Hôm Nay Vai Ác Cũng Ngoan Nữa
Chương 15: Cô Nhóc Thanh Mai Có Chút Mạnh Mẽ (15)
- Ê ngốc, tôi nói cho cô biết, không được nói cho bất kì ai về mối quan hệ giữa tôi với cô đấy, biết chưa? Đm...Sau khi nhỏ mấy giọt nước vào chảo, dầu bắn tung tóe lên.Mu bàn tay bị bỏng mấy nốt, Thích Hà nhịn không nổi liền chửi tục.“Với cả, chúng ta bàn bạc với nhau chuyện này: cô có thể đừng ăn châu chấu xào nữa được không?” Ông đây tự mình bắt rắn hổ mang, rửa sạch lột da cho cô cũng được!Chứ cái đống châu chấu xào này nguy hiểm vcl!Đại ca đang bò ra bàn viết bài tập, bên cạnh lót một tờ giấy vệ sinh, trên tờ giấy vệ sinh để một cái hồ lô ngào đường đã ăn được một nửa.Nghe thấy lời Thích Hà, đại ca mất một lúc lâu mới phản ứng lại.Chậm rì rì ngẩng đầu lên.“Quan hệ... giữa chúng ta” tốc độ nói của cô sánh ngang với con lười, như đang suy nghĩ cái gì, “quan hệ gì cơ?”.Lúc đó Thích Hà tức đến mức...Tức đến mức muốn nhảy vào chảo dầu tự xào mình luôn. Mọi người hiểu không?Cái đồ ngốc này, khốn nạn thật chứ.Trong chảo vẫn đang xào châu chấu cô muốn ăn, thế mà cô quay đầu hỏi ông đây có quan hệ gì với cô à?Cậu tức đến mức đập mạnh cái xẻng trong tay vào chảo, sau đấy phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết“Á!” Đm!Dầu lại bắn lên tay rồi!Đau đớn làm con người ta tỉnh táo hẳn lên, Thích Hà trong nháy mắt tỉnh ra, tự hỏi bản thân một câu: đúng, cậu với đồ ngốc này có quan hệ gì?Rõ ràng là, không có quan hệ gì cả!Cùng lắm là do cậu thấy đồ ngốc này IQ thấp đến đáng thương, vì thế tốt bụng làm ít đồ ăn cho cô ta thôi.Quan hệ giữa người bố thí và người được bố thí!Sau khi làm châu chấu xào xong, Thích Hà đặt lên bàn, đại ca ngước mắt trông mong nhìn cậu.Thích Hà bỗng có một linh cảm chẳng lành...Trước đây, lần đầu tiên tên ngốc này bắt cậu làm đồ ăn, cũng nhìn cậu tha thiết như thế này.Cô lại muốn làm chuyện quái gì đây?“Câu này...tôi không biết làm” Phồn Tinh cầm đuôi bút chì bị cô cắn te tua, chỉ chỉ vào đề bài, sau đó lại bắt đầu cắn đuôi bút.Thích Hà bực bội liếc cô một cái, nói: “Cô không biết làm liên quan gì đến tôi?” cậu chỉ là thằng chơi bời lêu lổng, học tập cũng có giỏi gì đâu.“Răng rắc”- một tiếng động vang lên.Phồn Tinh lặng lẽ cắn gãy đuôi bút ở trong miệng.Nghiêng nghiêng mái đầu gắn một đống cặp tóc nhựa sặc sỡ, nói với Thích Hà: “Cậu không biết... thì học” sau đó trở thành một mầm non tương lai của đất nước, tiện thể dạy cho cô.Mặc dù IQ Phồn Tinh không cao, nhưng không biết tại sao, tính cách lại bá đạo và cố chấp vô cùng.Cô không chấp nhận lời từ chối của người ta, cô nói cái gì, là ấn đầu bắt người ta làm theo bằng được.Chỉ là trong những tình huống bình thường, cô không thể hiện ra mà thôi.Thích Hà: ???Làm người mà nói ra được câu này à?Cô không làm được, sao không học đi?Tại sao lại bắt ông đây học?***
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương