Hôn Liêu

Chương 40: Số Đo Ba Vòng (1)



Tiêu Mộng Ninh nghe vậy thì cảm thấy vui vẻ, tay cầm bút dừng lại, giọng nói lập tức trở nên sảng khoái hơn: “Vậy là em không tính có con với anh ta.”

"Không."

"Vậy thì tốt."

Tiêu Mộng Ninh luôn cảm thấy Phó Ngọc Khâm không xứng với em gái anh, không phải thân phận không xứng mà vì tính cách của anh ta, người đàn ông kia tâm tư quá sâu, nhìn một cái liền biết anh ta không phải người đi cùng đường.

"Anh, anh không muốn giới thiệu cho em vài thanh niên tài tuấn sao?"

"Sao thế? Em đồng ý gặp à?"

Đã nhiều lần, cô nhóc này một câu cũng không nói, nếu thật sự đồng ý, đây chính là chuyện tốt.

Công ty luật của anh phụ trách các vụ kiện ly hôn, từng vụ đều rất chuẩn.

Tiêu Mộng Hy vốn chỉ muốn tùy tiện hỏi một chút chứ cũng không muốn, nhưng khi nhìn thấy hình bóng đứng ở phía trước, liền sửa lại: "Ừm, em đồng ý."

Tiêu Mộng Ninh cười: "Anh sẽ kiếm giúp em trước, chờ ngày em và Phó Ngọc Khâm ly hôn, chúng ta sẽ gặp."

Tiêu Mộng Ninh nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của Phó Ngọc Khâm, nói: "Được, ly hôn xong em sẽ gặp."

Khi cô nói câu này, đã đi tới trước mặt Phó Ngọc Khâm, cũng không cố ý hạ thấp giọng, nên tất cả những lời này toàn bộ đều rơi vào tai anh.

Phó Ngọc Khâm một tay đút túi đối diện ánh mắt của cô, đợi cô cúp điện thoại liền hỏi: "Ý em là gì?"

Tiêu Mộng Hy nhìn thấy anh liền nhớ đến lễ phục dạ hội kia, tức giận không có chỗ phát tiết: "Còn anh."

Phó Ngọc Khâm giữ chặt cổ tay cô: "Nói rõ ràng đi."

Lúc này Tiêu Mộng Hy đang tức giận, cô không chút nao núng, chậm rãi nhếch khóe môi, cười nhạo nói: "Tổng giám đốc Phó đã xuất ngoại một năm rồi, ngay cả tiếng Trung Quốc cũng nghe không hiểu sao? Có cần tìm phiên dịch giải thích cho anh một chút không?"

Phó Ngọc Khâm đè ép lửa giận: "Tiêu Mộng Hy."

Tiêu Mộng Hy rút cánh tay ra: "Đừng gọi tên tôi."

Cơn tức giận có chút khó giải thích được, khiến Phó Ngọc Khâm mơ hồ, ngay cả Tề Tuyết cũng không hiểu gì, rõ ràng mới vừa rồi còn tốt mà, cái này...

Có chuyện gì vậy?

Cô kéo cái hộp đến gần.

Tiêu Mộng Hy bĩu môi: "Tuyết, cậu trả quần áo lại cho Tổng giám đốc Phó."

Tề Tuyết đưa hộp ra.

Tôn Lôi liền nhận lấy.

Một lát sau, anh ta đặt hộp quà vào cốp sau, rồi kéo Tề Tuyết rời đi.

Tề Tuyết giãy dụa: "Này, anh đừng kéo tôi, đừng kéo."

"Xin lỗi." Tôn Lôi thấy cô đi quá chậm, liền ôm ngang cô rồi giải thích: "Cô hãy để Tổng giám đốc Phó nói chuyện riêng với phu nhân đi."

Tim Tề Tuyết đập loạn xạ, tay cô run lên bần bật.

Phó Ngọc Khâm mở cửa xe: "Lên xe."

Tiêu Mộng Hy đi ngang qua anh mà không thèm nhìn anh.

Tiếp theo, phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Sau đó, cô bất ngờ bị người ta ôm lấy, rồi bị nhét vào ghế lái phụ.

Tiêu Mộng Hy nâng cao giọng: "Phó Ngọc Khâm, anh bị bệnh hả!"

Cô lại tính xuống xe.

Phó Ngọc Khâm ép thân thể cô: "Nếu em còn dám cử động, anh sẽ làm em ngay tại đây."

Tiêu Mộng Hy: "Anh dám!"

Phó Ngọc Khâm: "Em có thể thử xem, anh có dám hay không."

Anh luôn tỏ ra điềm tĩnh và kiềm chế trước mặt Tiêu Mộng, nhưng lúc này anh thật sự rất tức giận.

Tiêu Mộng Hy chưa bao giờ thấy anh như lúc này, cô thực sự bị anh dọa, liền ngừng giãy giụa và ngoan ngoãn ngồi xuống.

Một giây sau, Phó Ngọc Khâm liền đóng cửa bên phụ lái lại, anh còn cố tình khóa cửa phòng trường hợp cô lại muốn xuống xe, chờ anh đi đến bên ghế lại mới mở khóa.

Anh chỉ mất năm giây để mở cửa, lên xe và khóa lại.

Mặt Tiêu Mộng Hy đỏ lên, không nói gì liền kéo cánh tay anh qua và cắn.

Cắn một phút.

Phó Ngọc Khâm lấy khăn giấy sạch đưa cho cô, bình tĩnh nói: "Lau nước miếng đi, bẩn lắm."

Tiêu Mông Hy nổi giận, vì câu nói đó mà quên luôn phản ứng.

Cô lẳng lặng nhìn chăm chăm vào Phó Ngọc Khâm, như muốn xác định điều gì từ ánh mắt của anh.

Nhìn một lúc lâu cũng phát hiện ra gì.

Cô thầm nghĩ: “Tên đàn ông chó chết này này, cũng nấp kín quá đi chứ.”

Phó Ngọc Khâm bắt gặp ánh mắt của cô, không chút cảm xúc, hỏi: “Em không thích lễ phục dạ hội à?”

Không nhắc đến lễ phục thì thôi, hễ nhắc đến là cả một bụng tức.

Tiêu Mộng Hy câu khóe môi, cười vui vẻ: “Đâu có, em rất thích.”

“Vậy sao không mặc?”

“Ai nói thích thì phải lấy mặc, em để ngắm không được sao?”

Đèn báo chuyển xanh, phía sau vang lên mấy tiếng còi xe thúc giục, Phó Ngọc Khâm đạp nhẹ chân ga, khởi động xe. Đi không được bao lâu, anh với tay lấy tai nghe bluetooth đeo lên tai, rồi gọi điện.

“Chuẩn bị thêm một cái nữa.”

“Ừm, lát nữa tôi sẽ tới.”

“Số đo ba vòng?”

Ngón tay Phó Ngọc Khâm gõ trên vô lăng, như đang tìm kiếm một cảm giác gì đó, sau một lúc thì báo một loạt số đo ba vòng.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...