Hôm Nay Vợ Trước Cũng Không Tìm Ta Phục Hôn

Chương 17: Anh Ôm Em Ngồi Lên?



Editor: Wei_Nhị | Wattpad: Pix_Leona (Leonapizz)

Khi Tử Lộc nghe thấy tiếng bụng mình vang lên, mới phát hiện đã 11 giờ tối.

Trò chơi khiến người ta trầm mê.

May mà cô khi cao trung không chơi trò này, bằng không sẽ không thể có được thành tích cao như hồi đấy.

Tử Lộc sau vài ngày chơi điên cuồng, cuối cùng một ván trong trò chơi cũng có thể thu hoạch một đầu người.

Tử Lộc buổi tối không ăn cơm chiều, lúc này đói đến như ngực dán sau bụng.

Cô kéo chân phải đi mắt nhìn về phía phòng bếp, mới nhớ tới hôm nay buổi tối dì Gia Chính xin nghỉ, tủ lạnh chỉ dư lại còn có chút đồ với sốt salad.

Tử Lộc ăn một lát, trong miệng thấy nhạt nhẽo.

Tử Lộc trở về phòng khách, tính toán kêu cơm hộp.

Cô cầm lấy di động, phát hiện mười lăm phút trước Tần Lễ Sơ gửi tin nhắn WeChat cho cô.

【Tần Lễ Sơ: Anh về nước rồi, em ngủ rồi sao? Buổi tối ăn cơm chưa? Trò chơi đánh đến đâu rồi? 】

—— tựa như chủ nhiệm cực kỳ nghiêm khắc.

Hai ngày này Tử Lộc bị Tần Lễ Sơ nghiêm khắc mắng chửi nên bây giờ đối với anh lại có bóng ma tâm lý.

Nhưng không thể phủ nhận, anh tuy rằng ngữ khí hung dữ, nhưng lại cực kì có tác dụng. Cũng vì nhờ anh mà trình độ chơi của cô vọt hẳn.

Tử Lộc lòng mang cảm ơn mà trả lời lại ——

【 Lộc Lộc: Chưa ngủ. 】

【 Lộc Lộc: Buổi tối quên ăn, đang chuẩn bị ăn cơm hộp. 】

【 Lộc Lộc: Buổi tối đánh năm sáu trận, mỗi một ván đều có thể lấy một đầu người, có một ván đồng đội dẫn dắt còn hạ được con gà. 】

【 Tần Lễ Sơ: 30 phút nữa anh đến trước cửa nhà em, anh cũng chưa ăn cơm chiều, cùng nhau ăn đi. 】

Ngay sau đó, Tần Lễ Sơ lại gửi tin nhắn âm thanh.

Tử Lộc click mở nghe.

Tần Lễ Sơ giọng hơi khàn khàn vừa trầm thấp truyền đến: "Anh có mua quà cho em, chọn rất lâu đấy."

Tử Lộc ngẩn ra.

...... Nàng không nghĩ tự luyến, chính là đi công tác về nước sau hơn phân nửa đêm cùng vợ trước hội báo, còn muốn đưa chọn thật lâu lễ vật? Này thật sự không phải đối nàng có ý tứ sao?

......Cô nói thật không muốn quá tự luyến, nhưng sau khi đi công tác rồi về nước lại gọi điện báo lại cho vợ trước vào nửa đêm, còn nói muốn tặng quà? Cái này không phải đối với cô có ý tứ gì sao?

...... Hành động này của chồng trước có điểm mê đó.

Tử Lộc không nghĩ cấp chồng trước có bất luận cái gì hiểu lầm cơ hội, cấp Tần Lễ Sơ đã phát điều WeChat.

Tử Lộc không muốn để chồng cũ có bất luận cơ hội hiểu lầm gì, nhắn ngay lại cho Tần Lễ Sơ.

【 Lộc Lộc: Tôi mệt rồi, đi ngủ đây. 】

Không ngờ 30 phút sau, Tần Lễ Sơ gọi điện thoại cô.

Tử Lộc một chốc một lát không biết nên tiếp hay không.

Không bao lâu, điện thoại liền dứt.

Lại một lát sau, WeChat vang lên.

【 Tần Lễ Sơ: Ngủ rồi sao? 】

Năm phút sau.

【 Tần Lễ Sơ: Không ăn cái gì đừng ngủ, đối với dạ dày không tốt đâu. 】

Tử Lộc hít sâu một hơi, ở WeChat trong khung đưa vào dấu ba chấm, nhưng vẫn chưa nhắn lại, Tần Lễ Sơ lại gọi điện thoại tới.

Tần Lễ Sơ:" Ăn gì rồi sao?"

Tử Lộc thở dài: "Không có."

Tần Lễ Sơ: "Ngủ rồi sao?"

Tử Lộc: "Ngủ cũng sẽ không trả lời anh......"

Tần Lễ Sơ: "Xuống dưới đi, anh cũng chưa ăn cái gì, cùng đi ăn cơm, còn có quà cho em nữa."

Tử Lộc định nói mình không cần quà, nhưng mà Tần Lễ Sơ chưa cho cô cơ hội này, ngay sau đó lại nói: "Em mở cửa biệt thự đi, anh đi xe vào, mười phút chắc có thể chuẩn bị đồ chứ?"

......???

...... Thay đồ???

Tử Lộc thay quần áo ở nhà bằng áo hoodie, ở dưới là quần giữ nhiệt ấm áp, dẫm lên dép lê xuống lầu mở cửa cho Tần Lễ Sơ.

Không ngờ lúc mở cửa, nghênh diện lại là một thùng giấy còn cao hơn cả người.

Tần Lễ Sơ nói: "Em nhường đường một chút, anh đẩy cái này vào."

Tử Lộc ngơ ngác mà lui ra, nhìn thùng giấy trên toàn tiếng Nhật, cả người sinh nghi ngờ.

Tần Lễ Sơ hỏi: "Có kéo không?"

Tử Lộc còn đang ngơ ngác mà nói: "Trên bàn phòng khách."

Tần Lễ Sơ giơ tay cắt xuống, mở hộp giấy ra, bảy tám loại linh kiện, còn có mười mấy trang thiết bị mới tinh.

Ánh sáng kim loại của xe lăn xuất hiện ở trước Tử Lộc.

Tần Lễ Sơ giải thích: "Cái này, hoàn toàn tự động, có thể gập, còn mấy tiện ích khác là chỉnh tay vịn, phanh điện từ, điện cơ 250W, không có tiếng ồn, đi lên nơi gồ ghề cũng chỉ như giẫm trên mặt đất."

Tử Lộc: "???"

Tần Lễ Sơ nói: "Đến đây đi, anh đẩy em đi ăn cơm."

Tử Lộc rốt cuộc gian nan mà tìm về giọng nói của bản thân, nói:" Tôi......"

Tần Lễ Sơ ánh mắt dừng ở trên chân phải cô: "Trong vòng một tuần không được hoạt động với chân, đi lên."

Tần Lễ Sơ: "Anh ôm em ngồi lên?"

Tử Lộc: "...... Tôi chính mình tới."

Tử Lộc xảy ra tai nạn cũng chưa ngồi trên xe lăn, trăm triệu không nghĩ tới rằng có quẹo chân một tí, cư nhiên lại dùng tới cái xe lăn này. Cả người cô ngồi trên xe lăn, thật sự không được tự nhiên, tay chân không biết để đi đâu, người không biết là đụng phải chỗ nào, xe lăn đã phát loa thanh thật lớn.

Tần Lễ Sơ nói: "Đúng vậy, còn có loa, trừ bỏ loa thanh còn có chuông cảnh báo, một chút là loa thanh, liền ấn là chuông cảnh báo."

Tử Lộc: "...... Ồ."

Tần Lễ Sơ hơi hơi rũ mắt, không dấu vết mà quan sát biểu tình Tử Lộc.

Anh ở sân bay có mấy tiệm miễn thuế đi hết một vòng, nhấm nháp dụng tâm, thậm chí còn dùng hệ thống đề cử vật phẩm Tử Lộc yêu thích, cuối cùng qua nơi bán đồ điện, mới dứt khoát chọn ra, đến nơi bán xe lăn tự động tốt nhất.

Tần Lễ Sợ tự đắc, cho rằng đây mới chính là thứ Tử Lộc cần, trong nhà rộng không có xe lăn, mua cái này đi lại cũng tiện hơn.

Tử Lộc lúc này tuy rằng tâm tình phức tạp, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy không ai theo đuổi vợ trước lại đưa xe lăn tới, vì thế cũng có chút yên tâm trở lại.

"Lúc lái xe tới đây nhìn thấy bên ngoài có tiệm cơm vẫn mở cửa, đi qua đại khái tầm 10 phút, anh đẩy em qua."

Tử Lộc: "Tôi..... Tôi hiện tại không đói bụng......"

Lời còn chưa dứt, bụng thực không cho cô chút mặt mũi mà kêu lên.

Tần Lễ Sơ nói: "Ăn chút đi."

Tử Lộc nói: "...... Được thôi."

Vì thế, Tần Lễ Sơ nhìn chăm chú phía dưới, Tử Lộc một hồi ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn tự động ra khỏi cửa.

Tần Lễ Sơ đột nhiên hơi ngừng lại trước cửa xe hơi..

Cốp xe vẫn chưa mở.

Tử Lộc lơ đãng mà liếc mắt, nhưng không nhìn ra được cái gì, Tần Lễ Sơ liền tay mắt lanh lẹ mà đóng lại.

Trong cốp xe đen nhánh, giờ phút này lại cực kì khó coi, bó hoa bị hợp kim Titan hành lý đè ép đến hình dạng bông hoa hồng đỏ còn không còn.

Tử Lộc khứu giác thực linh, cô tổng thể cảm thấy hình như là cỗ mùi hương hoa hồng.

Nhưng mà, cô cũng không có thời gian nghĩ nhiều, lại dưới ánh nhìn chăm chú của Tần Lễ Sơ, sử dụng đủ loại công năng của chiếc xe lăn này.

...... Xe lăn còn có cả bộ phận chiếu sáng, dưới tay vịn có ánh đèn hệ thống, ánh đèn giống như đèn pha, vừa mở ra, ánh sáng có thể nói vừa đủ.

Tử Lộc vốn dĩ có chút kháng cự sử dụng xe lăn người tàn tật này, nhưng sau mười phút sử dụng, phát hiện cũng khá tốt.

Khi đến tiệm cơm,Tử Lộc tự đáy lòng mà nói: "Cảm ơn anh nhé, xe lăn đã mở ra thế giới mới đối với tôi."

Tần Lễ Sơ "Ừm" , trong mắt lộ ra ý cười khó có được.

Những tiệm cơm còn mở đến giờ này phần lớn đều dành cho những người đi ăn khuya.

Tần Lễ Sơ biết Tử Lộc không ăn cay, nhường cô phần ăn, gọi nướng BBQ không cay, còn dặn dò chủ tiệm khi xào hải sản cũng đừng cho ớt bột vào.

Tử Lộc nói: "Anh cũng không ăn cay, quả nhiên là huynh đệ của Lâm Dịch Thâm, đến khẩu vị cũng giống nhau."

Tần Lễ Sơ để thực đơn trên tay xuống, mang ánh mắt hơi nghi hoặc nhìn về phía Tử Lộc.

Tử Lộc nhận thấy được hắn ánh mắt, sửa miệng nói: "Tôi nhớ lầm, anh ăn cay, anh không cần theo khẩu vị tôi, anh muốn ăn cái gì cứ gọi cái đó đi."

Tần Lễ Sơ buông thực đơn, nói: "Không cần."

Tần Lễ Sơ thật sâu mà nhìn thoáng qua Tử Lộc.

Tử Lộc bị xem đến chột dạ.

Không bao lâu, chủ tiệm bưng lên một mẻ lò nướng BBQ, lại còn thêm hai vại bia, đối với hai người nói: "Hôm nay tiệm có ưu đãi, trên 300 đưa bia."

"Cảm ơn ông chủ."

Tử Lộc mở bia, hỏi Tần Lễ Sơ: "Anh uống không?"

Tần Lễ Sơ: "Anh lát nữa còn lái xe."

Tử Lộc nói: "Được, vậy tôi đây uống."

Tử Lộc ngưỡng cổ sảng khoái mà uống một ngụm.

Hồi trước còn chưa thành niên, uống rượu cũng chỉ có thể lén lút. Hiện tại nháy mắt, lại đã 25 tuổi, uống đến say như chết, đương nhiên cũng chẳng ai có thể quản cô nữa.

Tử Lộc uống đến thống khoái, rượu vào bụng, máy hát cũng mở ra.

Cô ăn tỏi hương nướng cà tím, uống bia, nói: "Tần tổng, chồng trước, Tần Lễ Sơ, nói thật, anh tới tìm tôi, rất dễ làm tôi hiểu lầm anh muốn quay lại . Tôi cũng không biết chúng ta trong ba năm đã sảy ra chuyện gì, nhưng tôi lựa chọn ly hôn, có thể hiểu đó không phải là nhất thời. Tôi cũng không nói rằng anh không tốt, tôi biết anh là người tốt, lại rộng lượng, nhưng chúng ta không thích hợp......"

Tử Lộc vừa nhấc mắt, thấy Tần Lễ Sơ sắc mặt âm trầm.

Anh nói: "Em vẫn giận sao?"

Tử Lộc vốn dĩ muốn gạt Tần Lễ Sơ, chính là đúng lúc này, cô cảm thấy cũng không cần thiết che giấu, thẳng đuột mà nói: "Đều do tôi không nói cho anh, tôi cùng anh ly hôn sau xuất ngoại du lịch giải sầu, ở nước Mỹ gặp tai nạn giao thông......"

Thôi toang rồi chị tôi...

Cô chỉ chỉ đầu óc.

"...... Đụng vào nơi này, sau đó mất trí nhớ, qua đi bảy năm ký ức tôi đều nhớ không được, tỉnh lại sau tôi còn tưởng rằng tôi còn đang học cao trung năm 3, không nghĩ tới đã qua đi bảy năm, tôi đại học đã xong, kết hôn, còn ly hôn, không thấy giấy ly hôn, tôi cũng không biết là cùng anh kết hôn. Ngày đó ở bệnh viện, anh lôi kéo tôi nói chuyện, tôi cả người đều là xoay mòng mòng, tôi hoàn toàn nhận không ra nạn."

"Tôi cũng không biết đến khi nào có thể khôi phục ký ức, nhưng những ký ức đó trước mắt xem ra cũng không cần thiết lắm, tôi hôm nay thành thật nói chuyện với anh, tôi mất trí nhớ rồi, chuyện của anh tôi cũng quên đến sạch sẽ."

____

Say khướt cực kỳ nguy hiểm, đây chính là ví dụ điển hình, nữ chính Tử Lộc!

Vote cho chương nhé mọi người!

Đọc truyện tại Wattpad: Pix_Leona (Leonapizz) để có thông báo cập nhật chương mới nhất. Đó cũng là cổ vũ để bọn mình edit..

Theo dõi Wattpad: Pix_Leona (Leonapizz) vì sẽ ra nhiều truyện hay trong tương lai!
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...