Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 4: Khởi đầu của cuộc hôn nhân 4
"Tôi không biết Tich Mộ Tuyết đã đi đâu," Mộ Như cuối cùng cũng thôi khẳng định mình là Tịch Mộ Tuyết, lùi lại một chút, sau đó dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ bình tĩnh..
Mộ Như nói thật, cô thật sự không biết cô ta đã đi đâu, bởi vì Tich Mộ Tuyết từ nhỏ đã coi cô như không khí, trong lòng sẽ không nói cho cô biết bất cứ điều gì, cha mẹ cô cũng sẽ không nói cho cô biết tin tức.
“Không biết?” Đông Phương Mặc vô cùng tức giận duỗi tay ra, nắm lấy cánh tay của Mộ Như, nắm thật chặt rồi ném mạnh vào tường, thân thể gầy yếu của cô trực tiếp ôm vách tường một cách thân mật rồi lăn trực tiếp xuống sàn.
“Bây giờ cô đã biết chưa?” Đông Phương Mặc bước tới, đá cô đang nằm bất động trên mặt đất, vẻ mặt ủ rũ hỏi một cách gay gắt.
Bởi vì đầu của Mộ Như trực tiếp va chạm vào tường, bên trong vo ve, như có vô số con ong bay tới, cho nên cô hoàn toàn không hiểu Đông Phương Mặc hỏi cô cái gì.
Kết quả, cô miễn cưỡng mở mắt ra, chỉ cảm thấy tầm mắt mờ mịt, căn phòng vốn dĩ không được bật đèn, chỉ có hai ngọn nến đỏ đang cháy, ánh sáng mờ ảo, đường nhìn cũng mờ mịt. Cô thực sự cảm thấy có hai Đông Phương Mặc đanh đứng trước mạt cô.
Phương Đông Mặc nheo mắt nhìn người phụ nữ đang ngây người trước mặt, không khỏi hừ lạnh, người phụ nữ này quả nhiên có chút thực lực, chẳng trách cô ta dám giả làm Mộ Tuyết để gả cho anh.Sự dũng cảm này khiến anh có chút khâm phục.
Nhìn người phụ nữ này vẫn đang giả vờ ỏm tỏi với mình, anh đơn giản lấy ra một con dao găm sắc bén từ phía sau, đặt lên gò má thanh tú của cô, sau đó cười mờ mịt: "Bây giờ, cô có biết không? Nếu không biết, tôi không phiền khi tặng cho cô thêm một vết bớt trên má. "
Mộ Như chỉ cảm thấy cái lạnh thấu da thịt, hơi lạnh từ từ truyền vào tim qua lỗ chân lông, cô chưa từng mơ thấy người hôm nay tươi cười trong đám cưới, lễ phép lịch sự, nói chuyện từ tốn, ấm áp như vị hoàng tử thật ra lại là một kẻ tàn nhẫn.
Thêm một vết bớt trên má?
Nghĩ đến đây lòng cô lạnh toát, cô thật xấu khi lộ trán ra, nếu anh ta dùng dao găm rạch vào má cô một lần nữa, thì có lẽ cô sẽ không ra ngoài gặp bắt kì ai nữa.
“Đừng nói là anh để lại vết bớt trên má tôi, cho dù trực tiếp giết chết tôi, tôi vẫn không biết Tịch Mộ Tuyết đang ở đâu.” Mộ Như khẽ nhắm mắt lại, không nhìn người đàn ông đang nhếch mép chế nhạo nữa.
Thật ra cô đã chuẩn bị trước khi kết hôn, nếu bị anh ta phát hiện có lẽ cô đã chết, nếu anh đâm chết cô vào lúc này thì ít nhất, cô vẫn là người vô tội.
Đông Phương Mộ nhìn khuôn mặt trước mặt đỏ bừng trắng bệch bị đánh tơi tả như heo, nhìn vẻ mặt thản nhiên nhắm mắt chờ anh làm gì đó của cô, anh sửng sốt. một lúc sau anh ta áp lưỡi dao sắc bén vào má cô.
Mộ Như cảm thấy con dao găm trên mặt mình đã rút ra, khẽ mở mắt ra, nhưng ngay lập tức cô thấy con dao sắc bén đang cắm vào cổ họng mình, ánh mắt của Đông Phương Mặc đâm thẳng vào mặt cô như một con dao băng không có ý định để cô đi.
Mộ Như nói thật, cô thật sự không biết cô ta đã đi đâu, bởi vì Tich Mộ Tuyết từ nhỏ đã coi cô như không khí, trong lòng sẽ không nói cho cô biết bất cứ điều gì, cha mẹ cô cũng sẽ không nói cho cô biết tin tức.
“Không biết?” Đông Phương Mặc vô cùng tức giận duỗi tay ra, nắm lấy cánh tay của Mộ Như, nắm thật chặt rồi ném mạnh vào tường, thân thể gầy yếu của cô trực tiếp ôm vách tường một cách thân mật rồi lăn trực tiếp xuống sàn.
“Bây giờ cô đã biết chưa?” Đông Phương Mặc bước tới, đá cô đang nằm bất động trên mặt đất, vẻ mặt ủ rũ hỏi một cách gay gắt.
Bởi vì đầu của Mộ Như trực tiếp va chạm vào tường, bên trong vo ve, như có vô số con ong bay tới, cho nên cô hoàn toàn không hiểu Đông Phương Mặc hỏi cô cái gì.
Kết quả, cô miễn cưỡng mở mắt ra, chỉ cảm thấy tầm mắt mờ mịt, căn phòng vốn dĩ không được bật đèn, chỉ có hai ngọn nến đỏ đang cháy, ánh sáng mờ ảo, đường nhìn cũng mờ mịt. Cô thực sự cảm thấy có hai Đông Phương Mặc đanh đứng trước mạt cô.
Phương Đông Mặc nheo mắt nhìn người phụ nữ đang ngây người trước mặt, không khỏi hừ lạnh, người phụ nữ này quả nhiên có chút thực lực, chẳng trách cô ta dám giả làm Mộ Tuyết để gả cho anh.Sự dũng cảm này khiến anh có chút khâm phục.
Nhìn người phụ nữ này vẫn đang giả vờ ỏm tỏi với mình, anh đơn giản lấy ra một con dao găm sắc bén từ phía sau, đặt lên gò má thanh tú của cô, sau đó cười mờ mịt: "Bây giờ, cô có biết không? Nếu không biết, tôi không phiền khi tặng cho cô thêm một vết bớt trên má. "
Mộ Như chỉ cảm thấy cái lạnh thấu da thịt, hơi lạnh từ từ truyền vào tim qua lỗ chân lông, cô chưa từng mơ thấy người hôm nay tươi cười trong đám cưới, lễ phép lịch sự, nói chuyện từ tốn, ấm áp như vị hoàng tử thật ra lại là một kẻ tàn nhẫn.
Thêm một vết bớt trên má?
Nghĩ đến đây lòng cô lạnh toát, cô thật xấu khi lộ trán ra, nếu anh ta dùng dao găm rạch vào má cô một lần nữa, thì có lẽ cô sẽ không ra ngoài gặp bắt kì ai nữa.
“Đừng nói là anh để lại vết bớt trên má tôi, cho dù trực tiếp giết chết tôi, tôi vẫn không biết Tịch Mộ Tuyết đang ở đâu.” Mộ Như khẽ nhắm mắt lại, không nhìn người đàn ông đang nhếch mép chế nhạo nữa.
Thật ra cô đã chuẩn bị trước khi kết hôn, nếu bị anh ta phát hiện có lẽ cô đã chết, nếu anh đâm chết cô vào lúc này thì ít nhất, cô vẫn là người vô tội.
Đông Phương Mộ nhìn khuôn mặt trước mặt đỏ bừng trắng bệch bị đánh tơi tả như heo, nhìn vẻ mặt thản nhiên nhắm mắt chờ anh làm gì đó của cô, anh sửng sốt. một lúc sau anh ta áp lưỡi dao sắc bén vào má cô.
Mộ Như cảm thấy con dao găm trên mặt mình đã rút ra, khẽ mở mắt ra, nhưng ngay lập tức cô thấy con dao sắc bén đang cắm vào cổ họng mình, ánh mắt của Đông Phương Mặc đâm thẳng vào mặt cô như một con dao băng không có ý định để cô đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương