Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 12: Khởi đầu của cuộc hôn nhân 12
Tich Mộ Như kìm chế cơn đau ở cổ, cả người run lên như chiếc lá rơi trong gió thu, cô loạng choạng đi về phía cửa và nhìn chằm chằm vào Đông Phương Mặc một cách cẩn thận. Cái miệng máu đỏ tươi của anh trông giống như miệng của con ma cà rồng trong phim kinh dị.
Ra khỏi cửa, cô lập tức xoay người chạy xuống lầu, thậm chí còn loạng choạng đi xuống, không biết ngã bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng cô vẫn leo lên lầu một.
Vừa đến tầng 1, chưa kịp đứng dậy đã thấy một người phụ nữ đi về phía mình, cô rùng mình, đưa tay nắm lấy thanh chắn muốn đứng dậy nhưng đã bị người phụ nữ trung niên bắt được và đỡ cô lên.
“Tiểu thư, ngươi có phải là bị đại thiếu gia ức hiếp?” Người phụ nữ trung niên đỡ Mộ Như ngồi xuống sô pha, trên mặt ôn nhu hỏi.
Mộ Như gật đầu một cái, thân thể run rẩy, lại cảm thấy không đúng, vội vàng lắc đầu, sau đó nói không rõ ràng: "Cô à, con muốn về nhà, làm sao có thể bắt taxi ra khỏi đây?"
“Thiếu phu nhân, người dã gả cho đại thiếu gia, tại sao lại muốn về nhà?” Người phụ nữ trung niên nhẹ giọng nói, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Mộ Như an ủi: “Người trước tiên đừng lo lắng chính là khi tôi nhìn thấy thiếu gia, thì khuôn mặt của cậu ấy có chút khác so người thường, nhưng tôi nhìn vài lần đã không còn sợ, và tôi là bảo mẫu của thiếu gia người có thể gọi tôi là Liễu mẫu. "
Mộ Như gật đầu, cảm thấy có chút thoải mái đối với Liễu Mẫu, sau đó cúi đầu nhẹ giọng nói: "Liễu Mẫu người cho con về nhà, con..."
"Này, đại thiếu gia từ lúc bị tai nạn xe cộ năm ngoái đã rất xấu tính rồi. Người phải chịu đựng thêm một chút." Liễu mẫu nhanh chóng cướp lời của Mộ Như, sau đó cẩn thận nhìn Mộ Như nói: "cô gái trẻ, cô là một người rất đàng hoàng nên cô sẽ là một người vợ tuyệt vời.
Vượng Phu Tướng*?
*Mình nghĩ nó có lẽ là chỉ những người vợ có thể giúp mang lại sự giàu sang cho gia đình và tăng tuổi thọ của người chồng.
Mộ Như đã thở phào nhẹ nhõm trong lòng sau khi nghe những gì Liễu Mẫu nói, liệu cô có còn mong ngóng vào chồng không? Liễu Mẫu này chắc tưởng cô là Tịch Mộ Tuyết đúng không?
Có thể tin rằng Tịch Môn Tuyết là Vượng Phu Tướng, nhưng đối với cô, người đã bị coi là điềm gở từ khi còn nhỏ, làm sao cô có thể lớn lên thành Vượng Phu Tướng?
Hơn nữa, trước đó, cô thậm chí còn chưa có bạn trai, bởi vì mọi người theo bản năng luôn tránh cô sau khi nhìn thấy vết bớt trên trán của cô. Mộ Tuyết luôn nói với mọi người rằng vết bớt của cô là biểu tượng của sự xấu xa và đen đủi.
Mặc dù Đông Phương Mặc trông giống như một bóng ma, mọi người không muốn cô thay thế Tịch Mộ Tuyết vì họ vẫn luôn muốn cưới cô ta, vì vậy liệu cô có thể kết hôn trong tương lai hay không vẫn còn là một vấn đề? Tần Tấn trước kia có lẽ đã quên hợp đồng hôn nhân của mình 5 năm trước.
Cô được bố mẹ công nhận là ngôi sao chổi. Bất cứ khi nào một cậu bé
có ý định đến gần cô, Mộ Tuyết luôn vén tóc mái nặng và chỉ tay vào vết bớt trên trán cô, nói rằng đây là một điều không may mắn, cậu bé ấy sẽ tự nhiên tránh xa cô ra.
Vượng Phu? Vượng Phu sẽ đi đâu với cô trong tình huống như vậy?
Liễu mẫu thấy Mộ Như không nói, liền nhìn chằm chằm vết thương trên cổ, nhẹ giọng hỏi: "Người có đau không? Là vừa rồi bị thương sao?"
Mộ Như đưa tay sờ sờ cổ, cau mày đau khổ, do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu với Liễu mẫu
“Này, A Mặc, đứa nhỏ này càng ngày càng quá đáng, vợ mới cưới của mình cũng không biết thương" Liễu Mẫu khẽ thở dài, giọng điệu đầy hư hỏng thay vì trách móc, nhìn Mộ Như bà hỏi lại: "Cô... không thích A Mặc, phải không?"
Ra khỏi cửa, cô lập tức xoay người chạy xuống lầu, thậm chí còn loạng choạng đi xuống, không biết ngã bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng cô vẫn leo lên lầu một.
Vừa đến tầng 1, chưa kịp đứng dậy đã thấy một người phụ nữ đi về phía mình, cô rùng mình, đưa tay nắm lấy thanh chắn muốn đứng dậy nhưng đã bị người phụ nữ trung niên bắt được và đỡ cô lên.
“Tiểu thư, ngươi có phải là bị đại thiếu gia ức hiếp?” Người phụ nữ trung niên đỡ Mộ Như ngồi xuống sô pha, trên mặt ôn nhu hỏi.
Mộ Như gật đầu một cái, thân thể run rẩy, lại cảm thấy không đúng, vội vàng lắc đầu, sau đó nói không rõ ràng: "Cô à, con muốn về nhà, làm sao có thể bắt taxi ra khỏi đây?"
“Thiếu phu nhân, người dã gả cho đại thiếu gia, tại sao lại muốn về nhà?” Người phụ nữ trung niên nhẹ giọng nói, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Mộ Như an ủi: “Người trước tiên đừng lo lắng chính là khi tôi nhìn thấy thiếu gia, thì khuôn mặt của cậu ấy có chút khác so người thường, nhưng tôi nhìn vài lần đã không còn sợ, và tôi là bảo mẫu của thiếu gia người có thể gọi tôi là Liễu mẫu. "
Mộ Như gật đầu, cảm thấy có chút thoải mái đối với Liễu Mẫu, sau đó cúi đầu nhẹ giọng nói: "Liễu Mẫu người cho con về nhà, con..."
"Này, đại thiếu gia từ lúc bị tai nạn xe cộ năm ngoái đã rất xấu tính rồi. Người phải chịu đựng thêm một chút." Liễu mẫu nhanh chóng cướp lời của Mộ Như, sau đó cẩn thận nhìn Mộ Như nói: "cô gái trẻ, cô là một người rất đàng hoàng nên cô sẽ là một người vợ tuyệt vời.
Vượng Phu Tướng*?
*Mình nghĩ nó có lẽ là chỉ những người vợ có thể giúp mang lại sự giàu sang cho gia đình và tăng tuổi thọ của người chồng.
Mộ Như đã thở phào nhẹ nhõm trong lòng sau khi nghe những gì Liễu Mẫu nói, liệu cô có còn mong ngóng vào chồng không? Liễu Mẫu này chắc tưởng cô là Tịch Mộ Tuyết đúng không?
Có thể tin rằng Tịch Môn Tuyết là Vượng Phu Tướng, nhưng đối với cô, người đã bị coi là điềm gở từ khi còn nhỏ, làm sao cô có thể lớn lên thành Vượng Phu Tướng?
Hơn nữa, trước đó, cô thậm chí còn chưa có bạn trai, bởi vì mọi người theo bản năng luôn tránh cô sau khi nhìn thấy vết bớt trên trán của cô. Mộ Tuyết luôn nói với mọi người rằng vết bớt của cô là biểu tượng của sự xấu xa và đen đủi.
Mặc dù Đông Phương Mặc trông giống như một bóng ma, mọi người không muốn cô thay thế Tịch Mộ Tuyết vì họ vẫn luôn muốn cưới cô ta, vì vậy liệu cô có thể kết hôn trong tương lai hay không vẫn còn là một vấn đề? Tần Tấn trước kia có lẽ đã quên hợp đồng hôn nhân của mình 5 năm trước.
Cô được bố mẹ công nhận là ngôi sao chổi. Bất cứ khi nào một cậu bé
có ý định đến gần cô, Mộ Tuyết luôn vén tóc mái nặng và chỉ tay vào vết bớt trên trán cô, nói rằng đây là một điều không may mắn, cậu bé ấy sẽ tự nhiên tránh xa cô ra.
Vượng Phu? Vượng Phu sẽ đi đâu với cô trong tình huống như vậy?
Liễu mẫu thấy Mộ Như không nói, liền nhìn chằm chằm vết thương trên cổ, nhẹ giọng hỏi: "Người có đau không? Là vừa rồi bị thương sao?"
Mộ Như đưa tay sờ sờ cổ, cau mày đau khổ, do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu với Liễu mẫu
“Này, A Mặc, đứa nhỏ này càng ngày càng quá đáng, vợ mới cưới của mình cũng không biết thương" Liễu Mẫu khẽ thở dài, giọng điệu đầy hư hỏng thay vì trách móc, nhìn Mộ Như bà hỏi lại: "Cô... không thích A Mặc, phải không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương