Mạn hẳn là đã 16 tuổi rồi, là bởi vì ở trong mơ, mới để cho nàng 8 tuổi cũng gặp Tô Mạn có kích thước tương đương sao?
Tô Mạn 8 tuổi trông đáng yêu hơn Tô Mạn 27 tuổi và Tô Mạn 31 tuổi nhiều.
Cô mặc một chiếc váy hoa màu hồng nhạt, loại váy hoa này sau này được Tô Mạn nói là "Váy chỉ có Nguyễn Đào mới thích", hiện tại mặc trên người Tô Mạn, trên chân còn mang một đôi giày da bóng loáng, bên trên còn có nơ bướm nhỏ đáng yêu.
Tóc cô cũng là lọn nhỏ tinh xảo, Nguyễn Đào cúi đầu nhìn váy bồng trên người mình một chút, nghĩ thầm cũng may không có mặc tùy tiện đã ra ngoài, nếu không còn phải mất mặt trước mặt Tô Mạn khi còn bé.
Bên cạnh Nguyễn Đào có một cái gương cực lớn, bên trên vẽ một số NPC của thiên đường Dorothy, vừa vặn để cho nàng soi gương, thuận tiện xuất hiện ấn tượng hơn ở trước mặt Tô Mạn.
Xác định hiện tại mình trông vẫn mê người như vậy, Nguyễn Đào mới cảm thấy hài lòng cầm bóng bay đi tới bên cạnh Tô Mạn.
"Em tìm thấy chị rồi ~"
Nàng suy nghĩ nửa ngày lời dạo đầu của mình, hay là lựa chọn dùng phương thức càng thêm thẳng thắn xuất hiện, nói không chừng Tô Mạn cũng đang tìm nàng thì sao?
Tô Mạn quay đầu, trên mặt còn có chút kinh ngạc, Nguyễn Đào mới phát hiện thì ra Tô Mạn khi còn bé lại đáng yêu như vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có bụ bẫm của trẻ con tản đi, mắt to sáng ngời, lúc nhìn thấy Nguyễn Đào còn sáng rõ ràng hơn một chút.
"Đào Đào? Sao em cũng ở đây?"
Nguyễn Đào đưa bóng bay trên tay mình cho Tô Mạn.
"Em nhận nhiệm vụ của NPC công viên, phải tới nơi này tìm được người yêu của em đó ~"
Nguyễn Đào trong nháy mắt nhìn thấy Tô Mạn đột nhiên có chút hiểu được ý nghĩa của cảnh trong mơ này.
Có lẽ từ trường Iceland xoay chuyển, cũng là vì để cho các nàng gặp nhau trong mơ, để bù đắp cho quá khứ của đối phương, để cho cuộc sống của đối phương bất kể là quá khứ hiện tại hay là tương lai, đều là thuộc về mình.
Khi còn bé Tô Mạn nói chuyện vẫn mềm mại, còn là giọng sữa, sau khi Nguyễn Đào nghe xong liền cảm thấy mình giống như biến thành một kẻ biến thái, quấn quít Tô Mạn để cho cô nói thêm vài câu.
Tô Mạn tức giận lườm nàng một cái: "Khi còn bé em làm người ta chán ghét như vậy hả?"
"Hi hi, em còn có thứ khiến người ta chán ghét hơn, chị có muốn xem không?"
Tô Mạn có chút khó hiểu nhìn qua, đã bị Nguyễn Đào trực tiếp ôm lấy cổ, hôn cái chụt lên mặt cô.
Tô Mạn khi còn bé không quá giống Tô Mạn khi trưởng thành, khi đó cô vẫn được dạy dỗ phải dè dặt, phải giống như một thục nữ duy trì dáng vẻ của mình.
Hoàn toàn khác với loại khỉ hoang được nuôi thả từ nhỏ như Nguyễn Đào.
Nguyễn Đào thì khác, từ nhỏ nàng đã được giáo dục phải mạnh dạn thể hiện tình yêu của mình, thích cái gì cũng phải lớn tiếng nói ra, muốn làm cái gì cũng phải mạnh dạn tranh thủ.
Tô Mạn có chút trầm mặc, một đôi mắt to trong veo như nước còn kèm theo chút kinh ngạc, cặp mắt kia giống như là nho, làm cho Nguyễn Đào không hiểu sao nghĩ tới từ 'đất thiêng nảy sinh hiền tài' này.
Nguyễn Đào ôm eo Tô Mạn, khi tuổi tác tương tự nhau, chiều cao các nàng cũng không kém nhau là bao, nàng cuối cùng có thể hài lòng nhìn thẳng Tô Mạn.
"Em khi còn bé tuy rằng rất đáng ghét, nhưng vợ em khi còn bé lại rất đáng yêu ~"
Tô Mạn mặt không đổi sắc nhìn nàng: "Ý của em là khi trưởng thành chị không đáng yêu? Em nghĩ kỹ rồi nói tiếp."
"Trưởng thành không phải đáng yêu, mà là xinh đẹp tao nhã, đối với em có sức hấp dẫn trí mạng, khiến em nhìn thấy chị liền đi không nổi."
Tô Mạn: "......"
Cô vẫn có chút không quen dùng thân thể khi còn bé nói chuyện với Nguyễn Đào, luôn khiến cô cảm thấy là đang đùa giỡn bạn nhỏ.
Nguyễn Đào lại không để ý, còn vui vẻ dẫn cô đi chơi đủ trò.
"Khi còn bé chị khẳng định chưa chơi qua những thứ này, em đều chơi qua rồi, chúng ta chơi hết một lượt đi!"
Tô Mạn nhìn bàn tay nhỏ nắm tay của mình, khi còn bé trên tay Nguyễn Đào còn có một cái lúm nhợt nhạt, cánh tay nhỏ cũng trắng nõn non nớt, giống như là củ sen.
Cô cũng cười theo, nhìn tiểu thiếu nữ phía trước có chút phấn khởi, hiện tại nàng tâm tâm niệm niệm đều là muốn dẫn cô khi còn bé chơi hết tất cả thiết bị trong khu vui chơi.
Tô Mạn cũng biết, Nguyễn Đào là muốn bù đắp tiếc nuối thời thơ ấu của cô.
"Được thôi."
Thật ra sau khi gặp Nguyễn Đào, cuộc đời cô đã không còn tiếc nuối nữa, có lẽ trước đây còn có rất nhiều rất nhiều chỗ trống, trong bình kẹo trống rỗng, một số ít kẹo cũng có vẻ cô độc.
Nhưng hiện tại Tô Mạn lại vô cùng thỏa mãn, trong bình kẹo của cô đã đầy ắp, đều là kẹo vị đào, mỗi một viên đều rất ngọt.
Hai người ở trong khu vui chơi chơi tất cả các trò chơi, thậm chí ngay cả nhà ma cũng đi một lần, Nguyễn Đào sợ tới mức gào khóc, còn trốn sau lưng Tô Mạn.
Tô Mạn cũng biết, Nguyễn Đào hy vọng cô ở trong mơ có thể chơi đùa vui vẻ hết mức, để cho Tô Mạn khi còn bé cũng không cần cảm thấy buồn bã nữa, cũng có thể có một tuổi thơ hoàn hảo.
Lúc Nguyễn Đào mở mắt lại về tới khách sạn, ý thức của nàng còn có chút mông lung, khi nhìn thấy Tô Mạn trước mắt mới kịp phản ứng, chính mình đã trở lại hiện thực.
Lại biến thành Nguyễn Đào 23 tuổi và Tô Mạn 31 tuổi, biến thành đêm tân hôn của các nàng.
Giọng Tô Mạn cũng có chút mông lung, cô xoa xoa tóc Nguyễn Đào, mơ hồ nói: "Hửm? Tỉnh rồi sao?"
Nguyễn Đào cọ cọ trong lòng cô, nhưng lại không còn buồn ngủ nữa.
"Em vừa rồi mơ thấy chị khi còn bé đó, chị khi còn bé cũng quá đáng yêu đi!"
"Khi còn bé em thích ôm người khác liền hôn vậy sao?"
"Bởi vì đó là chị! Nhưng nếu em thật sự gặp chị khi còn bé, nói không chừng chị là kiểu người em không thích nhất."
Nguyễn Đào nói cũng không sai, Tô Mạn khi còn bé có nề nếp, giống như một bà cụ non, nhỏ nhắn lại xinh đẹp, nói chuyện cũng cẩn thận tỉ mỉ, là kiểu trẻ con mà các phụ huynh thích nhất, đương nhiên là kẻ thù trời sinh của loại khỉ hoang như Nguyễn Đào.
Tô Mạn cũng đồng ý với cái nhìn của nàng.
"Khi còn bé chắc chị cũng không thích những đứa trẻ như em, ông nội chị còn cảnh cáo chị đừng chơi với em."
Trẻ con Tô lão gia thích đều giống như Tô Mạn, giống như kiểu Nguyễn Đào mỗi ngày nhảy lên nhảy xuống nói không chừng thật đúng là đứa trẻ sẽ bị ông cho vào danh sách đen.
Tô lão gia cũng biết chuyện Nguyễn Đào và Tô Mạn kết hôn, nhưng ông nói ông lớn tuổi rồi, sẽ không hành xác nữa.
Những nơi như Iceland nghe có vẻ lãng mạn, nhưng khí hậu cũng không thích hợp cho người già đi chơi, và hôn lễ này cũng không đến. Chỉ cùng bà nội Tô xem video Tô Mạn gửi về từ xa.
Tô Mạn ôm Nguyễn Đào, đặt một nụ hôn lên trán nàng.
"Cho nên lúc chúng ta gặp nhau chính là thời gian tốt nhất, hiện tại cũng vậy, là thời gian càng tốt hơn, tương lai cũng vậy."
Tô Mạn cũng cảm thấy mình không cần vì trước kia của chính mình mà cảm thấy tiếc nuối, bởi vì cô đã có được viên kẹo ngọt nhất thế giới.
Tận cùng thế giới kéo dài thời gian, cũng làm cho tất cả tình yêu đều trở nên càng thêm sâu sắc, tức thì cũng thành tựu một mảnh vĩnh hằng.
- ----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này là trước đó rất lâu đã muốn viết, để cho Mạn Mạn khi còn bé cũng có thể nhận được một ít cứu rỗi.
Là hạnh phúc đến từ hai chiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương