Cần Chi đi theo lên xe ngựa, ngẩng đầu lên thấy ta mang theo sổ sách.
"Sao tiểu thư vẫn còn xem sổ sách vậy?"
Giải quyết xong Kỷ Vân Nhu, ta nhìn những khoản thu chi lớn trong sổ sách mà đau đầu, gấp sổ lại đưa cho nàng ấy:
"Đây đều là khách quý của Điểm Kim các chúng ta. Trong thời buổi dân chúng lầm than này mà vẫn có thể lấy ra hàng ngàn lượng bạc mỗi tháng để cung phụng gia quyến tiêu xài, xem ra bọn họ đều có cách làm giàu riêng."
Cần Chi lớn hơn ta bảy tuổi, nghe nói năm xưa người Bắc Di đốt cháy cả huyện của họ, mẹ nàng ấy mang thai chạy nạn từ biên thành, may mà được mẹ ta đỡ đẻ cho. Biên cương khổ hàn, ăn không no mặc không ấm, mẹ nàng ấy chạy hơn mười dặm, thân thể chưa kịp hồi phục, sinh nàng ấy xong ngày hôm sau đã qua đời. Từ đó Cần Chi được mẹ ta giữ lại Thẩm gia.
Kiếp trước Cần Chi và Đại ca ta có tình ý với nhau, chỉ vì sợ ta một mình ở kinh thành vất vả nên mới theo vào kinh.
Sau đó ta gả vào Đông cung, nàng ấy cũng tự nguyện không thành hôn. Chỉ tiếc là khi Thẩm gia bị tru di tam tộc, nàng ấy vốn đã chạy ra khỏi kinh thành báo tin, nhưng không ngờ vẫn bị Lục Hạc An bắt lại, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc trâm ngọc nhuốm máu.
Cần Chi thông minh lanh lợi, làm việc cẩn thận, ba năm nay đã giúp ta làm không ít việc. Giờ nhận lấy sổ sách xem qua, sắc mặt nàng ấy cũng trở nên nghiêm trọng.
"Phương Nam có bao nhiêu người ngay cả cơm cũng không có mà ăn, thế mà đám quan lại thế gia này, nói là quyên góp tiền cứu trợ thiên tai, nhưng số tiền đưa ra còn không bằng số tiền bọn họ tiêu xài mỗi ngày. Mỗi năm bổng lộc được bao nhiêu mà bọn họ có thể xa hoa như thế."
"Yên tâm, đám người này đã hút bao nhiêu máu, sau này đều sẽ phải nhổ ra hết. Đi, theo ta đến Thường Oanh uyển."
Cần Chi sửng sốt.
"Thường Oanh uyển? Đó không phải là nơi ca múa sao?"
"Đương nhiên, nếu không phải là nơi ca múa, làm sao bắt được Dụ Vương chứ."
Quả nhiên ta vừa đến Thường Oanh uyển, đã thấy người vẫn còn đang ngủ.
Cuộc sống của Lục Cảnh Tự thật là sung sướng, bên kia ca kỹ đang ngồi uống trà, thấy ta đến lập tức đứng dậy lui xuống.
Ta ngồi trước nhuyễn tháp, nhìn Lục Cảnh Tự nằm nghiêng bên cạnh, trong lòng còn ôm gối, ngủ đến trời đất u ám, lật tới lật lui.
Nhìn hắn, ta không khỏi nhíu mày.
Lục Cảnh Tự này bình thường ra ngoài đều ngồi xe lăn, cũng chẳng có chỗ nào mệt nhọc, sao lại có thể ngủ say như vậy chứ?
Thấy khuôn mặt đẹp trai của hắn hiện giờ đầu bù tóc rối, có mấy sợi gần như bị hắn ngậm vào miệng. Ta giơ tay định gỡ ra, nào ngờ chưa chạm tới đã bị hắn nắm chặt cổ tay.
Lực nắm lúc đó rất mạnh, ta giật mình, định cảm nhận lại thì bàn tay đã lập tức buông lỏng.
Ngẩng đầu lên, thấy Lục Cảnh Tự vừa dụi mắt vừa ngáp một cái: "Bảo ngươi đến thì ngươi không đến, giờ không mời mà ngươi lại tự đến?"
"Vừa rồi trên đường gặp Kỷ Vân Nhu, thấy buồn chán nên nghĩ đến tìm ngươi uống vài chén."
Lục Cảnh Tự khựng lại, liếc nhìn ta một cái rồi mới gượng dậy dựa vào gối mềm.
"Chắn hôn sự cũng tìm ta, ăn quả đắng cũng tìm ta, ta là chỗ gánh tai bay vạ gió cho ngươi à?"
Thấy người hầu bưng lên hai bình rượu hoa quế, ta vươn tay cầm lấy tu một hơi.
Lục Cảnh Tự nói là nói vậy, nhưng cũng vẫy tay về phía sau, bên kia nhạc sư lại bắt đầu tấu nhạc.
Ta không nói gì, vừa nghe nhạc vừa uống rượu.
Lục Cảnh Tự thấy ta không nói gì, cũng đành ngồi im lặng.
Qua ba tuần rượu, thấy gương mặt Lục Cảnh Tự đã ửng đỏ, ta mới tặc lưỡi, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Lục Cảnh Tự."
Có lẽ giờ đây chỉ có mình ta dám gọi hắn như vậy.
Lục Cảnh Tự ngẩng đầu, ánh mắt hơi mơ màng, ta biết hắn đã say, kéo ghế lại gần hắn.
"Ngươi còn nhớ Thái hậu ban cho ngươi mấy ngọn núi có suối nước nóng ở Đông Bắc không?"