Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Chương 71: Doanh Lộ Vi Tái Mặt Khi Toà Đưa Ra Phán Quyết
Phòng xử án lặng như tờ. Doanh Lộ Vi quay ngoắt, kinh ngạc nhìn về chỗ nguyên đơn. Màn hình trực tiếp đình trệ mấy giây, rồi bùng nổ trong phút chốc. “Vãi! Ai vậy? Vừa rồi mọi người có nghe rõ không? Có phải tôi nghe nhầm không?” “Lầu trên ơi, bác không nghe nhầm đầu, mặc dù tôi chưa nghe cái tên này bao giờ, nhưng cũng ngờ ngợ đoán được, người em gái mời đến là người nhà họ Nhiếp đóoo!” **Bái phục* *bái phục*, hoá ra không phải không đến, mà là giấu con át chủ bài.” “Ha ha ha, mấy người lúc nãy ới ơi, quả báo nhãn lồng tới rồi kìa. Không chỉ có văn phòng luật sư Tây Phong tới, mà nhà họ Nhiếp cũng có mặt, kiện tụng mà cũng có plot twist ta.” “Cười sảng. Chẳng phải gáy có gia tộc lớn ở để đồ ra tay giúp đỡ à, đó hả, đó hả? Còn gia tộc nào lớn hơn nhà họ Nhiếp nữa?” “Có chút việc ngoài ý muốn, người đại diện pháp luật lúc trước phải vào viện.” Vị luật sư trẻ tuổi gật đầu, giải thích một chút: “Làm phiền anh Nhiếp Diệc cứu nguy phút chót.” Anh ta cũng thầm rùng mình. Từ ngày thành lập đến nay, văn phòng luật sư Tây Phong đa số tiếp nhận các vụ án tranh chấp và các vụ án hình sự khó nhằn. Còn các vụ án liên quan đến bạo lực, vu khống trên không gian mạng như vụ này, họ mới nhận lần đầu. Dù khả năng thẳng kiện rất cao, nhưng cũng gây sự chú ý rất lớn đến công chúng. Do đó văn phòng luật sư Tây Phong không chỉ điều động đoàn luật sư hàng đầu của mình, mà còn đặc biệt cung cấp người đại diện pháp luật. Theo lý mà nói, người đại diện pháp luật nên là người giám hộ hoặc là người thân của Doanh Tử Khâm, nhưng nhà họ Doanh lại chẳng ra gì. Tuy nhiên, họ thật sự không ngờ, suốt chặng đường họ gặp quá nhiều trắc trở. Đầu tiên là máy bay bị delay, phải mệt mỏi suốt hai tiếng đồng hồ trên máy bay. Khó khăn lắm mới đến được thành phố Hộ, giữa đường lại gặp tai nạn giao thông. Nếu không phải nhà họ Nhiếp nhận được tin tức, trực đi đón bọn họ, e rằng phiên toà này không thể thuận lợi diễn ra. Cũng may, vẫn chưa vượt quá ba mươi phút. Nhưng cho dù có bị quá thời gian, bọn họ cũng có cách xoay chuyển tình thế. Chàng luật sư trẻ thầm lau mồ hôi. Điều khiến anh ta bất ngờ nhất là cậu cả nhà họ Nhiếp lại đến thay vị trí của người đại diện pháp luật. Điều này cũng… Nhiếp Diệc ngồi xuống vị trí bên nguyên đơn, buông lời vàng ngọc: “Bắt đầu đi.” Chất giọng nam trầm đục, quyến rũ nhưng rất đỗi lạnh lùng, khiến mọi người trong phòng xử án bất giác rùng mình. Lúc này mọi người mới dần dần sực tỉnh, song vẫn còn chút dư âm của sự hoảng hốt. Nhiếp Triều run lẩy bẩy. Anh ta túm áo Phó Quân Thâm, chưng bộ mặt đáng thương nhìn anh: “Thất Thất thiếu sau này vào tết thanh minh cậu phải chăm đốt tiền cho tôi nha.” Chết anh ta rồi, chết anh ta rồi, chết anh ta rồi. Phó Quân Thâm bình chân như vại dứt bàn tay bấu chặt lấy mình ra: “Đừng có chạm vào tôi, thụ thụ bất thân với đàn ông cặn bã.” Nhiếp Triều nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn. Phó Quân Thâm ngẩng lên, bốn mắt nhìn nhau với Nhiếp Diệc. Đôi mắt đào hoa của anh cong cong, khẽ đặt ngón trỏ lên môi, thế rồi anh quay đi, dời mắt sang chỗ khác. Chiếc nón bóng chày màu đen che khuất nửa khuôn mặt của cô gái, chỉ để lộ chiếc cằm xinh xinh. Mái tóc buông rủ, làm tôn lên làn da trắng như sử, có thể trông rõ đường gân xanh của cô. Gầy quá, phải bồi bổ thật nhiều mới được. Có lẽ vì cảm nhận được hành động của anh, Doanh Tử Khâm khẽ động đậy, định ngồi thẳng dậy. “Vẫn cần thêm chút thời gian.” Phó Quân Thâm thoáng nhìn về phía bị đơn, cởi áo ngoài khoác lên vai cô: “Tranh thủ ngủ thêm xíu đi.” Giọng nói trầm thấp, dịu dàng, giống như một khúc ru ngủ. Doanh Tử Khâm hé mắt nhìn, rồi lại khép lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Bỗng nhiên Nhiếp Triều thấy mình như kẻ thừa thãi. Anh ta chỉ đành ren ren liếc nhìn Nhiếp Diệc ngồi chỗ nguyên đơn, thầm nuốt nước bọt. Còn phía bên kia, Doanh Lộ Vi ở hành lang, đang đứng ngồi không yên. Khuôn mặt bên dưới lớp khẩu trang đang nén giận, khi tím tái lúc trắng bệch. Doanh Tử Khâm có thể mời nhà họ Nhiếp ở để độ làm đại diện pháp luật cho mình thật sao? Giỡn gì vậy? Nhà họ Nhiếp và nhà họ Mục không giống nhau, nhà họ Nhiếp không theo nghiệp kinh doanh, dẫn tới việc bốn gia tộc lớn của thành phố Hộ không có cả tư cách tiếp cận với nhà họ Nhiếp. Rốt cuộc là Các cư dân mạng xem livestream trên mạng được dịp vui như trẩy hội. “Trời đất ơi mọi người có thấy anh zai nhà họ Nhiếp đẹp trai lắm hồng dọ? Vóc dáng này, thần thái này, kết liễu không biết bao nhiêu ngôi sao của giới giải trí.” “Đây mới đúng chất con rồng cháu phượng của gia tộc lớn ư? Khí chất của đóa sen trắng như Doanh Lộ Vi đúng là tầm thường.” “Lần này thì Doanh Lộ Vi chỉ biết tìm cái lỗ nẻ nào mà chui vào thôi, mất mặt đến cá để đồ rồi, sướng nhé.” Cư dân mạng vui vẻ hào hứng đón chờ phiên toà xử án, kết quả, phiên toà kết thúc trong vỏn vẹn mười phút đồng hồ. Luật sư biện hộ không có lấy một cơ hội tranh biện, từ đầu đến cuối đều bị chàng luật sư trẻ do văn phòng luật sư Tây Phong bổ nhiệm dồn ép đến không kịp trở tay. Trấn áp hoàn toàn. Kết quả xét xử cũng có ngay tại phiên toà, trước khi toà đưa ra phán quyết, các bị cáo vẫn còn kiêu căng ngạo mạn, bây giờ đều trở tay không kịp. Khi nghe toà tuyên án một năm tù giam, sắc mặt Ứng Phi Phi cắt không còn một giọt máu. Cô ta ngã phịch xuống ghế, chết điếng người, mồ hôi đổ lạnh toát, toàn thân run rẩy. Sao lại như vậy được? Cô ta chỉ buột mòm buột miệng nói mấy câu trên mạng thôi mà. Ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía này, có người còn chỉ chỉ trỏ trỏ. Ưng Phi Phi không thể chịu đựng thêm bất kỳ điều gì nữa, mắt trợn ngược, ngất đi. “Phi Phi!” Bà ứng ngồi bên dãy bị cáo cũng suy sụp, gào khóc thảm thiết: “Phi Phi, con vào đó thì bảo mẹ phải làm sao đây, con ơi là con.” Còn cô gái phụ trách fanpage chính thức của Doanh Lộ Vi, là kẻ đầu tếu gây nên những lùm xùm lần này, bị tuyên án ba năm tù giam. Điều quan trọng là, cô ta sẽ bị trường buộc thôi học, huỷ bỏ giấy xác nhận học viên, tương lai thế là bị huỷ hoại hoàn toàn. Cô gái kinh hoàng, đồng thời cũng cảm thấy hoang mang. Cô ta làm vậy vì một người xa lạ, có thật sự đáng không? Nếu cô ta không lăn xả xung trận vì Doanh Lộ Vi thì sẽ không phải rơi vào bước đường này. Cô gái bỗng cảm thấy đau đớn đến nghẹn lời. Chàng luật sư trẻ đứng dậy, mỉm cười dịu dàng: “Nếu bị cáo không đồng ý với bản án này, thì có thể kháng cáo.” “Ha ha ha tôi đoán là không dám kháng cáo đầu, kháng cáo rồi có khi lại bóc lịch thêm ba năm nữa.” “Văn phòng luật sư Tây Phong ngầu bá cháy, yêu rồi, yêu rồi.” “Đáng tiếc Doanh Lộ Vi không có mặt tại toà, không được nhìn vẻ mặt xanh như tàu lá chuối của cô .” Doanh Lộ Vi đọc những dòng bình luận trên mạng, tức đến run bần bật, cô ta nghiến răng: “Không phải cậu nói, thầy giáo của cậu có quen biết với nhà họ Ngô ở đế đô à?” Kết quả phiên toà thực sự khiến cô ta mất hết thể diện. Những gì cô ta nói với Doanh Tử Khâm lúc trước, bây giờ lại trở thành những lời chế nhạo chính mình, nói không chừng đang có rất nhiều người cười nhạo cô ta. Lục Chỉ cũng sợ, tay chân lạnh toát: “Tôi, tôi cũng đâu biết tại sao nhà họ Nhiếp lại có mặt ở đây chứ?” Nhà họ Ngô có lợi hại cách mấy, cũng không thể so sánh với nhà họ Nhiếp. “Xin lỗi nhé, tại tôi quá kích động.” Doanh Lộ Vi cố gắng tiết chế cơn giận đang ngùn ngụt trong lòng, dịu giọng xuống, khôi phục vẻ dịu dàng quen thuộc: “Không trách cậu được, cũng do tôi không suy nghĩ thấu đáo.” Nhưng việc nhà họ Nhiếp là thế nào đây? Hai tay Doanh Lộ Vị run rẩy lấy điện thoại ra, nhắn tin cho một tiểu thư danh giá mà cô ta từng quen ở để đồ. *** Cùng lúc đó. Đế đô. Nhà họ Ngô. Gia chủ nhà họ Ngô đang mở tiệc chiêu đãi khách, chiếc điện thoại trên bàn bất ngờ kêu lên. “Xin các vị đợi giây lát, tôi trả lời điện thoại một chút.” Gia chủ nhà họ Ngô liếc nhìn màn hình, phát hiện là một dãy số lạ. Ông ta cũng không bận tâm lắm, ấn nút loa ngoài nghe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương