Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa?
Chương 4:
"Vị tiểu ca này không nên nói lung tung đâu, ta không phải loại người như thế." Tiểu ca nhỏ tuổi kiên quyết phủ nhận."Lão tử cũng không phải loại người đó." Tiểu ca mặc đồ màu xám nói."Đó là vì mấy người chưa từng nhìn thấy diện mạo của tiểu thư Giang gia, ta ở chùa Nam Sơn đã vô tình nhìn thấy, lúc ấy thầm nghĩ chỉ muốn đi rửa mắt thôi, còn mơ thấy vài cơn ác mộng nữa. Nữ tử xấu như thế dù có đánh chết thì ta cũng sẽ không cưới đâu.""Thật sự xấu vậy sao?" Tiểu ca mặc đồ màu xám nửa tin nửa ngờ."Chùa Nam Sơn có không ít hòa thượng đều từng nhìn thấy rồi đấy, các ngươi đi hỏi chút thì sẽ biết ta có nói láo không thôi."Tiểu ca trẻ tuổi và tiểu ca mặc đồ màu xám đưa mắt nhìn nhau, không ai tiếp lời."Nếu ta là Lục Tử Ninh thì tốt rồi." Tiểu ca mặc đồ màu đen lộ ra nụ cười say mê: "Có thể lấy được mỹ nhân đẹp nhất kinh thành này làm thê tử, ngẫm một chút đã cảm thấy thỏa mãn rồi."Lực chú ý của hai vị tiểu ca bị chuyển hướng, đôi mắt mơ mộng nhìn về phía hư không: "Là Lương Nghi Tĩnh đấy, có ai lại không muốn chứ!""..." Tiểu ca mặc đồ màu đen thu hồi mộng đẹp: "Theo ta thấy, Lục Tử Ninh và Lương Nghi Tĩnh ở bên nhau là đúng rồi. Hai người tài mạo song toàn, là tuyệt phối.""Quả thật rất xứng đôi." Tiểu ca mặc đồ màu xám vẻ mặt đầy khinh bỉ: "Nhưng Giang tiểu thư chẳng qua chỉ có bề ngoài xấu xí thôi, nàng ấy thì sai cái gì chứ?""Hừ, thì Giang tiểu thư kia đã xấu còn không tự biết, cứ nhất định phải níu chặt lấy Lục Tử Ninh không buông, gặp chuyện như bây giờ cũng là đáng đời. Dù sao ta cũng chẳng thấy đồng tình.""Thứ vô liêm sỉ này, ngươi đang nói ai đáng đời hả?"Giang Nguyên vỗ bàn. Vạn dặm xa xôi trở về kinh, đang rất vui vẻ vì sắp có thể gặp khuê nữ nhà mình, vốn chỉ muốn ngồi uống trà, không ngờ lại nghe được những lời bàn tán chói tai như vậy, ông giận đến mức trán nổi đầy gân xanh. Khuê nữ của ông dáng vẻ như hoa như ngọc, nào có phải như lời nói xấu của những người này chứ?"Ông lão, ông mắng ai đó?" Tiểu ca mặc đồ màu đen đứng lên nói lại, bắp thịt cường tráng trên cánh tay theo động tác mà dao động."Lão phu…""Xin lỗi tiểu ca, chúng ta nhận nhầm người." Người nam tử tuổi đã quá tứ tuần cùng với bộ râu che miệng Giang Nguyên lại, ném mấy đồng tiền xuống, rồi kéo người rời đi. Người phía sau vẫn vùng vẫy đòi quay lại: "Trời ơi, Giang đại nhân của ta ai, ngài làm cái gì thế?""Bọn họ dám nói xấu khuê nữ của ta." Đôi mắt Giang Nguyên vì tức giận mà đỏ lên."Giang đại nhân, hai chúng ta cộng lại cũng một trăm tuổi rồi, sao đánh lại mấy nam tử trẻ tuổi tráng kiện kia được chứ. Nếu ngài có giận, chờ sau khi trở về để hạ nhân tìm một người để ngài đánh cho hả giận, cần gì phải ra vẻ dũng mãnh vào lúc này làm gì."Giang Nguyên trừng mắt nhìn tiểu ca mặc đồ màu đen trong phòng trà, hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi."Đại nhân đợi thuộc hạ với!""Ngươi trở về phủ rửa mặt chải đầu trước, tối nay tiến cung phục mệnh.""À, dạ được!"Giang Nguyên đuổi theo đồng liêu, bước chân nhanh hơn một chút. Ông muốn về an ủi khuê nữ nhà mình, thân thể nàng không tốt, lại hay nghĩ nhiều. Lúc này sợ là đang ở nhà trùm chăn khóc. Lòng ông đau đớn.Lục Tử Ninh vô liêm sỉ vì từ hôn mà dám hãm hại khuê nữ của ông, ban đầu lẽ ra ông không nên chấp nhận hôn sự này.*Mùi thuốc Đông y nồng nặc khiến Giang Thanh Ba nhíu mày, đưa ánh mắt thâm thù đại hận nhìn chằm chằm chén nước thuốc màu đen, hít sâu một hơi, ừng ực uống xong chén thuốc nước, lại bỏ liên tục ba bốn viên mứt vào miệng ngậm, vị chua chua ngọt ngọt làm vơi bớt cảm giác đắng chát, đôi mi nhỏ dài thanh tú từ từ giãn ra."Ôi, thuốc Giản đại phu điều chế thuốc càng ngày càng đắng!""Tiểu thư thuốc đắng giã tật… Đại phu nhân." Lục Y hành lễ, bưng mâm đặt chén thuốc lên rồi rời đi."Ai chọc giận tẩu tẩu thế?"Đôi mắt Thẩm Kỳ Vân giống như đang ngâm trong lửa nóng, lúc đi cũng hùng hùng hổ hổ, so với hình tượng ấm áp, dịu dàng trước kia cứ như một trời một vực, đây cũng là lần đầu tiên Giang Thanh Ba nhìn thấy đại tẩu của mình sinh động như thế. "Hôm nay tẩu tẩu thật đẹp.""..." Vốn dĩ Thẩm Kỳ Vân đang ôm một bụng lửa giận, nghe nàng nói thế thì lửa nóng bùng nổ trong lòng thoáng cái đã biến mất sạch sẽ. Thấy Giang Thanh Ba vô tư cười đùa như thế, lửa giận lại thoáng cái xông lên đầu nàng: "Muội đúng là oan gia kiếp trước của ta.""Thì ra duyên phận của muội và tẩu đã bắt đầu từ kiếp trước rồi nha!"Thẩm Kỳ Vân: ...Tay có hơi ngứa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương