Hôn Liêu
Chương 37: Nhầm Người (3)
Không bao lâu, lại có người đi tới.Người nọ thân hình thon dài, bộ tây trang được cắt may hoàn hảo phác họa ra dáng người của anh, biểu cảm trên mặt nhàn nhạt, ánh đèn ánh vào thấu kính, chiết xạ đến đáy mắt anh.Trong con ngươi thâm thúy ánh lên thần sắc khiến người khác không muốn nhìn vào.Một tay đút vào túi, anh chậm rãi đến gần.Cặp chân thon dài kia, đặc biệt bắt mắt.Khi tầm mắt dừng ở phía trước, khóe miệng nhẹ nhàng kéo ra, nhếch lên, nhưng thu hồi cũng rất nhanh. Dường như nụ cười kia chưa bao giờ xuất hiện vậy.“Không đi à?” Phó Ngọc Khâm hỏi.Tiêu Mộng Hy bỏ tay xuống, thu hồi chân đặt ở trên ghế, duỗi thẳng cánh tay, làm ra bộ dáng muốn được bế.Phó Ngọc Khâm: “Làm gì vậy?”Tiêu Mộng Hy: “Anh cảm thấy em giống như đang làm gì?”Rốt cuộc là từ đâu xuất hiện cái tên đàn ông không hiểu phong tình này vậy.Phó Ngọc Khâm đứng im không động, nhướng mày hỏi: “Em chắc chắn chứ?”Tiêu Mộng Hy: “Có phải anh không muốn hay không?”Cô không phải là người làm ra vẻ, để anh bế càng không phải muốn chơi trò ân ái, chỉ đơn giản muốn khiến anh mất mặt, đàn ông mà, ai lại chịu yếu thế.Đặc biệt là đàn ông thành công, càng là như thế.Đợi một lát thấy anh vẫn không có động tĩnh nào, cô bĩu môi: “Vậy được, em liền……”Lời còn chưa nói xong, đã bị người chặn ngang bế lên.Tiêu Mộng Hy kinh hét lên một tiếng, lông mi run rẩy, anh thật sự ——Bế cô?Cô dùng sức vỗ cánh tay anh: “Để em xuống.”“Không phải muốn để anh bế à?” Phó Ngọc Khâm nói: “Đừng lộn xộn, còn động đậy nữa cẩn thận ngã đấy.”Tiêu Mộng Hy duỗi tay đè lại vạt áo tắm dài, lắc lư chân nói: “Nhanh để em xuống!”Cô càng lăn lộn, Phó Ngọc Khâm ôm càng chặt, đối diện có người đi tới, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, kinh ngạc cảm thán ra tiếng: “Ai nha mẹ ơi, thật xấu hổ.”“Ố, cô gái kia thật hạnh phúc.”“Bọn họ thật ân ái.”Tiêu Mộng Hy nghe thấy lời của bọn họ nói, khẽ cắn môi, các người có phải bị mù không, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt tôi sao?Cái này mà gọi là hạnh phúc sao!Cái này gọi là tức giận!Sau đó không biết là ai chụp ảnh bọn họ đang “ân ái”, cũng nhanh chóng lan truyền trong nhóm, quần chúng ăn dưa sôi nổi tỏ vẻ bị sốc.Không phải nói không có tình cảm sao?Tôi thấy tình cảm rất sâu đậm đó.Có người nhân cơ hội nói: “Đây là đang phô diễn ra hiểu hay không, giả! Đều là giả!”Tiêu Mộng Hy không có thời gian rỗi để quan tâm đến những tin nhắn trên mạng, lúc này cô đang “Chi trả phí dịch vụ”.Tổng tài bá đạo thu phí không hề rẻ, anh tự mình tham gia thể nghiệm, xé áo tắm dài của cô, đặt cô ở trên ngăn tủ.Đôi mắt thâm thúy hỏi: “Còn muốn không?”Tiêu Mộng Hy run chân nói: “Đủ…….rồi”Phó Ngọc Khâm hạ giọng nói: “Một ngày nào đó anh muốn hôn —— nơi này.”Vừa nói ngón tay anh vừa đặt lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô.Tiêu Mộng Hy: “……”Hôn cái rắm!Khi Tề Tuyết mặc xong quần áo ra ngoài tìm Tiêu Mộng Hy, vừa hay cô cũng từ một căn phòng thay đồ khác đi ra, trên mặt phiếm hồng, nhìn giống như vừa mới trải qua chuyện gì đó.Cô ấy ló đầu nhìn nhìn, mơ hồ nhìn thấy một đôi giày da sáng bóng.Biểu tình trên mặt bỗng chốc đông cứng, ai vậy?Dã nam nhân*?*野男人Dã nam nhân: Cụm danh từ dùng để chỉ người đàn ông làm kẻ thứ 3 chen ngang vào chuyện tình cảm của người khác.Hy Hy đang gặp gỡ với dã nam nhân?Không phải đâu? Không phải đâu?Cứ như vậy chỉ một lát sau, cô ấy đã tự bổ não ra một bộ phim truyền hình hoàn chỉnh, nam hai soán vị nghiền ép nam chủ, nữ chủ từ bỏ bánh mì, chuyển sang đầu nhập tình yêu.Kết quả cuối cùng là *BE.*BE là từ viết tắt của Bad Ending, tức là một cái kết khá tồi tệ.Cô ấy kéo Tiêu Mộng Hy sang một bên, nhẹ giọng nói: “Hy Hy, lá gan của cậu cũng quá lớn rồi, sao lại đưa người tới nơi này chứ, lỡ như bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?”Tiêu Mộng Hy sửa sang lại áo tắm dài trên người: "Anh ấy tự mình tới.”Tề Tuyết: “Vậy cậu cũng nên ngăn cản chứ.”Tiêu Mộng Hy nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô ấy, buông tay nói: “Sao mình ngăn được.”Sao cô có thể ngăn tên đàn ông cho đó lại được. Hơn nữa, tập đoàn Phó thị cũng có cổ phần của hội quán suối nước nóng Thiên Hải này, nói trắng ra, người ta là ông chủ lớn đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương