Hôm Nay Tổng Tài Lại Sủng Tôi
Chương 22: Không nhịn nữa
Đến ngày hôm sau thì Trần Dao cũng đã đến Lục gia ăn cơm, với tư cách là bạn gái của Lục Nam Trấn. Ngoại trừ An Tương và Đàm Tuyết Du ra thì bốn người còn lại đều biết hết kế hoạch mà Lục Hạo Vinh bày ra, nhằm cho An Tương biết được bộ mặt thật của Đàm Tuyết Du.
Hiển nhiên là để vạch trần được bộ mặt thật của cô ta, thì làm sao thiếu được Đàm Tuyết Du đến đây ăn chực chứ. Bây giờ mọi thứ đã được chuẩn bị xong, cả nhà trên dưới Lục gia đều đã ngồi vào vị trí.
Ở trung tâm là Lục Hạo Vinh, ở bên phải của ông ấy là An Tương, rồi đến Đàm Tuyết Du. Ở bên trái là Trần Dao, Lục Nam Trấn và cuối cùng là Lục Nam Kỳ.
Trong suốt bữa ăn thì Lục Hạo Vinh vẫn tỏ ra rất hòa nhã đối với Đàm Tuyết Du, nhưng lại cực kỳ chu đáo với cô con dâu Trần Dao. Đương nhiên Đàm Tuyết Du không có mù, cô ta cũng biết rằng bữa cơm này chính là ngày ra mắt chính thức của Trần Dao với thân phận là bạn gái của Lục Nam Trấn, nếu như thuận lợi thì sau này cô có thể còn là dâu trưởng nhà họ Lục. Nhưng khoan hãy nói đến chuyện đó, bây giờ trong bụng của cô còn có cháu của Lục gia, chỉ với bấy nhiêu đó thôi là chuyện thân phận thấp hèn đều không quan trọng nữa.
Lúc Đàm Tuyết Du nhìn đến An Tương thì bà ấy cũng đã sớm nhìn chằm chằm vào Trần Dao, nhưng không phải đang dò xét cô, mà đơn giản là bà ấy muốn nhìn xem cô con dâu này có thật sự tốt như mọi người nói hay không. Nhưng quả nhiên kết quả không làm bà ấy thất vọng, từ đầu đến cuối bữa ăn thì Trần Dao vẫn luôn chọn đúng những món mà Lục Nam Trấn thích ăn, rồi còn chủ động gấp thức ăn cho anh.
Mà từ khi mang thai thì khẩu vị của Trần Dao khá bình ổn, nên dường như cô không bị nghén bất cứ cái gì, nên nhìn cô ăn trông rất ngon miệng. Còn riêng Lục Nam Trấn từ trước đến nay đều nổi tiếng là khó ăn khó uống, đặc biệt chính là anh ghét ăn rau cải, nhưng hôm nay... Mặc kệ Trần Dao gắp cái gì anh đều ngoan ngoãn ăn, không dám hé nửa câu phản đối. Lúc đầu thì nhìn không quen lắm, nhưng sau một lúc thì lại thấy rất vui vẻ.
Bữa cơm cứ như vậy mà trôi qua, sau đó thì Trần Dao chủ động vào bếp để gọt trái cây, còn Lục Hạo Vinh, Lục Nam Trấn và Lục Nam Kỳ thì lại lên thư phòng bàn chút việc, để lại An Tương ngồi ở phòng khách vừa chờ đợi vừa quan sát.
Trong lúc này thì Đàm Tuyết Du cũng xung phong vào bếp giúp đỡ Trần Dao, đương nhiên là Trần Dao không phản đối rồi. Hai người họ vừa làm vừa nghĩ ngợi khác nhau, tuy nhiên một lúc sau thì Đàm Tuyết Du lại đứng ngay bên cạnh Trần Dao, còn nhỏ giọng nói:
- Dao Dao à, cô thật sự không biết hai chữ liêm sỉ viết thế nào sao?
Trần Dao ban đầu cũng giật mình, nhưng rồi sau đó cũng không muốn quan tâm. Vì trước khi đến đây thì Lục Nam Trấn đã dặn dò cô cả rồi, mặc kệ Đàm Tuyết Du có nói gì hay làm gì, cô cũng đừng quan tâm đến là được. Nghe lời anh, nên Trần Dao vẫn tiếp tục gọt trái cây, mặc kệ cho Đàm Tuyết Du vẫn còn đang luyên thuyên không dứt.
Đến khi cô đã gọt trái cây xong thì Đàm Tuyết Du lại giữ chặt lấy tay của cô, sau đó còn trừng mắt một cái, nhưng rồi lại ngay lập tức, nói:
- Cô ra giá đi, bao nhiêu tiền để cô rời khỏi Lục Nam Trấn đây!
Đến lúc này Trần Dao thật sự không nhịn nổi nữa rồi, cô trực tiếp hất tay của Đàm Tuyết Du ra, nhưng còn chưa kịp để cô nói gì thì Đàm Tuyết Du lại giả vờ ngã lăn xuống đất, còn ăn vạ mà hét lên. Tiếng hét của cô ta làm cho An Tương phải chú ý, khi bà ấy đi xuống bếp thì chỉ thấy Trần Dao đứng ở một bên, còn Đàm Tuyết Du thì lại ngã sõng soài dưới đất. Đến đây thì bà ấy còn lo lắng cho cô ta mà đỡ dậy, sau đó còn chưa hỏi rõ mọi chuyện thì đã quay sang Trần Dao, nói:
- Trần Dao, cô làm gì vậy hả! Tiểu Du chỉ là có ý tốt giúp đỡ cô thôi mà, sao cô lại không biết điều như vậy chứ!
Lúc này thì ba người đàn ông cũng đã bước xuống, lúc này Lục Nam Trấn mới chú ý đến ánh mắt của Trần Dao đã sắp khóc rồi, anh định bước đến thì Lục Hạo Vinh lại ngăn lại. Chuyện này cũng là cách tốt để cho Trần Dao vượt qua được nỗi sợ của mình, trong lòng của Trần Dao bây giờ vẫn còn cái áp lực mà An Tương đã vô tình tạo nên, nếu như cô cứ như thế thì sau này sẽ có thêm nhiều Đàm Tuyết Du khác nữa. Tuy nhiên thì cách này hơi mạo hiểm một chút, vì nếu như Trần Dao không dám lên tiếng thì cô chắc sẽ chọn cách rời đi, nếu lần này lại rời đi thì e là sẽ không may mắn như lần trước nữa đâu.
Lúc này Trần Dao chỉ đưa mắt nhìn An Tương và Đàm Tuyết Du, ánh mắt của cô chứa đựng sự ấm ức không nói lên lời, đến An Tương cũng bắt đầu lo lắng về ánh mắt đó. Vốn dĩ bà ấy còn nghĩ Trần Dao sẽ ỷ vào sự sủng ái của Lục Nam Trấn rồi lớn giọng, nhưng cuối cùng cô không làm vậy. Trái lại cô còn nhẹ nhàng đặt hai chiếc nhẫn vàng gần đĩa trái cây, sau đó hít một hơi thật sâu, nói:
- Phu nhân, lần trước là con sai, thì con đã xin lỗi. Tuy nhiên lần này con không làm gì sai cả, là chị ta tự mình ngã xuống, phu nhân không tin hay không muốn tin cũng được. Trần Dao con tuyệt đối sẽ không chịu khuất phục.
Dừng một chút, Trần Dao lại nói:
- Lần trước rời đi thì phu nhân có cho con hai chiếc nhẫn vàng này, tuy nhiên thì đây là vật của Lục gia, con xin trả lại cho ngài. Từ nay về sau con sẽ không bước chân vào Lục gia nửa bước! Phu nhân không thích con, thì phu nhân hãy tự quản con trai mình lại, đừng để anh ấy đến tìm con nữa.
An Tương còn đang định nói gì đó nhưng Trần Dao không cho bà cơ hội, cô tiếp tục nhìn về phía của Đàm Tuyết Du, không nói lời nào liền tát mạnh vào mặt cô ta một cái, sau đó còn trừng mắt, nói:
- Cô có thể nói tôi thấp hèn, nhưng đừng bao giờ nghi ngờ nhân cách của tôi. Cô thích Lục Nam Trấn như vậy thì tự mình bám theo anh ấy, tôi cũng không phải chủ nhân của anh ấy mà ra giá với cô. Còn nếu như tốt nhất thì cô nên quản Lục Nam Trấn lại, đừng để anh ấy đến tìm tôi.
Sau một lúc trút giận thì Trần Dao cũng bình tĩnh được một chút, cô cúi đầu trước An Tương, sau đó tiếp tục nói:
- Phu nhân, sau này tôi sẽ tự mình nuôi con. Hai tháng trước tôi không đến tìm các người, thì hai tháng sau tôi cũng chẳng cần phải hạ mình với các người. Muốn biên muốn diễn, thì tự mình mà diễn, đừng kéo tôi vào!
Nói xong thì Trần Dao cũng chỉ nhẹ nhàng đặt lại máy ghi âm mà Lục Nam Trấn đã giao cho mình từ trước, sau đó thì trực tiếp cầm theo túi xách mà rời đi. Đến lúc này thì Lục Nam Trấn cũng không nhịn được mà ngay lập tức đuổi theo cô, chỉ còn lại An Tương và Đàm Tuyết Du vẫn ngây ngốc, bà ấy vốn không có ý đó... Tại sao mọi chuyện lại tiếp tục đi vào ngõ cụt nữa rồi, lẽ nào bà ấy lại sai rồi sao?
#Yu~
Hiển nhiên là để vạch trần được bộ mặt thật của cô ta, thì làm sao thiếu được Đàm Tuyết Du đến đây ăn chực chứ. Bây giờ mọi thứ đã được chuẩn bị xong, cả nhà trên dưới Lục gia đều đã ngồi vào vị trí.
Ở trung tâm là Lục Hạo Vinh, ở bên phải của ông ấy là An Tương, rồi đến Đàm Tuyết Du. Ở bên trái là Trần Dao, Lục Nam Trấn và cuối cùng là Lục Nam Kỳ.
Trong suốt bữa ăn thì Lục Hạo Vinh vẫn tỏ ra rất hòa nhã đối với Đàm Tuyết Du, nhưng lại cực kỳ chu đáo với cô con dâu Trần Dao. Đương nhiên Đàm Tuyết Du không có mù, cô ta cũng biết rằng bữa cơm này chính là ngày ra mắt chính thức của Trần Dao với thân phận là bạn gái của Lục Nam Trấn, nếu như thuận lợi thì sau này cô có thể còn là dâu trưởng nhà họ Lục. Nhưng khoan hãy nói đến chuyện đó, bây giờ trong bụng của cô còn có cháu của Lục gia, chỉ với bấy nhiêu đó thôi là chuyện thân phận thấp hèn đều không quan trọng nữa.
Lúc Đàm Tuyết Du nhìn đến An Tương thì bà ấy cũng đã sớm nhìn chằm chằm vào Trần Dao, nhưng không phải đang dò xét cô, mà đơn giản là bà ấy muốn nhìn xem cô con dâu này có thật sự tốt như mọi người nói hay không. Nhưng quả nhiên kết quả không làm bà ấy thất vọng, từ đầu đến cuối bữa ăn thì Trần Dao vẫn luôn chọn đúng những món mà Lục Nam Trấn thích ăn, rồi còn chủ động gấp thức ăn cho anh.
Mà từ khi mang thai thì khẩu vị của Trần Dao khá bình ổn, nên dường như cô không bị nghén bất cứ cái gì, nên nhìn cô ăn trông rất ngon miệng. Còn riêng Lục Nam Trấn từ trước đến nay đều nổi tiếng là khó ăn khó uống, đặc biệt chính là anh ghét ăn rau cải, nhưng hôm nay... Mặc kệ Trần Dao gắp cái gì anh đều ngoan ngoãn ăn, không dám hé nửa câu phản đối. Lúc đầu thì nhìn không quen lắm, nhưng sau một lúc thì lại thấy rất vui vẻ.
Bữa cơm cứ như vậy mà trôi qua, sau đó thì Trần Dao chủ động vào bếp để gọt trái cây, còn Lục Hạo Vinh, Lục Nam Trấn và Lục Nam Kỳ thì lại lên thư phòng bàn chút việc, để lại An Tương ngồi ở phòng khách vừa chờ đợi vừa quan sát.
Trong lúc này thì Đàm Tuyết Du cũng xung phong vào bếp giúp đỡ Trần Dao, đương nhiên là Trần Dao không phản đối rồi. Hai người họ vừa làm vừa nghĩ ngợi khác nhau, tuy nhiên một lúc sau thì Đàm Tuyết Du lại đứng ngay bên cạnh Trần Dao, còn nhỏ giọng nói:
- Dao Dao à, cô thật sự không biết hai chữ liêm sỉ viết thế nào sao?
Trần Dao ban đầu cũng giật mình, nhưng rồi sau đó cũng không muốn quan tâm. Vì trước khi đến đây thì Lục Nam Trấn đã dặn dò cô cả rồi, mặc kệ Đàm Tuyết Du có nói gì hay làm gì, cô cũng đừng quan tâm đến là được. Nghe lời anh, nên Trần Dao vẫn tiếp tục gọt trái cây, mặc kệ cho Đàm Tuyết Du vẫn còn đang luyên thuyên không dứt.
Đến khi cô đã gọt trái cây xong thì Đàm Tuyết Du lại giữ chặt lấy tay của cô, sau đó còn trừng mắt một cái, nhưng rồi lại ngay lập tức, nói:
- Cô ra giá đi, bao nhiêu tiền để cô rời khỏi Lục Nam Trấn đây!
Đến lúc này Trần Dao thật sự không nhịn nổi nữa rồi, cô trực tiếp hất tay của Đàm Tuyết Du ra, nhưng còn chưa kịp để cô nói gì thì Đàm Tuyết Du lại giả vờ ngã lăn xuống đất, còn ăn vạ mà hét lên. Tiếng hét của cô ta làm cho An Tương phải chú ý, khi bà ấy đi xuống bếp thì chỉ thấy Trần Dao đứng ở một bên, còn Đàm Tuyết Du thì lại ngã sõng soài dưới đất. Đến đây thì bà ấy còn lo lắng cho cô ta mà đỡ dậy, sau đó còn chưa hỏi rõ mọi chuyện thì đã quay sang Trần Dao, nói:
- Trần Dao, cô làm gì vậy hả! Tiểu Du chỉ là có ý tốt giúp đỡ cô thôi mà, sao cô lại không biết điều như vậy chứ!
Lúc này thì ba người đàn ông cũng đã bước xuống, lúc này Lục Nam Trấn mới chú ý đến ánh mắt của Trần Dao đã sắp khóc rồi, anh định bước đến thì Lục Hạo Vinh lại ngăn lại. Chuyện này cũng là cách tốt để cho Trần Dao vượt qua được nỗi sợ của mình, trong lòng của Trần Dao bây giờ vẫn còn cái áp lực mà An Tương đã vô tình tạo nên, nếu như cô cứ như thế thì sau này sẽ có thêm nhiều Đàm Tuyết Du khác nữa. Tuy nhiên thì cách này hơi mạo hiểm một chút, vì nếu như Trần Dao không dám lên tiếng thì cô chắc sẽ chọn cách rời đi, nếu lần này lại rời đi thì e là sẽ không may mắn như lần trước nữa đâu.
Lúc này Trần Dao chỉ đưa mắt nhìn An Tương và Đàm Tuyết Du, ánh mắt của cô chứa đựng sự ấm ức không nói lên lời, đến An Tương cũng bắt đầu lo lắng về ánh mắt đó. Vốn dĩ bà ấy còn nghĩ Trần Dao sẽ ỷ vào sự sủng ái của Lục Nam Trấn rồi lớn giọng, nhưng cuối cùng cô không làm vậy. Trái lại cô còn nhẹ nhàng đặt hai chiếc nhẫn vàng gần đĩa trái cây, sau đó hít một hơi thật sâu, nói:
- Phu nhân, lần trước là con sai, thì con đã xin lỗi. Tuy nhiên lần này con không làm gì sai cả, là chị ta tự mình ngã xuống, phu nhân không tin hay không muốn tin cũng được. Trần Dao con tuyệt đối sẽ không chịu khuất phục.
Dừng một chút, Trần Dao lại nói:
- Lần trước rời đi thì phu nhân có cho con hai chiếc nhẫn vàng này, tuy nhiên thì đây là vật của Lục gia, con xin trả lại cho ngài. Từ nay về sau con sẽ không bước chân vào Lục gia nửa bước! Phu nhân không thích con, thì phu nhân hãy tự quản con trai mình lại, đừng để anh ấy đến tìm con nữa.
An Tương còn đang định nói gì đó nhưng Trần Dao không cho bà cơ hội, cô tiếp tục nhìn về phía của Đàm Tuyết Du, không nói lời nào liền tát mạnh vào mặt cô ta một cái, sau đó còn trừng mắt, nói:
- Cô có thể nói tôi thấp hèn, nhưng đừng bao giờ nghi ngờ nhân cách của tôi. Cô thích Lục Nam Trấn như vậy thì tự mình bám theo anh ấy, tôi cũng không phải chủ nhân của anh ấy mà ra giá với cô. Còn nếu như tốt nhất thì cô nên quản Lục Nam Trấn lại, đừng để anh ấy đến tìm tôi.
Sau một lúc trút giận thì Trần Dao cũng bình tĩnh được một chút, cô cúi đầu trước An Tương, sau đó tiếp tục nói:
- Phu nhân, sau này tôi sẽ tự mình nuôi con. Hai tháng trước tôi không đến tìm các người, thì hai tháng sau tôi cũng chẳng cần phải hạ mình với các người. Muốn biên muốn diễn, thì tự mình mà diễn, đừng kéo tôi vào!
Nói xong thì Trần Dao cũng chỉ nhẹ nhàng đặt lại máy ghi âm mà Lục Nam Trấn đã giao cho mình từ trước, sau đó thì trực tiếp cầm theo túi xách mà rời đi. Đến lúc này thì Lục Nam Trấn cũng không nhịn được mà ngay lập tức đuổi theo cô, chỉ còn lại An Tương và Đàm Tuyết Du vẫn ngây ngốc, bà ấy vốn không có ý đó... Tại sao mọi chuyện lại tiếp tục đi vào ngõ cụt nữa rồi, lẽ nào bà ấy lại sai rồi sao?
#Yu~
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương