Hòn Đảo Cô Độc Trong Mắt Anh

Chương 18: Anh Mới Là Người Thích Em Nhất



Biên tập: BộtHướng Quỳ “ừm” một tiếng, nhưng không thèm ngước mắt lên.

Lưu Kỳ Tường khom người: “Chúng ta ra ngoài nói nhé?”

“Chúng ta còn gì để nói nữa?” Hướng Quỳ uể oải: “Tôi mệt lắm, không muốn làm gì.” Cô cũng đoán được vì sao anh ta đến tìm mình.

Quả nhiên, Lưu Kỳ Tường đuổi luôn bạn ngồi phía trước cô đi, sau đó ngồi xuống và thấp giọng hỏi cô: “Em không sao chứ? Có cần đi viện không?” Thấy cô không lên tiếng lại nói tiếng: “Anh biết rồi, do anh không tốt, anh chia tay với cô ta rồi.”

Hướng Quỳ “ồ” một tiếng, không muốn nói lời gì khác.

“Hôm đó anh gọi điện cho em, nhưng em cho anh vào danh sách đen.” Lưu Kỳ Tường nói: “Anh còn đến tìm, nhưng em đã không có ở đó. Nếu không anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra nhé? Chẳng may bị lạnh chết, đói chết thì sao?”

Hướng Quỳ không chịu được phiền phức: “Tôi không sao, anh còn lảm nhảm bên tai nữa, tôi mới xảy ra chuyện!”

Lưu Kỳ Tường im lặng một lúc, rồi lại nhẹ giọng nói: “Thế anh đi trước đây, anh còn có lời muốn nói với em, đợi em khỏe rồi lại nói.”

“Này!” Hướng Quỳ gọi anh ta lại, anh ta mừng rỡ quay sang thì thấy mặt vô cảm của cô: “Nếu anh muốn nói tiếp tục yêu nhau, thì tôi từ chối!”

Trước khi đi, Lưu Kỳ Tường để lại một câu: “Anh cũng muốn cho em biết, anh mới là người thích em nhất.”

Hướng Quỳ vẫn mặc kệ anh ta.

Nếu Hướng Quỳ đã quyết định không đi tìm Hạ Kính nữa, thì dường như bọn họ cũng không có khả năng nhìn thấy nhau, giống như Hạ Kính chuyển tới ngõ nhỏ mấy năm liền, Hướng Quỳ mới thấy anh lần đầu tiên.

Thế nhưng cô lại gặp Chương Đạt mấy lần, có một lần là cậu chạy đến nhà cô tìm mẹ, không biết Hướng Bội Bội lấy đâu ra kiên nhẫn, còn để cậu vào uống cốc nước, xoa đầu cậu nói mấy câu ngoan, sau đó bảo Hướng Quỳ đưa cậu về.

Khi ấy đã vào Xuân, học kỳ hai của lớp mười hai đã bắt đầu được một tháng, mấy tháng rồi cô chưa gặp lại Hạ Kính, đương nhiên cũng không muốn thất bại trong gang tấc.

Cô nói không đi, Hướng Bội Bội đã đứng dậy, đong đưa thân hình như rắn nước nói: “Vậy tao đi với thằng bé.”

Lúc Hướng Bội Bội nói ra câu này, Hướng Quỳ đứng dậy trong nháy mắt rồi nói: “Tôi đi.”

Hướng Bội Bội thấy cô lúc thì thế này lúc lại thế kia nên lườm cô một chút.

Hướng Quỳ duy trì khoảng cách với Chương Đạt, chỉ chậm rãi đi sau lưng cậu, nhìn cậu đi về nơi sâu trong ngõ nhỏ. Không rõ tại sao vào đêm Đông rét buốt kia, đúng lúc cô đang nhàm chán, đồ ngốc này lại gây được sự chú ý với cô.

Cô không biết đêm đó mình bị làm sao mà lại kéo cổ áo cậu, rồi bước về phía số kiếp của mình, sau đó càng lún càng sâu, càng không thể kiềm chế được.

Hướng Quỳ bỗng dừng chân, rồi phát hiện đã đến ngoài cửa nhà anh rồi. Chương Đạt quay đầu nhìn cô, không biết có phải định chào tạm biệt hay không.

Cô cũng không biết mình bị làm sao mà lại nói chuyện với cậu: “Tôi trả lại hổ con cho cậu rồi.”

Chương Đạt bĩu môi: “Đâu có.”

“Rõ ràng tôi đã…”

“Chú không cho tôi!” Cậu ấm ức vô cùng.

Hướng Quỳ hơi sửng sốt, lại không xác định được ý trong lời nói của Chương Đạt, sau đó cô không nhịn được mà bật cười, so thực hư gì với đồ ngốc đây: “Tôi đi đây.”

“Người xấu.” Cô đã quay lưng lại, còn cậu bỗng gọi cô như vậy.

Cô quay đầu nhìn cậu.

Cậu hừ một tiếng: “Làm chú bị ốm, người xấu.”

Hướng Quỳ không hiểu lắm: “Có ý gì?”

Chương Đạt định nói chuyện, nhưng trong phòng bỗng truyền ra tiếng vang. Hướng Quỳ vẫn tưởng Hạ Kính không ở nhà nên mới nán lại lâu như thế, lúc này cô không đứng lại được nữa mà vội vàng xoay người rời đi, chỉ chốc lát sau đã biến mất trong ngõ nhỏ.

Hạ Kính đẩy cửa ra thì thấy Chương Đạt đang đứng ở cửa, anh nhíu mày: “Cháu ra ngoài không nói với chú.”

Chương Đạt tự biết mình làm sai nên cúi đầu hừ một tiếng: “Người xấu.”

“Ừm?”

Chương Đạt lắc đầu, không nói gì thêm.

Hạ Kính cũng không hỏi tiếp, nhưng lại cảm thấy trong không khí vẩn vít mùi hương quen thuộc vô cùng. Anh muốn phân biệt, nhưng một luồng gió xuân ấm áp tràn đến đã biến tất thảy thành mây khói.

“Vào đi.” Hạ Kính nói: “Mai chúng ta đến bệnh viện, cháu phải phẫu thuật.”

Bệnh thiểu năng của Chương Đạt không phải bẩm sinh, bệnh viện nói có thể điều trị bằng cách phẫu thuật, sau đó ở lại viện tiến hành điều trị tâm lý, tuy không thể khôi phục như hoàn toàn, nhưng ít nhất có thể sinh hoạt như người bình thường.

Chương Đạt rất ghét phẫu thuật, vừa nghe đến phẫu thuật đã kêu lên đầy sợ hãi: “Cháu không đi, cháu không phẫu thuật!”

Hạ Kính không biết vì sao Chương Đạt lại sợ phẫu thuật, nhưng anh đã cố gắng lâu như thế, không thể đến lúc này lại bỏ dở giữa chừng: “Chương Đạt!”

Chương Đạt mếu máo như sắp khóc: “Cháu không muốn chết.”

Hạ Kính thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ, có lẽ ai đó đã nói với cậu rằng phẫu thuật sẽ chết. Anh đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Chương Đạt: “Sẽ không chết.”

Cậu bỗng ngẩng đầu lên, những buồn bã vừa rồi như tan đi, chủ đề cũng chuyển đến là nhanh: “Hổ con?”

Biểu cảm của Hạ Kính cứng đờ: “Chú làm lại một con cho cháu rồi mà?”

“Cháu muốn con lúc đầu.”

“Không thấy.” Hạ Kính đáp, sau đó không nói thêm lời nào khác nữa.

Chương Đạt hừ một tiếng, cả khuôn mặt nhăn tít lại rồi đẩy Hạ Kính ra mà chạy đi mất.

Không tìm thấy Chương Đạt đâu.

Hướng Quỳ biết được chuyện này từ chỗ Vương An Huệ.

Chạng vạng tối thứ Bảy, cô vừa đưa Chương Đạt trở về không lâu, sau đó ra ngoài đi ăn thì gặp Vương An Huệ đầy lo lắng.

Cô giữ chặt Vương An Huệ lại hỏi: “Sao thế?”

Vương An Huệ sắp bật khóc: “Không thấy Chương Đạt đâu, cũng do tao không tốt, tao nói với cậu ấy rằng phẫu thuật có thể sẽ chết, cậu ấy cũng tin ngay. Cậu ấy chạy mất rồi, không biết chạy đi đâu…” Lời nói hơi lộn xộn.

Hướng Quỳ xoa xoa sau lưng cô ấy như trấn an: “Đừng hoảng quá, mày cứ nói từ từ.”

Vương An Huệ kể rõ mọi việc trong tiếng nghèn nghẹn.

Sau đó Hướng Quỳ mới biết thì ra bệnh thiểu năng của Chương Đạt có thể điều trị được, chỉ là Vương An Huệ vô tình nói với cậu rằng phẫu thuật rất đáng sợ, Chương Đạt nghe hiểu nên không muốn phẫu thuật. Chương Đạt sợ vì mai phải đến bệnh viện, nên nhân lúc Hạ Kính không có ở đây mà chạy ra ngoài.

Chương Đạt luôn không thể chạy đi xa, nhưng lần này tìm khắp nơi quanh đó mà vẫn không thấy. Lúc này Vương An Huệ mới sốt ruột, sợ rằng một câu nói của mình khiến Chương Đạt xảy ra chuyện.

Vương An Huệ khóc thút thít: “Tao không cố ý, nếu cậu ấy bị làm sao thật thì làm thế nào bây giờ?”

Rõ ràng là Hướng Quỳ bình tĩnh hơn cô ấy: “Đừng lo, có sức khóc chi bằng đi tìm thêm, sẽ tìm được thôi.”

Sau khi chuyển tới An Thành, trừ bệnh viện ra, dường như Chương Đạt chưa từng rời khỏi ngõ nhỏ, thế nên vốn không có chỗ nào để tìm.

Hướng Quỳ không trông thấy Hạ Kính, có lẽ anh cũng đang tìm Chương Đạt khắp nơi. Cô vốn có thể không để tâm đến chuyện này, nhưng lại vẫn kéo Vương An Huệ nói: “Tìm thêm chút nữa đi, mày qua bên kia, tao đi bên này.”

An Thành trước có núi, kề sát là biển, bên cạnh khu nhà lều của Hướng Quỳ là vài tòa nhà bỏ hoang. Mấy năm trước nơi đây đào hang trong núi để làm đường sắt, cô sợ Chương Đạt không cẩn thận chạy đến đường ray bên kia.

Thứ nhất là vì đang đầu Xuân, thứ hai là thời tiết hôm nay không tốt lắm, trời còn như muốn mưa. Lúc này sắc trời đã rất tối, chỉ có trời Tây còn vương chút ánh sáng, sau cũng dần biến mất không thấy tăm hơi.

Thời tiết đầu xuân vẫn lạnh như cũ, Hướng Quỳ định ra ngoài kiếm đồ ăn nên chỉ khoác tạm chiếc cardigan mỏng. Gió lạnh thấu xương luồn qua áo len khiến cô run cầm cập, thế nhưng bước chân vẫn không dừng lại.

Trên núi cũng là nơi có cây cầu mới xây từ mấy năm trước, đầu cầu cũ đã bị gãy một đoạn và bị bỏ từ lâu, lúc này đang nằm cách đó khoảng 50 mét.

Hướng Quỳ đi đến cầu mới rồi chợt dừng chân, xoay người nhìn về phía cây cầu cũ cách đó không xa.

Cô quay lại, định đi qua mấy bụi gai đó, cô thấy có dấu người đi qua nên bước chân lại nhanh hơn một chút.

Cây cầu cũ có lịch sử mấy trăm năm, nếu ở nơi khác có lẽ sẽ được bảo vệ, nhưng nơi này là khu nhà lều vốn không có ai quản. Mấy năm trước có trận mưa lớn và xói lở làm hỏng đầu cầu. Đến khi không đi được nữa, chính phủ mới cử người đến xây cầu mới, còn cầu cũ bị chôn vùi trong cổ khô và bụi đất.

Người bình thường sẽ không đi qua bên đó, nhưng Chương Đạt là đồ ngốc.

Hình như Hướng Quỳ bị xước tay lúc đẩy cành khô trước mặt, cô thấy nhói nhói, nhưng không có thời gian đưa tay lên nhìn thử, mà tiếp tục nhanh chân bước về phía trước.

Cô đứng ở đầu cầu, lúc nhìn thấy Chương Đạt ngồi ở đoạn nước cạn dưới gầm cầu thì mới thở dài một hơi.

Bên này không có đường xuống dưới, có lẽ Chương Đạt không thấy rõ đường nên bị ngã xuống dưới. Hướng Quỳ nhìn thoáng qua thì thấy gầm cầu cũng không cao lắm, trông Chương Đạt cũng không nặng, có lẽ có thể thử kéo cậu lên.

Cô ngồi xổm xuống rồi gọi cậu: “Tiểu Sỏa Tử.”

Chương Đạt vẫn luôn cúi đầu, khi nghe thấy tiếng thì chợt ngẩng lên, trên mặt cậu còn hai vết bùn, trông đáng thương vô cùng. Giày của cậu cũng dính bùn, một bên sườn núi đều là vết giày cọ vào, có lẽ cậu cũng từng muốn leo lên trên.

Hướng Quỳ thở dài một hơi rồi vươn tay: “Lại đây, nắm lấy tay tôi, tôi kéo cậu lên.”

Chương Đạt rất không thích cô, nhưng lúc này cậu đã sợ lắm rồi, vì thế cũng run rẩy đưa tay đặt vào lòng bàn tay của cô.

Hướng Quỳ thấy sức của mình cũng không nhỏ, nhưng không ngờ Chương Đạt trông gầy gò yếu ớt lại nặng như vậy. Cô vừa mất tập trung một chút đã bị cậu lôi xuống dưới, lúc hai chân chạm xuống đất, mắt cá chân của cô bị trật, đau tới không đứng nổi.

Lần thứ hai gặp được Hạ Kính, cô đã giả vờ bị trật mắt cá chân để anh cõng, thì ra đúng là có nhân quả báo ứng thật.

Dường như Chương Đạt cũng phát hiện mình làm sai, nên cúi đầu không dám nhìn cô.

Hướng Quỳ thở dài thườn thượt, cũng do cô chủ quan, không thể trách cậu được. Lúc mới ra cửa cô cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này nên không mang điện thoại, ở đây lại khó có người qua lại, kêu lên cũng không có tác dụng gì.

Hướng Quỳ nhìn thoáng qua Chương Đạt ngồi bên cạnh, sau đó đưa tay đẩy vai cậu một chút: “Về sau đừng chạy lung tung, chú của cậu, chú ấy sẽ lo đấy.”

Chương Đạt im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi không muốn chết.”

“Phẫu thuật sẽ không chết.” Hướng Quỳ nói: “Cậu sẽ trở nên thông minh, chẳng lẽ cậu không muốn trở nên thông minh?”

Chương Đạt bỗng ngẩng đầu, đôi mắt tỏa sáng: “Tôi muốn trở nên thông minh!”

“Vậy là được rồi, chú cậu đang giúp cậu đấy!” Hướng Quỳ hừ một tiếng, giọng cũng mềm xuống: “Cậu ngoan một chút, chú cậu đã vất vả lắm rồi, đừng để chú ấy phải lo thêm cho cậu nữa.” Cô nói xong thì lại hối hận, ai quan tâm anh có vất vả hay không?

Chương Đạt cắn môi, gật đầu nhẹ.

Hết chương 18.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...