Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vũ Ngọc Hương
Chương 1
KÉT T T T T T T…!
– MUỐN C.H.ẾT À?
Sau tiếng ô tô phanh gấp cùng tiếng quát tháo của tài xế, tôi lịm đi chẳng còn biết gì nữa.
– Cô tỉnh rồi à? Có thấy đau chỗ nào không?
Hai mắt tôi từ từ mở ra, cảm giác toàn thân khó chịu nhưng không phải là cái c.h.ết như tôi tưởng tượng. Nước mắt lăn dài tuôn như suối, tôi cứ thế ôm mặt khóc. Người phụ nữ trung niên ân cần hỏi han, đưa khăn giấy cho tôi, nhẹ giọng an ủi:
– Cô không sao phải không? Tôi nghe nói xe nhà chúng tôi phanh kịp, cô ngất ngay trước mũi xe, bác sĩ khám cho cô nói không có chỗ nào bị thương cả.
Tôi gật gật đầu cho bác gái yên lòng. Tôi không thấy đau đớn rõ rệt ở đâu, chỉ cảm thấy mệt mỏi sau cú ngất lịm. Bác gái mỉm cười thở phào một hơi, sau đó tỉ tê:
– Số cô may mắn lắm nên thiếu gia mới đưa cô về đây đấy! Cô lao vào xe của thiếu gia, anh tài xế bảo đưa cô vào viện nhưng thiếu gia không nghe, nhất quyết đưa cô về nhà!
Tôi nhếch miệng chua chát. May mắn sao? Nếu số tôi may mắn thật, tôi đã không chán sống đến mức chẳng còn màng đến tính mạng mà sang đường không thèm nhìn. Thật ra, đúng là tôi đã nghĩ… số tôi may mắn đấy!
Nhớ về chuyện trưa nay, nước mắt tôi lại tuôn trào. Người đàn ông tôi yêu thương tin tưởng suốt bốn năm qua, anh ta đã cắm vào tim tôi một nhát dao chí mạng.
Trưa nay, lần đầu tiên tôi đến công ty anh ta để cùng đi ăn không báo trước, cuối cùng điều tôi thấy lại là… anh ta vui vẻ ôm ấp đứa con gái khác vào nhà nghỉ!
Khốn kiếp thật!
Tôi cứ đứng chôn chân trước cửa nhà nghỉ, cuối cùng lại chẳng xông vào. Tôi và anh ta… tất cả đã chấm dứt, tôi không nên lưu luyến một kẻ khốn nạn như anh ta, không cần xù lông lên để giành giật một kẻ tồi tệ về phía mình, hơn nữa… tôi và anh ta cũng chỉ là người yêu, chưa phải vợ chồng. Quyền đánh ghen… dường như tôi cũng không có đủ!
Tôi quay lưng, cứ vậy bước lếch thếch, cuối cùng ngất lịm trước chiếc xe hơi mà tôi còn chẳng nhớ hình thù.
Gạt nước mắt, tôi nhìn xung quanh… một phòng ngủ kiểu châu Âu sang trọng, chứng tỏ chủ nhân của nó cực kỳ giàu có.
– Bác gái… cháu đang ở đâu thế ạ?
– Cô đang ở biệt thự nhà họ Dương. Cô biết tập đoàn Phúc Thanh chứ? Nhà họ Dương là chủ nhân của tập đoàn này.
Tôi rùng mình khi nghe đến cái tên “Phúc Thanh”, tập đoàn công nghệ lớn nhất nhì đất nước, không nghĩ có ngày tôi lại chạm đến bọn họ. Dù sao, tôi không bị thương là tốt rồi! Tôi vội gạt chăn vùng dậy, thấy chiếc túi xách nhỏ của mình đặt bên người tôi liền choàng vào, nói nhanh:
– Cháu phải về đây, bác cho cháu gửi lời cảm ơn đến cậu thiếu gia gì đó! À… cả lời xin lỗi nữa…
– Con bé này… đi đâu mà vội? Từ từ, cứ nằm nghỉ đi, chờ thiếu gia về!
Bác ấy tươi cười ấn tôi nằm lại, còn nhỏ giọng khuyên nhủ:
– Lần đầu tiên thấy cô tôi vô cùng ngạc nhiên, mặt mũi cô rất giống bạn gái đã mất của thiếu gia, mới nhìn cô tôi còn nhầm. Cô trẻ thế này chắc chưa chồng con phải không, vậy cô thử cân nhắc xem, cậu Vinh vừa trẻ tuổi đẹp trai lại vừa giàu có, cậu ấy là số hai không có ai số một đâu! Cô Lan bạc mệnh rời cậu ấy ba năm rồi mà cậu ấy còn thương nhớ lắm…
Nghĩ đến người xấu số, bác gái có chút ngậm ngùi. Tôi chẳng có tâm trí nào nghe lời khuyên của bác ta, chỉ muốn trở về căn hộ của mình. Mà không, đó không còn là nơi chốn bình yên của tôi nữa rồi!
Căn hộ sang trọng nơi tôi ở hiện tại là của Trần Anh Đức. Anh ta sắp xếp cho tôi ở đó để không cần thuê trọ. Đức hơn tôi hai tuổi, là công tử đẹp trai hào hoa nổi tiếng trường đại học Kinh doanh nơi tôi học tập. Anh ta theo đuổi tôi ngay từ khi tôi chân ướt chân ráo vào đại học. Bên nhau bốn năm, chỉ từ đầu học kỳ hai năm cuối này tôi mới chịu đến căn hộ của anh ta nhưng vẫn không cho phép anh ta ở cùng. “Chuyện ấy” giữa chúng tôi cũng đã xảy ra sau khi anh ta cầu hôn tôi, còn dự tính khi tôi tốt nghiệp chúng tôi sẽ làm đám cưới. Cuối cùng thì sao? Bao tin tưởng, bao mơ ước về một đám cưới, về ngôi nhà và những đứa trẻ đã vỡ tan như quả cầu thủy tinh đập vào vách đá.
Tôi chán nản quẹt thẻ bước vào căn hộ, dọn dẹp đồ để rời đi.
Tiếng đẩy cửa vang lên, Đức bước nhanh vào phòng ngủ. Thấy tôi thu dọn đồ, anh ta tròn mắt ngạc nhiên:
– Em làm gì thế? Sao anh gọi mấy cuộc mà em không nghe điện thoại, còn tắt máy?
Tôi hừ nhạt, quắc đôi mắt sưng mọng nhìn anh ta chất vấn:
– Anh còn hỏi tôi tại sao ư? Tôi thấy tất cả rồi! Chính mắt tôi thấy… trưa nay anh ôm ấp con nào vào nhà nghỉ! Nếu tôi không tình cờ đến tìm anh, nếu tôi không tận mắt chứng kiến, có lẽ cả đời này tôi vẫn bị kẻ khốn nạn như anh che mắt, cứ nghĩ anh chỉ có mình tôi thôi!
Đức tái mặt, anh ta run run, ánh mắt như lạc đi chống chế:
– Em nhìn nhầm người rồi ấy chứ! Trưa nay anh đi ăn cùng đám bạn công ty rồi đi uống cà phê mà Vy? Em không tin cứ gọi cho mấy ông đồng nghiệp của anh thì rõ!
– Nhầm? Người đàn ông tôi yêu suốt bốn năm qua, chỉ một dáng lưng của anh cũng đủ để tôi nhận được! Còn gì nữa? Chiếc áo sơ mi anh mặc chính tay tôi chọn vải, đôi giày da anh mang cũng chính tôi đặt cho anh… tôi có thể nhầm được không? Anh đã muốn giấu sao không chọn cái nhà nghỉ nào xa xa công ty anh vào, lại chọn đúng cái nhà nghỉ cách có mấy bước chân, có phải anh vã quá không nhịn được đúng không? Tôi đúng là con ngu khi đã yêu anh, đã tin anh, để rồi anh…
Tôi chưa nói hết câu, bỗng cảm giác buồn nôn từ đâu ập đến, vội ôm miệng chạy vào toilet.
Oẹ!
Đức đuổi theo, vỗ vỗ lưng tôi.
– Vy… em có sao không?
Phản xạ trong tích tắc, tôi gạt tay anh ta khỏi người mình:
– Cút! Đừng có chạm vào tôi! Tôi ghê tởm anh!
Oẹ!
Hai mắt Đức sáng rỡ:
– Vy… hay chúng ta có…
Không… không thể nào! Tôi xua tay, lảo đảo bước ra, vẫn tiếp tục dọn đồ trong khi cảm giác buồn nôn lại dâng lên. Đức chạy ra ngoài từ lúc nào, một hồi anh ta trở lại, ấn vào tay tôi túi que thử thai:
– Em thử đi… Bình tĩnh thử đi rồi nghe anh giải thích!
Tôi run run nhìn ba chiếc que thử thai đồng thời hai vạch đỏ chót trong tay, nhất thời còn chưa thể tin vào hiện thực. Cuộc đời này… thật trớ trêu!
– MUỐN C.H.ẾT À?
Sau tiếng ô tô phanh gấp cùng tiếng quát tháo của tài xế, tôi lịm đi chẳng còn biết gì nữa.
– Cô tỉnh rồi à? Có thấy đau chỗ nào không?
Hai mắt tôi từ từ mở ra, cảm giác toàn thân khó chịu nhưng không phải là cái c.h.ết như tôi tưởng tượng. Nước mắt lăn dài tuôn như suối, tôi cứ thế ôm mặt khóc. Người phụ nữ trung niên ân cần hỏi han, đưa khăn giấy cho tôi, nhẹ giọng an ủi:
– Cô không sao phải không? Tôi nghe nói xe nhà chúng tôi phanh kịp, cô ngất ngay trước mũi xe, bác sĩ khám cho cô nói không có chỗ nào bị thương cả.
Tôi gật gật đầu cho bác gái yên lòng. Tôi không thấy đau đớn rõ rệt ở đâu, chỉ cảm thấy mệt mỏi sau cú ngất lịm. Bác gái mỉm cười thở phào một hơi, sau đó tỉ tê:
– Số cô may mắn lắm nên thiếu gia mới đưa cô về đây đấy! Cô lao vào xe của thiếu gia, anh tài xế bảo đưa cô vào viện nhưng thiếu gia không nghe, nhất quyết đưa cô về nhà!
Tôi nhếch miệng chua chát. May mắn sao? Nếu số tôi may mắn thật, tôi đã không chán sống đến mức chẳng còn màng đến tính mạng mà sang đường không thèm nhìn. Thật ra, đúng là tôi đã nghĩ… số tôi may mắn đấy!
Nhớ về chuyện trưa nay, nước mắt tôi lại tuôn trào. Người đàn ông tôi yêu thương tin tưởng suốt bốn năm qua, anh ta đã cắm vào tim tôi một nhát dao chí mạng.
Trưa nay, lần đầu tiên tôi đến công ty anh ta để cùng đi ăn không báo trước, cuối cùng điều tôi thấy lại là… anh ta vui vẻ ôm ấp đứa con gái khác vào nhà nghỉ!
Khốn kiếp thật!
Tôi cứ đứng chôn chân trước cửa nhà nghỉ, cuối cùng lại chẳng xông vào. Tôi và anh ta… tất cả đã chấm dứt, tôi không nên lưu luyến một kẻ khốn nạn như anh ta, không cần xù lông lên để giành giật một kẻ tồi tệ về phía mình, hơn nữa… tôi và anh ta cũng chỉ là người yêu, chưa phải vợ chồng. Quyền đánh ghen… dường như tôi cũng không có đủ!
Tôi quay lưng, cứ vậy bước lếch thếch, cuối cùng ngất lịm trước chiếc xe hơi mà tôi còn chẳng nhớ hình thù.
Gạt nước mắt, tôi nhìn xung quanh… một phòng ngủ kiểu châu Âu sang trọng, chứng tỏ chủ nhân của nó cực kỳ giàu có.
– Bác gái… cháu đang ở đâu thế ạ?
– Cô đang ở biệt thự nhà họ Dương. Cô biết tập đoàn Phúc Thanh chứ? Nhà họ Dương là chủ nhân của tập đoàn này.
Tôi rùng mình khi nghe đến cái tên “Phúc Thanh”, tập đoàn công nghệ lớn nhất nhì đất nước, không nghĩ có ngày tôi lại chạm đến bọn họ. Dù sao, tôi không bị thương là tốt rồi! Tôi vội gạt chăn vùng dậy, thấy chiếc túi xách nhỏ của mình đặt bên người tôi liền choàng vào, nói nhanh:
– Cháu phải về đây, bác cho cháu gửi lời cảm ơn đến cậu thiếu gia gì đó! À… cả lời xin lỗi nữa…
– Con bé này… đi đâu mà vội? Từ từ, cứ nằm nghỉ đi, chờ thiếu gia về!
Bác ấy tươi cười ấn tôi nằm lại, còn nhỏ giọng khuyên nhủ:
– Lần đầu tiên thấy cô tôi vô cùng ngạc nhiên, mặt mũi cô rất giống bạn gái đã mất của thiếu gia, mới nhìn cô tôi còn nhầm. Cô trẻ thế này chắc chưa chồng con phải không, vậy cô thử cân nhắc xem, cậu Vinh vừa trẻ tuổi đẹp trai lại vừa giàu có, cậu ấy là số hai không có ai số một đâu! Cô Lan bạc mệnh rời cậu ấy ba năm rồi mà cậu ấy còn thương nhớ lắm…
Nghĩ đến người xấu số, bác gái có chút ngậm ngùi. Tôi chẳng có tâm trí nào nghe lời khuyên của bác ta, chỉ muốn trở về căn hộ của mình. Mà không, đó không còn là nơi chốn bình yên của tôi nữa rồi!
Căn hộ sang trọng nơi tôi ở hiện tại là của Trần Anh Đức. Anh ta sắp xếp cho tôi ở đó để không cần thuê trọ. Đức hơn tôi hai tuổi, là công tử đẹp trai hào hoa nổi tiếng trường đại học Kinh doanh nơi tôi học tập. Anh ta theo đuổi tôi ngay từ khi tôi chân ướt chân ráo vào đại học. Bên nhau bốn năm, chỉ từ đầu học kỳ hai năm cuối này tôi mới chịu đến căn hộ của anh ta nhưng vẫn không cho phép anh ta ở cùng. “Chuyện ấy” giữa chúng tôi cũng đã xảy ra sau khi anh ta cầu hôn tôi, còn dự tính khi tôi tốt nghiệp chúng tôi sẽ làm đám cưới. Cuối cùng thì sao? Bao tin tưởng, bao mơ ước về một đám cưới, về ngôi nhà và những đứa trẻ đã vỡ tan như quả cầu thủy tinh đập vào vách đá.
Tôi chán nản quẹt thẻ bước vào căn hộ, dọn dẹp đồ để rời đi.
Tiếng đẩy cửa vang lên, Đức bước nhanh vào phòng ngủ. Thấy tôi thu dọn đồ, anh ta tròn mắt ngạc nhiên:
– Em làm gì thế? Sao anh gọi mấy cuộc mà em không nghe điện thoại, còn tắt máy?
Tôi hừ nhạt, quắc đôi mắt sưng mọng nhìn anh ta chất vấn:
– Anh còn hỏi tôi tại sao ư? Tôi thấy tất cả rồi! Chính mắt tôi thấy… trưa nay anh ôm ấp con nào vào nhà nghỉ! Nếu tôi không tình cờ đến tìm anh, nếu tôi không tận mắt chứng kiến, có lẽ cả đời này tôi vẫn bị kẻ khốn nạn như anh che mắt, cứ nghĩ anh chỉ có mình tôi thôi!
Đức tái mặt, anh ta run run, ánh mắt như lạc đi chống chế:
– Em nhìn nhầm người rồi ấy chứ! Trưa nay anh đi ăn cùng đám bạn công ty rồi đi uống cà phê mà Vy? Em không tin cứ gọi cho mấy ông đồng nghiệp của anh thì rõ!
– Nhầm? Người đàn ông tôi yêu suốt bốn năm qua, chỉ một dáng lưng của anh cũng đủ để tôi nhận được! Còn gì nữa? Chiếc áo sơ mi anh mặc chính tay tôi chọn vải, đôi giày da anh mang cũng chính tôi đặt cho anh… tôi có thể nhầm được không? Anh đã muốn giấu sao không chọn cái nhà nghỉ nào xa xa công ty anh vào, lại chọn đúng cái nhà nghỉ cách có mấy bước chân, có phải anh vã quá không nhịn được đúng không? Tôi đúng là con ngu khi đã yêu anh, đã tin anh, để rồi anh…
Tôi chưa nói hết câu, bỗng cảm giác buồn nôn từ đâu ập đến, vội ôm miệng chạy vào toilet.
Oẹ!
Đức đuổi theo, vỗ vỗ lưng tôi.
– Vy… em có sao không?
Phản xạ trong tích tắc, tôi gạt tay anh ta khỏi người mình:
– Cút! Đừng có chạm vào tôi! Tôi ghê tởm anh!
Oẹ!
Hai mắt Đức sáng rỡ:
– Vy… hay chúng ta có…
Không… không thể nào! Tôi xua tay, lảo đảo bước ra, vẫn tiếp tục dọn đồ trong khi cảm giác buồn nôn lại dâng lên. Đức chạy ra ngoài từ lúc nào, một hồi anh ta trở lại, ấn vào tay tôi túi que thử thai:
– Em thử đi… Bình tĩnh thử đi rồi nghe anh giải thích!
Tôi run run nhìn ba chiếc que thử thai đồng thời hai vạch đỏ chót trong tay, nhất thời còn chưa thể tin vào hiện thực. Cuộc đời này… thật trớ trêu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương