Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế
Chương 29: Thật sự sẽ thích Nguyễn Danh Thành sao
Bài hát này nằm trong album của Tô Mạn nhưng vào tai Nguyễn Đào lại có một loại quen thuộc đến khó hiểu.
Nhưng nàng nghe xong nửa ngày cũng không nhớ tới rốt cuộc là nghe thấy khi nào.
Mãi cho đến khi Tô Mạn đàn xong, mọi người như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ bắt đầu vỗ tayđiên cuồng, vỗ đến tay ai cũng đỏ cả lên.
Thoạt nhìn không khác gì bão bình luận của người xem.
Nguyễn Đào nâng má nhìn cô, Tô Mạn ôm đàn ghi-ta, nửa khuôn mặt đỏ bừng dưới ánh lửa.
Nửa khuôn mặt còn lại ẩn ở trong bóng tối.
Người phụ nữ này thật sự là quá xinh đẹp, quả thật cũng là trình độ trời cao thưởng cơm ăn.
Thật ra ngay cả khi cô không ra mắt, cũng có thể hỗn đến rất tốt.
Cô là tốt nghiệp đại học Công Nghệ Hoàng Gia, gia thế Tô gia cũng coi như vững chắc, người của Tô gia luôn luôn không khắt khe với con cái.
Cho dù Tô Mạn ra mắt là trái với mong muốn của Tô gia, cũng có không ít việc kinh doanh của gia tộc là cho cô.
Mấy ngày hôm trước gặp được nàng ở quán bar chính là cô đang cùng Sư Ân bọn họ đang nói một số chuyện hợp tác.
Sư Ân tuy rằng mê chơi nhưng ở trên công việc lại thật sự đáng tin cậy.
Mấy nhị thế tổ trong vòng của Nguyễn Đào đã ăn bám gia đình hơn hai mươi năm, cũng vẫn là muốn tạo một chút danh tiếng, tự mình cho công ty nhỏ ở trên tay bọn họ cũng coi như là đặc sắc sinh động, không tính là cho gia đình mất mặt.
Tưởng tượng đến Tô gia, Nguyễn Đào không thể hiểu được nhớ tới khi còn nhỏ có lẽ nàng cũng có thể đã từng gặp Tô Mạn.
Dù sao ở trong một vòng tròn, rất nhiều lúc ở một số trường hợp xã giao, rất khó không đụng phải.
Nhưng mà Tô gia có ba người con gái, Tô Mạn lại lớn hơn nàng không ít, nàng căn bản không có ấn tượng.
Ba người con gái của Tô gia, con gái lớn Tô Trừng kế thừa gia nghiệp, con gái thứ hai Tô Đại là chủ nhiệm lớp cấp 3 của nàng, Tô Mạn hiện tại là đại minh tinh siêu hot ở giới giải trí.
Tưởng tượng như vậy, Nguyễn Đào cảm thấy chính mình khẳng định trước đây đã từng gặp Tô Mạn.
Là ở nơi nào chứ?
Cho dù là hiện tại hỏi Tô Mạn, cô cũng nghĩ không ra ở gặp qua chính mình lúc nào đâu nhỉ?
Nguyễn Đào không biết vì sao đột nhiên có ý nghĩ như vậy.
Vì sao phải hỏi Tô Mạn vấn đề này?
Lần đầu tiên hai người gặp mặt không phải vào mùa hè năm ngoái sao?
Có lẽ là khúc vừa rồi gợi lên trong nhân tâm một ít thương cảm và rung động, rung động luôn làm người khó nắm bắt và chạm tới, nhưng lại nhịn không được tình cảm muốn tới gần chạm vào.
Sư Ân vỗ tay, vẻ mặt kích động: "Lâu lắm rồi mới được nghe chị Mạn Mạn chơi đàn ghi-ta, anh nhớ lần trước cũng đã là rất nhiều năm về trước, đúng không Đào Đào?"
Nguyễn Đào ngạc nhiên: "Mấy năm về trước? Em nghe cô Tô chơi đàn ghi-ta hồi nào?"
Tô Mạn thu hồi đàn ghi-ta, nửa khuôn mặt đều ẩn trong bóng tối, nửa khuôn mặt xinh đẹp còn lại nằm dưới ánh lửa.
Thần sắc cũng tối tăm không rõ.
Sư Ân hồi ức nói: "Chính là rất nhiều năm về trước đó, lúc ấy cô Tô, chính là Tô Trừng chị gái của chủ nhiệm lớp của em Tô Đại. Lúc chị Tô Trừng kết hôn, chị Mạn Mạn chơi đàn ghi-ta khúc quân hành đám cưới, em quên rồi à? Lúc ấy em còn nói người chơi đàn ghi-ta vừa nghe liền rất ấm áp."
Mấy năm trước lúc Tô Trừng kết hôn, Nguyễn Đào và Sư Ân xác thật là đều đi.
Tô gia gả con gái chuyện lớn như vậy, Nguyễn gia và Sư gia đương nhiên đều sẽ cho một cái thể diện.
Ngay lúc đó nàng chán chết tham gia hôn lễ, bức bách chính mình ngồi đoan đoan chính chính.
Nguyễn gia chỉ có nàng là con gái duy nhất, lúc Nguyễn Đào xã giao đều luôn luôn là tác phong cam chịu không cho Nguyễn Danh Thành mất mặt.
Đương nhiên thật sự không có biện pháp mất mặt thì cũng bỏ đi.
Hôn lễ của Tô Trừng chính là chỗ Nguyễn Đào mất mặt.
Nguyễn Đào đương nhiên có ký ức sâu sắc đến muốn mạng đối với hôn lễ của Tô Trừng, nàng nghĩ đến sự tình ngay lúc đó tất cả lực chú ý đều đặt ở trên một việc khác.
Nghe thấy Sư Ân nhắc tới, nàng mới nhớ tới hình như là quả thật đã khen một câu tiếng đàn của người chơi đàn ghi-ta ấm áp.
Một khúc quân hành đám cưới kia, vừa nghe chính là đã đặt vào cả trái tim.
Làm người nghe tới đều cảm thấy thoải mái ấm áp, kết hợp âm thanh dương cầm cùng nhau truyền đến, chú rể và cô dâu cũng liền bước vào.
Nguyễn Đào xoa xoa mặt: "Em không biết là cô Tô đang chơi đàn ghi-ta!"
Lúc ấy lực chú ý của nàng căn bản là không ở trên khúc nhạc ở trên sân khấu hôn lễ được chứ.
Nàng cũng chính là thuận miệng nói khúc đàn ghi-ta dễ nghe, ai biết nàng có nghiêm túc nghe hay không?
Nàng thật sự không biết.
Cho dù nàng đã biết cũng không làm nên chuyện gì, cho dù ở lúc ấy biết người chơi đàn ghi-ta là Tô Mạn, nàng đối với hôn lễ của Tô Trừng, điểm để ý vẫn là ở chỗ khác.
Sư Ân biết khúc mắc của nàng nên cũng không nhắc kiện sự đó nữa.
Tuy nhiên Tiêu Hiểu lại đi theo hỏi một câu: "Hai người và cô Tô sớm đã quen biết sao?"
Sư Ân gãi gãi đầu: "Gia đình có chút hợp tác, có đôi khi chị Mạn Mạn rất chiếu cố chúng tôi, sẽ cho chúng tôi một số cơ hội hợp tác.". Truyện Khác
Trên thực tế, mọi cơ hội hợp tác sau khi thành lập công ty của anh đều là Tô Mạn cho.
Tô gia đã được xem như là người xuất sắc ở trong ngành, doanh thu hàng tháng của công ty Tô Mạn nhiều hơn số tiền mà một tiểu minh tinh trong giới giải trí kiếm được trong một năm.
Lúc ấy cô có thể tìm được Sư Ân cho anh một cơ hội hợp tác, cũng là Sư Ân không ngờ tới.
Tuy rằng đối tác mấy người bọn họ đều là phú nhị đại, luận nói cũng không thiếu tài nguyên, dù sao cũng không khác gì ngoài dựa vào cha mẹ.
Nhưng trong lòng luôn vẫn là nghẹn một hơi, nghĩ tự mình cũng có thể tạo ra được một mảnh thiên địa.
Tô Mạn cho hợp tác chính là một mảnh trời bọn họ bắt lấy, trên thực tế lúc ấy Tô Mạn cũng không khác gì giúp đỡ người nghèo.
Sư Ân đến bây giờ cũng không nghĩ thông suốt Tô Mạn tại sao lại nhắm trúng công ty bọn họ.
Chẳng lẽ nói đại lão đối với một số tay mơ mới ra đời đều có lòng thương hại?
Nhưng mà Tô Mạn nhìn thế nào cũng không giống như là người có lòng thương hại!
Tô Mạn nhàn nhạt liếc nhìn Sư Ân một cái, lại không dấu vết thu ánh mắt trở về trên người Nguyễn Đào.
Tô Mạn nhấp nhấp môi, cười như không cười: "Công ty các người rất có tiềm lực, phát triển mấy năm cũng là có thể có tiếng ở trong ngành, tôi chẳng qua chỉ là làm một người thuận nước đẩy thôi, hiện tại không phải cũng kiếm tiền cho tôi sao?"
Tính nhân văn trong lời nói của cô nhiều đến mức Nguyễn Đào không khỏi nghiêng đầu qua liếc nhìn.
Rất nhiều người ở giới giải trí đều nói Tô Mạn không chân thật, Nguyễn Đào trước kia cảm thấy bởi vì Tô Mạn quá giả vờ, tựa như là hoa cà độc dược, bên ngoài mỹ lệ diễm lệ mị lực bắn ra bốn phía, thật ra thì từ lá cây đến nụ hoa đều có độc.
Còn đều là kịch độc.
Làm người tê mỏi ở dưới chiếc váy lựu của cô, vì cô cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần.
Nhưng bây giờ Nguyễn Đào lại cảm thấy Tô Mạn không chân thật là bởi vì cô quá xa.
Cho dù là đứng ở trước mặt mình, nàng cũng cảm thấy Tô Mạn giống như là đám mây xa xôi lại mờ mịt tồn tại ở chân trời, cho dù nàng có vươn tay bắt được cũng chỉ có một mảnh hư ảnh.
Cô giống như trước giờ đều không bao giờ dừng chân qua ở chốn hồng trần, luôn là đặt chính mình đứng ngoài cuộc.
Nguyễn Đào xem qua video ở phim trường của Tô Mạn.
Một giây trước cô vẫn là người mẹ đau lòng cho con, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, người nghe rơi lệ người nghe đau lòng, ngay cả những người nhìn thấy cô như vậy cũng không khỏi cảm thấy xót xa và buồn thay cho cô.
Nhưng vào giây tiếp theo đạo diễn hô cut thì cô lập tức thu hồi lại thần sắc.
Ngồi ở trên ghế của mình lau lau mặt, trên mặt cũng không có đọng lại nước mắt, nhưng cảm xúc đều đã hoàn toàn thu lại.
Tài khoản marketing đều sôi nổi thổi lên đây là kỹ thuật diễn xuất giống như thần, thu phóng tự nhiên, nhập vai và thoát vai đều vô cùng nhanh.
Nguyễn Đào cũng học diễn xuất, muốn nhập vai muốn thoát vai, đâu ra là một giây liền có thể làm được đến loại trình độ này?
Có rất nhiều diễn viên thoát vai không ra, quay xong một cảnh liền sẽ đi du lịch thả lỏng chính mình.
Còn có diễn viên bởi vì nhập vai quá sâu mà có cảm tình với bạn diễn, cho nhau bình tĩnh đã hơn một năm sau họ vẫn không khỏi bị ảnh hưởng bởi cảm xúc trong phim, cuối cùng ở ngoài bộ phim cũng kết hôn rồi.
Tô Mạn nhập vai thoát vai đều nhanh như vậy, chỉ có khả năng là cô từ đầu tới cuối đều coi chính mình trở thành quần chúng.
Cho dù là cuộc sống của chính mình cô đều không có quá quan tâm, giống như trên thế giới này không có việc gì có thể khiến cô phải quan tâm.
Người như vậy, thật sự sẽ thích Nguyễn Danh Thành sao?
Nhưng nàng nghe xong nửa ngày cũng không nhớ tới rốt cuộc là nghe thấy khi nào.
Mãi cho đến khi Tô Mạn đàn xong, mọi người như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ bắt đầu vỗ tayđiên cuồng, vỗ đến tay ai cũng đỏ cả lên.
Thoạt nhìn không khác gì bão bình luận của người xem.
Nguyễn Đào nâng má nhìn cô, Tô Mạn ôm đàn ghi-ta, nửa khuôn mặt đỏ bừng dưới ánh lửa.
Nửa khuôn mặt còn lại ẩn ở trong bóng tối.
Người phụ nữ này thật sự là quá xinh đẹp, quả thật cũng là trình độ trời cao thưởng cơm ăn.
Thật ra ngay cả khi cô không ra mắt, cũng có thể hỗn đến rất tốt.
Cô là tốt nghiệp đại học Công Nghệ Hoàng Gia, gia thế Tô gia cũng coi như vững chắc, người của Tô gia luôn luôn không khắt khe với con cái.
Cho dù Tô Mạn ra mắt là trái với mong muốn của Tô gia, cũng có không ít việc kinh doanh của gia tộc là cho cô.
Mấy ngày hôm trước gặp được nàng ở quán bar chính là cô đang cùng Sư Ân bọn họ đang nói một số chuyện hợp tác.
Sư Ân tuy rằng mê chơi nhưng ở trên công việc lại thật sự đáng tin cậy.
Mấy nhị thế tổ trong vòng của Nguyễn Đào đã ăn bám gia đình hơn hai mươi năm, cũng vẫn là muốn tạo một chút danh tiếng, tự mình cho công ty nhỏ ở trên tay bọn họ cũng coi như là đặc sắc sinh động, không tính là cho gia đình mất mặt.
Tưởng tượng đến Tô gia, Nguyễn Đào không thể hiểu được nhớ tới khi còn nhỏ có lẽ nàng cũng có thể đã từng gặp Tô Mạn.
Dù sao ở trong một vòng tròn, rất nhiều lúc ở một số trường hợp xã giao, rất khó không đụng phải.
Nhưng mà Tô gia có ba người con gái, Tô Mạn lại lớn hơn nàng không ít, nàng căn bản không có ấn tượng.
Ba người con gái của Tô gia, con gái lớn Tô Trừng kế thừa gia nghiệp, con gái thứ hai Tô Đại là chủ nhiệm lớp cấp 3 của nàng, Tô Mạn hiện tại là đại minh tinh siêu hot ở giới giải trí.
Tưởng tượng như vậy, Nguyễn Đào cảm thấy chính mình khẳng định trước đây đã từng gặp Tô Mạn.
Là ở nơi nào chứ?
Cho dù là hiện tại hỏi Tô Mạn, cô cũng nghĩ không ra ở gặp qua chính mình lúc nào đâu nhỉ?
Nguyễn Đào không biết vì sao đột nhiên có ý nghĩ như vậy.
Vì sao phải hỏi Tô Mạn vấn đề này?
Lần đầu tiên hai người gặp mặt không phải vào mùa hè năm ngoái sao?
Có lẽ là khúc vừa rồi gợi lên trong nhân tâm một ít thương cảm và rung động, rung động luôn làm người khó nắm bắt và chạm tới, nhưng lại nhịn không được tình cảm muốn tới gần chạm vào.
Sư Ân vỗ tay, vẻ mặt kích động: "Lâu lắm rồi mới được nghe chị Mạn Mạn chơi đàn ghi-ta, anh nhớ lần trước cũng đã là rất nhiều năm về trước, đúng không Đào Đào?"
Nguyễn Đào ngạc nhiên: "Mấy năm về trước? Em nghe cô Tô chơi đàn ghi-ta hồi nào?"
Tô Mạn thu hồi đàn ghi-ta, nửa khuôn mặt đều ẩn trong bóng tối, nửa khuôn mặt xinh đẹp còn lại nằm dưới ánh lửa.
Thần sắc cũng tối tăm không rõ.
Sư Ân hồi ức nói: "Chính là rất nhiều năm về trước đó, lúc ấy cô Tô, chính là Tô Trừng chị gái của chủ nhiệm lớp của em Tô Đại. Lúc chị Tô Trừng kết hôn, chị Mạn Mạn chơi đàn ghi-ta khúc quân hành đám cưới, em quên rồi à? Lúc ấy em còn nói người chơi đàn ghi-ta vừa nghe liền rất ấm áp."
Mấy năm trước lúc Tô Trừng kết hôn, Nguyễn Đào và Sư Ân xác thật là đều đi.
Tô gia gả con gái chuyện lớn như vậy, Nguyễn gia và Sư gia đương nhiên đều sẽ cho một cái thể diện.
Ngay lúc đó nàng chán chết tham gia hôn lễ, bức bách chính mình ngồi đoan đoan chính chính.
Nguyễn gia chỉ có nàng là con gái duy nhất, lúc Nguyễn Đào xã giao đều luôn luôn là tác phong cam chịu không cho Nguyễn Danh Thành mất mặt.
Đương nhiên thật sự không có biện pháp mất mặt thì cũng bỏ đi.
Hôn lễ của Tô Trừng chính là chỗ Nguyễn Đào mất mặt.
Nguyễn Đào đương nhiên có ký ức sâu sắc đến muốn mạng đối với hôn lễ của Tô Trừng, nàng nghĩ đến sự tình ngay lúc đó tất cả lực chú ý đều đặt ở trên một việc khác.
Nghe thấy Sư Ân nhắc tới, nàng mới nhớ tới hình như là quả thật đã khen một câu tiếng đàn của người chơi đàn ghi-ta ấm áp.
Một khúc quân hành đám cưới kia, vừa nghe chính là đã đặt vào cả trái tim.
Làm người nghe tới đều cảm thấy thoải mái ấm áp, kết hợp âm thanh dương cầm cùng nhau truyền đến, chú rể và cô dâu cũng liền bước vào.
Nguyễn Đào xoa xoa mặt: "Em không biết là cô Tô đang chơi đàn ghi-ta!"
Lúc ấy lực chú ý của nàng căn bản là không ở trên khúc nhạc ở trên sân khấu hôn lễ được chứ.
Nàng cũng chính là thuận miệng nói khúc đàn ghi-ta dễ nghe, ai biết nàng có nghiêm túc nghe hay không?
Nàng thật sự không biết.
Cho dù nàng đã biết cũng không làm nên chuyện gì, cho dù ở lúc ấy biết người chơi đàn ghi-ta là Tô Mạn, nàng đối với hôn lễ của Tô Trừng, điểm để ý vẫn là ở chỗ khác.
Sư Ân biết khúc mắc của nàng nên cũng không nhắc kiện sự đó nữa.
Tuy nhiên Tiêu Hiểu lại đi theo hỏi một câu: "Hai người và cô Tô sớm đã quen biết sao?"
Sư Ân gãi gãi đầu: "Gia đình có chút hợp tác, có đôi khi chị Mạn Mạn rất chiếu cố chúng tôi, sẽ cho chúng tôi một số cơ hội hợp tác.". Truyện Khác
Trên thực tế, mọi cơ hội hợp tác sau khi thành lập công ty của anh đều là Tô Mạn cho.
Tô gia đã được xem như là người xuất sắc ở trong ngành, doanh thu hàng tháng của công ty Tô Mạn nhiều hơn số tiền mà một tiểu minh tinh trong giới giải trí kiếm được trong một năm.
Lúc ấy cô có thể tìm được Sư Ân cho anh một cơ hội hợp tác, cũng là Sư Ân không ngờ tới.
Tuy rằng đối tác mấy người bọn họ đều là phú nhị đại, luận nói cũng không thiếu tài nguyên, dù sao cũng không khác gì ngoài dựa vào cha mẹ.
Nhưng trong lòng luôn vẫn là nghẹn một hơi, nghĩ tự mình cũng có thể tạo ra được một mảnh thiên địa.
Tô Mạn cho hợp tác chính là một mảnh trời bọn họ bắt lấy, trên thực tế lúc ấy Tô Mạn cũng không khác gì giúp đỡ người nghèo.
Sư Ân đến bây giờ cũng không nghĩ thông suốt Tô Mạn tại sao lại nhắm trúng công ty bọn họ.
Chẳng lẽ nói đại lão đối với một số tay mơ mới ra đời đều có lòng thương hại?
Nhưng mà Tô Mạn nhìn thế nào cũng không giống như là người có lòng thương hại!
Tô Mạn nhàn nhạt liếc nhìn Sư Ân một cái, lại không dấu vết thu ánh mắt trở về trên người Nguyễn Đào.
Tô Mạn nhấp nhấp môi, cười như không cười: "Công ty các người rất có tiềm lực, phát triển mấy năm cũng là có thể có tiếng ở trong ngành, tôi chẳng qua chỉ là làm một người thuận nước đẩy thôi, hiện tại không phải cũng kiếm tiền cho tôi sao?"
Tính nhân văn trong lời nói của cô nhiều đến mức Nguyễn Đào không khỏi nghiêng đầu qua liếc nhìn.
Rất nhiều người ở giới giải trí đều nói Tô Mạn không chân thật, Nguyễn Đào trước kia cảm thấy bởi vì Tô Mạn quá giả vờ, tựa như là hoa cà độc dược, bên ngoài mỹ lệ diễm lệ mị lực bắn ra bốn phía, thật ra thì từ lá cây đến nụ hoa đều có độc.
Còn đều là kịch độc.
Làm người tê mỏi ở dưới chiếc váy lựu của cô, vì cô cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần.
Nhưng bây giờ Nguyễn Đào lại cảm thấy Tô Mạn không chân thật là bởi vì cô quá xa.
Cho dù là đứng ở trước mặt mình, nàng cũng cảm thấy Tô Mạn giống như là đám mây xa xôi lại mờ mịt tồn tại ở chân trời, cho dù nàng có vươn tay bắt được cũng chỉ có một mảnh hư ảnh.
Cô giống như trước giờ đều không bao giờ dừng chân qua ở chốn hồng trần, luôn là đặt chính mình đứng ngoài cuộc.
Nguyễn Đào xem qua video ở phim trường của Tô Mạn.
Một giây trước cô vẫn là người mẹ đau lòng cho con, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, người nghe rơi lệ người nghe đau lòng, ngay cả những người nhìn thấy cô như vậy cũng không khỏi cảm thấy xót xa và buồn thay cho cô.
Nhưng vào giây tiếp theo đạo diễn hô cut thì cô lập tức thu hồi lại thần sắc.
Ngồi ở trên ghế của mình lau lau mặt, trên mặt cũng không có đọng lại nước mắt, nhưng cảm xúc đều đã hoàn toàn thu lại.
Tài khoản marketing đều sôi nổi thổi lên đây là kỹ thuật diễn xuất giống như thần, thu phóng tự nhiên, nhập vai và thoát vai đều vô cùng nhanh.
Nguyễn Đào cũng học diễn xuất, muốn nhập vai muốn thoát vai, đâu ra là một giây liền có thể làm được đến loại trình độ này?
Có rất nhiều diễn viên thoát vai không ra, quay xong một cảnh liền sẽ đi du lịch thả lỏng chính mình.
Còn có diễn viên bởi vì nhập vai quá sâu mà có cảm tình với bạn diễn, cho nhau bình tĩnh đã hơn một năm sau họ vẫn không khỏi bị ảnh hưởng bởi cảm xúc trong phim, cuối cùng ở ngoài bộ phim cũng kết hôn rồi.
Tô Mạn nhập vai thoát vai đều nhanh như vậy, chỉ có khả năng là cô từ đầu tới cuối đều coi chính mình trở thành quần chúng.
Cho dù là cuộc sống của chính mình cô đều không có quá quan tâm, giống như trên thế giới này không có việc gì có thể khiến cô phải quan tâm.
Người như vậy, thật sự sẽ thích Nguyễn Danh Thành sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương