Hôn Liêu
Chương 1:
Thành phố C......Đầu tháng 7.Đêm xuống, ánh đèn rực rỡ mới lên, bầu trời như một bức màn, bầu trời đầy sao, trong một khách sạn nào đó đang tổ chức buổi tiệc đính hôn.Cảnh tượng hoành tráng, nhân viên phục vụ thỉnh thoảng đi qua đi lại trong đó, ánh đèn thủy tinh lấp lánh chiếu ra bốn phía.Những người thân quen túm năm tụm ba, thưởng thức rượu nói chuyện phiếm.“Ôi chao, nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Tiêu Mộng Hy không? Là loại được yêu thích nhất ở Paris, nghe nói là giá tới tám con số đấy.”“Nhà họ Tiêu cũng không thiếu tiền, đừng nói là tám con số, cho dù là chín con số, muốn bao nhiêu cũng có thể mua bấy nhiêu.”“Lần này cô đoán sai rồi, sợi dây chuyền này có lẽ không phải nhà họ Tiêu mua đâu?”“Vậy ai mua?”Có người chua chát nói: “Còn có thể là ai, vị nhà họ Phó kia ấy.”“Nhà họ Phó? Phó Ngọc Khâm? Không phải anh ấy ở Canada sao?”“Canada thì sao, cho dù cách xa vạn dặm cũng không trở ngại người ta ân ái mà.”“Ân ái? Có à? Sao tôi lại cảm thấy Tiêu Mộng kết hôn rất ấm ức, ngay sau ngày kết hôn, chú rể liền ra nước ngoài làm việc, một năm qua ngay cả mặt cũng chưa từng lộ ra, biết thì bảo là kết hôn, không biết còn tưởng rằng đã sớm ly hôn rồi đấy.”"Đúng vậy, đúng vậy, lúc trước toàn bộ đàn ông thành phố C mặc cho chị Tiêu chọn, ai biết hết lần này tới lần khác lại coi trọng một người lạnh lùng như vậy, đáng đời chị ta sống như quả phụ.”“Chậc chậc, cô đây là ăn không được nho chê nho chua mà. Vị nhà họ Phó kia, cũng là nhân vật rất giỏi đấy.”“...”Một đám tiểu thư tám chuyện khí thế ngất trời, không có ai chú ý rằng có người lặng lẽ đến gần, người nọ mặc lễ phục dạ hội màu tím lộ vai, mặt dây chuyền kim cương trên cổ làm người ta lóa mắt.Trên cổ tay đeo vòng tay cùng kiểu dáng.Dáng người thướt tha, bước đi nhẹ nhàng.Diện mạo của cô xinh đẹp, phía dưới khóe mắt bên phải có một nốt ruồi nhỏ, khi đuôi mắt giương lên, nốt ruồi càng thêm mê người.Lúc nói, lông mày hơi cong, trên mặt treo nụ cười nhạt: “Ồ, tôi còn không biết các vị chị em quan tâm đến cuộc sống riêng tư của tôi như vậy đấy.”Giọng nói bất ngờ vang lên, cắt đứt mấy người đang nói chuyện, mọi người phút chốc dừng lại, bưng ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm, để che giấu vẻ chột dạ.Tiêu Mộng Hy cười một tiếng, hơi nghiêng người: “Đúng rồi, tôi ly hay tán thì liên quan gì đến các cô! Có thời gian rảnh rỗi này chi bằng đi xem tạp chí thời trang, xem quần áo của các cô...”Cô chậc chậc hai tiếng, giọng điệu tràn đầy vẻ khinh thường: “Quá kém.”Mấy người bị cô chế nhạo đến đỏ mặt, ai cũng không dám cãi lại.Tiêu Mộng Hy ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, xoay người rời đi.Phía sau có mấy ánh mắt nóng bỏng nhìn cô như hình với bóng, vừa tức vừa hận đồng thời còn xen lẫn sự hâm mộ.Tiêu Mộng Hy tiện tay đưa cái ly cho nhân viên phục vụ, xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.Bên ngoài không biết từ lúc nào đã đổ mưa, mưa phùn lất phất giống như tấm màn che từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt mở cửa đi ra, mang theo cảm giác lành lạnh kéo tới.Hai hàng lông mày của cô nhíu lại, có người giơ ô từ từ đến gần.“Phu nhân, mời.”Tiêu Mộng nhìn về phía người cầm ô này, nhìn chằm chằm vài lần, nhớ tới anh ta là trợ lý của Phó Ngọc Khâm, Tôn Lôi.Nơi nào có Tôn Lôi, nhất định sẽ có Phó Ngọc Khâm.Cô ngước mắt nhìn về phía trước, cách đó không xa có một chiếc Bentley đang đậu.Biển số xe rất khí phách, một loạt số 8, cô lạnh lùng nhìn qua, yên lặng chờ động tác của người trên xe, cửa kính xe đen kịt nặng nề chậm rãi hạ xuống, hiện lên gương mặt của người đàn ông.Ngũ quan tinh xảo, góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính gọng bạc, dưới tròng kính là đôi mắt thâm thúy hẹp dài của người đàn ông.Ánh sáng lấp lánh, phản chiếu hình dáng anh càng thêm rõ nét.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương