"Bổn vương lên cơn sốt cao, không biết vì sao gọi nửa ngày không một ai đáp lời, ngược lại lại gọi được tên thích khách này vào phòng."
"Vừa rồi hoàng thúc có thấy tên thích khách nào khác vào không?"
Lục Cảnh Tự giơ tay vỗ nhẹ lên ta đang ở trong chăn.
"Hay là Thái tử lên giường bổn vương lục soát xem?"
Thấy hắn ta không nhúc nhích, Lục Cảnh Tự mới ho khan cười: "Thái tử bố trí phòng ốc thật tuyệt, đến cả thị vệ của bổn vương cũng bị quét sạch, quả là hay quá, khụ khụ khụ. . ."
Lục Hạc An tự biết mình có lỗi, vẫy tay ra hiệu cho người kéo tên thích khách dưới đất ra ngoài, rồi nhìn bộ y phục đẫm m.á.u của Lục Cảnh Tự, cau mày ra lệnh: "Dụ Vương điện hạ bị thương nặng, mau truyền thái y."
Nhưng ai ngờ đám cấm vệ phía sau lộ vẻ khó xử: "Thái y trên thuyền vẫn đang ở bên cạnh Thái hậu. . . những người còn lại đều đã bị. . ."
Lục Cảnh Tự tựa vào mép giường, uể oải nhìn Lục Hạc An: "Chẳng phải còn có vị Trắc phi kia của ngươi sao?"
"E là không được rồi, vừa nãy tên thích khách đã khống chế A Nhu để lấy thuốc, A Nhu bị thương nặng, hiện giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Nhắc mới nhớ, hoàng thúc có thấy tên thích khách mang thứ gì vào không?"
"Ngươi nói đến những thứ mà tên thích khách vừa ném ra ngoài cửa sổ ấy à?"
Lục Hạc An giật mình, vội vàng chạy ra cửa sổ, chỉ thấy dưới ánh trăng, trên mặt sông quả nhiên đang trôi nổi vô số hộp thuốc màu trắng.
Hắn ta đập mạnh vào khung cửa sổ rồi mới quay lại ném cho Lục Cảnh Tự một câu: "hoàng thúc cố chịu đựng, ta sẽ lập tức phái người đi vớt về."
Nói xong, một đám người lại lũ lượt kéo ra khỏi phòng. Đợi khi mọi người đi hết, Lục Cảnh Tự mới không chịu nổi ngã vật xuống giường.
Ta đang nắm chặt một nắm thuốc trong tay, cẩn thận nhét vào túi áo, thì bị Lục Cảnh Tự nắm lấy tay.
"Mau ném đi."
"Vết thương của ngươi còn cần dùng mà."
"Thuốc này quả thật công hiệu, nhưng nếu để người ta phát hiện ngươi giữ những thứ này, e là sẽ gặp họa đấy. Ném xong thì về phòng mình đi, bọn họ đi đuổi theo thích khách rồi, trong thời gian ngắn sẽ không quay lại đây đâu."
Ta gật đầu, vừa định đứng dậy, lại bị vết thương ở xương bả vai kéo đau, lập tức nhăn mày.
Lục Cảnh Tự nhận ra điều gì đó không ổn, kéo mạnh ta lại gần, vén cổ áo lên nhìn vết thương của ta, ánh mắt hắn tối sầm lại:
"Thẩm Tam, ngươi biết ta chẳng còn mấy ngày để sống, cần gì phải liều lĩnh như vậy?"
Ta kéo lại cổ áo, ngồi thẳng dậy: "Không liều lĩnh sao được?"
"Cái gì?"
Ta tỏ vẻ bực bội: "Nếu ngươi thật sự c.h.ế.t rồi, còn phải tìm vũ nữ cho ngươi, còn phải có Tiểu Đào Hồng ở Thường Oanh uyển hát, rượu quế hoa của Yến Xuân lâu, lựu đã bóc sẵn, còn cả nho, hạt dưa! Mang những thứ này đi tế ngươi, vừa phiền phức vừa mất mặt, ta mới không muốn."
Nói xong ta bò dậy khỏi giường, vượt qua hắn đi ra ngoài.
Thấy ta lạnh nhạt bỏ đi, giọng Lục Cảnh Tự mang chút oán trách: "Thẩm Tam, ta sắp c.h.ế.t rồi, ít nhất ngươi cũng nên dỗ dành ta chứ?"
"Này, Thẩm Tam quay lại đây, ta cho ngươi Ôn Tuyền sơn."
Ta dừng chân ở cửa, rồi quay đầu nhìn người trên giường.
"Ngươi nói gì?"
Lục Cảnh Tự nhìn ta: "Thẩm Tam, hay là ta cưới ngươi?"
Thấy ta do dự, Lục Cảnh Tự cười: "Chứ làm sao ta cho ngươi núi nước nóng được?"
Ngọn núi đó tuy nói là đã ban cho Lục Cảnh Tự, nhưng nếu hắn tự ý tặng cho ta, chắc chắn Thái hậu sẽ sinh nghi. Nhưng nếu là sính lễ, tất nhiên Thái hậu sẽ không nói được gì nữa.
Bà ta đang mong ta thật sự gả cho Lục Cảnh Tự, sau này Lục Cảnh Tự c.h.ế.t đi, Thẩm gia sẽ nằm gọn trong tay bà ta để mặc bà ta vò nặn.
Vì vậy, ta gật đầu.
"Được thôi."
11
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lục Cảnh Tự, Lục Hạc An phái người xuống nước vớt các hộp thuốc, phát hiện bên trong đều trống rỗng, lập tức bắt đầu lục soát toàn bộ thuyền.
Khi tới phòng ta, thậm chí cả giường chiếu cũng không tha, một đám mama tiến vào lục tung tất cả túi áo quần của ta.