Hôn Liêu

Chương 48: Cô Của Phó Ngọc Khâm (3)



Tiêu Mộng bỏ chai rượu không trên bàn vào thùng rác, vào nhà vệ sinh rửa mặt, lại dùng tay chải chải tóc, rồi mới đi ra ngoài mở cửa.

Khoảnh khắc cô mở cửa, lập tức thay đổi sắc mặt, cười nói: “Cô, mời vào.”

Phó Liên Ái nhìn cô một cái rồi mới bước vào.

Tề Tuyết bị Tiêu Mộng Hy làm cho mưa dầm thấm đất, cảm thấy rất sợ cô của Phó Ngọc Khâm, nên lúc bà đi vào, cô ấy cầm túi lên: “Hai người nói chuyện vui vẻ, con đi trước.”

Tiêu Mộng giơ tay định kéo cô ấy lại, nhưng lại bị cô ấy tránh.

Cánh cửa lại đóng lại, Tiêu Mộng Hy nhận được vài tin nhắn wechat.

Phú bà tiền tỷ: “Mình cảm thấy có một câu cậu nói sai rồi.”

Phú bà tiền tỷ: “Người cô này của Phó Ngọc Khâm không phải loại khó đối phó bình thường, không ngang tay, cậu chưa chắc đã đối phó được đâu..”

Phú bà tiền tỷ: “Đừng trách chị em không trượng nghĩa, mình thực sự trượng nghĩa không nổi, mình sợ.”

Phú bà tiền tỷ: “Nếu cậu không kham nổi, chị em có thể gọi 120 giúp cậu.”

Tiêu Mộng Hy nhìn vào màn hình điện thoại, khóe môi giật giật: “Đồ phản bội.”

Phó Liên Ái vừa vào phòng đã bắt đầu ngó nghiêng, vừa xem vừa: “Con vừa uống rượu à?”

“Con gái sáng sớm ở nhà uống rượu không tốt đâu.”

“Ngọc Khâm công việc bận rộn như vậy, nếu có thời gian con nên học nấu ăn đi.”

“Là phụ nữ vẫn nên làm hậu thuẫn vững chắc cho đàn ông, để họ không lo lắng mà đi ra ngoài làm việc.”

“Tuần sau có một buổi từ thiện, con nhớ tham gia với cô.”

Bà luyên thuyên rất lâu, không thấy trả lời, quay đầu lại nhìn, thấy ai đó đang dựa tường cúi đầu nhắn tin, cũng không biết gửi cho ai, mà trên mặt đang cười to hớn hở.

Phó Liên Ái thấy vậy, cúi mặt, ho một tiếng: “Tiêu Mộng Hy.”

Cái tên tốt nghiệp đã lâu không ai gọi, hôm nay đột nhiên bị gọi, cô giật mình: Cô... cô...”

Phó Liên Ái ngòi trên sô pha, ra dáng trưởng bối, không có chút biểu cảm nào: “Tuần sau có một buổi từ thiện, con đi với cô đến đó.”

Tiêu Mộng Hy ngồi trên một cái sô pha khác: “Tuần sau? Vậy con phải xem lịch trình đã.”

Phó Liên Ái xem thường: “Lịch trình của con không phải chỉ có mua mua mua thôi à?”

Bà thực sự không hiểu nổi tại sao ông nội lại đồng ý làm thông gia với nhà họ Tiêu, nhìn xem cô gái trước mặt có dáng vẻ nào của phú bà hào môn không.

Cả ngày ngoài mua chỉ có mua, rốt cuộc có điểm nào khiến người ta thích chứ.

Tiêu Mộng Hy nhìn ra sự bất mãn từ trong đáy mắt của Phó Liên Ái, cười lạnh trong lòng: “Hơ hơ, đừng có quên, cô chỉ là cô thôi, thực sự xem bản thân là mẹ sao.”

Phó Liên Ái thấy Tiêu Mộng không nói gì: “Được rồi, con đừng có do dự nữa, tới lúc đó cô sẽ cho người báo cho con biết. Đúng rồi, dạo này Phó Ngọc Khâm đi công tác, con thì được ở nhà thảnh thơi, không phải làm vợ hiền, ít nhất cũng bớt gây sự lại, đừng gây phiền phức cho nó.”

Tiêu Mộng cười nhẹ trả lời: “Cô à, con biết cô thương Phó Ngọc Khâm, nhưng chuyện vợ chồng tụi con, tụi con sẽ tự bàn với nhau, cô... không cần quan tâm nhiều như vậy đâu.”

Phó Liên Ái vừa nghe thấy, mắt tối sầm lại: “Con có ý gì vậy?”

Tiêu Mộng thổi móng tay, dáng vẻ như chẳng có chuyện gì: “Ý của con là con với Phó Ngọc Khâm sống với nhau như thế nào, con sẽ tự xem xét rồi quyết định, nếu cô có rảnh rỗi quá thì có thể đánh cờ, xem kịch với ông nội, cô đừng hao tâm vì tụi con nữa.”

Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Lẽ nào cô chưa nghe qua câu lo nhiều sẽ nhanh già sao?”

Trước giờ trong nhà họ Phó chưa có ai dám ngỗ ngược như vậy với Phó Liên Ái, Tiêu Mộng là người đầu tiêu dám đứng ra đối đầu với bà.

Tâm trạng lúc này, có thể ví như một trận cháy rừng vậy.

Phó Liên Ái đột nhiên đứng dậy, có hơi mất đi dáng vẻ của một tiểu thư khuê cát, nén lửa giận: “Đúng là gỗ mục không thể đẽo.”

Tiêu Mộng từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt: “Cô cũng không kém, con là gỗ mục, nếu cô nhìn không vừa mắt, hay là cứ nói với Phó Ngọc Khâm, để tụi con ly hôn đi.”

Phó Liên Ái tìm đến tận cửa vốn chỉ định lên mặt với Tiêu Mộng Hy, để cô biết người cô này rất quan trọng, không ngờ...

Lại mang về một bụng tức.

Mắng người ư, chỉ mất phẩm giá thôi.

Không mắng ư, tức đến đau gan.

Không còn muốn ở lại thêm chút nào nữa, bà vẫy tay áo, tức giận rời đi.

Cửa nhà bị đóng đến mức rầm.

Tiêu Mộng Hy nhịn không được bật cười, tâm trạng khó chịu cũng vơi đi phần nào.

Hừm, Phó Ngọc Khâm anh đợi đó.

Không phải anh thích chơi trò mất tích sao?

Vậy bà đây cũng chơi với anh.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...