Hôm Nay Vợ Trước Cũng Không Tìm Ta Phục Hôn
Chương 4: Tần Lễ Sơ Chúng Ta Ly Hôn Đi
Editor: Wei_Nhị Tử Lộc nhắn tin vào Wechat cho Lễ Sơ 【 Lộc Lộc: Hôm nay có thể về nhà sơm hơn một chút không? 】 Hai tiếng sau... 【 lễ sơ ca ca: Không thoải mái? 】 Tử Lộc nhìn thời gian, 5 giờ chiều 【 Lộc Lộc: Có chút cảm mạo 】 【 Lộc Lộc: Có thể hay không sớm một chút trở về? 】 Khung thoại biểu hiện đối phương đang nhập tin nhắn Tử Lộc nhấp môi, giành trước đã phát một câu. 【 Lộc Lộc: Nếu không thể trở về được thì đừng nói có thể. 】 Khung thoại đang nhập lại biến mất Qua mười phút, di động hiện lên hai tin nhắn của ngân hàng Cùng lúc đó, còn có tin nhắn của Tần Lễ Sở. 【 lễ sơ ca ca: Buổi tối cùng Hạ Đào đi ra ngoài đi dạo phố, buổi tối anh có hội nghị quan trọng, không cần chờ anh.】 Ngụ ý là cự tuyệt. Tử Lộc nhìn tin nhắn rồi vứt điện thoại qua một bên, biểu hiện cực kỳ chán nản.. ... Bọn họ tháng 7 lãnh chứng, không quá mấy tháng thì tới Thất Tịch. Tử Lộc đặc biệt chờ mong chuyện của cả hai sau Lễ Tình Nhân, nàng kỳ thật cũng không thiếu bất cứ thứ gì, càng không thiếu tiền tài. Cô sinh ra hào môn, là ngậm muỗng vàng sinh ra danh môn thiên kim, tuy rằng có một bộ đôi cha mẹ không đáng tin cậy, nhưng ông ngoại lại thực thương nàng, con gái bình thường còn đang chải tóc mặc váy cho búp bê thì tầm đó cô đã ngồi mân mê mấy bảo vật đá quý rồi. Hồng bảo thạch, ngọc bích, lục đá quý, còn có đủ loại kim cương, ông ngoại vì cô mà tiêu một khoản kếch xù không ít để tặng nàng vô vàn bảo vật quý hiếm, đối với cô thì ngọc thạch đá quý cũng giống như niềm đam mê của những đứa trẻ khác với những con búp bê vậy. Mặc dù sau này cô rời đi phương nam, rời đi khỏi vòng tay che chở của ông ngoại, nhưng tiền của cô cũng vẫn chưa bao giờ bị thiếu, ông ngoại mỗi tháng cho cô hai trăm vạn tiền tiêu vặt, cha mẹ cô mặc dù cũng đã ly hôn, mỗi người đã có gia đình riêng, nhưng chắc là do áy náy, vì thế mà đối với cô lại càng bù đắp, tiền đã nhiều lại càng thêm nhiều hơn. Cô tưởng rằng ngày Thất Tịch có thể ở cùng Tần Lễ Sơ, muốn hắn chính tay tặng quà cho cô, cho dù là hoa dại bên đường cũng đủ khiến cô hạnh phúc rồi. Tử Lộc biết Tần Lễ Sơ chính là cái kiểu thẳng nam không hiểu phong tình, cái gì cũng phải nói thẳng toẹt ra, cho nên mấy hôm trước ngày Thất Tịch, cô còn tạo điều kiện, gửi mấy ám chỉ cho hắn. Kỳ thật cũng không tính là ám chỉ, cô đã yêu cầu hắn gọn gàng dứt khoát, muốn hắn tặng quà cho cô hôm Thất Tịch, quà gì cũng được không quan trọng. Cô cũng tỉ mỉ chuẩn bị đáp lễ, là một nút áo làm bằng đá quý cực kỳ tinh xảo, cái cúc áo 800 vạn được đấu giá trong một hội đá quý. Nhưng cuối cùng đến hôm Thất Tịch, hắn lại coi như ngày bình thường luôn, buổi tối còn tăng ca, qua 12 giờ mới trở về nhà. Tử Lộc đợi hắn cả ngày, thấy hắn mỏi mệt về nhà thì lại ngượng ngùng, cuối cùng cũng chỉ có thể nén nhịn tất cả, nhịn mấy ngày chung quy là không thể nhịn được nữa. Cô hỏi hắn: "Tần Lễ Sơ, anh vì cái gì mà không thể đón Thất Tịch?" Hắn hỏi: "Em có nói sao?" Cô: "Mấy ngày trước Thất Tịch em đã nói bên tai anh nhiều như thế, không lẽ một chút anh cũng không để lại trong lòng?" Hắn nói: "Lúc ấy anh đang suy nghĩ việc công ty." Cô: "Chính vì thế nên không thèm quan tâm đến chuyện của em luôn sao?" Hắn trầm mặc một lát, nói: "Thứ tư tuần sau anh rảnh, đền bù cho em lễ Thất Tịch." Tử Lộc hít sâu một hơi, nói: "Không cần," thấy vẻ mặt hắn có chút nghiêm trang, rốt cuộc vẫn là có vài phần mềm lòng, biết tính cách hắn là như vậy, lại sửa lại câu nói: "Đại ca, người khác Thất Tịch có lễ vật, em cũng muốn." Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy thằng nam như Tần Lễ Sơ chắc hẳn chẳng hiểu được ý tứ, lại nói cái yêu cầu đơn giản hơn: "Ngoài lễ vật, anh còn phải bồi vợ mới anh đi ăn cơm, nhà hàng thì Quý Hiểu Lam chọn." Tần Lễ Sơ hỏi: "Muốn lễ vật gì?" Tử Lộc nói: "Vợ mới rước về của anh muốn được tặng quà, bây giờ còn phải dạy anh tặng ư? Cái em muốn là quà, là quà do anh tặng, không cần biết đó là quà gì, miễn là quà anh tặng là được, quà gì đối với em còn quan trọng nữa sao?" Tần Lễ Sơ như thế mà lại lặng thinh chẳng nói câu nào, Tử Lộc thấy biểu hiện của hắn thấy chán theo, sao trần đời lại có tên thẳng nam như vậy được chứ. Tử Lộc thở dài: "Tính làm khó anh, vậy...phát cho em bao lì xì đi." Tần Lễ Sơ hỏi: "Em muốn bao nhiêu để anh tham khảo." Tử Lộc: "Dù sao chính là 520, 1314."*520 là Anh yêu em. Tiếng Trung đọc là wǒ ài nǐ (我爱你 ).*1314 ("yi san yi si" giống với "yi sheng yi shi") ngụ ý "suốt đời" hay "trọn đời trọn kiếp" Ngày đền bù hôm Thất Tịch đó, Tần Lễ Sơ thật đúng là không chuẩn bị bất cứ món quà nào, ở di động Tử Lộc có tin nhắn đinh một cái, hồng bao 5200000, thêm một cái 1314000, gương mặt tuấn tú đến thâm thúy như thường ngày, ngồi tại nhà hàng cao cấp do Quý Hiểu Lam chọn, có nề nếp mà nói: "Thất Tịch vui vẻ." Lại lúc sau, ăn cơm xong, Tần Lễ Sơ lại mang theo Quý Hiểu Lam hồi công ty. Bất quá từ lần đó về sai, chỉ cần là ngày lễ gì, mặc kệ là 214, vẫn là 314, hoặc là 520 cùng Thất Tịch, cùng với sinh nhật, hắn đều chỉ có chuyển khoản cho cô. Rồi sau đó, giọng nói của cô không đúng, cảm xúc không tốt, hắn cũng thành thói quen dùng tiền giải quyết. Cô không thiếu tiền, tiền nói thật đối với nàng cũng chỉ là những con số. Kết hôn suốt ba năm, cuối cùng cô một món quà cũng chưa được tặng, cho dù là một bó hoa. Tần Lễ Sơ hơn cô ba tuổi. Cô từ nhỏ thành tích đã quái dị, nhảy một bậc học. Cô đuổi theo Tần Lễ Sơ suốt bốn năm, từ năm nhất đại học đuổi tới tận năm 4, đuổi theo tới tận khi Tần Lễ Sơ làm nghiên cứu sinh. Tần Lễ Sơ ở Harvard học bằng thạc sĩ. Hai năm sau, cô ngồi chuyến bay nhiều đáp số không thắng số, không giờ dạy học liền chạy tới nước Mỹ tìm Tần Lễ Sơ, chẳng sợ gì mà vô cùng kiên trì. Tới thời điểm tốt nghiệp, cô đuổi theo bốn năm, mệt mỏi, chạy tới nước Mỹ hỏi Tần Lễ Sơ:" Đây là lần cuối cùng em tới trước mặt đề nghị anh một câu, anh không đồng ý em từ nay về sau không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Tần Lễ Sơ, em thích anh, liệu em có thể làm bạn gái anh chứ?" Tần Lễ Sơ tỏ vẻ: "Tôi cuối tuần về nước, đền lúc đó sẽ cho em một đáp án." Tử Lộc chuẩn bị về nước tham gia lễ tốt nghiệp. Cô lúc ấy quả thực quá cuồng phong, nhiệt tình tiêu đến độ tiền không còn dư nổi, đuổi theo suốt bốn năm, băng sơn đều vướt qua. Cô cùng không phải là người cố chấp, nếu như Tần Lễ Sơ không cho cô đáp án như cô mong muốn, cô đảm bảo sẽ buông tay, không chút níu giữ nữa. Rồi cuối cùng ngày này cũng tới, đến lễ tốt nghiệp, Tần Lễ Sơ mang theo hộ khẩu hỏi nàng:"Không đi đến Cục Dân Chính sao ?" Cô ngạc nhiên. Tần Lễ Sơ hỏi cô: "Em đuổi theo tôi 4 năm, không lẽ lại chỉ nghĩ đến việc chơi qua thôi sao?" Tử Lộc cảm thấy anh nói rất có đạo lý, đầu óc nóng lên, cuối cùng mang hộ khẩu đi đến Cục Dân Chính cùng anh lãnh chứng. Cô từ một con người cuồng phong bão nhiệt, liền nhảy qua khỏi cái khoảng yêu đương của thiếu nữ, trực tiếp trở thành Tần phu nhân mà nhiều người mong ước. Cô chưa bao giờ hỏi Tần Lễ Sơ liệu có thực yêu cô không? Cô tưởng, hắn giống như một con người nghiêm túc tuyệt đối không có chút tình thú của nam nhân bình thường, đối mặt với những mỹ nữ xinh đẹp trẻ tuổi cũng không mảy may động lòng, vì thế đồng ý cùng một cô gái kết hôn, ít nhất chắc cũng phải có chút yêu thích. Cứ nghĩ thích hay không cũng chẳng quan trọng, sau kết hôn vẫn có thể bồi dưỡng tình cảm. Nhưng mà mới hôm sau, ngay sau tân hôn, Tịnh Long đã bắt đầu kế hoạch đánh chiếm thị trường, Tần Lễ Sơ cũng quay cuồng trong công việc, tuy rằng mỗi ngày có về nhà, cũng có giao tiếp hai ba câu, nhưng tự hồ đối với hắn trong thiên hạ không chuyện gì quan trọng bằng công việc cả. Tử Lộc không muốn tưởng tưởng, vì càng tưởng bao nhiêu thì sự thật lại thất vọng bấy nhiêu. Cô hồi phục tinh thần, bây giờ cũng đã là 7 giờ tối. Cô sớm đã bảo dì Trương trở về nhà, những người làm cũng cho về, trong căn nhà to lớn lại càng lạnh lẽo thêm. Chờ tới lúc đồng hồ điểm gần 11 giờ, Tử Lộc buộc cao tóc, đeo tạp dề xuống bếp. Cô từ bé tay đã không dính chút nước lạnh, sau khi kết hôn với Tần Lễ Sơ, dì Trương đã dạy riêng cô làm vài món cay Tứ Xuyên. Công việc nấu cơm này, chỉ cần muốn học, làm nhiều lần liền có thể làm tốt, mấy năm xuống bếp, bây giờ món cay Tứ Xuyên do cô làm đã được dì Tống khen ngon rồi. Cá hầm ớt, ớt gà, cá hương thịt ti, đậu hũ cay. Mùi hương cay nồng sộc vào mũi cô. Tử Lộc cảm thấy có chút sặc, bất quá cô biết rằng Tần Lễ Sơ lại thích kiểu hương vị như vậy, cố hít hít vài cái cho thông. Cô làm xong mấy món thì đã qua 12 giờ rưỡi. Cô bày tất cả các món trên bàn ăn, lại xới hai chén cơm, mới vừa ngồi xuống không lâu, liền nghe được tiếng xe vang ngoài biệt thự. Một lát sau, Tần Lễ Sơ xuất hiện ở trong phòng. Hắn ngửi được mùi hương của đồ ăn có chút quen thuộc, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Tử Lộc tháo tạp dề, nói: "Anh trở về rồi à, em làm mấy món anh thích này, ngồi xuống ăn đi." Tần Lễ Sơ hỏi: "Hôm nay là sinh nhật anh?" Tử Lộc hỏi: "Sinh nhật anh mà anh còn không nhớ sao?" Tần Lễ Sơ nói: "Nhưng anh nhớ lại rất nhanh." Tử Lộc lại hỏi: "Kỉ niệm 30 năm của Tinh Long?" Tần Lễ Sơ: "ngày 3 tháng 12." Cuối cùng Tử Lộc cũng quay lại chuyện chính. Tử Lộc nói: "Chính là đột nhiên muốn làm món cay Tứ Xuyên, anh có ăn hay không?" Cô tựa hồ còn muốn nói cái gì, nhưng hơi há mồm, nhìn hắn, lại nuốt lại. Tần Lễ Sơ buổi trưa đã ăn một bàn món Quảng Đông, đến tối Quý Hiểu Lam lại đặt nhà hàng Tứ Xuyên, nên bây giờ cũng chẳng thấy đói. Bất quá nhìn một bàn thức ăn còn đang nóng hổi, hắn nói: "Anh đi rửa tay." Tử Lộc làm không nhiều thức ăn, Tần Lễ Sơ cố thì cũng có thể hết. Tử Lộc ngồi đối diện, lúc lướt di dộng, lúc thì lại nhìn hắn, lông mi thon dài buông xuống, ở mí mắt thượng rơi xuống một loạt bóng ma. Cô cả người có chút trầm mặc, không giống ngày thường nói nhiều. Tần Lễ Sơ nhớ tới đêm nay cô bảo hắn sớm trở về một chút, hỏi câu: "Không cùng Hạ Đào đi mua quần áo sao?" "Không." "Đêm nay là có chuyện gì sao?" Tần Lễ Sơ bỗng nhiên nhớ tới giữa trưa Lâm Dịch Thâm nói đến việc kiện tụng ly hôn, còn nói thêm: "Buổi trưa nay anh ăn cơm với Dịch Thâm, cậu ta nói thấy em đi cùng luật sư chuyện kiện tụng ly hôn ngồi trong quán coffee, là Hạ Đào nhờ ư?" Tử Lộc nói: "Hạ Đào chưa kết hôn." Tần Lễ Sơ nói: "Ý của anh là nếu như bạn bè người thân nhờ, nhà chúng ta cũng có luật sự, có thể gọi họ." "Không cần, anh cứ giữ cho mình dùng đi." Tử Lộc giương mắt xem hắn, vẻ mặt bình tĩnh mà nói: "Tần Lễ Sơ, chúng ta ly hôn đi." ___Thấy Tử Lộc mà tức thay luôn đấy!Vote cho truyện nha~ ___Đọc truyện tại Wattpad: Pix_Leona để có chương cập nhật sớm nhất! Đọc truyện tại Wattpad: Pix_Leona là động lực cho editor.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương