Thấy người đưa tin đi xa, Cần Chi lại nhíu mày: "Mấy ngày nay mưa lớn liên miên, Thái hậu vẫn còn tâm trạng tổ chức yến tiệc du ngoạn trên sông sao?"
Kiếp trước ta chưa từng trở mặt với Lục Hạc An, nên cũng không có chuyện du ngoạn trên sông này.
Đối chiếu thời gian, lúc này hẳn cũng liên quan đến đại thọ sắp tới của Thái hậu.
"Đại thọ của Thái hậu sắp đến, chắc là mượn cơ hội này để quần thần góp tiền tổ chức."
"Hiện giờ tình hình đã căng thẳng như vậy, các nơi còn tiền đâu nữa chứ?"
Ta lắc đầu: "Mồ hôi nước mắt của dân cũng là tiền, bớt đi một cái miệng ăn, tượng vàng của Thái hậu sẽ được dát thêm một lớp vàng."
Cần Chi nghiến răng nói: "Nhưng nghe nói phương Nam trải qua thiên tai này, không những mất trắng mùa màng mà có mấy châu huyện đã bắt đầu phải đổi con để lấy cái ăn rồi, đây chẳng phải là muốn lấy mạng người ta sao? Tiểu thư, chúng ta có nên ra tay không? Dù chỉ là mở thêm vài điểm phát cháo ở các châu huyện cũng được?"
Tuy Điểm Kim các thu nhập khá dồi dào, nhưng với cách cứu trợ này, e là chỉ một tháng cũng sẽ sạch bách.
Ta thở dài, nhìn về phía hoàng thành: "Cứu được một lúc, không cứu được một đời."
Phương Nam liên tiếp gặp thiên tai, cũng có dân chúng nổi loạn, kiếp trước Thái hậu giao việc này cho Lục Hạc An, chính là muốn hắn ta c.h.ế.t ở phương Nam.
Hiện giờ Lục Hạc An đã trở về, nhưng cuộc nổi loạn ở phương Nam vẫn chưa hoàn toàn được giải quyết.
Nhớ lại kiếp trước, phải đến sau sinh nhật Thái hậu, chuyện này mới hoàn toàn bùng nổ.
Lúc đó Thái hậu lại một lần nữa để Lục Hạc An đứng ra giải quyết, nhưng hắn ta làm sao có cách, chỉ có thể dỗ dành ta, cầu xin cha ta gửi tin tức đến Tây Bắc, rút quân đến vài châu huyện để cưỡng chế trấn áp. Chỉ nhớ rằng cuộc trấn áp đó vô cùng thảm khốc, cũng đã gieo mầm họa cThẩm gia gia về sau.
"Vậy chúng ta không cứu nữa sao?"
"Không những không thể cứu, mà ngươi còn phải đi gửi tin cho các cửa hàng ở các châu huyện phương Nam, bảo họ nhất định phải phá hỏng các điểm phát cháo cứu trợ của quan phủ."
Cần Chi kinh ngạc: "Phá hỏng? Nhưng tiểu thư, nếu ngay cả những điểm này cũng không còn, mấy nạn dân kia thật sự sẽ không sống nổi mất."
Ta quay ra ngoài cửa sổ xe, lạnh lùng nhìn đám ăn mày đang núp mưa bên đường: "Ngươi nhìn họ xem, dù áo không đủ che thân, cơm không đủ no bụng, nhưng vẫn cứ sống qua ngày trong kinh thành này. Mà trong các ngõ hẻm kinh thành có đến hàng ngàn hàng trăm tên ăn mày như vậy, ngươi nói xem bọn họ có tay có chân, tại sao có thể an nhàn sống qua ngày như thế?"
Cần Chi nhếch mép: "Kinh thành đường vàng gạch bạc, dù là vụn cát rơi ra từ kẽ tay người giàu cũng đủ cho bọn họ ăn trong nhiều ngày, đương nhiên là an nhàn rồi."
Ta gật đầu: "Đúng vậy, những người này dựa vào việc ăn xin hàng ngày, vài đồng tiền đã có thể sống thêm hai ba ngày, nếu xin không được, cùng lắm thì đi trộm đi cướp, dù bị bắt vào đại lao ít nhất cũng có cơm ăn. Theo ta biết, mỗi tháng trong đại lao chỉ riêng những kẻ nhàn rỗi như vậy đã có đến hơn trăm người, một khi những người này có được mấy lối thoát đó, cả đời bọn họ sẽ không sinh lòng khác. Nhưng những người gặp nạn ở phương Nam thì khác, kinh thành còn có người quản, còn những người gặp nạn kia nếu chết, là c.h.ế.t thật. Ngươi nói xem, khi con người bị dồn đến đường cùng, họ sẽ làm gì?"
Cần Chi ngây người nhìn ta.
Ta khẽ mỉm cười: "Ta không tiện rời khỏi kinh thành, việc này chỉ có thể giao cho ngươi và Văn Trình. Nhớ cài cắm thêm nhiều người trà trộn vào đám dân gặp nạn. Một khi bọn họ nổi loạn, ắt sẽ có quan binh ra mặt. Khi bị dồn đến đường cùng, dẫn bọn họ đến hầm mỏ, ở đó có thức ăn có thuốc men, lúc đó quan phủ không lo được, hầm mỏ của chúng ta sẽ lo cho bọn họ đầy đủ."