Hôn Khế
Chương 19: Nói Chuyện Với Nhau
Sau khi từ từ đường trở về, bầu không khí liền có chút trầm trọng, chủ yếu là do tâm trạng của Sở Quân Dật đang tuột dốc không phanh. Cố Thành Chi có thể hiểu được, nhưng hắn không có ý định chỉ ngồi ở lại đây với y. "Quan hệ của Lão thái gia và lão thái thái giống như không được tốt lắm." Cố Thành Chi cần hiểu được tình huống ở Sở gia, nhưng những tin tức hắn tìm hiểu được từ người ở bên ngoài lại khác với tình huống hiện tại, dù sao người trong nhà vẫn rõ nhất, muốn biết tình huống ở Sở gia cách tốt nhất là hỏi người trong Sở gia. Thái độ của Sở Quân Dật đối với hắn luôn rất tốt, Cố Thành Chi cảm thấy chỉ cần bản thân mở miệng hỏi, Sở Quân Dật sẽ nói cho hắn biết. "Quan hệ?" Sở Quân Dật bị hỏi mà sửng sốt, sau đó y cũng nghĩ tới sự tình hôm nay, nghĩ nghĩ mới nói: "Không thể nói là không tốt, chẳng qua... Xem như đạo bất đồng đi." Thấy Cố Thành Chi nhíu mày, Sở Quân Dật cũng không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng: "Không biết ngươi có chú ý tới không, trong nhà thái thái và nãi nãi đều có xuất thân từ thư hương thế gia." Cố Thành Chi nghĩ tới nương gia của nhóm tức phụ Sở gia, phát hiện quả thật đều là thư hương thế gia, phụ huynh trong nhà đa số là quan văn. Sau khi cẩn thận ngẫm nghĩ, hắn lại nhìn về phía Sở Quân Dật, ý bảo y nói tiếp đi. "Tổ mẫu thích người đọc sách, cực kỳ cực kỳ thích, học vấn càng tốt bà lại càng thích." Sở Quân Dật thấy Cố Thành Chi giống như hiểu được, lại chêm một câu, "Chẳng qua tổ phụ cũng biết chuyện này." Thần sắc của Cố Thành Chi nhất thời không rõ ràng lắm, nói thế là sao, Sở lão thái thái chướng mắt Sở lão thái gia? Sau đó Sở lão thái gia đã biết thê tử vô tình với ông? "Không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu." Sở Quân Dật nhìn sắc mặt hắn có chút biến hóa, trong lòng âm thầm trộm cười, chờ sau khi cười xong lại giải thích: "Tổ mẫu chỉ cảm thấy người đọc sách vẫn tốt hơn, nhưng tổ phụ là võ quan trong lòng tự nhiên không thoải mái. Hơn nữa, tổ mẫu từng muốn cho Đại bá phụ đi thi khoa cử, nhưng tổ phụ lại trực tiếp đưa Đại bá phụ vào triều làm quan, vì chuyện này hai người bọn họ cãi nhau một trận, về sau cảm tình cũng phai nhạt." "Nhưng mà, tổ phụ vẫn rất nể mặt tổ mẫu, nếu tổ mẫu làm gì không tốt thì tổ phụ chưa bao giờ chỉ trích bà trước mặt đám con cháu." Sở Quân Dật nhìn Cố Thành Chi lại bỏ thêm một câu, "Chuyện hôm nay tổ phụ khẳng định sẽ nói rõ với tổ mẫu, ngày sau tổ mẫu chắc chắn không gây sự với ngươi nữa đâu." Cố Thành Chi gật đầu, hắn cũng có thể nhìn ra Sở lão thái gia rất có tiếng nói trong nhà. Thái độ hôm nay của Sở lão thái gia đã nói lên tất cả, chỉ là hai người đều khách khách khí khí, hành động của Sở lão thái thái nhất định khiến Sở lão thái gia cực kỳ không thoải mái. Tuy nhiên, Sở lão thái gia cũng đã bị doạ sợ một chút, mặc dù lời là do thê tử ông nói nhưng việc còn lại... Sở Quân Dật nói: "Tổ phụ đã nói, cho ngươi giữ tròn hiếu kỳ, vậy ngươi đừng quan tâm đến những chuyện khác. Sau khi gặp mặt người trong nhà, chỉ có mùng một và mười lăm của năm mới, chúng ta mới cần đi thỉnh an bọn họ, lúc đó đi qua chào hỏi nhau một tiếng là được." Thái độ người ở Sở gia là đôi bên giữ thể diện cho nhau, dù sao về sau số lần gặp nhau cũng không nhiều lắm. "Mùng một, mười lăm thỉnh an? Những người khác cũng như thế hay..." Từ khi bước chân vào Sở gia, Cố Thành Chi cũng không dựa theo khuôn khổ bình thường, việc thỉnh an này là dựa theo lệ thường hay là trường hợp đặc biệt? "Chỉ có ta thế thôi, thế nhưng hiện tại lại có thêm ngươi mà thôi." Sở Quân Dật rũ xuống hai mắt, trong giọng nói mang theo một chút lãnh đạm. Cố Thành Chi còn muốn hỏi tiếp, nhưng cảm thấy hỏi nữa không tốt lắm, dù sao bọn họ cũng không thân thiết đến vậy. "Hỏi đi, dù ngươi muốn để ta tự nói ra thì ta cũng không biết nói cái gì. Ngươi muốn biết cái gì liền hỏi cái đó, nếu ta biết khẳng định sẽ nói với ngươi." Sở Quân Dật hơi cười khổ nói: "Đừng nhìn ta như vậy, ngươi rất thông minh, ngươi ở Sở gia một thời gian cũng sẽ biết, ta không nhất thiết phải giấu ngươi." Cố Thành Chi ngẫm nghĩ cũng hiểu được ý tứ của Sở Quân Dật, thời gian hắn ở lại Sở gia khẳng định không ngắn, cho dù Sở Quân Dật không nói hắn cũng biết. Nếu Sở Quân Dật vẫn luôn gạt hắn, vậy hắn khẳng định sẽ đề phòng Sở Quân Dật, thế thì cuộc sống sau này của hai người họ quá mệt mỏi. "Do chuyện Khâm Thiên Giám lúc đó sao?" Cố Thành Chi được y cho phép cũng liền không hề khách khí hỏi. "Ừm." Sở Quân Dật gật đầu, cũng nói lại ngắn gọn một chút tình huống: "Sau chuyện đó, tổ mẫu đã nói ta phải giữ hiếu kỳ, bảo ta mùng một và mười lăm âm lịch mới đi qua thỉnh an, nhưng đa số thời gian đều không gặp được, sau đó họ xây cho ta một phòng bếp nhỏ ở trong viện tử của ta." Cố Thành Chi có hơi kinh ngạc, xây dựng cả phòng bếp nhỏ luôn, đây chẳng phải là không muốn cùng y ăn chung một nồi nấu ra sao? Nếu là thế... "Mấy năm nay, ngươi... Sống thế nào?" Cố Thành Chi do dự một chút mới hỏi, khi đó Sở tam lão gia vừa mất, Sở Quân Dật còn là một đứa nhỏ, nhưng người nhà lại có thái độ này... "Tạm ổn, không có kém như ngươi tưởng tượng đâu." Sở Quân Dật cười cười, mặc kệ trong lòng Cố Thành Chi nghĩ như thế nào, có thể hỏi mình một câu như vậy đã đủ rồi, không uổng phí mình thật tâm với hắn. Cố Thành Chi hồ nghi nhìn về phía Sở Quân Duật, nghĩ mình bị thiểu năng, nói cái gì cũng tin chắc. Sở Quân Dật sờ sờ mũi, hơi bất đắc dĩ nói: "Lúc mới bắt đầu có chút khổ sở, bọn hạ nhân thì gió chiều nào theo chiều ấy. Bốn thứ nhu yếu phẩm: ăn, mặc, ở, đi lại này đều không có cách nào tiết kiệm. Thức ăn ta có thể nấu trong phòng bếp nhỏ kia, đầu bếp do tự ta bỏ tiền tìm về, chỗ ở cũng không có vấn đề. Về phần quần áo và đi lại..." "Hai tháng đầu quả thật có bị cắt xén." Sở Quân Dật nói xong đột nhiên nở nụ cười, "Ta đợi cho quần áo đưa đến, liền mặc vào ở trước mặt tổ phụ dạo qua một vòng, sau đó tổ phụ liền cho đổi hết các quản sự, ngay cả đại bá mẫu và đại tẩu cũng bị răn dạy, kể từ đó ta cũng không thiếu thốn thứ gì nữa." "Cố ý?" Cố Thành Chi cũng không nghĩ tới Sở Quân Dật lại phản kích như vậy, bản thân tay không đánh không lại liền đi tìm thanh kiếm. Sở Quân Dật cười nói: "Đương nhiên là cố ý, kỳ thật tổ phụ cũng biết, nhưng biết là biết, ông sẽ không bỏ mặc việc này. Mặc kệ người trong nhà muốn đối xử với ta thế nào đó cũng là chuyện của nhà chủ tử, trước mặt hạ nhân thì ta vẫn là chủ tử. Thân nhân có thể ghẻ lạnh với ta, nhưng hạ nhân không được ngược đãi ta. Cho nên cuộc sống của ta cũng không có khó khăn như ngươi nghĩ đâu." Cố Thành Chi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ nếu đã như vậy thì không cần tiếp xúc nhiều với những người khác ở Sở gia. Ngay cả việc ăn uống đều có thể giải quyết trong phòng bếp nhỏ kia, vậy cũng không tệ. Thời gian này, hắn cần một nơi có hoàn cảnh yên tĩnh để đọc sách, có thể ít hao tổn chút tâm tư vẫn tốt hơn. "Về phần những người khác hẳn sẽ không vô duyên đến gây chuyện..." Sở Quân Dật nói tới chỗ này đột nhiên dừng lại, do dự một chút lại nói: "Nếu là ngươi đụng phải Ngũ ca... Hắn ta có nói cấ gì thì ngươi đừng để trong lòng." "Vì sao?" Cố Thành Chi nghĩ đến không phải mặt mũi của Sở ngũ gia, mà là biểu tình cao ngạo và khinh thường của gã. Ở trong đám con cháu Sở gia, biểu hiện Sở ngũ gia quá đột ngột, nhưng người Sở gia giống như không nhìn thấy, hiện tại Sở Quân Dật lại nhắc nhở hắn như vậy, đây là do Sở ngũ gia có gì đặc biệt hay sao? "Ngũ ca là tôn tử mà tổ phụ thích nhất." Sở Quân Dật thấy Cố Thành Chi nhíu mày, lại bỏ thêm một câu: "Không ai sánh bằng." "Vậy Sở đại gia thì sao?" Cố Thành Chi nhíu mày hỏi. "Đại ca là tôn tử tổ phụ coi trọng nhất, coi trọng và yêu thích, có ý nghĩa khác nhau." Sở Quân Dật nhún vai, Sở đại gia trên vai gánh toàn bộ Sở gia, Sở lão thái gia sẽ coi trọng nhưng không nhất định sẽ thích, mà Sở ngũ gia mới là mệnh can tử* của Sở lão thái gia, bây giờ y giống như đang nói tới chuyện có thêm một đứa bé chưa đầy trăm ngày tuổi. *mệnh can tử 命根子 - đây từ dùng để ẩn dụ chỉ một thứ/một ai đó quan nhất nhất. Đó là thứ được coi như nguồn sống hoặc năng lượng của một ai hay một thứ gì đó; hay chỉ một đàn em được coi trọng nhất, hay những thứ quan trọng hoặc có giá trị nhất, những thứ yêu thích. Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Cố Thành Chi, Sở Quân Dật cảm thấy nên giải thích rõ ràng mọi chuyện, tránh cho sau này mới giải thích thì rất phiền phức, "Mẫu thân của tứ thúc là Bạch di nương, bà ta là thiếp thất được tổ phụ cực kỳ yêu thương. Năm đó, tổ phụ từng nói nếu như Bạch di nương có thể sinh hạ nhi tử sẽ nâng bà ấy lên thành nhị phòng. Chẳng qua, khi Bạch di nương sinh hạ tứ thúc chưa tới vài ngày liền rong huyết mà chết, cho nên tổ phụ rất thương yêu tứ thúc." "Bộ dáng của Ngũ ca và Đại tỷ rất giống với Bạch di nương, nhất là khuôn mặt của Ngũ ca chính..." Sở Quân Dật không nghĩ ra nên miêu tả như thế nào, cũng chỉ hồ đồ cho qua, "Dù sao tổ phụ đối xử với bọn họ chính là hữu cầu tất ứng (chỉ cần nói ra đều đồng ý)." Một sự so sánh cho thấy giống như tôn tử này là Sở lão thái gia nhặt được vậy. "Cho nên, Sở ngũ gia sẽ đến gây sự với ta?" Cố Thành Chi cảm thấy năm đó Sở lão thái gia nhất định là yêu thương cái khuôn mặt kia đến nỗi mới có thể làm cho Sở ngũ gia kiêu ngạo còn hơn cả đích tử đích tôn. "Ngũ ca, hắn ta rất không thích ta... Phải nói là người của tứ phòng đều rất không thích người của đích hệ (dòng chính)." Sở Quân Dật cũng rất bất đắc dĩ. Cố Thành Chi ngây ra một lúc hỏi: "Là bởi vì Bạch di nương sao?" Sở Quân Dật gật gật đầu: "Tổ mẫu bảo là rong huyết, nhưng lúc Bạch di nương sinh sản là do khó sanh, thời điểm rong huyết tổ phụ cũng không ở đó, đợi cho tổ phụ trở về Bạch di nương đã qua đời. Chuyện năm đó cũng tra không ra, nhưng tứ thúc vẫn cảm thấy do tổ mẫu động tay chân, tổ phụ chắc cũng nghĩ như vậy. Cho nên mỗi lần tứ thúc ở bên ngoài có nhắc tới Bạch di nương, tổ phụ đều ngầm đồng ý." "Vì do tứ thúc ngươi cảm thấy lão thái thái hại chết Bạch di nương, liền bất mãn với đích hệ. Lão thái gia bởi vì Bạch di nương cho nên chiều chuộng bọn họ nhiều hơn, tùy ý bọn họ tìm đích hệ gây sự?" Cố Thành Chi tổng kết một chút. "Cũng gần thế, chẳng qua bọn họ không có tìm toàn bộ người trong đích hệ gây sự, mà là Ngũ ca gây sự với ta." Sở Quân Dật sửa lại chỗ sai trong lời nói của Cố Thành Chi cho đúng, "Thái độ của tổ phụ với Bạch di nương đã mất cùng thái độ của tổ phụ với tổ mẫu quả thật có chút lạnh nhạt. Thế nhưng tứ thúc là nhi tử của tổ phụ thì phụ thân cũng là nhi tử của tổ phụ, tổ phụ chắc chắc chắn sẽ không làm chuyện gây dao động căn cơ của Sở gia. Vì vậy, dù tổ phụ rất yêu thương Bạch di nương, nhưng nhiều nhất cũng chỉ nâng bà ấy lên thành nhị phòng mà thôi." "Về phần Ngũ ca... Đại khái là bởi vì hai bọn ta tuổi tác bằng nhau, nhưng thân phận lại có khác biệt. Mặc kệ ta có như thế nào thì cũng là cháu đích tôn, mà Ngũ ca tuy được tổ phụ sủng ái vẫn không thể thay đổi sự thật tứ thúc là thứ xuất." Sở Quân Dật thở dài lại nói: "Nếu Ngũ ca tìm ngươi gây sự, ngươi đừng chấp nhặt với hắn ta, Ngũ ca... Là bị tổ phụ làm hư." Cố Thành Chi gật đầu, hắn cũng không biết vì sao mình lại đi chấp nhật với hùng hài tử* kia, tình huống ở Sở gia hắn cũng nắm được đại khái rồi, tất nhiên những chuyện khác cũng không quan trọng, nói đến đây cũng được rồi. *hùng hài tử (熊孩子): thuật ngữ internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện (có thể hiểu như nít ranh, ranh con, trẻ trâu các thứ), ở đây mình giữ nguyên nghe cho sang... "Chờ trăng tròn... Ngươi đổi qua đồ tang đi." Sở Quân Dật nhìn cẩm bào màu đỏ trên người Cố Thành Chi, trong lòng có chút khổ sở thay hắn, trong hiếu kỳ không mặc đồ tang đã rất quá phận rồi, bây giờ còn ăn mặc đồ đỏ như vậy. Y nghĩ nghĩ lại nói: "Nếu không ngươi ở trong viện thì cứ mặc đồ tang đi, dù sao cũng không có ai nhìn thấy." "Không cần." Cố Thành Chi trong mắt tràn đầy âm trầm, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ, "Chỉ cần một tháng thôi, nhịn chút là qua." Vào buổi trưa, hai người dùng bữa trong sân viện, Sở Quân Dật trở về phòng ngủ trưa, mà Cố Thành Chi lại đi thư phòng đọc sách. Đợi tới khi trời tối, Cố Thành Chi trở về phòng, Sở Quân Dật đưa cho hắn một phần danh sách lễ vật cũng nói: "Đây là những lễ vật sẽ mang về khi lại mặt, Đại bá mẫu dựa theo của hồi môn của nhị ca liệt kê ra danh sách này." Cố Thành Chi nhận lấy, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lẽo. Sở Quân Dật coi như không có nhìn thấy, thấy hắn nhận lấy rồi cũng không quan tâm nữa, dọn giường xong liền trực tiếp chui vào chăn, nhắm mắt lại nói với Cố Thành Chi: "Ngươi thổi tắt nến đi." Cố Thành Chi đứng ở một bên nhìn trong chốc lát, sau đó không nói gì đi vào tịnh phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương