Hôn Ước Với Trúc Mã
Chương 17: Cố Diễn Trạch , đồ đê tiện này!
“Các vị phóng viên, thông tin liên quan đến công việc sau khi buổi dạ tiệc kết thúc chúng tôi nhất định sẽ trả lồi. Hiện tại, xin mời nhân vật chính của chúng ta đêm nay vì mọi người nhảy một điệu” Cố Phu Nhan vừa lòng mỉm cười, ánh mắt chúc phúc của tất cả mọi người đều tề tựu cùng một chỗ. Lâm Tịch Nhan thật muốn khóc không ra nước mắt, cô bị Cố Diễn Trạch nắm tay dẫn vào giữa trung tâm hội trường, âm nhạc vừa vang lên, anh đã choàng tay ra sau lưng ôm lấy eo bạn nhảyDưới ánh sáng chói mắt của đèn chùm, gương mặt bảnh bao của Cố Diễn Trạch dường như có chút mơ hồ trong mắt Lâm Tịch Nhan, cô cũng không biết, bản thân đang bị người khác cưỡng ép phải nhảyĐiệu Valse này cô chưa bao giờ nhảy cùng với người nào, ngay cả người trong lòng, nhưng vào lúc này, trước mặt mọi người,trong lúc bức bách, cô buộc phải nhảy cùng người đàn ông mà mình ghét nhất một bảnThỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, bóng dáng Thần Diệc Ca đã biến mấtMà ngay cả Hạ Phỉ Nhi cũng chẳng thấy đâu.....“Cố phu nhân tương lai, khiêu vũ thật nghiêm túc”Như muốn trừng phạt cô “nghiêm túc nhìn xung quanh”, bàn tay đặt ở hông không khỏi bóp chặt vài phần. Lâm Tịch Nhan đau nhói, cô nhíu mày, trừng mắt tức giận“Cố Diễn Trạch, đồ đê tiện này”Lâm Tịch Nhan nghiến răng nghiến lợi, tên đàn ông này dựa vào cái gì mà lúc nào cũng tỏ vẻ chiếm ưu thế, khiến cô thật chật vật!“Rất vinh dự”Bị người chửi là đê tiện, còn cảm thấy vinh dự! Biến thái, Lâm Tịch Nhan chỉ có thể dùng hai chữ này để hình dung đối phươngHọ Cố kia, là anh bất nhân trước, vậy đừng trách bản tiểu thư đây bất nghĩa! Anh muốn mượn đám phóng viên để gây dư luận, tôi sẽ đem mấy tấm ảnh chụp này của anh công bố, xem anh còn mặt mũi nào kết hôn với tôi!______________________Biệt thự họ Lâm“Phu nhân, lão gia đã trở về”Phương Nhược Khanh tươi cười chào đón hai người, biểu tình của một già một trẻ ngày hôm nay thật tương phản. Lão Lâm ý cười tràn đầy ánh mắt, nhìn sơ qua cũng biết đang rất vui vẻ. Lâm Tịch Nhan ánh mắt lại như vô thần, trong lòng không khỏi có chút mất mát“Bảo bối, con sao vậy? Đính hôn không vui sao?”Phương Nhược Khanh khó hiểu, thương yêu nhìn Lâm Tịch Nhan, trong đôi mắt bà ẩn chứa nụ cười thỏa mãn. Lâm Tịch Nhan lắc đầu, không biết nên mở lời nói với mẹ ruột thế nào, đành tùy tiện tìm một lý do thoái thoác“Không, chỉ là con cảm thấy lễ đính hôn hôm nay có chút đột ngột, ba và mẹ cũng không tham dự buổi lễ này.....”Lâm Tịch Nhan bối rối, Cố Diễn Trạch là vì ba mất sớm, trong nhà anh chỉ còn mỗi một mình Cố mẹ, còn cô thì ba mẹ vẫn khỏe mạnh, nhưng lễ đính hôn của mình chỉ có mỗi sự tham dự của ôngPhương Nhược Khanh khẽ biến sắc, trong lòng biết con gái có chút tức giận, tay ve vuốt tóc con, cười nói“Tịch Nhan, lễ đính hôn này cũng là do Cố gia tự ý quyết định, vốn tưởng rằng có thể chờ ba con từ nước ngoài trở về, nhưng chẳng biết tại sao, Cố gia đã dời lại buổi lễ đính hôn vốn định tổ chức vào giữa tháng sau vào ngày hôm nay. Mẹ cũng mới từ ti vi mới biết được chuyện đính hôn này”Thật vậy sao............... Lâm Tịch Nhan khó hiểu, tại sao mọi chuyện lại đột ngột như vậyTừ khi nào mà Lâm thị đã toàn quyền nghe theo lời Cố gia rồi, Cố gia có thể tùy thời quyết định mọi chuyện............ Cuộc hôn nhân này cũng chỉ là một cái quyết định tùy thời thôi sao?“Mọi người, thật sự hi vọng con lấy Cố Diễn Trạch sao?”Không dự đoán được Lâm Tịch Nhan sẽ hỏi ra một câu như thế này, cả Phương Nhược Khanh và lão Lâm đều ngẩn người, không khí lúc này im lặng vô cùng. Lâm Tịch Nhan cười khổ, gật đầu, tùy tiện cởi bỏ dây buộc tóc, mái tóc đen thẳng nháy mắt buông xuống, cô không nói gì khác, trực tiếp lên lầuChỉ còn lại hai người đối mặt nhìn nhau, không nói gì
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương