Hôn Lễ Của Bạn Trai Cũ
Chương 30
Editor: Giang Hi
Beta: Giang Hi
___
"Cậu vẫn luôn biết số nhà của tôi, phải không?"
Phó Dư Dã lật cuốn sách mà Trợ lý Ngu mang đến. Ngón tay đặt trên một trang nào đó của cuốn sách.
"Ừm."
Cậu ấy thẳng thắn thừa nhận, trong lòng tôi lại không biết phải làm thế nào.
Có phải cậu ấy vẫn luôn quan sát cuộc sống của tôi từ phía sau? Cậu ấy có biết tôi phải chật vật biết bao năm qua không? Cậu ấy có biết tôi khổ sở như thế nào không? Cậu ấy hẳn là không biết, nếu không thì tại sao bốn năm sau lại xuất hiện một cách bình tĩnh như vậy trước mặt tôi, nói những lời vô thưởng vô phạt thế kia.
Tấm thiệp mời kia, trước khi gặp Lâm Lễ, tôi nghĩ rằng là do Phó Dư Dã gửi đến, nhưng sau đó tôi nghĩ Phó Dư Dã sẽ không làm chuyện như vậy, cậu ấy luôn thích quang minh chính đại mà dồn người khác vào chỗ chết. Chứ không giống Lâm Lễ ranh mãnh thỏ khôn có ba hang, không ngừng giở trò kia. Vì vậy, tấm thiệp mời đó có lẽ là trò đùa Lâm Lễ dành cho tôi, mà Phó Dư Dã, có lẽ không ngờ rằng cậu ta sẽ gặp tôi vào ngày hôm đó.
Tôi chỉ cảm thấy cổ họng hơi thắt lại.
"Hai ngày trước, tôi gặp Lâm Lễ ở Hagrid, cậu ấy mời tôi ngồi một lúc."
Tôi quan sát sườn mặt bình tĩnh của cậu.
"Cậu biết chúng tôi đã nói chuyện gì không? Cậu ấy nói tôi cái gì cũng không biết, muốn kể cho tôi một câu chuyện cười thật sự, nhưng mà tôi cũng không muốn nghe, không phải bởi vì tôi không quan tâm, mà là vì tôi không muốn nghe cậu ấy nói......"
Lâm Lễ hỏi tôi, nếu Phó Dư Dã kết hôn, tôi sẽ thế nào?
Tôi sẽ thế nào?
Tôi tự hỏi chính mình, khi nhận được tấm thiệp mời kia, tôi cũng đã nghĩ tới, nếu cậu ấy kết hôn, cả đời này tôi cũng không muốn xuất hiện trong thế giới của cậu ấy, tôi chỉ có thể nói mình nhầm lầm người rồi, nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng tôi lại mong chờ cái gì đây? Chờ mong cậu ấy giờ đây đang ở trước mặt tôi, là bởi vì cậu ấy còn yêu tôi sao?
Tôi nhìn hàng mi cậu khẽ rung lên. Ngón tay đặt trên trang giấy khẽ cong lên, một hành động đang thể hiện sự kiềm chế.
"Tiểu Dã, tôi chỉ muốn nghe cậu nói."
Nói cho tôi biết tôi đã bỏ lỡ chuyện gì, nói cho tôi biết những gì tôi có thể chắc chắn, nói cho tôi biết có liệu chúng ta có còn cơ hội...
Tôi chờ đợi, như chờ đợi nơi vực sâu.
Phó Dư Dã bình tĩnh lật một trang sách, nói: "Thầy suy nghĩ nhiều rồi."
Giọng nói như âm thanh vọng đến nơi vực thẳm, thổi tắt ánh lửa le lói trong lòng tôi.
Lúc xuống máy bay về khách sạn thì đã trưa.
Trợ lý Ngu đưa thẻ phòng cho tôi, sau đó nói: "Mười phút nữa, em sẽ mang quần áo tới."
Tôi biết tham dự cái hoạt động thời thượng này chính là "Người dựa y trang mã dựa an" (người dựa vào quần áo ngựa dựa vào yên), tôi muốn nói mình cũng có đem theo đồ, càng quan trọng hơn là, tôi không biết là ý của Phó Dư hay là...
Trợ lý Ngu giống nhìn thấu suy nghĩ của tôi, nói: "Anh biết không, sự kiện thời trang thế này, chỉ cần anh lộ ra chút sơ hở, chẳng những sẽ làm mất mặt người tổ chức, mà còn làm mất mặt giám đốc."
Tôi sửng sốt trước vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy.
Cô ấy trấn an tôi: "Em không có ý gì khác, nhưng quần áo công ty chuẩn bị cho anh có lẽ sẽ phù hợp hơn".
Tôi đến ăn trưa ở tầng một của khách sạn, trợ lý Ngu bỏ cả bữa trưa mỹ vị chỉ để mặc lễ phục cô thích, còn Phó Dư Dã, tôi không quan tâm đến con người mạnh miệng đó đâu.
Vì vậy, bữa trưa có mình tôi thưởng thức món sườn cừu Ý cùng điểm tâm ngọt tráng miệng.
Đến khi tôi về phòng, trên giường đã có một bộ tây trang chỉnh tề cùng lớp chống bụi bên ngoài.
Tôi đưa mắt nhìn về phía chiếc mác trên bộ đồ, trong đầu vang lên tiếng máy in tiền xoạt xoạt. Cái logo kia thật khiến người khác phải đỏ mắt, tôi cảm thấy thứ tôi đang mặc trên người không phải là quần áo, mà là tiền.
Trên áo có những hoa văn màu vàng nhạt, thắt tôn eo, may mắn mấy năm nay tôi không mập ra, nếu không e là mặc không vừa. Cái thiết kế này làm cho động tác trước gương của tôi bỗng dừng lại. Ai lại quen thuộc với số đo của tôi thế, hơn nữa bên trong còn kèm theo một chiếc sơ mi trắng, kiểu dáng này tôi đã từng nhìn thấy cậu ấy mặc.
Một thiếu niên dung mạo tuấn tú, vóc người cao ráo, lại được tôn lên bởi những thiết kế độc nhất vô nhị, thích cài cúc sơ mi đến tận cúc trên cùng, dung mạo tuấn mỹ như một thiếu gia thật thụ.
So sánh với tôi, khi đi học, tôi thường mặc áo phông over size thoải mái hoặc áo sơ mi rộng thùng thình. Tôi còn nhớ có một lần tỉnh lại, không tìm thấy quần áo của mình nên tôi đành mặc quần áo của cậu ấy, men theo tiếng đàn đi xuống lầu. Cậu ấy biết chơi rất nhiều nhạc cụ, violin, piano, trống, sáo.
Tôi còn cho rằng khi còn nhỏ cậu ấy bị người lớn trong nhà ép học, nói không chừng còn có một tuổi thơ đầy đau thương đẫm nước mắt, nhưng Phó Dư Dã vô tình mà nói cậu chỉ học vì có nhiều thời gian rảnh thôi.
Đại khái là tôi thường xuyên vô thức thể hiện ánh mắt nhìn cậu ấy như đang nhìn một viên bắp cải đáng thương, để rồi cậu ấy không thể không cho tôi những lời giải thích thừa thãi.
Kết quả là tôi có thể nghe những đoạn ký ức ngắn ngủi thời thơ ấu từ chính miệng cậu ấy, nhiêu đó thôi, cũng đủ làm tôi cảm thấy hạnh phúc.
Tôi rất muốn nói cho cậu ấy, tôi cực kỳ yêu cái khuôn mặ kiêu ngạo ấy, cho nên mới sẽ có một ngày cậu ấy sẽ mất đi vẻ kiêu ngạo đến thế.
Lúc này, trên người cậu đang mặc chiếc áo sơ mi của tôi.
Trên tay áo sơ mi thêu một vòng hoa hải đường, theo chuyển động của cánh tay cậu mà nở rộ dưới ánh dương.
Tôi đứng ở sau lưng cậu ấy nghe cậu kéo xong một khúc. Lúc cậu ấy xoay người thì nhìn thấy tôi
Dưới ánh nắng cả người cậu như bừng sáng, phảng phất như cậu được tạc bằng ngọc, kể cả chiếc áo sơ mi 300 tệ tôi mua cũng dường như biến thành áo gấm trên người cậu.
Tôi đi qua, rối rắm mà nói,
"Khúc nhạc rất êm tai, nhưng mà em mặc sai quần áo rồi."
Phó Dư Dã nghe xong, thế nhưng lại cười, tôi không biết có chuyện gì buồn cười, hai hàng mi dày như ruộng lúa mạch khẽ lay động trong gió.
Cậu chủ động kéo tôi vào trong lòng ngực, cúi đầu dùng cái mũi cọ má tôi, giọng điệu giảo hoạt mà nói: "Thầy thật đáng yêu."
Đáng yêu cái đầu cậu ấy.
Tôi không vui mà đẩy cậu một phen.
Cậu bắt được tay của tôi, sau đó mắt đối mắt nhìn tôi, tai tôi bắt đầu nóng lên, tiếp theo là mặt, chóp mũi.
Lúc tôi muốn tránh cậu ấy, cậu ấy nói: "Thật muốn bỏ thầy trong túi."
Đôi mắt hổ phách sâu hoắm quyến rũ.
"Đến nơi đâu cũng có thể mang theo."
Đầu tiên là ngây người, sau đó lại là cố gắng đem giấu bản thân đi.
Những lời âu yếm bất chợt của cậu làm cả người tôi như bị dội nước sôi, tôi lắc đầu, lúc cậu còn đang khó hiểu thì nhảy lên trên sô pha, giống như làm vậy thì có thể giấu đi cái thân đang không biết phải làm thế nào, tôi bụm mặt, nói: "Em, em, em."
Mấy chữ "em" liên tiếp mà chẳng thể nói hoàn chỉnh được câu nào.
Hạnh phúc, hoảng hốt, ngượng ngùng, làm tôi trở nên lắp bắp, vụng về lại trẻ con.
Chưa từng có ai nói như vậy với tôi.
Chưa từng có ai bộc bạch tình yêu của mình như thế với tôi cả.
Tôi không muốn thừa nhận rằng tuyến phòng thủ tâm lý của tôi đã hoàn toàn bị phá vỡ bởi một cậu nam sinh tuổi còn nhỏ hơn cả tôi.
Cậu ấy còn trưng vẻ mặt vô tội hỏi tôi: "Thầy làm sao vậy?"
Tôi thật muốn chửi bậy.
Vì thế sau khi tôi dẫm vài vòng ở trên sô pha, hít sâu, kêu cậu ấy lại đây.
Cậu ấy cũng bước tới. Còn ôm eo tôi, sợ tôi bị ngã.
Lúc này nhìn tôi còn cao hơn cậu ấy một chút, lần đầu tiên tôi mạnh mẽ ôm lấy khuôn mặt cậu, sau đó nói: "Hôn anh!"
Phó Dư Dã hơi hơi ngớ người. Rất ít khi cậu ấy lộ ra vẻ mặt như thế, vì thế tôi càng thêm gấp gáp, như thể tôi đã nói một điều gì đó không thể tin được.
Beta: Giang Hi
___
"Cậu vẫn luôn biết số nhà của tôi, phải không?"
Phó Dư Dã lật cuốn sách mà Trợ lý Ngu mang đến. Ngón tay đặt trên một trang nào đó của cuốn sách.
"Ừm."
Cậu ấy thẳng thắn thừa nhận, trong lòng tôi lại không biết phải làm thế nào.
Có phải cậu ấy vẫn luôn quan sát cuộc sống của tôi từ phía sau? Cậu ấy có biết tôi phải chật vật biết bao năm qua không? Cậu ấy có biết tôi khổ sở như thế nào không? Cậu ấy hẳn là không biết, nếu không thì tại sao bốn năm sau lại xuất hiện một cách bình tĩnh như vậy trước mặt tôi, nói những lời vô thưởng vô phạt thế kia.
Tấm thiệp mời kia, trước khi gặp Lâm Lễ, tôi nghĩ rằng là do Phó Dư Dã gửi đến, nhưng sau đó tôi nghĩ Phó Dư Dã sẽ không làm chuyện như vậy, cậu ấy luôn thích quang minh chính đại mà dồn người khác vào chỗ chết. Chứ không giống Lâm Lễ ranh mãnh thỏ khôn có ba hang, không ngừng giở trò kia. Vì vậy, tấm thiệp mời đó có lẽ là trò đùa Lâm Lễ dành cho tôi, mà Phó Dư Dã, có lẽ không ngờ rằng cậu ta sẽ gặp tôi vào ngày hôm đó.
Tôi chỉ cảm thấy cổ họng hơi thắt lại.
"Hai ngày trước, tôi gặp Lâm Lễ ở Hagrid, cậu ấy mời tôi ngồi một lúc."
Tôi quan sát sườn mặt bình tĩnh của cậu.
"Cậu biết chúng tôi đã nói chuyện gì không? Cậu ấy nói tôi cái gì cũng không biết, muốn kể cho tôi một câu chuyện cười thật sự, nhưng mà tôi cũng không muốn nghe, không phải bởi vì tôi không quan tâm, mà là vì tôi không muốn nghe cậu ấy nói......"
Lâm Lễ hỏi tôi, nếu Phó Dư Dã kết hôn, tôi sẽ thế nào?
Tôi sẽ thế nào?
Tôi tự hỏi chính mình, khi nhận được tấm thiệp mời kia, tôi cũng đã nghĩ tới, nếu cậu ấy kết hôn, cả đời này tôi cũng không muốn xuất hiện trong thế giới của cậu ấy, tôi chỉ có thể nói mình nhầm lầm người rồi, nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng tôi lại mong chờ cái gì đây? Chờ mong cậu ấy giờ đây đang ở trước mặt tôi, là bởi vì cậu ấy còn yêu tôi sao?
Tôi nhìn hàng mi cậu khẽ rung lên. Ngón tay đặt trên trang giấy khẽ cong lên, một hành động đang thể hiện sự kiềm chế.
"Tiểu Dã, tôi chỉ muốn nghe cậu nói."
Nói cho tôi biết tôi đã bỏ lỡ chuyện gì, nói cho tôi biết những gì tôi có thể chắc chắn, nói cho tôi biết có liệu chúng ta có còn cơ hội...
Tôi chờ đợi, như chờ đợi nơi vực sâu.
Phó Dư Dã bình tĩnh lật một trang sách, nói: "Thầy suy nghĩ nhiều rồi."
Giọng nói như âm thanh vọng đến nơi vực thẳm, thổi tắt ánh lửa le lói trong lòng tôi.
Lúc xuống máy bay về khách sạn thì đã trưa.
Trợ lý Ngu đưa thẻ phòng cho tôi, sau đó nói: "Mười phút nữa, em sẽ mang quần áo tới."
Tôi biết tham dự cái hoạt động thời thượng này chính là "Người dựa y trang mã dựa an" (người dựa vào quần áo ngựa dựa vào yên), tôi muốn nói mình cũng có đem theo đồ, càng quan trọng hơn là, tôi không biết là ý của Phó Dư hay là...
Trợ lý Ngu giống nhìn thấu suy nghĩ của tôi, nói: "Anh biết không, sự kiện thời trang thế này, chỉ cần anh lộ ra chút sơ hở, chẳng những sẽ làm mất mặt người tổ chức, mà còn làm mất mặt giám đốc."
Tôi sửng sốt trước vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy.
Cô ấy trấn an tôi: "Em không có ý gì khác, nhưng quần áo công ty chuẩn bị cho anh có lẽ sẽ phù hợp hơn".
Tôi đến ăn trưa ở tầng một của khách sạn, trợ lý Ngu bỏ cả bữa trưa mỹ vị chỉ để mặc lễ phục cô thích, còn Phó Dư Dã, tôi không quan tâm đến con người mạnh miệng đó đâu.
Vì vậy, bữa trưa có mình tôi thưởng thức món sườn cừu Ý cùng điểm tâm ngọt tráng miệng.
Đến khi tôi về phòng, trên giường đã có một bộ tây trang chỉnh tề cùng lớp chống bụi bên ngoài.
Tôi đưa mắt nhìn về phía chiếc mác trên bộ đồ, trong đầu vang lên tiếng máy in tiền xoạt xoạt. Cái logo kia thật khiến người khác phải đỏ mắt, tôi cảm thấy thứ tôi đang mặc trên người không phải là quần áo, mà là tiền.
Trên áo có những hoa văn màu vàng nhạt, thắt tôn eo, may mắn mấy năm nay tôi không mập ra, nếu không e là mặc không vừa. Cái thiết kế này làm cho động tác trước gương của tôi bỗng dừng lại. Ai lại quen thuộc với số đo của tôi thế, hơn nữa bên trong còn kèm theo một chiếc sơ mi trắng, kiểu dáng này tôi đã từng nhìn thấy cậu ấy mặc.
Một thiếu niên dung mạo tuấn tú, vóc người cao ráo, lại được tôn lên bởi những thiết kế độc nhất vô nhị, thích cài cúc sơ mi đến tận cúc trên cùng, dung mạo tuấn mỹ như một thiếu gia thật thụ.
So sánh với tôi, khi đi học, tôi thường mặc áo phông over size thoải mái hoặc áo sơ mi rộng thùng thình. Tôi còn nhớ có một lần tỉnh lại, không tìm thấy quần áo của mình nên tôi đành mặc quần áo của cậu ấy, men theo tiếng đàn đi xuống lầu. Cậu ấy biết chơi rất nhiều nhạc cụ, violin, piano, trống, sáo.
Tôi còn cho rằng khi còn nhỏ cậu ấy bị người lớn trong nhà ép học, nói không chừng còn có một tuổi thơ đầy đau thương đẫm nước mắt, nhưng Phó Dư Dã vô tình mà nói cậu chỉ học vì có nhiều thời gian rảnh thôi.
Đại khái là tôi thường xuyên vô thức thể hiện ánh mắt nhìn cậu ấy như đang nhìn một viên bắp cải đáng thương, để rồi cậu ấy không thể không cho tôi những lời giải thích thừa thãi.
Kết quả là tôi có thể nghe những đoạn ký ức ngắn ngủi thời thơ ấu từ chính miệng cậu ấy, nhiêu đó thôi, cũng đủ làm tôi cảm thấy hạnh phúc.
Tôi rất muốn nói cho cậu ấy, tôi cực kỳ yêu cái khuôn mặ kiêu ngạo ấy, cho nên mới sẽ có một ngày cậu ấy sẽ mất đi vẻ kiêu ngạo đến thế.
Lúc này, trên người cậu đang mặc chiếc áo sơ mi của tôi.
Trên tay áo sơ mi thêu một vòng hoa hải đường, theo chuyển động của cánh tay cậu mà nở rộ dưới ánh dương.
Tôi đứng ở sau lưng cậu ấy nghe cậu kéo xong một khúc. Lúc cậu ấy xoay người thì nhìn thấy tôi
Dưới ánh nắng cả người cậu như bừng sáng, phảng phất như cậu được tạc bằng ngọc, kể cả chiếc áo sơ mi 300 tệ tôi mua cũng dường như biến thành áo gấm trên người cậu.
Tôi đi qua, rối rắm mà nói,
"Khúc nhạc rất êm tai, nhưng mà em mặc sai quần áo rồi."
Phó Dư Dã nghe xong, thế nhưng lại cười, tôi không biết có chuyện gì buồn cười, hai hàng mi dày như ruộng lúa mạch khẽ lay động trong gió.
Cậu chủ động kéo tôi vào trong lòng ngực, cúi đầu dùng cái mũi cọ má tôi, giọng điệu giảo hoạt mà nói: "Thầy thật đáng yêu."
Đáng yêu cái đầu cậu ấy.
Tôi không vui mà đẩy cậu một phen.
Cậu bắt được tay của tôi, sau đó mắt đối mắt nhìn tôi, tai tôi bắt đầu nóng lên, tiếp theo là mặt, chóp mũi.
Lúc tôi muốn tránh cậu ấy, cậu ấy nói: "Thật muốn bỏ thầy trong túi."
Đôi mắt hổ phách sâu hoắm quyến rũ.
"Đến nơi đâu cũng có thể mang theo."
Đầu tiên là ngây người, sau đó lại là cố gắng đem giấu bản thân đi.
Những lời âu yếm bất chợt của cậu làm cả người tôi như bị dội nước sôi, tôi lắc đầu, lúc cậu còn đang khó hiểu thì nhảy lên trên sô pha, giống như làm vậy thì có thể giấu đi cái thân đang không biết phải làm thế nào, tôi bụm mặt, nói: "Em, em, em."
Mấy chữ "em" liên tiếp mà chẳng thể nói hoàn chỉnh được câu nào.
Hạnh phúc, hoảng hốt, ngượng ngùng, làm tôi trở nên lắp bắp, vụng về lại trẻ con.
Chưa từng có ai nói như vậy với tôi.
Chưa từng có ai bộc bạch tình yêu của mình như thế với tôi cả.
Tôi không muốn thừa nhận rằng tuyến phòng thủ tâm lý của tôi đã hoàn toàn bị phá vỡ bởi một cậu nam sinh tuổi còn nhỏ hơn cả tôi.
Cậu ấy còn trưng vẻ mặt vô tội hỏi tôi: "Thầy làm sao vậy?"
Tôi thật muốn chửi bậy.
Vì thế sau khi tôi dẫm vài vòng ở trên sô pha, hít sâu, kêu cậu ấy lại đây.
Cậu ấy cũng bước tới. Còn ôm eo tôi, sợ tôi bị ngã.
Lúc này nhìn tôi còn cao hơn cậu ấy một chút, lần đầu tiên tôi mạnh mẽ ôm lấy khuôn mặt cậu, sau đó nói: "Hôn anh!"
Phó Dư Dã hơi hơi ngớ người. Rất ít khi cậu ấy lộ ra vẻ mặt như thế, vì thế tôi càng thêm gấp gáp, như thể tôi đã nói một điều gì đó không thể tin được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương