Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Chương 88: Kiêu Ngạo, Viết Ngay Trước Mặt Tất Cả Mọi Người
Người phát biểu chính là Lâm Tỉ. Lâm Tử năm nay hai mươi tám tuổi, tuy nhiên trình độ thư pháp không hề thấp, còn rất có thiên phú, có thể được xem như tuổi trẻ tài cao. Vừa là thầy giáo lại là một nhà thư pháp lớn, cho nên đương nhiên anh ta cũng nhận được thiếp mời. Anh ta đến khả sớm, máy quay cũng theo gót anh ta. Lâm Tỉ trẻ người non dạ, căn bản cũng không suy xét trước sau, càng không nghĩ đến hậu quả, cứ thẳng như ruột ngựa nói huỵch toẹt. Dù sao cũng không liên quan gì đến anh ta. Lâm Tỉ lại đứng trước máy quay đang quay trực tiếp, chỉ vào một quyển trục có hoa văn nhạt nhoà trong số các quyển trục khác: “Đây là con dấu riêng của đại sư Ngụy Hậu, người ngoài không thể nhìn ra.” “Nhưng xem kỹ thì có thể nhìn thấy hoa văn này tạo thành chữ “Ngụy”.” Các thầy cô của trường Thanh Trí đưa mắt nhìn nhau, khó tránh có vẻ không hài lòng. May mà lúc này, lượng khán giả xem trực tiếp không nhiều lắm. Tổ trưởng tổ nghệ thuật bần thần sực tỉnh, ông giơ tay, ý bảo quay phim hãy tạm thời tắt máy quay. Mặt Lâm Tủ lạnh như băng: “Để xảy ra sự việc như vậy, quý trường phát biểu thế nào?” Hôm trước anh ta vừa đưa bức tranh này cho Ngụy Hậu, mà hôm nay lại thấy nó nằm đây. Nếu như không phải trộm cắp, nhất quyết anh ta không tin. “Về việc này, chúng tôi cũng chưa rõ ngọn ngành, không ngờ có học sinh lại cả gan làm vậy.” Tổ trưởng tổ nghệ thuật cũng không viện cớ quanh co: “Như vậy đi, lát nữa tôi sẽ trực tiếp phê bình tại lễ khai mạc, đồng thời ra quyết định cho thôi học.” Đối với những hành vi gian lận như thế này, trường Thanh Trí tuyệt đối không khoan nhượng. Chứ đừng nói, chuyện này còn can dự đến Ngụy Hậu. Lần này trường đã mời không ít các đại sư của giới nghệ thuật, thậm chí còn có hội trưởng Hiệp hội Nghệ thuật thành phố Hội Những Ngụy Hậu lại là quản lý Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa. Thân phận và địa vị vốn không cùng đẳng cấp. Chiếm dụng tác phẩm thư pháp của Ngụy Hậu, chẳng phải là khiêu chiến với tổng Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa hay sao? Tổ trưởng tổ nghệ thuật nhìn chữ trên quyển trục, cau mày lại. Lúc trước ông ta đã ngờ ngợ, hoá ra thật sự không phải do Doanh Tử Khâm tự tay viết. Bấy giờ vẻ mặt Lâm Tỉ mới dịu xuống: “Quyết định của quý trường rất công bằng, quả thực cần phải nghiêm phạt.” Anh ta cũng không có hứng thú ở lại xem tiếp, ra khỏi phòng triển lãm đã đụng mặt Chung Tri Vãn. “Anh Lâm.” Chung Tri Vãn mỉm cười chào hỏi: “Không ngờ anh cũng tới đây.” “Tri Vãn, anh đang định tìm em đây.” Lâm Tỉ dẫn cô ta sang một góc: “Em có biết học sinh nào tên Doanh Tử Khâm không?” Chung Tri Vãn rất ngạc nhiên: “Doanh Tử Khâm? Em ấy là em họ của em, sao vậy anh?” “Chẳng trách.” Lâm Tỉ biết hôm đó Chung Tri Vãn mượn quyển trục về viết mô phỏng theo: “Chắc là cô ta thấy chữ viết đẹp, cũng không biết là ai viết, sau đó lấy trộm mang đi tham gia Ngày hội Nghệ thuật.” Chung Tri Vãn ngờ vực: “Không có đâu, mặc dù em họ em từ quê lên, nhưng thật ra em ấy…” “Vì tiền.” Lâm Tỉ khinh thường: “Loại người này, anh thấy nhiều rồi, căn bản không phải thật lòng yêu thích thư pháp.” Thấy anh ta cũng là thành viên của hiệp hội thư pháp, mỗi năm đều có không ít học trò muốn theo thầy tầm sư học đạo. Nhưng cũng có không ít người muốn mượn danh thầy để kiếm thêm được ít tiền khi bán tranh. “Cho nên…” Chung Tri Vãn ngừng một lát: “Anh Lâm phát hiện việc em ấy gian lận ư?” “Ừ, chuyện này em đừng cầu xin cho cô ta.” Lâm Tỉ giơ tay, lạnh nhạt: “Chốc nữa trường em sẽ thông báo phê bình, đuổi học cô ta.” Chung Tri Vãn cổ nên không nở nụ cười: “Em biết rồi, anh Lâm.” Bên dưới sân khấu, tại khu vực học sinh, Cô gái dựa lưng vào ghế vươn người dậy, đôi mắt khép hờ mở ra. Ánh nắng khẽ rơi trên hàng mi cong dài của cô, hắt xuống những hạt nắng li ti. “Bố Doanh, không ngủ nữa à?” Tu Vũ chú ý đến hành động của cô: “Lễ khai mạc vẫn chưa bắt đầu.” Doanh Tử Khâm từ tốn vươn vai, giọng nói trầm thấp, lạnh lùng: “Có chuyện rồi.” “Hả?” Tu Vũ không hiểu: “Có chuyện gì?”. “Không có gì.” Doanh Tử Khâm chống cằm, nhàn nhã: “Chuyện vui.” Tu Vũ gãi đầu. Lại nữa rồi, chính là vậy đó. Nó khiến cô ấy cảm thấy bố Doanh là thần côn. Chỉ mấy phút nữa là đúng chín giờ. Toàn bộ thiết bị quay phim đều đã kết nối, đảm bảo quá trình phát sóng không xảy ra sự cố bị gián đoạn. Trên sân khấu cũng đã sắp xếp xong ghế ngồi, trên bàn đặt các bảng tên. Có một số vị trí để trống, nhưng đa phần quan khách đều đã tới đông đủ, họ đều là những nhân vật chóp bu trong giới nghệ thuật. Với địa vị của Lâm Tỉ, cũng chỉ có thể ngồi ở hàng ghế thứ ba. Buổi truyền hình trực tiếp chính thức bắt đầu, khán giả theo dõi cũng ngày một tăng lên. Trường Trung học Thanh Trí nằm trong top ba trường học trên toàn quốc, tiếng tăm lừng lẫy. “Phù, kịp tới xem lễ khai mạc rồi, để tôi xem rốt cục trường Thanh Trí hào khí cỡ nào.” “Tôi đến rồi đây, mọi người mau nhìn chỗ khách mời kia, nhiều tai to mặt lớn tới thật đó.” “Lâm Tỉ! Đó có phải là Lâm Tỉ không! Lâm Tỉ đúng là viên ngọc quý của giới nghệ thuật, đẹp trai quá.” “Không phải, đẹp trai thì cũng đẹp trai, nhưng chẳng phải trong giới nghệ thuật coi trọng thực lực à, tại sao còn quan tâm đến đẹp hay không?” “Vậy để tôi phổ cập kiến thức về Lâm Tủ của chúng tôi, vào năm mười hai tuổi, tranh chữ của anh ấy đã bán ra với con số năm trăm nghìn.” “Ngầu quả, ngầu quá…” Mười hai tuổi đã có được thành tựu thế này, quả thật rất có thiên phú. “Ôi ôi, mọi người xem, tại sao Lâm Tỉ lại đột nhiên đứng lên vậy, anh ấy cầm micro làm gì?” “Hơi hoang mang, hổng phải người dẫn chương trình sẽ phát biểu trước sao?” “Sắc mặt Lâm Tỉ không vui lắm, chắc là có chuyện lớn, lót dép ngồi hóng.” Hiệu trưởng ngồi trên hàng ghế đầu với hội trưởng Hiệp hội Nghệ thuật thành phố Hồ thấy thế, cũng nghi hoặc: “Có chuyện gì thế?” Tổ trưởng tổ nghệ thuật liên đáp: “Hiệu trưởng, có chuyện bất ngờ xảy ra.” Ông ta hạ giọng giải thích, phía bên kia, Lâm Tỉ đã cất tiếng. “Nghệ thuật là cao quý mà vĩ đại, nghệ thuật giúp chúng ta biết cái gì là đẹp, cho nên, tôi tuyệt đối không cho phép có người chà đạp nghệ thuật.” Giọng nói của Lâm Tỉ thông qua micro, truyền tới khắp hội trường: “Hôm nay tôi đến đây là vì muốn chiêm ngưỡng các tác phẩm của hậu bối, dìu dắt họ, nhưng không ngờ, lại xuất hiện một việc làm xấu xí!” “Có một học sinh dám đánh cắp tác phẩm của đại sư Ngụy Hậu, mang đi dự thi!” Lâm Tỉ lạnh lùng: “Nếu không phải đại sư Ngụy Hậu đích thân nói với tôi, bức tranh chữ này do ông viết, chắc có lẽ tôi cũng bị cô học sinh này qua mặt.” Câu nói ấy không chỉ khiến các học sinh bên dưới, mà ngay cả các khán giả xem trực tiếp cũng sững sờ. “Vãi, tôi không nghe nhầm chứ, ăn cắp chữ của đại sư Ngụy Hậu mang đi dự thi?” “Ở cái này… đến một đứa không quan tâm tới thư pháp như tôi mà còn nghe danh đại sư Ngụy Hậu, sao học sinh này lại dám làm thế chứ?” “Khà khà, có drama để hít rồi đấy.” “Mang tranh chữ của Ngụy Hậu đi dự thi.” Tu Vũ kêu lên: “Bố Doanh, cậu nói xem ai mà ngầu quá vậy?” Doanh Tử Khâm đổi tư thế ngồi: “Ừm, tôi.” Tu Vũ nghẹn họng: “… Bố Doanh, cậu đừng có giỡn, dạo này tớ vì cậu mà có bệnh tim luôn rồi.” “Tôi có thể giúp cậu tháo ra lắp thiết bị thay thế.” Tu Vũ câm nín. Trên sân khấu. Lúc này Lâm Tử đã đứng sang một bên, người cầm lấy micro là tổ trưởng tổ nghệ thuật. “Về việc gian lận lần này, phía nhà trường tuyệt đối không nhân nhượng, thông qua thảo luận, huỷ bỏ tư cách dự thi của học sinh Doanh Tử Khâm, đồng thời ra quyết định cho thôi học.” Trái táo trong tay Tu Vũ rơi “bộp” xuống đất. Giang Nhiên chầm chậm ngẩng đầu, đôi mắt khẽ híp lại. Xung quanh xì xầm to nhỏ. “Doanh Tử Khâm? Sao lại là nó? Nó không nghĩ thoáng được nên gian lận à.” “Chắc là thấy Tri Vãn tham gia, nên cũng muốn tham gia, cái gì cũng muốn so bì với Tri Vãn, cũng không nghĩ xem có thể sánh với người ta không?” “Việc này đúng là tự tạo nghiệp, không sống nổi rồi.” Giang Nhiên nghe mà thấy khó chịu, cậu ta đứng phắt dậy, nghiến răng nghiến lợi, cáu bẳn nói: “Xì xào cái gì? Câm mồm hết cho tôi!” Các học sinh lập tức im bặt. “Thầy định thôi học thế nào?” Giang Nhiên quay sang, trong mắt đã ẩn hiện vẫn đỏ: “Có chứng cứ không? Chỉ thể mà buộc thôi học? Thầy làm giáo viên kiểu gì đấy?” “Vãi thật, đây là ai, sao ngang ngược vậy?” “Chắc là đại ca của Thanh Trí, không lo học hành, nồi nào úp vung nấy, cá mè một lứa.” “Đương nhiên là có chứng cứ.” Lâm Tỉ không quen biết Giang Nhiên, đương nhiên không biết thân phận của cậu ta. Anh ta lấy quyển trục, mở ra, chiếu lên màn hình lớn, cười lạnh: “Nhìn kỹ đây, đây là con dấu của đại sư Ngụy Hậu, cậu hỏi cô ta, đây có phải chữ do cô ta viết không?” “Ừm.” Doanh Tử Khâm cuối cùng cũng lên tiếng, cố lướt qua màn hình, không quan tâm cho lắm: “Quả thật không phải do tôi viết.” Giang Nhiên cau mày. Tu Vũ kéo cậu ta ngồi xuống: “Bố đang nói, cậu đừng có mà chõ mồm vào.” Giang Nhiên cạn lời. Chung Tri Vãn ngẩn người, vô cùng khó hiểu. Cô ta không ngờ Doanh Tử Khâm lại dễ dàng thừa nhận như vậy. Cô ta cho rằng chủ động nhận sai thì có thể giảm nhẹ hình phạt ư? Ngây thơ quá rồi đấy. Màn hình toàn là bình luận cười nhạo. “Buồn nôn, còn mặt mũi nói là không phải mình viết, thể tại sao còn gian lận?” “Mặt dày như đường bê tông, Thanh Trí làm đúng lắm, loại học sinh này nên bị đuổi học.” “Tự mình vả mặt mình mà cũng được hả?” “Tôi không bình luận gì, nói không chừng sẽ lật kèo thì sao, lát người bị vả mặt là mấy người đó.” “Mọi người nghe thấy không? Cô ta.” Lâm Tỉ chưa nói hết câu, đã nghe giọng nói chậm rãi, lạnh lùng của cô gái vang lên, nhẹ nhàng buông một câu. “Tôi không viết nổi thứ rác rưởi như thế này.” Cả hội trường bỗng im phăng phắc. Chung Tri Vãn sửng sốt. Doanh Tử Khâm có biết mình đang nói gì không? Nét chữ này, đến thầy cô ta cũng chưa viết được. Doanh Tử Khâm lại nói những chữ này là rác rưởi? “Không phải chứ, lại còn nói không thể viết nổi thứ rác rưởi như thế này, cô ta cho rằng cô ta là ai???” “Chịu luôn, kiêu căng thế luôn hả? Cô ta có biết đại sư Ngụy Hậu là ai không mà cô dám nói như vậy, ai cho cô ta lá gan ấy?” “Cười đau cả ruột, cô không viết nổi thứ rác rưởi như thế này, vậy cô viết đi, bây giờ cô viết đi, để tôi xem thử, cô viết đẹp đến cỡ nào.” Lâm Tử cũng không ngờ cô gái không chỉ không thừa nhận lỗi lầm, mà còn ngang ngược như vậy.” Anh ta tức đến bật cười, lạnh lùng phân phó: “Bê bàn lên, mang giấy bút nghiên mực, để cô ta viết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương