Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 1086: Chương 1086



Khi Diệp Phồn đến nơi, Diệp Cẩn vừa mới tan làm không lâu, may mắn là cậu vẫn đang ở nhà.

Cửa vừa mở ra, thấy người đến là Diệp Phồn, Diệp Cẩn cũng không ngạc nhiên lắm. Dù gì thì Diệp Phồn cũng chẳng phải lần đầu tới đây.

Thấy bộ dạng cậu ta còn nguyên đồ công sở, Diệp Phồn nhíu mày hỏi: “Vừa về à? Chắc chưa ăn tối đúng không?”

Quả nhiên, bộ vest trên người Diệp Cẩn vẫn chưa kịp thay.

Cậu ta cởi áo khoác, xắn tay áo lên, đi thẳng vào bếp.

“Vâng, em vừa về.”

Vừa trả lời, cậu ta vừa lấy một ít thịt xắt sẵn và rau xanh từ tủ lạnh, thêm hai quả trứng, bắt đầu nấu mì.

Diệp Phồn đứng bên nhìn, nhíu mày: “Bữa tối của em chỉ có thế này thôi à?”

Diệp Cẩn cười thản nhiên: “Em quen rồi. Tí nữa còn chút việc phải xử lý, ăn nhẹ một chút thôi.”

Diệp Phồn liếc mắt nhìn quanh căn hộ: khá rộng, đầy đủ mọi khu vực chức năng. Với cường độ làm việc của Diệp Cẩn, anh đoán hẳn là cậu ta chẳng có mấy thời gian dọn dẹp nhà cửa.

“Hay là em dọn về ở với anh đi! Em ở một mình, không ai chăm sóc, nhà to thế này mà không thuê nổi một người giúp việc à?”

Diệp Cẩn bật cười: “Em quen sống một mình rồi. Mấy việc vặt này em đều biết làm, thuê người cũng chẳng cần thiết. Hơn nữa, nếu đến chuyện nhỏ như nấu cơm rửa bát cũng cần người làm thay, thì cuộc sống này với em chỉ còn lại công việc thôi, nhàm chán lắm. Cứ coi như là tự mình thư giãn một chút vậy.”

Diệp Phồn nghe xong, bất giác cảm thấy vừa bất lực lại vừa xót xa. Từ nhỏ Diệp Cẩn đã sống một mình bên ngoài. Người mẹ của cậu ta chẳng giúp được bao nhiêu, nhiều lúc còn phải để Diệp Cẩn chăm lo ngược lại.

Từ nhỏ đến lớn, đứa trẻ này luôn độc lập, điều đó với một người đàn ông là ưu điểm, nhưng đến giờ thì lại trở thành trở ngại. Nó độc lập đến mức… muốn đưa về nhà cũng khó.

“Ở một mình cũng cô đơn lắm. Em thật sự không định về ở với anh sao? Ở chung còn có người chuyện trò, nhà cũng ấm cúng hơn.”

Diệp Cẩn liếc anh, cười nhạt: “Tại sao nhất định phải về? Chính anh cũng đâu có sống chung với ba mẹ, mà sống riêng với chị dâu đó thôi? Anh định để em đến ở chung với hai người? Ngồi nhìn hai người anh tình cảm mặn nồng, ăn ‘cẩu lương’ mỗi ngày chắc?”

Diệp Phồn: “…”

Mãi đến gần đây, anh mới biết được Diệp Cẩn là em trai cùng ba khác mẹ của mình.

Ba anh là một người đàn ông phong lưu, thời trẻ đã để lại không ít rắc rối tình cảm bên ngoài. Mẹ của Diệp Cẩn, so với những người đàn bà vì tiền mà bám lấy ba anh thì đơn thuần hơn nhiều, có thể nói là bị ông ấy làm hại.

Bà ta sinh Diệp Cẩn ra và một mình nuôi lớn trong hoàn cảnh khó khăn, khổ cực vô cùng.

Từ nhỏ Diệp Cẩn đã rất thông minh, cũng rất tự lập. Người mẹ kia thì yếu đuối, nên cậu buộc phải trưởng thành sớm, học cách chăm lo cho chính mình, thậm chí lớn hơn chút còn phải chăm sóc lại mẹ.

Chính vì vậy, Diệp Phồn không thể nào ghét cậu ta nổi.

So với những người đàn bà vì tiền mà tiếp cận ba anh, hoặc thậm chí có ý định thay thế mẹ anh, Diệp Cẩn khác hoàn toàn.

Cậu ta luôn biết rõ ai là ba mình, nhưng kể từ khi đến Đế Đô, thấy rõ con người thật của ông ấy, thì không bao giờ chủ động đến tìm nữa.

Thấy Diệp Phồn im lặng, Diệp Cẩn lại mở lời: “Anh không cần phải áy náy với em đâu. Nợ em cũng chẳng phải do anh gây ra.”

“Anh bảo em về sống chung, nhưng về để làm gì?”

“Ông ấy căn bản chẳng hề quan tâm đến sự tồn tại của em. Mà em cũng không muốn nhận ông ấy làm ba. Còn về bác gái…”

Diệp Cẩn nhún vai: “Mặc dù sự tồn tại của em không phải do mẹ em cố tình quyến rũ chồng bà ấy, nhưng đối với một người phụ nữ, thì em vẫn là một cái gai trong lòng. Mỗi ngày nhìn thấy em, chắc bà ấy cũng không thể vui nổi.”

“Vậy nên, em cứ sống bên ngoài thế này là tốt nhất rồi.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip thabet fb88 69Vn
Tele: @erictran21
Loading...